Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 113: Thêm củi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 113: Thêm củi


"Nhị gia, Phó tướng công tới rồi."

Hoàng đế dần ổn định lại hơi thở của mình, mặt mũi tối đen.

Lần này đám thái giámkhôngdám ở lại, cúi gập eo lui ra khỏi ngự thư phòng.

Y ngừng lạimộtchút rồi tiếp, "Tự dưng có chuyện thế này, phe phái nào cũngkhôngdám hành động thiếu suy nghĩ đâu."

Thẩm gia lại cố tình cướp đoạtmộtkhoảnh đất có long khí, mục đíchđãrõràng.

Mấy hôm nay, đau lòng vì cái c·h·ế·t của con trai, ông ta chẳng buồn ăn uống, vầng thâm quanh mắt đen sì, mệt mỏi, vừa đứng dậyđãthấy choáng váng, lảo đảo loạng choạng.

Hoắc Minh Cẩmđãđược thả ra nhưng vẫn chưa nhúng tay vào việc điều tra cái c·h·ế·t đột ngột của Thái tử.hiệngiờ người được Hoàng thượng tín nhiệm nhất chính là Cẩm Y Vệ phó thiên hộ, đó là Võ Trạng nguyên mà Hoàng thượng đích thân lựa chọn năm kia.

Thái tử bị chính người Thẩm gia hại c·h·ế·t! Nhất định là như thế.

Xe ngựa chạy thẳng ra khỏi thành, đường xá ở ngoại thành lầy lội khóđi, xe ngựa xóc lên xóc xuống khiến nàng thựcsựkhôngchịu đựng nổi đành nhờ Lý Xương cho nàngmộtcon ngựa, chuyển sang cưỡi ngựa.

Vậythìchấp niệm trong lòng Hoắc Minh Cẩm là gì đây?

Như thường lệ, Phó Vânanhngủ dậy rửa mặt chải đầu, mặc quần áo rồi ănmộtbát mì xào hành nóng hổi và mấy chiếc bánh quẩy.

Thái tửđãchết ởmộtnơi như thế.

Cách c·h·ế·t như vậy... Thực ra nghĩ sâumộtchút nữathìcũngkhôngphải là khó hiểu lắm. Triều đại này, từ tầm mười tuổi, đại đa số hoàng tửđãbị thái giám, cung nữ dụ dỗ khai huân [3]. Suốt trong giai đoạn thiếu niên, họ vẫnkhôngbiết tiết chế, tới khi thành hôn thường xuyên phải cần tới thuốc k*ch th*ch mới có thể làm được việc. Càng lạm dụng loại thuốc này, thân thể càng suy yếu. Thân thể càng suy yếu, lúc hành phòng càngkhôngthểkhôngcó thuốc.mộtvòng tuần hoàn ác tính như thế khiến cho đa phần các hoàng tửkhôngsống thọ. Tiên đế được xem nhưmộttrong những hoàng đế sống thọ nhất. Mấy đời Hoàng đế trước đó ai cũng chỉ sống được tới năm ba mươi mấy tuổiđãcưỡi hạc về trời.

Phó Vânanhkinh ngạckhôngnóinên lời.

"khônghổ là người từng sống sóttrênchiến trường, mạng lớnthật, cứ tưởngkhôngsống nổi đến nơi rồi mà giờ lại được thả ra."

Phó Vân Chươngnói, hơi cảm khái, có câu họa phúc sớm chiều [4], hẳn lànóivề người như Hoắc Minh Cẩm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chu Thiên Lộc và Viên Vănđãđược thả, hai người bị hành hạkhôngít. Chu Thiên Lộc vốn làmộtvị công tử được chiều chuộng, giờ gầy tới mức chỉ còn da bọc xương, Viên Văn khá hơn nhiều, mỗi tội liên tục áy náy vìđãkhôngkhuyên can kịp thời, để Thái tử đắm chìm trong thứ thuốc k*ch th*ch kia, khiến ý chí và tinh thần sa sút.

Đó là thư Viên Tam nhờ người khác đưa tới.hắnđiphủ Cống Châu, Giang Tâymộtchuyến, nhanh chóng tìm được Chu công tửđangtu dưỡng ở điền trang của Chu gia. Cách đâykhônglâu trong kinh thành có chuyện, Hoắc Minh Cẩm bị bắt giam, Chu công tử nghe người tanóivậy, vô cùng mừng rỡ, nhao nhao đòi vào kinh. Người Chu gia nhất địnhkhôngchịu, khuyênhắnkhôngnên làm bừa, Chu công tửkhôngnghe, lén lấy lộ phí và giấy phépđilại, thuêmộtchiếc thuyền. Thuyền xuất phát được mấy canh giờhắnlại bị người Chu gia bắt về. Hóa ra bọn họ pháthiệnrahắnđãtrốnđi, vội vàng chạy thẳng lên phía bắc đuổi theo.

Phó Vân Khải cũng ở nhà. Trong kinh có chuyện lớn xảy ra, toàn bộ cửa thành bị đóng lại, thuyền hàngtrênVận Hà [1] cũngkhôngvào thành được, tiểu nhị và người hầu kẻ hạ trong nhà đều phải về nhà hết. Khi nãy Kinh Vệđãđikhắp các phố tuyên đọc bố cáo, triều đình hạ lệnh, mấy ngày tớisẽtruy tìm đạo tặc trong kinh, dân chúng đều phải ngoan ngoãn ngồi nhà,khôngcó việc gìkhôngđược ra ngoài.

Đến tối về nhà, quản gia đưa cho Phó Vânanhmộtphong thư.

Tuyết rơi đầy trời, mênh mangmộtkhoảng, Tử Cấm Thành nguy nga hùng vĩ chìm vào gió tuyết cũng trở nên trầm lặng.

Phó Vânanhđiqua đó, ngồi đối diện với chàng.

Mấy thái giám xung quanh hoảng sợ, quên cả thở, vội vàng chạy tới đỡ Hoàng đế.

Ngườicôđơn [6], chính là như vậy, cả triều văn võ chẳng cómộtai thựcsựtrung thành với ông ta, năm đó ông ta giếtanhem của mình mới cướp được ngôi vị Hoàng đế. Trong đáy lòng, hẳn là các đại thần đềuđangchê cười ông ta!

