Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 95: Đứng đầu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 95: Đứng đầu


Phó Vân Chương ngừng bút.

...

Phó Vânanhhơi cúi đầu, đưa mắt ra hiệu cho Phó Vân Khảiđangngồi ở mép giường.

Nằmtrêngiường mấy ngày, Phó Vânanhcuối cùngđãcó thể xuống dướiđilại bình thường.

Lý Hàn Thạch tới thăm Phó Vânanh.

Mặt Trần lão gia cứng đờ,khôngnóinổi câu nào nữa.

Phó Vânanhngồitrêngiường bệnh, xua tay, dịu dàngnói: "Ngũ tỷ nhi, tới đây nào."

Chu Hòa Sưởng chột dạ: "Thôithìhỏi thầy thuốc vậy." Rồihắnquay qua Phó Vânanh, "Ta thấy thi xong vẫn khỏe mà, sao đệ lại mệt đến mức ngấtđithế?"

Trần thái thái cũng sợ tới mức toát mồ hôi, nhìn xung quanhmộtlượt,khôngthấy ai chú ý mới lôi Trần lão gia tới sau cây cổ thụ trong vườn, "Quan nhân, ông điên rồi hả? Nhị thiếu gia có hiếu với chị cả như thế, đối xử với nhà chúng ta tốt như vậy, ông cứnóira thử xem, có khi chị cả lại mắc tội, nhà chúng ta cũngđitong!"

Lát sau, Phó Vân Chương quay sangnóimấy câu với quản gia.

Cây xanh um tùm, dây leo phủ khắp hàng rào, có tiếng khóc nức nở truyền ra từ tòa nhà lớn nhất trong thôn.

Càng nghĩ càng thấy rùng cả mình.

Lý Hàn Thạch thấy nàng mệt mỏi, lại cườinói: "đãđịnh đến thăm công tử từ trước nhưng lại sợ ảnh hưởng tới việc thi cử của công tử nên hôm nay mới tới đây, thế nhưng vẫn làm phiền công tử, công tử nên dưỡng bệnh cho thoải mái, mấy ngày nữa có kết quả thi, tasẽsai người quan đây báo cho công tử."

Nàng hỏimộtcách nghiêm túc.

Nhưng mà hơi ngây thơ quá, có vẻ gì đó hơi là lạ.

Trần thái thái bực bội nhưng mà ngẫm lạithìcongáimình giờđãlà tiểu thư Phó gia, có ngườianhtrai thi đỗ cử nhân nên cũng đành thôi.

Thư phòng vẫn sáng đèn.

Người bên ngoàithìcho rằng nàng là em của Phó Vân Chương, Đại Ngô thị và Lư thịthìcho rằng Phó Vân thực sư tồn tại. Phụ nữ trong nhà chẳng mấy khi ra ngoài,nóivậy để họkhôngphải lo lắng sợ sệt.

Thần kinh căng thẳng trongmộtthời gian dài,khôngdám thả lỏng khắc nào, ngay lúc thi xong, cả người như thể bị hút hết sức lực, tay chân mềm nhũn, uống mấy chén nước ấm mới khôi phục đượcmộtchút sức lực.

Theo truyền thuyết, đêm Khổng Tử ra đời, có kỳ lân giáng trần xuống Khổng phủ, nhả sách ngọc. Thố Nhi Gia cưỡi kỳ lân ngụ ý là học rộng hiểu nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nha hoàn thưa vâng rồi dỗ Ngũ tỷ nhiđira ngoài.

Ông ta vừa dứt lời, có tiếng bát đũa rơi loảng xoảng xuống đất từ trong phòng vang lên, sau đó là tiếng khóc của Phó Dung: "Takhôngmuốn sống nữa! Ta c·h·ế·t là được chứ gì!"

Gió thổi qua, chiếc đèn lồng dưới mái hiên lay động, kêu lách cách.

Vừa lúc ấy, có tiếng ồn ào từ ngoài cửa truyền vào, quản gia chạy vào trong viện, mặt tươi hơn hớn, "Gia, người bên Lý gia tới báo tin vui, thiếu gia đỗ rồi, đứng đầu."

Mọi người nhìn nhau, cuối cùngđãhiểu ra.

Trần thái thái rơi nước mắt, thút thít: "Đứa trẻ này sao lại có thể nghĩkhôngthông như thế chứ?"

Sau này bà ta tới Phó gia thăm con, đúng như lời Trần thịđãnói, congáibà ta thựcsựđược mặc lụa là, đeo vàng bạc, đến nha hoàn hầu hạ cũng ăn mặc trang điểm xinh đẹp hơn cả thái thái nhà giàu trong thôn.

Rồi lại thấy nàng hoàn toànkhôngcó vẻ gì làđangđùa, y trầm ngâmmộtlát rồi lại mỉm cười, "Khoan dung với ta như thế à? Tađitheo người muội ghét, muội cũngkhônggiận ta sao?"

"hắnkhôngcó ác ý gì với muội, trước đây muội từng chơi cờ song lục vớihắn,hắnchơi say sưa lắm." Phó Vânanhcố gắng giải thích. "Đại khái là do hợp tính, Lý đồng tri muốn tạo cơ hội cho muội nên mới giúp đỡ muội như thế. Nhị ca, huynh biết mà, Lý đồng tri thích kết bạn với những người trẻ tuổi có tài ở đất Hồ Quảng."

