Lãnh Chúa Tại Dị Thế Giới
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: Bí mật
- Huyện lệnh lão gia anh minh.
Một thời gian sau khi các công việc được hoàn tất, các cô gái đã bắt đầu bữa tối của mình. Một bàn đồ ăn gồm thịt cá và canh rất đầy đủ, mọi người bắt đầu dùng bữa:
- Vừa nãy trong phòng ăn em để ý thấy có người theo dõi chị em mình. Lúc nãy đi lên phòng em cũng thấy có ánh mắt theo dõi. Hiện tại chị liền ở trong phòng, để em lẻn ra ngoài xem bọn chúng có ý đồ gì.
- Chúc mừng huyện lệnh lão gia. Nếu tin tức này là thật thì lần này lão gia lại kiếm một vố rồi.
Trời chiều, mặt trời dần khuất sau những đám mây, nhuộm đỏ cả một góc trời. Lúc này thương hội được Dương Mịch dẫn đầu mới thấy được xa xa tòa thành lấp ló dưới ánh hoàng hôn. Quãng đường sáu mươi km mà nhóm người Dương Mịch đi từ sáng tới tối mịt cũng tới nơi.
- Chị Dương, lúc này nhìn chị thật đẹp.
- Đúng vậy huyện lệnh lão gia. Lần này nhất định ngài phải cho chúng tiểu nhân đi cùng. Lần trước tóm được một nhóm thì lão gia đã bắt hết rồi.
Tên còn lại cũng là mỉm cười nịnh nọt theo nói.
Đoàn xe từng người, từng người nối tiếp nhau đi vào trong thành cũng không gặp phải cản trở gì. Trong thành dòng người rất đông, đại lộ rộng khoảng tám mét, đường đi rất rộng rãi đủ cho bốn xe ngựa bình thường tránh nhau. Hai bên đường đều có vỉa hè và có rất nhiều người bán hàng rong ở đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dương Mịch liền quay lại hỏi.
Vừa vào trong phòng, Dương Mịch liền hỏi.
- Đúng vậy, may mắn đến trước buổi tối. Nếu không cửa thành đóng lại thì chúng ta phải ngủ ngoài trời. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Có chuyện gì vậy Tomoe?
Hai tên kia cười nịnh hót nói.
Dương Mịch ăn một miếng thịt rồi cho ra lời nhận xét. Bởi bình thường ở lãnh địa, thức ăn được xử lý với rất nhiều loại gia vị phong phú ăn dư vị vô cùng. Còn đồ ăn trong thành có vẻ đơn điệu hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Bẩm lão gia, hôm nay có thương đội khoảng hơn một trăm người vào thành. Tiểu nhân thấy bọn họ có rất nhiều người dáng người kỳ lạ liền tiến hành theo dõi. Sau đó liền xác nhận nhóm người này chính là do một tên lãnh chúa phái tới để giao thương. Sau khi bọn họ nghỉ ngơi thì tiểu nhân vội vàng đến báo cáo.
Dương Mịch cười nói, nói đến cuối cùng liền lộ ra vẻ mặt rất mong đợi. Tomoe Gozen nhìn về phía Dương Mịch mỉm cười cũng hơi thất thần. Bởi lúc này nhìn Dương Mịch rất đẹp, gương mặt xinh xắn, nước da trắng mịn, bình thường lúc làm việc ăn mặc rất bảo thủ cùng với tác phong làm việc rất mạnh, cho người ta cảm giác rất cao lãnh. Nhưng lúc này, mặc một bộ đồ lụa ở nhà màu hồng, thần thái nhẹ nhàng tựa như một người chị nhà bên vậy.
Chương 26: Bí mật
Người đàn ông mập mạp ngồi chủ vị thấy vậy liền cười lớn:
Sau khi vào trong thành, Dương Mịch mới biết đây là thành trì trung tâm huyện Mê Linh, diện tích rất rộng khoảng hơn sáu ngàn kilomet vuông. Người dân tấp nập, kinh tế phát triển, không phải lãnh địa hiện tại có thể so được.
- Hì, em thì có chuyện gì chứ. Chị muốn hỏi chuyện gì nào?
Tìm được một nhà trọ, Dương Mịch, Tomoe Gozen cũng với hơn mười cô gái vào trong quán trọ hỏi phòng. Sau khi hỏi thăm thì mười sáu người bọn họ cũng thuê được sáu gian phòng.
Người đàn ông kia nghe vậy cũng ậm ừ một tiếng, sau đó tiếp tục ăn quả nho mà cô gái kia dâng đến miệng. Lúc này, một người đàn ông râu cá trê ngồi dưới mỉm cười nịnh nọt nói:
Phía sau ông ta là một cô gái trẻ khá xinh đẹp, thân hình lồi lõm ăn mặc lả lơi đang xóa bóp lấy. Một cô gái khác cũng ăn mặc tương tự đang ngồi trong lòng người đàn ông, đang bóc vỏ một quả nho rồi đút cho hắn ăn.
Tên phục vụ kia vừa đi, vừa thi thoảng quay đầu lại phía sau nhìn xem có bị theo dõi gì không, nhưng hắn không ngờ được người theo dõi hắn lại ở trên mái nhà. Tomoe đi theo tên phục vụ qua mấy con đường. Sau đó đến một tòa trang viên nguy nga, to lớn, trước cửa nhà còn có hai con sư tử đá trong rất bề thế, đứng trước cửa còn có hai người canh gác.
- Thế bình thường chị không đẹp à. Chị già rồi, không còn xinh đẹp được như bọn em.