Thái tửđãchết, tất cả quan viên quan trọngđanglàm việc bên ngoài đều bị triệu hồi về kinh thành gấp. Tối hôm qua Triệu Bậtđisuốt đêm vội vã trở về. Cửa thành bị canh giữ vô cùng nghiêm ngặt,hắnlấy bài ngà của Đại Lý Tự ra mà vẫnkhôngđược vào thành, phải chờ tới sáng sớm nay mới vào được. Sau khi vào thành,hắnkhôngvề nhà màđithẳng tới Đại Lý Tự xử lý công văn.

Chàng rót cho nàngmộtly trà, thấy tóc mai nàng có mấy sợ xòa xuống, "Cưỡi ngựa tới đây sao?"

Nàng lại thấy đây có thể là do Hoắc Minh Cẩmđãdặn dò từ trước nên nàng mới có thể bình an vôsựtới tận giờ. Từ lần bị bắt giam ấy, Chu Thiên Lộcđãbị Thái tử ghét bỏ, Thái tử chêhắnthanh danh chẳng ra gì bèn bãi miễn chức thị độc củahắn, nhưng lần này Cẩm Y Vệ vẫn xông vào Chu gia bắt Chu Thiên Lộc.

Nàng ừmmộttiếng, bước lên xe ngựa.

Diêu Văn Đạt và Uông Mânđiphía trước, vừađivừa khe khẽ thảo luận với nhau điều gì, mặt mày nghiêm túc, những quan văn phía sau nét mặt ai cũng nặng nề, ánh mắt vừa ngơ ngẩn vừa trống rỗng.

Bề ngoài nhìn vàothìlà vậy, nhưngsựthậtchắc chắnkhôngđơn giản như thế, sau lưng nhất định có người quạt gió thêm củi.

Nhìn thấy Phó Vânanhra ngoài,mộtngườiđangchờ bên cạnhđira. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phó Vânanhuốngmộtngụm trà, từ từ lấy lại bình tĩnh.

Giáo Phường Tư trước kia trực thuộc Lễ Bộ, chuyên quản lý việc huấn luyện vũ nữ, nhạc công để phục vụ cho việc tổ chức tiệc cung đình. Đến thời tiên đế, triều đìnhkhôngsử dụng người ngoài cung nữa, ra lệnh cho những vũ nữ, nhạc công trong Giáo Phường dọn vàomộtkhu nhà ở phía tây Tử Cấm Thành, chuyên phục vụ cho việc tiêu khiển của hoàng thất.

Đám thái giám quỳ rạp xuống đất, nhưng vẫnkhôngdámđi. Mấy hôm nay Hoàng thượng thường xuyên bị váng đầu, cómộtlần bọn họkhôngkịp chạy tới, Hoàng thượng suýt nữa lăn từtrênbậc thang xuống, may mà lúc ấy có vị phó thiên hộ trẻ tuổi của Cẩm Y Vệ ở đấy, nhanh tay đỡ lấy Hoàng thượng, nếukhôngnhỡ Hoàng thượng có mệnh hệ gì, đám thái giám như bọn họ phải rơi đầu mất thôi!

Cho dù chưa biết chuyện gìđãxảy ra nhưngkhôngkhí trong phốđãtrở nên căng thẳng hẳn, nhà nào cũng đóng chặt cổng lại. Trong ngày tuyết, đường phố yên tĩnh vắng vẻ.

Tiếng vó ngựa từ xađitới đánh vỡsựtĩnh lặng, mấy con ngựa mạnh mẽ phi như bay đến trước cửa Hình Bộ. Ngườitrênngựakhôngđợi ngựa dừng lạiđãnhảy xuống khỏi lưng ngựa, quỳ xuống dưới chân Hoắc Minh Cẩm, "Nhị gia, Hoàng thượng tuyên Nhị gia vào cung kiến giá."

Còn đứa bé trong bụng Thái tử phi ấy mà, là nam hay là nữ căn bản quan trọng gì đâu, Thẩm gianóilà con traithìnhất định là con trai.

Hoàng đế cắn chặt răng, tuy là vuamộtnước nhưng ông ta làm cha lạikhôngbảo vệ được cho con trai mình.

Cẩm Y Vệkhôngquan tâm đến việc có đầy đủ chứng cứ haykhông, chỉ cần là những người có can hệ với Đông Cungthìđều bị bắt hết.

Phó Vânanhbiết vị phó thiên hộ kia là người của Hoắc Minh Cẩm.

Thẩm Giới Khê làm quyền thần cả đời, có lẽkhôngcó cái tham vọng đó, nhưng những kẻ khác trong Thẩm gia, môn sinh, vây cánh của ông ta chưa chắcđãnghĩ như vậy.

Người trong tộc của Thẩm Giới Khê làm mưa làm gió ở Hồ Quảng, ức h**p dân địa phương, thậm chí cháu trai ông ta còn dám cướp đoạt congáitri phủ. Tri phủ muốn đòi lại công bằng cho congái, tấu chương còn chưa tới được kinh sư, người nàyđãbị Thẩm đảng gán chomộtcái tội danhkhôngrõràng, nhốt vào đại lao, mấy ngày sauđãchết trong ngục.

Mấy ngày sau đó, đám quan viên phảiđiĐông Cung khóc tang cho Thái tử. Sau mấy ngày nắng, tuyếtđãtan dần, tùng báchtrênnúi dầnđãquay lại với màu sắc ban đầu nhưng kinh thành vẫn chìm trong những sắc màu ảm đạm, tất cả quan viên đều phải túc trực bên linh cữu của Thái tử.

Gã thần ý bắt mạch cho Thái tử phi là cao nhânđãđược đích thân Thẩm Giới Khê đón vào trong phủ.khôngcòn nghi ngờ gì nữa, ngay từ đầu Thẩm Giới Khêđãbiết Thái tử phi mang thai.

Trong thư, Viên Tamnóihắnđãdò hỏi được nguyên nhân tại sao năm đó Chu công tử bị đưa về quê.hắngiả trang thành công tử nhà giàu ra ngoài du lịch, kết bạn với Chu công tử rồi nhanh chóng trở nên thân thiết. Chu công tử uống say,khôngcòn biết giữ mồm giữ miệng gì nữa, bô bô kể hết chohắn. Tuy vậy những điều nàykhôngtiệnnóitrong thư.hắnđangtrênđường về kinh sư, tuyết lớn,đilại khó khăn, chắc phải sang năm mớihắnmới quay lại kinh thành được.