Hôm sau, Chu Hòa Sưởng, Viên Tam và Phó Vân Khải cùng nhau tới thăm Phó Vânanh.

Nàng cũngkhôngcảm thấy cần phảinóihết ra, dù sao những chuyện đó đều rất khó tin, hơn nữa đều là chuyệnđãqua... Đó là chuyện củamộtmình nàng.

Ngoài hành lang chỉ treomộtchiếc đèn lồng. Gió đêm thổi qua, đèn lồng lắc lư, ngọn đèn khi mờ khi tỏ.

Trần lão gia và Trần thái thái đứng bên cửa, nghe congáibên trong khóc lóc thảm thiết, mặt mày ủ rũ.

Thấy Trần lão gia phồng râu trợn mắt, thựcsựcó vẻ muốn xông ra ngoài tìm Phó Vân Chương hỏi cho ra nhẽ, Trần thái thái hốt hoảng, vội vàng ngăn ông ta lại, đứng chắn trước cửa, "Quan nhân, nhị thiếu gia là cống sĩ cơ đấy! Ông là ngườiđãbướcmộtchân vào quan tài rồi, ở nhà sống tử tế cho tôi nhờ, đừng có nghe Dung tỷ nhi than khócmộthai câu làđãđòi liều mạng với người ta, chẳng lẽ ông cònkhôngbiết con bé Dung tỷ nhi này..."

Phó Vânanhgật đầu vớihắn.

Phó Vânanhkhép hờ đôi mắt, bình tĩnhnói: "Những đạo lý đó muội đều biết cả... Nhị ca, muội muốnnóivới huynh, lúc muội ở Cam Châu từng bị người ta ức h**p, muội thù lâu nhớ dai nên muộikhôngthích đám người Thẩm thủ phụ kia,khôngliên quan đến quan điểm chính trị,khôngthích làkhôngthích thôi. Nhưng dù huynh có nghiêng về phe nào, muội cũngsẽkhônggiận cá chém thớt, giận dỗi với huynh. Chỉ là nếu sau này muội cónóilời châm chọc về Thẩm đảng, huynh cũngkhôngcần phải suy nghĩ quá nhiều,khônggiấu gì huynh, nếumộtngày nào đó Thẩm thủ phụ gặp chuyệnkhôngmay, muội nhất địnhsẽvỗ tay hoan hô."

Suy nghĩ của y giống Thôi Nam Hiên.

"Đây là emgáita, khi cònnhỏở Cam Châuđãbị bệnh nặng, sau này được đón về nhà mấy năm, còn đượcđihọc, vốn tưởng sức khỏeđãkhá lên, ai ngờ sau này bệnh cũ tái phát, giờđangtu đạo ở Trường Xuân Quan với Trương đạo trưởng."

Mấy thứ đó cũng đành,hắncòn mang đến mấy loại thuốc màu như địa thanh, phẩm lục, chu sa. Những thứ màu vẽ này đắt đỏ, người bình thường khi vẽ tranh cũng chẳng mấy khi dùng những loại màu này.

Trong viện giờ chật ních người, toàn những người trẻ tuổi sôi nổi hăng hái, lịchsựvăn nhã, người hầu trong nhà luống cuống, mấy nha hoàn tới rót trà cũng đỏ bừng cả mặt.

[1] Theo phong tục ở Bắc Kinh (phủ Thuận Thiên), vào dịp Trung thu, trẻ em thường dùng tượng Thố Nhi Gia để cúng trăng. Theo truyền thuyết, cómộtnăm ở Bắc Kinh xảy ra dịch bệnh, Hằng Ngatrêncung trăng thấy người dân dưới hạ giới thắp hương cầu khấn, thương tình bèn cử Thỏ Ngọc xuống trần gian trị bệnh cho con người. Thỏ Ngọc đến từng nhà chữa bệnh. Để cảm tạ ơn chữa bệnh, người dân tặng rất nhiều thứ nhưng Thỏ Ngọckhôngnhận, chỉ mượn quần áo để mặc vậy nên tượng Thố Nhi Gia có nhiều quần áo khác nhau, nam có, nữ có, ngoài ra còn có Thố Nhi Gia cưỡi nhiều con vật khác nhau đểđinhanh hơn, đến được nhiều nhà hơn.

Phó Vânanhvén tay áo, đứng cạnh bàn giúp y mài mực, khẽ hỏi: "Nhị ca,trênngười muội cómộtmiếng ngọc bột hình con cá, huynh giữ giúp muội rồi à?"

Ngũ tỷ nhi nghe thấy nàng gọi, cực kì vui vẻ dạmộttiếng, chạy tới bên mép giường, "Ca ca, sao giờ này mà huynh còn chưa ngủ dậy?"

Phó Dung có thể kinh thường cha mẹ ruột, có thể kiêu căng kênh kiệu nhưng trăm triệu lầnkhôngthể ác độc như thế được!

Nhìn Ngũ tỷ nhi rồi lại quay qua nhìn Phó Vânanhmộtlúc,hắntặc lưỡi nhận xét: "Nếu đệ mà cũng ăn mặc trang điểm giống emgáiđệthìcòn đẹp hơn congáinữa cơ!"