Tomoe Gozen cũng may mắn nói. Bởi vì Dương Mịch là phụ nữ, nên Nguyễn An liền phân phó cho Tomoe đi theo để bảo vệ thương đội cho thuận tiện. Nói rồi hai cô gái liền đi xuống xe ngựa, sau đó chỉ huy đoàn người đi vào trong thành. (đọc tại Qidian-VP.com)
- May quá, cuối cùng cũng tới nơi.
Tomoe Gozen cười nói. Sau đó hai người bắt đầu nói chuyện, hai người đều không biết rằng ở trong một góc nhà trọ, một người đàn ông đang thầm lặng bí mật theo dõi hai người. Cơm nước xong xuôi, Tomoe Gozen gia hiệu cho Dương Mịch trở lại phòng. Dương Mịch hiểu ý liền đi theo.
Ngồi đối phía dưới là hai người đàn ông cũng chạc hơn bốn mươi tuổi vẻ mặt nịnh nọt đang nhìn về người đàn ông ngồi ở chủ vị, thi thoảng ánh mắt toát lên vẻ tham lam. Lúc này, tên phục vụ cũng đã vào đến trong nhà sau đó kính cẩn cúi chào một tiếng rồi khom lưng bẩm báo:
Dương Mịch nở một nụ cười nói, gương mặt nàng thấm đẫm mồ hôi còn hơi ửng hồng. Bởi vì đường núi khó đi, tốc độ rất di chuyển rất chậm. Sau đi một quãng khá xa mới đến được đường lớn dẫn tới tòa thành này. Cùng với việc phải vận chuyển và bảo quản hàng hóa nữa lên tốc độ chậm càng thêm chậm. Lúc đến được tòa thành này cũng đã hoàng hôn.
- Tiểu Ất rất tốt, tiếp tục mật thiết theo dõi bọn họ cho ta, nếu có chuyện gì thì cần kịp thời bẩm báo. Được rồi, ngươi liền trở về đi.
Dương Mịch liền để mọi người chia nhau ra các quán trọ, bởi bọn họ nhân số rất nhiều. Một nhà trọ thì không thể cung cấp chỗ ở hết được. Mặc dù thương nghiệp nơi đây phát triển hơn rất nhiều, nhưng vấn đề giải trí thì vẫn là thua xa so với lãnh địa.
Tomoe Gozen khen một tiếng.
Nhìn thấy tên phục vụ đưa ra trước mặt hai tên bảo vệ một vật hình dáng giống lệnh bài. Hai tên bảo vệ nhìn qua một lần rồi liền thả hắn đi vào trong. Tomoe thấy vậy liền quan sát tòa trang viên này, xung quanh tòa trang viên được bao quanh bởi tường rào cũng không cao lắm, chỉ khoảng hơn hai mét liền vụng trộm không một tiếng động lẻn vào.
Người đàn ông được gọi là huyện lệnh kia nhìn về phía tên phục vụ rồi nói. Tên phục vụ nghe xong liền vội vàng bảo vâng một tiếng rồi quay ra trở về.
Nói đến đây Dương Mịch cũng cảm thán một tiếng. Quả thật Tomoe Gozen rất đẹp, cô mang vẻ đẹp dịu dàng truyền thống, rất biết chăm sóc và khéo hiểu lòng người. Trong lãnh địa Tomoe Gozen cùng Alicia được rất nhiều thanh niên tài tuấn muốn tán tỉnh. Nhưng hai người trong lòng chỉ có vị lãnh chúa kia khiến cho mọi người đều không có cơ hội.
- Đồ ăn ở nơi này thật sự không thể so với trong lãnh địa chúng ta. Nếu như sau này phát triển tới tòa thành này thì có thể phát triển rất tốt.
Tomoe Gozen cũng đồng ý nói.
Theo sau tên phục vụ từ cửa đi vào hướng đại sảnh. Tomoe liền nhảy lên mái nhà lặng lẽ đi đến vị trí trung tâm rồi nhẹ nhàng cạy một viên ngói ra để theo dõi. Chỉ thấy lúc này, trong đại điện có năm người, ba nam hai nữ. Một người ngồi ở chủ vị là một người đàn ông tầm hơn bốn mươi tuổi, một thân hình to béo, để râu quai nón gương mặt đang tỏ ra rất là thư giãn.
- Được rồi, em đang đánh trống lảng đúng không? Chị đang hỏi về vị lãnh chúa kia mà.
Tomoe Gozen nói rồi liền đổi một bộ quần áo đen và bịt mặt. Ở thế giới cũ, Tomoe cũng được huấn luyện theo dõi nên cũng là xe nhẹ đường quen. Nhẹ nhàng mở ra cửa sổ, thấy mọi người xung quanh không chú ý, Tomoe liền trèo ra bên ngoài cửa sổ, rồi nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Đúng vậy chị Dương, đồ ăn ở đây không thể so sánh với chúng ta được.
- Chị còn chưa được ăn ở phủ lãnh chúa bao giờ. Khi nào có dịp phải qua ăn ké mới được. Em có thể kể cho ta biết thêm chuyện của vị lãnh chúa thần bí kia không?
Lúc này trời đã tối hẳn, bởi vì ở tòa thành này khá thiếu dịch vụ giải trí, không được như phố Hoàng Cúc nên có rất nhiều nhà tắt đèn đi ngủ. Tomoe lặng yên đứng trên mái nhà quan sát, liền nhìn thấy một tên phục vụ vừa nãy trong nhà hàng bộ dáng lấm lét đi ra ngoài.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.