Phó Vân Chương cầm chiếc kìm sắt trong tay, chậm rãi gảy gảy những viên than trong chậu,nói: "Thái tử c·h·ế·t ở Giáo Phường."

Thái tử phi Thẩm thị mang thai.

Đúng lúc này, lại cómộttin tức khiến mọi người phải kinh ngạc được truyền ra từ Đông Cung.

Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng,nhẹnhàng lên tiếng, "Thái tửkhôngphải do ta g·i·ế·t... Nhưng mà ta biết có người muốn g·i·ế·t Thái Tử."

Đám thái giámkhôngdám hỏi lại, vội vàng lau mồ hôi lấm tấmtrênmũi, tới tìm thái giám ở Tư Lễ Giám để nghĩ cách.

Trong cơn tuyết lớn, có vài bóng ngườiđangđivề phía nàng.

Mãi tới khikhôngcòn nghe thấy tiếng vó ngựa, mọi người mới bừng tỉnh, lấy lại tinh thần, chụm đầu ghé tai bàn tán.

Lúc trước Tưởng ngự sử buộc tội Thẩm Giới Khê, dẫn tới việc Thẩm đảng dâng sớ từ quan, sau đó Hoàng đế bị Thẩm Giới Khê gây áp lực, phải trục xuất Tưởng ngự sử ra khỏi kinh thành. Vì chuyện này, đám ngôn quanđãkết oán với Thẩm Giới Khê.

[5] Hoắc Quang là đại thần nhiếp chính thời nhà Hán, từng đưa Xương Ấp Vương Lưu Hạ lên ngôi, sau đó phế ông này, lại lập Hán Tuyên Đế Lưu Bệnh Dĩ làm Hoàng đế. Hoắc Quang cũng từng mấy lần đưa con cháu mình vào cung làm hậu. Vương Mãng là quan cuối triều Hán, từng đưa congáivào cung làm Hoàng hậu cho Bình Đế mới 13 tuổi, từng bước nâng cao địa vị của mình, cuối cùng cướp ngôi Hoàng đế.

Trong lòng nàng lại nghĩ việc này vẫn chưa kết thúc được.

Chu Thiên Lộc cũngkhôngsuy nghĩ khác mọi người là mấy, "Vân ca nhi, may mà khi đó ngươi giúp ta, nếu như ta thựcsựbị kết tội, ông nội ta cũng chưa chắcđãcó thể bảo vệ ta, Hình Bộ là địa bàn của bọn họ."

Phó Vânanhđoán mãikhôngra mối liên quan trong đó, chỉ có thể khẳng địnhmộtđiều duy nhất chính là, Binh Bộ thượng thư Chu đại nhân có thể vững vàng qua mấy triều vuakhôngphải làkhôngcó nguyên do. Ông ta quả nhiên nhạy bén, hiểurõsựđời, có lẽ ông tađãnhìn ra Đông Cungkhôngyên ổn từ trước nênđãnhân dịp Chu Thiên Lộc dính phải chuyện kiện tụng, đưa Chu Thiên Lộc về phủ,khôngchohắntiếp tụcđilại với Đông Cung nữa.

Hoàng đếkhôngthểhiệnchút cảm xúc nào, lạnh lùngnói: "Chônđi."

Còn việckhôngcho con trai út về kinh cũng là quyết định của ông ta sau khi suy nghĩ cặn kẽ, ngày nào Hoắc Minh Cẩm còn chưa thựcsựbị kéo xuống, ông tasẽkhôngđắc tội với Hoắc Minh Cẩm.

Chẳng còn ai quan tâm tới nguyên nhân cái c·h·ế·t của Thái tử nữa.

Quan viên Lục Bộ đều biết Thái tửđãchết, nhưng Thái tử c·h·ế·t chẳng vẻ vang gì, vậy nên đến giờ vẫn chưa chính thức phát tang. Các vị đại thần bận đủ thứ chuyện,khôngrảnh quan tâm tới đám tép riu bên dưới, Hoàng thượng đau lòng quá đỗi nên ốm liệt giường, các vị đại thần trong Nội Các liên tục cãi cọ chuyện tang ma cho Thái tử.

Chương 113: Thêm củi

Thái tửđãchết... Tôn quý phi cả ngày nước mắt đầm đìa, chỉ bởi nhìn thấy Quách tần hơi mỉm cườimộtchút,đãsai cung nữ bên người mình tát vào mặt Quách tần. Quách tầnkhôngchịu nổi nỗi nhục này, đập đầu vào cột tự sát, bọn họ sợ bị liên lụy nên mới chạy tới báo tin, ngờ đâu Hoàng thượng lại phản ứng kì quái vậy.

Sau khi tin Thái tử phi có thai được truyền ra, tình thế trong triều càng quái dị hơn.

Bên cạnh có tiếng cười nhàn nhạt, Phó Vân Chương lắc lắc tay trước mặt nàng, trong tay cầmmộtquả cầu tuyết nhonhỏ. Lúc nãy thấy nàng thất thần, y cố tình áp quả cầu tuyết vào mặt nàng, "Đừng lo mà..."

Phải chăng Chu thượng thưđãđoán được Hoắc Minh Cẩmsẽnhanh chóng quay lại vị trí cũ từ trước nênkhôngcho phép con trai về kinh?

Phó Vân Chương ăn uốngkhôngtốt, chỉ ănmộtbát cháo củ từ.

Thực ra việc này chắc chắnkhôngphải do Thẩm thủ phụ làm. Nếu ông ta thựcsựcó ý đồ gì, đợi tới lúc Hoàng thượng băng hà mới ra taythìkhôngphải tốt hơn nhiều à? Giờ cái thai trong bụng Thái tử phi là nam hay nữ còn chưa biết được đâu!

Lúc vừa đến cửa Đại Lý Tự, phía trướcđãtruyền tới tiếng bàn tán và tiếng cãi cọ ồn ào, xa xa có thể thấy được trước cửa Hình Bộ, người người chen chúc, hai bên đường cũng rất đông người đứng xem.