Nếu Phó Vân Chương thựcsựgia nhập Thẩm đảng, nàng thất vọngthìthất vọng nhưngsẽkhôngtới mức ép buộc Phó Vân Chương phải thay đổi quan điểm chỉ vì mối thù từ kiếp trước của riêng mình, đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

mộtlát sau từ ngoài cửa có tiếng gọi non nớt vọng vào.

"Ca ca!"

Trần lão gia lạnh lùngnói: "Tài sản của Phó gia vốn thuộc về chị cả, chị cả thươngyêuDung tỷ nhi, muốn nuôi dưỡng Dung tỷ nhi, nhị thiếu gia dựa vào cái gì mà đuổi nó về nhà chứ? Chị cả là mẹ nó, nókhôngtôn trọng chị cả, tôi phải tìm nó hỏi cho ra nhẽ! Cùng lắmthìliều cái mạng già này của tôi chứ gì! Nghĩ là Trần gia chúng takhôngcòn aikhôngbằng!"

mộtlúc lâu sau, ông ta siết chặt nắm tay, khua khua trongkhôngkhí: "khôngthể cứ để thế được! Dung tỷ nhi còn phải lấy chồng! Tôiđitìm Phó Vân Chương, nếu nókhôngchịu đón Dung tỷ nhi về, tôisẽnóichuyện năm đó..."

Phó Vânanhkhôngđể ý đến ánh mắt trêu chọc của mọi người, bảo nha hoànđangchờ bên cạnh, "Đưa tiểu thư về phòng."

Lý Hàn Thạch cườinói: "Kỳ lân nhả sách, đây là Nhị gia hy vọng công tử học hành tấn tới."

Bên đóđangvui như Tết, chuẩn bị bày tiệc lớn, Đại Ngô thị muốn dẫn con cháu tới chùa thắp hương tạ ơn thần phật.

Ừ, đẹpthìđẹpthậtnhưng mà có chút quái lạ.

Phó Vân Chương mỉm cười, giơ tay xoa đầu nàng, trả lời: "Chuyện trong triều thực rakhôngcó cái gì là đúng hay sai. Mấy năm nay Thẩm thủ phụ đạt nhiều thành công nên thựcsựquá kiêu ngạo, tự phụ... Nhưng mà chuyệntrêntriều đình nào có thểnóimấy câu màrõràng được. Các đại thần trong Nội các ai mà chẳng thâm sâu khó lường, làm gì có ai hoàn toàn tốt hoặc hoàn toàn xấu,mộtngười tốtkhôngthể nào dựa vào lòng tốt để leo lên vị trí cao được... Chuyện trong triều đừng chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài. Nếu cómộtngày Thẩm thủ phụ định xuống tay diệt trừ thầy, ta đương nhiênsẽđứng về phía thầy, nhưng nếu chưa đến mức sống c·h·ế·t, ta thà khuyên thầy nhịnmộtchútthìhơn."

Nàng cũng uống mấy chén.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chu Hòa Sưởng loạng choạng, ngã đúng vào người Viên Tamđangăn bánh tiêu bên cạnh, Viên Tamkhôngngẩng đầu lên, cũng đập bốpmộtcái đẩyhắnra.

Hoa mộc thơm ngát, bướm bay dập dờn, hai người ngồi đó, tắm trong ánh nắng ấm áp.

"Người như Lý đồng trikhônghề đơn giản như vẻ bề ngoài, ta từng qua lại vớihắn,hắnlà người có tính toán riêng."

Mấy nha hoàn bấy giờ mới chạy tới, khom người nhận lỗi: "Thiếu gia..."

Phó Vân Chươngđangngồi trước bàn viết thư cho người ta, ánh lửa đèn dầu lắc lư hắt lên mặt y, dưới ánh đèn ấm áp, gương mặt ykhôngcòn lãnh đạm như thường ngày, trở nên nhu hòa hơn nhiều.

Phó Vânanhgật đầu đồng ý. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần thị thực ra cũngkhôngphải chị ruột của Trần lão gia, chỉ là chị họ khác chi mà thôi.

Phó Vân Chương ngồi bên mép giường, cúi đầu kéo lại chăn cho nàng, bỗng cất lời: "Vânanh, muội có chuyện gì giấu ta phảikhông?"

Viên Tam lườmhắn, gạt tayhắnra, "Ngươi có hiểu thế nào gọi là "hư bất thụ bổ" [2]khônghả? Nếu cứ ăn bừa như ngươinóithìlão đại chẳng làm sao cũng ăn đến phát ốm!"

Phó Vân Chươngkhôngngẩng đầu lên, tay vẫnđangđưa bút, hỏi nàng: "Sao lại sang đây thế này?"

Tắm gội xong, nàng thay áo mới, bỗng cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng lạikhôngbiết lạ ở chỗ nào.

hắncũngkhôngbiết chuyện nàng ngã bệnh, nghe Phó Vân Chươngnóimới sửng sốt. Sau khi biết nàng chỉ là quá mệt nên mới hôn mêthìthở phàonhẹnhõm,hắncườinói: "Ta còn nhớ năm đó ta ra khỏi trường thi cũng ngủ nguyên hai ngày."

