Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 40: 40: Ăn Mừng
Tại lúc đó em thấy ông trọng tài hói đó bị tóc che mắt nên mới nói vậy thôi hà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi người rầm rộ khí thế, cười đùa rất vui vẻ.
"Khuyển Brown, nhả." (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn hắn dịch ghế gần sát vào cô canh trừng.
Tô Khiêm là người lúc nào cũng nhộn nhịp nhất nâng ly mời:
Mọi người nghe cô nói phá lên cười.
Anh dúi vào tay cô cốc bia, Mộc Hạ e dè nhìn Phó Tranh, cầu sự đồng ý từ hắn.
"Anh cũng uống đi, xíu say mình gọi taxi hay vào khách sạn ngủ tạm qua đêm là được mà."
Hắn sẽ khônh cho ai cơ hội lại gần cô đâu.
"Nào nhìn gì nữa, cậu ta đẹp lắm sao?"
Chương 40: 40: Ăn Mừng
"Không."
Không được, Mộc Hạ đang ở đây, làm vậy sẽ bị trừ điểm trong mắt crush mất. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Lão đại, Mộc Hạ, ngồi xuống đi."
"Nào, cừu nhỏ sao em uống cái này."
"Nào các cậu, chúc mừng chiến thắng đi nào."
Mộc Hạ, em ở lại với Phó Tranh thiếu gia, anh có việc về trước.
Có chuyện gì vậy, chả lẽ bị c·h·ó cắn nên virus dại lan nên não rồi sao.
Hắn dẫn cô đến quán ăn gần đó, mọi người đã chuẩn bị đông đủ, gọi món sẵn sàng.
"Cậu ta không sao đâu, Khuyển Brown nó cắn bên ngoài mà.
"Á từ từ, đi đâu cơ..."
=(( Tội lớn lắm, tội làm vỡ bình dấm.
Mọi người trong bàn nhao nhác bàn tán, Mộc Hạ chỉ biết gật đầu cười:
Bỗng Tô Khiêm dừng lại, với giành lấy ly Coca của Mộc Hạ:
Phó Tranh nhìn cô, bộ mặt tiếc nuối của cô như vậy là sao, tiếc hả.
Quán nhỏ rất náo nhiệt và ồn ào:
Thấy được sát khí tỏa ra từ người Phó Tranh, tuy không hay tiếp xúc nhưng Lục Tiêu biết hắn là người không dễ chọc, liền kiếm lí do chuồn khỏi ánh mắt đáng sợ kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi người tán thành ý kiến, đang vui sao lại từ chối vậy chứ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đi ăn mừng."
"À ừm, tôi không sao.
Nhỡ người khác bắt mất thì c·h·ế·t.
Và tất nhiên hắn lắc đầu:
Chào em."
Mộc Hạ ngại ngùng đi đằng sau Phó Tranh, hắn kéo cô về phía trước rồi ấn cô xuống ghế.
Hai người một c·h·ó hỗn loạn giành giật lấy nhau.
Mạc Quân cũng tiếp lời:
Cuối cùng, Phó Tranh quyết định tiến lại kéo Mộc Hạ ra phía sau, ánh mắt sắc lẹm nhìn Lục Tiêu:
Vừa nói anh vừa chạy đi luôn để lại Mộc Hạ ngỡ ngàng.
Đúng không cậu Lục Tiêu?"
Tô Khiêm thấy vậy chán chả buồn nói, chép miệng:
Mọi người quá nhiệt tình khiến hai người họ không thể chối từ, đành nâng ly chung vui.
"Anh Tranh, cô ấy hôm nay có công lớn như vậy, uống một chút không sao đâu."
Rời hắn có một chút xíu mà mà dám lởn vởn bên thằng khác, cô như này vào đại học hắn làm sao yên tâm đây.
"Đượcccc."
"Trăm phần trăm....!zôôô.....".
Mặt mũi hắn đen sì, chả lẽ giờ lao vào đấm mấy phát cho đỡ chướng mắt?
Hắn nhả ra ba chữ không hơn không kém, cái sắc thái của hắn là sao, cô làm gì nên tội hả?
"Em là Mộc Hạ sao, cảm ơn vì lời cổ vũ của em nhé."
Mộc Hạ bị Phó Tranh kéo đi xềnh xệch:
Hắn gằn từng chữ như cảnh cáo anh hãy tránh xa cừu nhỏ của hắn.
Trực giác đàn ông với nhau, hắn khẳng định Lục Tiêu có ý đồ với Mộc Hạ.
"Dạ, không có gì.
Mọi người thắng và vui là được rồi."
Trong phòng thay đồ, Phó Tranh nghe tiếng c·h·ó sủa inh ỏi, biết ngay là có thằng đến v3 vãn cô liền nhanh chóng chạy ra.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.