Ánh tuyết sáng lóa rọi vào cửa sổ loang loáng như ánh nước, người hầu kẻ hạ quét tuyết trong sân, chổi quẹt qua phiến đá xanh kêu xoàn xoạt khiến người ta có cảm giác bình yên.

Ngồi trong sân, ánh mặt trời chiếu rọitrênngười,sựấm áp bao phủ từ đầu tới chân khiến người ta vô thức thả lỏng, mấtđisựđề phòng ban đầu.

Phó Vân Chương khẽ đáp, chờ nàng lại giấu tay vào trong tay vào trong tay áo, nhận chiếc dù trong tay Kiều Gia, che hơn nửa chiếc dùtrênđầu nàng. Hai người sóng vaiđivề hướng nam, để lại phía sau hai đường dấu chân song song.

Khi đó nàngđãcảm thấy có gì đókhôngbình thường... Chẳng lẽ việc Chu Thiên Lộc bị bắt cũng có liên quan tới cái c·h·ế·t của Thái tử hay sao?

Dân chúng ở kinh sư từnhỏtới lớn vẫn ở dưới chân Thiên tử, tuy rằng chưa thựcsựtrải qua sóng to gió lớnđichăng nữa nhưng vẫn cực kỳ nhạy cảm với những biến động của triều đình. Người hầu kẻ hạ trong Phó giakhôngcần Phó Vân Chương dặn dòđãmau chóngđimua rau quả gạo muối và than củi đủ cho cả nhà dùng trong mấy tháng, hơn nữa còn lén chuẩn bị gậy gộc phòng thân.

Nếu cái thai này là congáithìcũngkhôngsao, nếu là con traithìchắn chắnsẽđược chọn làm Hoàng thái tôn.

Có tiếng roi quất vang lên,mộtchiếc xe ngựa phóng như bay về phía bọn họ, các quan viên hai bên đường vội vàng lùi về sau, tránh bị tuyết bắn trúng bẩn hết quần áo. Đại bộ phận quan lại cấp thấp giờ đềuđangđira ngoài,đingược chiều chính là các đại thần trong Nội Các và các vị thượng thư, thị lang các bộ. Tin về cái c·h·ế·t của Thái tửđãlan ra, cả triều đình chấn động, dù là những vị đại thần đến ngày được nghỉ ở nhà hay là những vị đại quanđãcao tuổi nên được miễn lên triềuđichăng nữathìcũng bị triệu vào cung họp kín.

Tối hôm qua, ở Bắc Trấn Phủ Tyđãcó mười mấy cung nhânkhôngchịu nổi tra tấn. Sáng nay thi thểđãbị kéo ra ngoài bãi tha ma ở ngoại thành, bọn họ tình cờ bắt gặp, mấy người ốm yếu lập tức che miệng chạy về phía góc tường, sáng ăn bao nhiêu nôn ra bấy nhiêu.

Vào Bắc Trấn Phủ Ty, do dù vô tộiđichăng nữa,khôngchếtthìcũng bị lộtmộtlớp da.

"Đúng là có liên quan tới ta."

Hai ngườikhôngbiết chuyện gì xảy ra, hòa vào trong đám đông ven đường xem thế nào.

Phó Vânanhnói, bưng ly trà lên uốngmộtngụm, là trà xanh mà nàng vẫn thích uống.

Ngày tiếp theo trời trong có nắng, tuyết cuối cùng cũng ngừng rơi.

Thái tửđãchết, Cẩm Y Vệ điều trađiđiều tra lại cũngkhôngtìm ra nguyên do, tất cả chứng cớ đều chỉ ra rằng Thái tử c·h·ế·t là do túng d·ụ·c quá độ, hơn nữa lại lạm dụng thuốc k*ch th*ch.

Chấp bút thái giám thở dài, nhìn ra phía đình viện ngập trong ánh nắng vàng lấp lánh,nói: "Vạn tuế gia và Tôn nương nương chỉ cómộtđứa con trai, chuyện này khó giải quyết rồi!""

[1] Hay còn gọi là Đại Vận Hà,mộttrong những kênh đào cổ nhất thế giới, đóng vai trò quan trọng trong việc vận chuyển hàng hóa từ bắc chí nam, đặc biệt là từ các vùng phía nam tới Bắc Kinh.

Thái tửkhôngcòn, lòng người hoang mang, ngày nào còn chưa chọn được người kế vị, triều đìnhkhôngyên ổn ngày đó. TuynóiHoàng thượng vẫn chưa già lắm, có lẽsẽcòn có con nối dõi... nhưng các vị đại thầnkhôngchờ nổi nữa, nhỡ đâu Hoàng thượng cũng giống như tiên đế, bất ngờ băng hà, tới lúc đó, triều đình như rắn mất đầu, đếnmộthoàng tử để kế thừa ngôi vị Hoàng đế cũng chẳng có, thiên hạ lại chẳng đại loạn hay sao?

Hoàng đế phẩy tay, ra hiệu cho đám thái giám ra ngoài.

Ngày nào còn chưa điều tra xong vụ việc của Thái tửthìngày đó Tử Cấm Thànhkhôngđược yên bình, sóng to gió lớn có thể nổi lên bất cứ lúc nào, mọi người lặng lẽ nhìn nhau đầyẩný, quay về phòng làm việc của mình.

Haianhem về tới nhà, mỗi người chất chứamộttâmsựriêng trong lòng.

Thái tử chếtkhôngrõnguyên nhân, mọi người ở Đại Lý Tự đều hoảng loạn. Nghenóivụ án này do Cẩm Y Vệ tiếp nhận, mọi người thở phàonhẹnhõm, đồng liêu nhìn nhau, thấy ai cũng có vẻ mặt như thể vừa trút được gánh nặng.

Hoắc Minh Cẩm từngnóihuynh ấy giờ chẳng tin tưởng gì hết, chỉ tin chính mình...

(quẻ tốt nhất, thường liên quan tới mệnh đế vương)

Hẳnđãcó người định xuống tay với Thái tử từ lâu rồi, hoặcnóicách khác, cách đây rất lâu, bên cạnh Thái tửđãcó người muốn làm hại tính mạng củahắn.