Phó Vânanhtreo chiếc đèn lồng vàomộtgóc,đitới trước bàn, lấy kéo cắt hoa đèn giúp y.

Phó Vânanh, Viên Tam và Phó Vân Khải lườm Chu Hòa Sưởng trắng mắt.

Trong phòng im phăng phắc.

Đọc xong quyển sách, Phó Vânanhngẩng đầu lên, Phó Vân Chương cũng đặt "Lạc Dương Già Lam ký" trong tay xuống, đặt lên lan can, đẩy về phía nàng.

Chi phi ăn mặc của Phó Dung còn cao hơn cả những tiểu thư nhà giàu, gả cho nhà quan lại có khi còn là thiệt thòi, con bé cómộtngườianhtrai đỗ cống sĩ, dẫu con bé có muốn gả cho công tử nhà tri phủ cũng còn được nữa là. Nhưng giờ Phó Vân Chương lại đột nhiên đưa nó về Trần gia, người có đầu óc chút nhìn là biết ngay nhất định Phó Dungđãđắc tội y, bị y ghét, thếthìchuyện hôn nhân sau này của Phó Dung phải tính thế nào?

Trần thái thái u sầu, ai oán than thở.

Mấy năm nay, Phó Dung lớn gần, bắt đầu phải tính tới chuyện hôn nhân. Với congái, hôn nhân là việc lớn nhất trong đời. Trần thái thái luôn nhớ tới congái, lên tận nơi hỏi thăm. Phó Dung dẫn cả đám nha hoàn ra gặp nhưng lạikhôngnhận bà nữa.

hắnxua tay, "Nhị gia đối với ta ân trọng như núi, công tử là người của Nhị gia, sau này cũng đừng khách sáo với ta làm gì."

Sáng hôm sau phảiđibái kiến tri phủ và học chính, nàng ngửi ngửitrênngười mìnhmộtchút, thấy hình như hơi có mùi rượu liền bảo nha hoàn chuẩn bị nước thơm để nàng tắm gội.

Phó Vân Chương rất quan tâm tới Trần gia, Trần lão gia và Trần thái thái lâu nayđãkhôngcần phải ra đồng làm việc nữa, cũng được người ta tôn kính gọi là lão thái gia và lão phong quân, cómộtđám người hầu kẻ hạ, sung sướng thảnh thơi.

Lý Hàn Thạch tới phủ Võ Xương nhậm chức đồng tri cũng chỉ là để cho có thêm kinh nghiệm mà thôi, chỉ cần trong triều có vị trí trống,hắnsẽcó thể thăng chức ngay lập tức, còn nàng chỉ làmộtthiếu niên chưa có công danh gì.

Viên Tam cũng đỗ nhất đẳng, nàng giúphắnmở tiệc chiêu đãi bạn cùng trường, cảmộtđám thiếu niên vui đến mứckhôngbiết trời trăng gì, uống hết tầm năm vò rượu.

Trần lão giađanghăng máu nênkhôngđể ý, giờ lại bị người vợ từ trước đến nay luôn dịu dàng nghe lời quát cho như thế mới bình tĩnh lại, chỉ trong chốc lát, mồ hôi toát ra như tắm.

Nàng chậm rãinói: "Nhị ca là nhị ca, họ là họ."

Phó Vânanhcó thể cảm nhận được niềm hân hoan của người Phó gia, dẫu cáchmộtvách tường viện trắng tinh nhưng cũng có thể nghe được tiếng cười vui vẻ từ bên kia vọng tới.

...

Tới khi tất cả mọi ngườiđãra khỏi phòng, Phó Vân Chương đóng cửa phòng lại,đivề phía mép giường.

Phó Vân Chương gật đầu,khônghỏi tiếp nữa.

Chu Hòa Sưởngkhônghề đến cho có lệ, tới thăm bệnh cũng phải có khí thế, mỗi tội quà tặng cứ từng gánh từng gánhđivào khiến cho chính viện nhà Phó Vân Chương chẳng mấy chốcđãchật kìn mà vẫn có nhiều tôi tớđanglục tục bê quà từ ngoài đầu ngõ vào, đồ ăn đồ dùngđãđành,hắnlại còn tặng hai con ngựa.

Phủ Thuận Thiên có phong tục mời Thố Nhi Gia nhưng bình thường chỉ có vào Tết Trung thu. Phó Vânanhvẫn nhớ kiếp trước, mỗi lần tới lễ bái nguyệt, cácanhđềusẽmua Thố Nhi Gia tặng cho nàng.

Vừa rồi Lý Hàn Thạch tới, tuy nàngđangốm nhưng cũngkhôngthểkhôngăn mặc cho chỉnh tề, ngồi ngay ngắn tiếp khách, dù sao cũngkhôngthể thất lễ.

Đám nha hoàn ồn ào khuyên nhủ, trong phòng náo loạn.

Khóe miệng y cong cong.

[4] Danh sách thi đỗ chia thành 3 cấp: nhất đẳng, nhị đẳng, tam đẳng.

Chỉ có mỗi mình Chu Hòa Sưởngkhôngnhận rakhôngkhí kì lạ trong phòng, vui vẻnói, "Hóa ra đây mà emgáiđệ hả? Hai người có duyên ghê, mặt emgáiđệthậtcũng có mấy phần giống đệ đấy."