Thấy Hoàng đế tức giận, Cẩm Y Vệ phó thiên hộ bước lên mấy bước, chắp taynói: "Hoàng thượng, vi thần còn điều tra đượcmộtviệc khác thường..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoắc Minh Cẩm thựcsựnóiđược làm được, tới những bí mật lớn như vậy mà cũng dámnóithậtvới nàng.

khôngai dám lên tiếng, bốn bề lặng ngắt như tờ.

Phó Vânanhkhép lại vạt áo choàng, Kiều Gia đứng bên cạnh bung dù cho nàng, tuyết rơi quá lớn, gió kéo theo tuyết hạt bạt vào mặt, lạnh cắt da cắt thịt.

"Hoắc Minh Cẩmkhôngthể c·h·ế·t được, phải giữhắnlại."

Về lý mànói, lúc Hoắc Minh Cẩm thất thế, Chu giakhôngcần kiêng dè như vậy, đáng lẽ ra phải nhân cơ hội này để đưa Chu công tử về kinh mới phải. Vậy màkhôngnhững người Chu giakhôngphái ngườiđiGiang Tây đónhắnmà còn ngăn cản Chu công tử về kinh.

Lý Xương lên tiếng thông báo, đưa mắt ra hiệu cho mấy đề kỵ, họ lập tức khom lưng lui ra ngoài.

Đường đường là người kế thừa ngôi vị Hoàng đế mà lại c·h·ế·t ởmộtchỗ như Giáo Phường... Phó Vân Chươngkhôngnóirõnhưng nàng cũng đoán ra nguyên nhân cái c·h·ế·t của Thái tử.

[6] Nguyên văn là "quả nhân", danh xưng của Hoàng đế thời xưa, cũng nghĩa là ngườicôđơn. Người làm Hoàng đế ắt phảicôđơn.

Hơn nữa, theo lời cung nữ bên người Thái tử phi, Thái tử phiđãbiết mình có thai từ trước, nhờ Thẩm thủ phụ giúp đỡ tìm thần y bắt mạch, thần ynóitrong bụng Thái tử phihiệngiờ làmộtbé trai.

Thái giám run rẩy quỳ gối trước cửa điện, dập đầu, "Vạn tuế gia, Quách Tần nương nương mất rồi!"

Trực giác mách bảo cho nàng chuyệnkhôngđơn giản như thế...

rõràng là cách nhau rất xa nhưng Phó Vânanhcảm giác được Hoắc Minh Cẩmđangnhìn mình. Nàng nhìn về phía chàng gật đầu khe khẽ.

Nghenóitrong lúc xử lý việc tang ma cho Thái tử, Lễ Bộ thượng thư lơ là, mắc lỗi khiến cho Hoàng thượng tức giận.

Hai người aiđiđường nấy. Phó Vânanhđivề phía Đại Lý Tự. Như thường lệ, vẫn là Lục chủ bộ phụ trách điểm mặt quan viên. Nhìn thấy nàng,hắnnhẹnhàng hất đầu vào phía trongmộtchút, "Triệu thiếu khanh về rồi."

Người trong tộc Thẩm thị cướp đoạt đồng ruộng. Dưới danh nghĩa củaanhtrai Thẩm Giới Khê có tận mấy trăm vạn mẫu ruộng! Mỗi lần tới ngày mừng thọ ông ta, quan viên triều đình đua nhau chúc thọ, quà cáp đưa tới Thẩm giakhôngcó chỗ chứa, để ngoài cũng hỏng hết, đành phải gọi ăn mày tới ăn...

"Vạn tuế gia!"

hắncứ cảm tạ Phó Vânanhmãi.

Nàng còn nhớ Diêu Văn Đạt từngnói, lúc Hoắc Minh Cẩm phô ra mọi mũi nhọn của bản thânthìthực rakhôngkhó đối phó lắm, lúc người này giấu hết mũi nhọn lại mới là đáng sợ nhất.

Lúc Phó Vânanhtới Chu gia thăm Chu Thiên Lộc,hắnbảo người hầu ra ngoài, khe khẽ kể với nàng: "Ta từng khuyên Thái tử rồi, thuốc k*ch th*chsẽgây hại cho cơ thể, cơ mà Thái tửkhôngnghe. Về sau, người ở ChiêmsựPhủ liên tiếp làm khó ta, sau đó xảy ra chuyện của Hồ thị và Cao gia. Khi đó ta nghĩ mãi cũng chẳng nghĩ ra rốt cuộc là aiđãhãm hại ta, giờ ngẫm lại, ngườiđãhại c·h·ế·t Cao gia rất có thể là đám thái giám ở Đông Cung và người Thẩm gia."

Bởi Thái tửđãchết rồi.

Phó thiên hộ đứng bên cạnh,khôngnóimộtlời, tựa như tượng gỗ.

Sau đómộtngày, Lễ Bộ thượng thư làm Hoàng thượng tức giận nên bị phạt quỳ hơnmộtcanh giờ dưới tuyết lớn.

Chàng còn biết, đứa bé trong bụng Thái tử phi dù là nam hay nữthìcũngsẽchẳng thể bình an ra đời.

Tiếng vó ngựa rầm rập vẫn vang vọng mãitrênđường.

Phó Vânanhđợi ngoài phònghắn, thấyhắnbận đến mức chẳng có thời gian ngẩng đầu, nghĩ ngợimộtlúc rồi về phòng làm việc của mình.

Hoắc Minh Cẩm v**t v* chén rượu trong tay, ánh mặt trời mùa đông rọi xuống khuôn mặt chàng, phủ lênmộtlớp ánh sáng vàng lấp lánh.

Tuy Phó Vânanhvẫn cómộtchức quan hình thức ở Đông Cung nhưng nàng lại luôn có mặt ở Đại Lý Tự, may mắn thoát được vụ này, Cẩm Y Vệđãdứt khoát gạch tên nàng ra khỏi danh sách bắt giữ.

Tất cả những việc này có liên quan gì tới Hoắc Minh Cẩm?

Mọi người nghe mà lạnh cả người.

"Lúc xảy ra chuyện, Thái tửkhôngở Đông Cung..."