Những chuyệntrêntriều đình từ trước tới nay vẫn vậy, người với người dối gạt lẫn nhau, tranh đấu với nhau, sông có khúc người có lúc, aiđangchiếm được thế thượng phongthìngười đó có quyền diễu võ giương oai.

Nhân lúc mọi người đều có mặt đông đủ, từ đầu kia căn phòng, Phó Vân Chương đưa mắt ra hiệu cho Phó Vânanh.

Hôm nay trời đẹp, nàng và Phó Vân Chương ngồi đọc sách trong viện. Haianhem mỗi người ngồimộtđầu hành lang,mộtngười đọc "Lạc Dương Già Lam ký",mộtngười đọc "Đông Dương vãn quái lục".

Phó Vânanhvộinóilời cảm ơnhắn.

Hai người đổi sách cho nhau đọc.

Cuối cùng,hắncẩn thận lấy ramộtchiếc hộp gấmnhỏ, đưa về phía Phó Vânanh, "Đây là quà từ phủ Thuận Thiên, vốn định tặng cho công tử trước kì viện thí nhưngtrênđường lại có trục trặc nên bị muộn, giờ mới tới nơi."

Ykhôngphải là người dễ dàng thay đổi chính kiến.

Y hơi lãnh đạm, cúi người gỡ khăn mũtrênđầu nàng xuống, vén lại tóc cho nàng, lấymộtchiếc gối nhồi vỏ đậu xanh đặt sau lưng nàng để nàng dựa lưng.

Trần lão gia lau mồ hôi, chột dạnói: "Tôi lỡ miệng."

trêngiá bác cổ trong phòng nàng khi ấy bày mười mấy tượng Thố Nhi Gia hình thù khác nhau, có Thố Nhi Gia giã thuốc, cưỡi tiên hạc, cưỡi khổng tước, còn có cả cưỡi hổ. Con nào nàng cũng thích, giữ lại tất cả, luôn bày ở đó cho tới ngày xuất giá mới bảo nha hoàn cho vào hành lý. Sau đó, toàn bộ đồ cưới của nàng bị chuyển lại về Ngụy gia, Thố Nhi Gia cũng bị chuyển về. Tới khi Thôi Nam Hiên thi đỗ, Ngụy gia lại đưa đồ cưới tới Thôi gia lần nữa, tượng Thố Nhi Gia trong đóđãvỡ tan thành từng mảnh từ bao giờ. Nàng đau lòngthậtlâu. Thôi Nam Hiên biết chuyện này nên mua lạimộtbộ giống y hệt cho nàng.

Phó Vân Chương chẳng liên quan gì tới Ngụy gia và Thẩm gia hết, ykhôngcần phải gánh vác bất kỳ áp lực gì chỉ vì mối thù kiếp trước của nàng.

"anhtỷ nhi" và "Phó Vân" xuấthiệntrước mắt mọi người cùngmộtlúc. Sau này nếu như Phó Vânanhcó vô tình mặc đồ nữ, bị người khác nhìn thấyđichăng nữathìcũngkhôngsao cả, có thể dùng thân phận của Ngũ tỷ nhi làm lá chắn.

Nghe thấy thế, nha hoànđangđứng hầu trong viện tươi cười, có mấy người quá kích động còn nhảy cẫng lên.

Sau giờ Ngọ, Phó Vân Chương mới về nhà, y tới thăm Phó Vânanh, mời mấy người bọn Chu Hòa Sưởng ở lại ăn cơm,đangkhách sáo đưađiđẩy lại mấy câu, ngoài cửa lại vang lên tiếng ồn ào, mười bảy mười tám thiếu niênđangđược quản gia dẫn vào sân. Tin Phó Vânanhbị bệnh truyền về tới thư viện, sơn trưởng quyết định bảo học trưởng Lý Thuận đưa các học sinh tới thăm nàng.

Khăn mũ được gỡ xuống, nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, ngả lưng vào gối đầu, lựamộttư thế thoải mái, thở phàomộthơi.

[2] Khải niệm của Đông Y, nghĩa là dù có bồi bổ đến đâu mà tỳ vị (hệ tiêu hóa)khôngtốtthìcũngkhônghấp thụ được.

Đúng là trước mặt người ngoàithìlịchsựlễ phép, về nhàthìrõlà lười nhác, toàn thích sai khiến nàng.

Nàng cầm sách lên, mỉm cười, cũng đẩy cuốn "Đông Dương vãn quái lục" trong tay mình về phía y như thế.

Tuy vậy cũngkhôngai sáp lại gần tâng bốc nịnh nọt, họ biết hai vị thiếu gia đều là người đọc sách, tính tình thanh cao,khôngthích người hầu kẻ hạ bu lại lấy lòng.

"Ca cađangbận, giờ chưa có thời gian chơi với muội, muội về phòng trước nhé, bảo mấy nha hoàn đá cầu với muội."

Vương Đại Lang hơi chần chừ, nhìn Phó Vânanh.

Phó Vânanhngạc nhiên, nhận lấy hộp gấm, bên trong phủ thêmmộtlớp gấm nữa để bọcmộttượng đất hình Thố Nhi Gia [1] cưỡi kì lân màu sắc rực rỡ.

Đương nhiên là có rồi, còn rất nhiều là đằng khác. Nàng có rất nhiều bí mật chẳng thể thổ lộ với người khác.

Trực giác của nàng mách bảo sau này Phó Vân Chương có thểsẽtrở thành người trong Thẩm đảng... Tuy y giúp đỡ Diêu Văn Đạt truyền tin nhưng quan điểm chính trị của y lại nghiêng về phía Thôi Nam Hiên nhiều hơn.

Huyện Hoàng Châu, Trần gia thôn.

Phó Vân Chương nhìn nàng, trầm mặc hồi lâu, khuôn mặt cũng dần trở nên nghiêm túc, vuốt mặt nàng.

"Emgáingoan."

[3] Loại hình văn hóa dân gian TQ, kết hợp giữa văn học vàâmnhạc, có thể liên tưởng đến hát ca trù của VN mình, đương nhiên hai loại hình nàykhônggiống nhau.

Phó Vân Chương gập cuốn sách trong tay lại,nói: "Tháng này mỗi người được thưởngmộttháng tiền tiêu vặt."

hắnvỗ vai Phó Vânanhnói: "Ta thấy đệ bình thường ăn có ít đâu mà saokhôngbéo lên tí nào thế? Còn yếu hơn cả ta, ta mang cho đệ mấy thứ đồ bổ, nhân sâm, nhung hươu, linh chi các kiểu nhà ta đầy, đệ cứ ănđi, ngày nào cũng ăn,khôngcần tiếc!"

Họđithi nghiêm chỉnh, từ thể xác đến tinh thần đều căng thẳng, mệt mỏi, cònhắnthìsao chứ? Đến thi chơi cho biết, giống thế nào được?

Trần thái thái tái mặt, vội vàng che miệng Trần lão gia lại, thét lên: "Trần lão lục!"

nóingười họ nhìn thấy là Ngũ tỷ nhi là được.

Vậythìcàngkhôngthểnóivới y về Hoắc Minh Cẩm.

Y đẩy cửa phòng ra, đưa mắt ra hiệu cho người hầu kẻ hạ ra khỏi phòng.

Phó tứ lão gia vui mừng khôn xiết, cuối cùng nhà họ cũng cómộtngười đọc sách rồi!

"Sao tự nhiên lại bị đưa về đây cơ chứ? Dung tỷ nhi lớn lên ở nhà bọn họ, từ trước đến naykhôngphải chịu thiệt thòi, giờ bị đưa về nhà như thế, người trong thôn cái gì cũngnóira được... Khổ thân Dung tỷ nhi nhà chúng ta..."

Phó Dung là do bà ta sinh ra nhưng sau đó lại được đưa tới Phó gia nuôi lớn. Phó gia giàu có, lại cómộtngườianhtrai xuất sắc như nhị thiếu gia, congáibà ta sau nàysẽkhôngcần phải lo chuyện ăn mặc, hơn nữa còn có thể gả cho nhà tử tế. Trần thái thái đương nhiên làkhôngmuốn xa con nhưng lúc Trần thị ngỏ lời, bà takhôngcần suy nghĩđãđồng ý luôn, thậm chí còn vui mừng đến nỗi quỳ xuống dập đầu với Trần thị.

Trần lão giakhôngsuy nghĩ được sâu sa như Trần thái thái, bực tứcnói: "Tôikhôngquan tâm! Phó Vân Chương dù có làm Tể tướngđichăng nữathìcũng là do chị cả nuôi lớn!"

Trần thái thái thở dài, "Theo tôithìđây cũng là do chị cả chiều quá mà ra. Nhà đó cũng chỉ cómộtngười con trai là nhị thiếu gia, từ trước tới nay chưa từng tranh giành gì với Dung tỷ nhi, cái gì cũng nhường cho con bé, vậy mà nó vẫnkhôngnghe lời. Có mấy lần tôi sang bên đó thăm nó, nghe nha hoànnóinó cãi nhau tay đôi với nhị thiếu gia, nó ỷ vào việc chị cả thươngyêunó,khôngcoi ai ra gì cả, từ lúc đó tôiđãbiết thế nào cũng có ngày có chuyện chứ nào phải tới tận hôm nay!"

Như vậy đây là đồ Hoắc Minh Cẩm tặng. Hơn nữađãgửiđilâu rồi nhưng mà giờ mới tới phủ Vũ Xương.

Thố Nhi Gia có khuôn mặt trắng bóc, đầu đội mũ giáp, thân khoác áo giáp vàng, uy phong lẫm liệt, sống động nhưthật.

Nàng đẩy cửa bước vào.

Phó Vân Chương nhướn mày, "Muội mới bao nhiêu tuổi chứ, tại sao nghĩ tới tận đây rồi?"

Lát sau, người hầu tới báo Phó Vân Khải cũng đỗ tú tài, hơn nữa còn đỗ nhất đẳng.

Trong phòng lập tức sáng sủa hẳn lên.

Ngoài hành lang vang lên tiếngnóichuyện của Phó Vân Chương và Lý Hàn Thạch, hai ngườiđangbàn bạc chuyện hội văn lần trước, thanhâmxa dần.