Người Thẩm giakhôngbiết người của tiên hoàng hậuđanglàm gì, người của tiên hoàng hậu cũngkhôngbiết người Thẩm giađanglàm gì. Người Thẩm gia lén tác động vào chuyện phòng the của Thái tử, người của tiên hoàng hậu lén đưa thuốc cấm vào cung, hơn nữa còn có những cung nữ và thái giám muốn dựa vào thủ đoạn này để leo lên vị trí cao hơn. Ba nhóm người này đều xếp người của mình vào bên cạnh Thái tử. Bị hành hạ như thế, Thái tửđãsuy yếu tàn tạ từ lâu.

Lần trước Chu Thiên Lộc bỗng nhiên bị vu cáo rồi bị bắt giam, thoạt nhìnthìchỉ làmộtvụ trả thù bình thường nhưng thực ra hẳn là có người mưu tính mượn cơ hội này để hãm hại Chu Thiên Lộc, khi ấyhắnchính là thị độc được Thái tửyêuquý nhất.

Cómộtsố việc y vẫn cố ý giấu nàng, lúc Thái tử chếtđi, người trần như nhộng, trong phòng có bốn kỹ nữ.

Phó Vânanhnhìn dây leođãkhô héo quấn quanh hàng rào tre, lặng yênkhôngnóigì.

Thời điểm bất thường này nhất định phải cẩn thận, ngậm chặt cái miệng mình mới được.

thậtra người Thẩm gia cũngkhôngcó ý định g·i·ế·t Thái tử, bọn họ chỉ muốn khống chế chuyện phòng the của Thái tử, khiến Thái tử chỉ tập trung vào Thái tử phi, mau chóng sinh con. Người thựcsựmuốn g·i·ế·t Thái tử là thuộc hạ cũ của tiên hoàng hậu. Tâm phúc của tiên hoàng hậu muốn g·i·ế·t Thái tử để trả thù Tôn quý phi và Hoàng thượng.

Bàn tay trắng nõn của nàng hơi đỏ lên, do vẫn cầm lò sưởi tay nãy giờ, ngón tay ấm áp.

Thái tử qua đời, trong bụng Thái tử phi có khi lại cómộtThái tôn.

Phó Vânanhsiết chặt chén trà trong tay, buột miệng hỏi chàng: "Ngàikhôngsợ tasẽđitố giác ngài sao?"

"Vụ này khó mà điều tra ra được... Hoàng thượngđãtrực tiếp lệnh cho Cẩm Y Vệ nhận vụ án này, có nghĩa là Hoàng thượngkhôngyên tâm về Hình Bộ và Đại Lý Tự." Phó Vân Chương nhìn về phía ô cửa sổ đóng chặt, khẽnói, "Thái tử bỏ mình, nhìnthìcó vẻ như là ngẫu nhiên,khôngcó liên quan gì tới triều đình, nhưng thực ra có liên quan mật thiết."

[3] Nghĩa đen là bắt đầu ăn mặn, nghĩa ở đây là học cách làm việc chăn gối.

"Hoắc đại nhân hẳn làkhôngsao rồi."

Lúc này, ngoài điện vang lên tiếng bước chân vội vã.

Mi mắt Phó Vânanhrũ xuống.

hắncó vẻ do dự, chần chừ.

"Ngươi điều tra được gì rồi?" Hoàng đế quay lại long ỷ, hỏi.

Phó Vânanhđột nhiên nghĩ tớimộtchuyện khác, Hoắc Minh Cẩmnóihuynh ấy chắc chắn có thể ra khỏi Hình Bộ... Tất cả những chuyện này là cho huynh ấy sắp xếp sao?

Nàng nhíu mày hỏi: "Tại sao lại thành ra như thế? Ai lại dám đưa Thái tử tới nơi như thế?"

...

Nàng lập tức đưa mắt nhìn về phía Hoắc Minh Cẩm.

Nhưngtrênthực tếthìkhôngphải vậy, Thái tử vừa c·h·ế·t, toàn bộ triều đình lại sắp trải quamộtlần thay máu nữa.

Sân chầu bên ngoài Thiên Bộ Langkhôngrộng lắm, những ngày thiết triều quan trọng, văn võ bá quan phải quỳ ở đó nghe thái giám tuyên đọc thánh chỉ. Lễ Bộ thượng thư quỳ ngay trước đường dẫn vào trong điện, cho dù là ngày nắng ấm áp hay là ngày đông gió bắc thổi điên cuồng, Vũ Lâm Quân canh gác ở nơi này cũng bị lạnh tới mức mặt mày tái mét. Lễ Bộ thượng thư là ông già bảy mươi mấy tuổi, làm sao chịu được cảnh quỳ trong gió lạnh như thế. Sau hơnmộtcanh giờ, ông ta được thái giám đỡ dậythìđãsống dở c·h·ế·t dở.

Hoắc Minh Cẩm biết Thái tử sớm muộn gì cũngsẽbị những người đó hại c·h·ế·t, nhưng chàng vẫn thờ ơ lạnh lùng, lúc thích hợp cho thêm ít củi lửa.

Bên trong viện lát gạch xanh, có bày sẵn bàn ghế và sạp gỗ, Hoắc Minh Cẩmđangngồi bên bàn uống rượu, xung quanh có đề kỵ bảo vệ. Chàng ngồi quay lưng về phía nàng, nàngkhôngnhìnrõbiểuhiệntrênkhuôn mặt chàng.

Chàng nhìn xung quanhmộtlúc, bình thản lạnh lùng,khôngbiểu lộ cảm xúc. Ánh mắt lướt qua những người xung quanh, dừng lạimộtchút ở chỗ Phó Vânanh.

Lúc nghe được tin tức này, mọi người khóckhôngđược,khôngkhóc cũngkhôngxong, cả đám cứng đờ, mặt mày méo xệch, vô cùng kì quái.

Dù nguyên nhân cái c·h·ế·t của Thái tử là gìđichăng nữa, thời tiết trong Tử Cấm Thành lại sắp thay đổi rồi.

Chẳng lẽ huynh ấy phái người g·i·ế·t Thái tử?

Thái tử trưởng thành sớm, là hoàng tử duy nhất trong cung. Để lấy lònghắn, đám thái giám, cung nữkhôngtừ bất cứ thủ đoạn nào.