Phó Vânanhkéo tay Ngũ tỷ nhi, giải thích với mọi người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mãi cho tớimộtlần Trần thái thái tình cờ nhìn thấy Phó Dung dẫn theo nha hoàn tới bắt nạtmộtcôbé khác.côbé kia là congáicủamộtchi khác trong Phó gia. Những người xung quanhkhôngai tỏ ra ngạc nhiên, hay trách mắng, dường nhưđãcoi đây là chuyện đương nhiên, vậy có nghĩa là đây chẳng phải lần đầu Phó Dung làm vậy.

Phó Vân Chươngnói: "Ba ngày nữa đưa muộiđibái kiến Tri phủ và Học chính mới nhậm chức. Tri phủthìkhôngcó vấn đề gì, giống Lý đồng tri, tới phủ Võ Xương chỉ để lấy kinh nghiệm, chắc cũng chỉ nhắc nhở mấy câu là hết. Học đàithìcó thểsẽkiểm tra kiến thức, học đài mới là người Chiết Giang, thích nghe đàn từ [3], trong hai ngày tới muội cứ học thuộc lời mấy bài đàn từ, đến lúc ấy chỉ cầnnóichuyện về đàn từ với ông ta là được rồi,khôngcầnnóinhiều về những chuyện khác, cónóiông ta cũngkhôngquan tâm đâu."

mộtcôbé chải đầu song kế, cài trâm hồ lô, mặc áo lụa màu lục nhạt, váy dài màu vàng nhạt chạy vào trong phòng, nhìn thấy trong phòng toàn những thiếu niên xa lạ,côbé chớp chớp mắt, ánh mắt ngây thơ.

hắngật đầu, theo sau Ngũ tỷ nhi để đảm bảo nàng về phòng an toàn.

Phó Vân Chương ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn thẳng Phó Vânanh, "hắnnóichuyện gì với muội?"

Bà ta thở dàimộttiếng,khôngnóitiếp nữa.

khôngphải do câu trả lời của nàng kín kẽ mà là yđãnhận ra nàngkhôngmuốnnóitiếp về chuyện này.

Trần lão gia bực bội hừ lạnh, "Lời ra tiếng vào cũng chẳng thành vấn đề... Nhưng tôi nuốtkhôngtrôi cục tức này! Trước đâythìnóihay cho lắm vào, bảosẽcoi Dung tỷ nhi như congáiruột, giờthìtự dưng lại đưa nó về nhà, sau này Dung tỷ nhi lấy chồng thế nào được? Chả lẽ lại bắt nó gả chomộtthằng nông dân hay sao?"

Mình tìm mấy hình cưỡi kỳ lân nhưng trông mặt con kì lân kì lắm, chọn tạm cái hình khác thôi.

Phó Vânanhnghĩ ngợimộtlúc, nhất địnhkhôngthểnóira chuyện Lý Hàn Thạch là người của Hoắc Minh Cẩm được, nếukhôngsẽhại Hoắc Minh Cẩm, vậy phải giải thích lý do Lý Hàn Thạch đích thân tới thăm nàng thế nào đây? Hơn nữahắnlại còn tặng cho nàng nhiều quà như thế nữa?

Nàng hận Thẩm Giới Khê lấy việc công trả thủ tư với Ngụy gia, nhưng đó chỉ là thù riêng của hai nhà. Nếu tiếp tục phân tích, người hạ lệnh đánh Ngụy Tuyển Liêm tới c·h·ế·t là Hoàng đế, kẻ thù của nàng là vạn tuế gia ngồi ở điện Kim Loan kia. Ngụy Tuyển Liêm vốn thuộc phái trung lập,khônghề giúp đỡ bất kỳ phe nào trong viêc tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế nhưng lại bênh vực lẽ phải, làm tân đế tức giận, sau đó bị Thẩm Giới Khê đổ thêm dầu vào lửa, trở thành đối tượng để tân đế g·i·ế·t gà dọa khỉ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vương Đại Lang cúi đầuđira ngoài.

Phó Vân Chương sai nha hoàn xuống bếp chuẩn bịmộtbàn tiệc, nghiêng người dựa vào lan can, nhướn mày với Phó Vânanh, ý bảo nàng tới ngồi cạnh mình

"Nhị ca." Phó Vânanhtrầm mặcmộtlúc rồi hỏi Phó Vân Chương, "Muội còn nhớ huynh từngnóiThẩm thủ phụ đương triềukhôngphải trung thần mà cũngkhôngphải gian thần... Diêu đại nhân có mâu thuẫn với Thẩm thụ phụ, nếu cómộtngày kia Diêu đại nhân và Thẩm thủ phụ tranh chấp với nhau, huynhsẽđứng về bên nào?"

Chương 95: Đứng đầu

Trần lão gia tím mặtkhôngnóilời nào, gân xanhtrêntrán nổi lên.

côbé nghiêng đầu tò mò nhìn mọi người.

...

s* s**ng hồi lâu nàng mới nhớ ra, miếng ngọc bội hình con cá mà Hoắc Minh Cẩm đưa cho nàngkhôngthấy đâu hết.

Phó Vân Khải mặt ngắn tũn, đập bốpmộtcái vào người Chu Hòa Sưởng.

mộtlát sau, lại có tiếng bước chânnhẹnhàng truyền tới, Phó Vân Chươngđãtiễn Lý Hàn Thạch về rồi quay lại.

Đám nha hoàn cười tươi rói.

Nàng chỉ đồng ý đứng về phe Hoắc Minh Cẩm, sao lại thành người của Hoắc Minh Cẩm rồi?

Hình như thiếu cái gì đó.

hắnthường tự xưng mình là người phong nhã nên ngoài mấy thứ đồ điểm tâm và hoa quả theo mùa còn tặng cho Phó Vânanhmộttập giấy vẽ,mộtchiếc chặn giấy hình con hươu bằng đồng,mộtbộ bút lôngnhỏ,mộtchiếc giá gác bút bằng đá Thái Hồ chạm rỗng vàmộtnghiên mực Đoan Khê.

Phó Vânanhsửng sốt.

Trần thái thái giật mình.

Tuy Phó Vânanhkhôngmuốn làm rình rang nhưng bạn cùng học cũng kéo nhau tới nhà để chúc mừng nàng, ầm ĩ tới tận hai ngày liền.

Congáikhônghiểu chuyệnthìthôi, đến ông chồng cũngkhôngbiết nghĩ thế này, lòng Trần thái thái nóng như lửa đốt, "Ông ngàn lần vạn lần đừng cónóicho Dung tỷ nhi việc này đấy, nếu nó mà biếtthìchắc chắnsẽto chuyện, đến khi đó ông có mà vác cuốc ra đồng!"

Phó Vânanhdở khóc dở cười, nhìn theo bóng Lý Hàn Thạch ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mọi người ngại ngùng,khôngbiết phải lên tiếng an ủi nàng hay nên giả vờkhôngbiết Ngũ tỷ nhi ngây ngốcthìhơn...

Phó Vânanhkinh ngạc, bảo Vương Đại Lang ra ngoài, vấn mái tóc vẫn còn hơi ẩm lên, khoác áo bào rồi cầm đèn lồng tới thư phòng tìm Phó Vân Chương.

Quan viên thăng chức mấy aikhôngphải giẫm lên xương cốt của người khác, tay dính máu củakhôngbiết bao nhiêu người.

Y mỉm cườinói.

Những người khác nghe Chu Hòa Sưởngnóithế cũng lén quan sát Ngũ tỷ nhi và Phó Vânanh, trong đầu dần tưởng tượng ra cảnh trợ giáo chải đầu song kế, mặc váy áo, thẹn thùng đứngmộtbên...

Phó Vânanhngẩng đầu nhìn y.

Phó Vânanhbước qua hành lang tối,đanggiơ tay định gõ cửathìđãnghe thấy tiếng Phó Vân Chươngnhẹnhàngnói: "Bên ngoài lạnh, vàođi."

Nàng cố gắng nhớ lại, trước khiđitắm hình nhưđãkhôngthấy miếng ngọc đâu rồi, nàng nhíu mày.

Phó Vânanhkhép sách lại, nghe lời đứng dậy,đitới cạnh y, ngồi xuống.

Phó tứ lão gianóivới Đại Ngô thị, nàng mượn thân phận của Phó Vân để trở về, giờ phải trả lại, Đại Ngô thị và những người khác trong nhà nghĩ rằng cómộtngười tên là Phó Vânthật, nàng mặc đồ nam chỉ là để giả làm Phó Vân mà thôi.

Phó Vânanhbảo Vương Đại Lang cất Thố Nhi Giađi.

Phó Vânanhkhẽ cong khóe miệng.

Congáilớn rồi,đãquên mẹ đẻ từ lâu, lúc nhìn thấy bà ta còn thểhiệnthái độ lãnh đạm, coi bà ta như thân thích nghèo khó ở quê lên ăn vạ, chỉ chực đuổiđi.

...

Hơn nữa những thứ như chính kiến có phải muốn đổi là đổi được ngay đâu, trong lòng y vốn tự có suy xét của riêng mình.

Nàng gọi Vương Đại Lang tới hỏi, Vương Đại Lang gãi đầu gãi tai, suy nghĩ hồi lâu bỗng nhiên vỗ tay đánh đétmộtcái: "Hình như là nhị thiếu gia giữ đấy ạ, hôm đó thiếu giađithi về, nhị thiếu gia bế thiếu gia vào phòng."

Trần thái thái sợ chuyện mình thường xuyên tới Phó gia thăm Phó Dungsẽlàm Trần thịkhôngvui nên mấy năm gần đâykhônglui tới nữa, chỉ đến Tết mới gửi tặng chút rau dưa củ quả ở quê. Phó gia cũng rất chu đáo, dịp lễ tết nào cũng đưa quà tặng xuống tận thôn, vừa hào phóng vừa cẩn thận, làngtrênxóm dưới đều hâm mộ Trần gia bọn họ có cháu trai đằng ngoại có tiền đồ mà vẫn nhớ đến thân thích dưới quê như thế.

Congáibà ta bị chiều hư rồi, con béđãmấtđibản tính, trở thànhmộtkẻ xấu xa bắt nạt em họ trong tộc, đến mẹ ruột như bà ta nhìn thấy còn phát ghét!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 95: Đứng đầu