Trong ngự thư phòng,mộtphó thiên hộ của Cẩm Y Vệ cầm mật báođivề phía bàn.

Làm gì còn cách nào khác, Hoàng thượng nhạy cảm đa nghi, lúc này ai mà dám khóc, nhỡ đâu Hoàng thượng cảm thấy đám quan viênđangrủa ông ta c·h·ế·t, hạmộtý chỉ cách chức, thếthìai mà làm gì được?

Đám ngôn quan cười lạnh, cái c·h·ế·t của Thái tửđãđược Thẩm gia lén lên kế hoạch từ trước, chẳng qua là việc dùng thuốc như thế nào khó mà khống chế cho nổi nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy. Thái tử phi còn chưa kịp sinh con mà Thái tửđãchết.

"Đợi bao lâu rồi?" Phó Vân Chương hỏi, vẫn cứ cảm thấy nàng đeo chụp tai của mình trông giống như con thỏ lông xù nhưnghiệngiờkhôngphải lúcnóiđùa kiểu này, "Có lạnhkhông?"

Nguy hiểm quá, vụ án khó giải quyết như thế suýt nữa rơi trúng đầu bọn họ rồi!

Bởi Chu Thiên Lộc được Thái tửyêuthích, thiên vị, cản đường kẻ khác nên mới gặp họa, bị nhốt vào ngục.

Nàng lắc đầu, đặt chén trà xuống, "Hoắc đại nhân... Chuyện Thái tử có liên quan đến ngàikhông?"

"Tuyết chưa tan hết, đường hơi khóđi."

Từ đó, trong ngôn ngữ của dân chúng bình thường, từ "giáo phường"đãtrở thànhmộtcách gọi khác của chốn lầu xanh.

Lòng nàng bỗng lạnh ngắt,khôngdámnóira cái suy đoán này với Phó Vân Chương.

Phó Thiên hộ khẽ đáp: "Mấy năm trước Thẩm gia tranh đoạt đồng ruộng với người ta, đánh chếtmộtngười dân trong thôn, bị Tưởng ngự sử tố cáo. Lần này vi thần về phủ Giang Lăngâmthầm điều tra, pháthiệnra khoảnh đất kia cuối cùng vẫn rơi vào tay Thẩm gia, nhưng bọn họkhônghề xây nhà cửa, thôn trang hay trồng trọt gì cả, màđãxây tường bao quanh khoảnh đất đó,khôngcho phép những người khác lại gần, thoạt nhìn có vẻ rất đáng nghi. Vi thần liền hỏi hanmộtphen... pháthiệnra quả nhiên có bí mật, khoảnh đất kia có sông có núi, xung quanh có dãy núi bao bọc, nước chảy vờn quanh, nghenói, saumộtlần sấm sét, dân địa phương từng nhìn thấy cómộtcon rồng lớn xuấthiệntrong sơn cốc, bay thẳng về phía chân trời vậy nên dân địa phương gọi dãy núi nọ là núi Thanh Long."

Cả đêm ấy,khôngbiết có bao nhiêu người trằn trọc khó ngủ.

Có uẩn khúc đây.

Nhưng bóng dáng thoạt nhìn có chútcôđộc.

Khóe miệng Hoắc Minh Cẩm dường như hơi cong lênmộtchút.

Lần thứ hai, Thẩm gia bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió.

Khóe miệng chàng khẽ cong lên, "khôngthích à?"

Cái c·h·ế·t của Thái tử lần này mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

mộtngày trôi qua trong cái loạikhôngkhí kì quái như vậy.

Chuyện Thái tử bị những kẻ bên cạnh dụ dỗđitới cái nơi quỷ quái kia, còn cả chuyện những thứ thuốc cấm đó từ đâu tới... tuykhôngcó liên quan gì tới Thẩm Giới Khê, nhưng tất cả những chuyện đó lại dính dáng tớimộtmôn sinh mà ông ta từng rất nể trọng hồi trước.

Nhưng mà chẳng ai quan tâm tới chuyện Hoàng thượng gọi Tưởng ngự sử về cả, tầm mắt của mọi người giờđãđặt cảtrênngười Thái tử phi rồi.

Vào núi, qua sông,đitrêncon đường núinhỏhẹp, bọn họ dừng lại trướcmộttiểu viện có hàng rào bằng tre vây quanh.

Hoắc Minh Cẩmkhôngnóigì, bước xuống bậc thang, nhận lấy dây cương, xoay người lên ngựa, khẽ hômộttiếng, tuấn mã tung vó, phóng vụtđinhư thểmộtmũi tên rời cung.

[2] Trà được đóng thành bánh, mùa lạnh để bánh trà lên chậu than cho khô, thơm hơn.

Nếu Hoàng thượng còn có người con trai nào khácthìcũngkhôngđến nỗi nào, chọnmộtngười kế vị khác là được rồi, nhưng Hoàng thượng lại chỉ cómộtđứa con là Thái tử, những hoàng tử khác đều c·h·ế·t trước năm bốn năm tuổi. Mấy năm nay Hoàng thượng cũng nạpkhôngít phi tần, nhưng chẳng biết vì sao, dù các phi tần này có được sủng ái haykhông, cuối cùng cũng chẳng có ai sinh thêm con, đến cả người được sủng ái nhất là Tôn quý phi cũng chẳng thấy có tin vui.

.

Phó Vân Chương xuống xe trước rồi quay lại đỡ Phó Vânanhxuống sau.

Phó Vânanhừmmộttiếng.

Phó Vân Chươngđiở giữa đoàn người, nhìn thấy Phó Vânanhđangđứng chờ ở ven đường, khẽ cau mày,nóivới người bên cạnh mấy câu rồiđinhanh về phía nàng, tháo chụp tai xuống đeo lên cho nàng.

Bởi vậy, mọi người đều giữ khuôn mặt cứng đờ,khôngcảm xúc, mỗi lần gặp nhau đều cúi đầu, thở dài, ngầm hiểu với nhau rồi ai làm lại việc của người nấy.

Hoàng đế mặt mũi sa sầm, mở mật báo ra xem, càng xem xuống dưới, biểuhiệntrênkhuôn mặt càng nặng nề.

Hơn nữa giọng điệu tự nhiên thoải mái như thểđangnóichuyện phiếm.

Hai người họ trung niên mất con,khôngchịu nổi đả kích, Tôn quý phiđãđiên điên khùng khùng, Hoàng thượngthìngày càng u ám,khôngkiểm soát được cảm xúc. Vì nhớ thương Thái tử, chỉ trong vòng hai ngày, Hoàng thượngđãban c·h·ế·t cho mấy cung nữ, những người hầu hạ gần Hoàng thượng như bọn họ cũngkhôngbiết liệu có bình kiên vượt qua được nguy hiểm lần này haykhông, sống hay c·h·ế·t còn chưanóitrước được.

Lý Xương mỉm cười, cung kínhnói: "Phó tướng công, Nhị giađangchờ để gặp ngài."

Phó Vânanhcười, thăm hỏi, dặn dòhắnmấy câu rồi ra khỏi Chu phủ.

Chỉ lát sau, thiên hộ, phó thiên hộ của Cẩm Y Vệ vây quanhmộtngười từ bên trong chậm rãiđira, thân hình người nọ cao lớn, từ từ bước ra từ trong bóng tối, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt đen tinh tường, đứng thẳng trước thềm đá, gió thổi qua làm vạt áo bay phần phật, đầy khí thế.

Cómộtđiều kỳ lạ là Hoàng đế biết được tin vui này xong lạikhôngphong thưởng cho Thái tử phi, hơn nữa lại còn phái người đưa người mà trước đâyđãbị cách chức, đuổi ra khỏi kinh do buộc tội Thẩm Giới Khê là Tưởng ngự sử về lại Tử Cấm Thành.

Ông ta vừa mới mấtmộtđứa con trai!

Phó Vânanhlắc đầu, ý bảo nàngkhônglạnh, cho y xem chiếc lò sưởi tay bằng đồng đỏ trongđanggiữ chặt trong tay, "Nhị ca, có chuyện gì ở Đông Cung vậy?"

Chỉ có thể thấy được trước cổng chính Hình Bộ giờ nhốn nháo đông đúc, mấy chục binh sĩ Cẩm Y Vệ mặc giápnhẹnối đuôi nhauđira. Dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ, trường đao trong tay họ phản chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo, ủng cao cổ giẫm lên nền tuyết đọng.

Phó Vânanhtừng làm việc ở Đông Cung, giờ người ở Đại Lý Tự nhìn thấy nàng đều bày tỏsựái ngại, cố gắng hết sức để tránh nàng.

Đôi tay Hoàng đế vẫn run lẩy bẩy, đẩy đám thái giám ra, tức giận hét lên: "Cút!"

Hai người sửa soạn xong lại tới Tử Cấm Thành như thường ngày.

Huống chi nguyên nhân cái c·h·ế·t củahắncòn đáng xấu hổ như vậy, ai mà dám nhắc tới Thái tử trước mặt mọi người, lập tứcsẽbị Cẩm Y Vệ kéo tới Bắc Trấn Phủ Ty tra tấn. Dưới áp lực đó, mọi người đều im bặt,khôngdám nhắc tới chuyện tang ma của Thái tử nữa.

Cứ như thể tất cả đềuđangđược tắm dưới ánh nắng, dịu dàng ấm áp.

Nghe những người xung quanhnhỏgiọng bàn tán, Phó Vân Chương và Phó Vânanhnhìn nhau.

Ai cũng có chấp niệm của riêng mình, để đạt được nó, họ có thểkhôngquan tâm tới cách nhìn nhận của người đời, quyếtkhônglùi bước. Thứ này có thể là công lý, là chính nghĩa, có thể là công danh lợi lộc, có thể là vinh hoa phú quý, có thể là quyền thế dướimộtngười màtrênvạn người, có thể là niềm tin rằng thiện ác đến cùng đều có báo ứng của đạo Phật, cũng có thể chỉ là chỉ tâm nguyện nhonhỏlà được ăn no mặc ấm mà thôi.

Đặc biệt, những ngôn quanđãkết oán với Thẩm thủ phụ mấy lần giờ có niềm tin vững chắc rằng Thái tửđãbị người Thẩm gia thầm khuyến khíchđicái nơi quỷ quái kia mua vui, lý do là bởianhem của Thái tử phiđãtừngđitới chốn yên hoa cùng Thái tử.

...

[4] Nguyên văn là "đán tịch họa phúc", trong câu "Thiên hữu bất trắc phong vân, nhân hữu đán tịch họa phúc." Nghĩa đen là: Trời có mưa gió khó đoán, người có hoạ phúc sớm chiều, ý chỉ hoạ phúc của con người xảy đến nhanh chóng và bất ngờ khó đoán.

Nhưng bởi người có lợi nhất là Thẩm gia nên mọi người đều bắt đầu nghi ngờ Thẩm thủ phụ.

Hoắc Minh Cẩm bật cười, "Tađãnóirồi, ta có thểnóicho nàng những bí mật của ta... Giờ nàngđãnắm được nhược điểm của ta, chúng ta hòa nhau." Chàngnóixong, bỗng nhiên nắm lấy tay nàng, siết chặt,khôngđể cho nàng rút ra, mạnh mẽnói, "Vậy nên, nàng đừng sợ nữa."

"Tađãbiết chuyện Thái tử điện hạ uống những thứ thuốc đó từ trước..."

"Là tiểu thái giám ở Đông Cung." Phó Vân Chương bưng chung trà lên, nhìn về phía nàng. Y thựcsựkhôngmuốnnóinhững chuyện dơ bẩn đó với nàng, sợ làm bẩn tai nàng, nhưng dù sao nàng cũng từng làm quan ở Đông Cung, cần phảinóirõcho nàng biết, "Sau khi Thái tử thành hôn,khôngtránh được ham thích, tiểu thái giám muốn lấy lònghắnnên dụ dỗhắndùng thuốc k*ch th*ch. Vì thế người trong ChiêmsựPhủ từng nhắc nhở Tôn quý phi, Tôn quý phikhôngmấy để tâm... Hoàng tử trong cung ai chẳng vậy, Thái tử còn trẻ,khôngbiết điều chỉnh, kiềm chế bản thân, lúc ở giáo trường lại bị người trong đó cho uống chomộtloại thuốc khác, có thể hai thứ thuốc này kị nhau, hoặc cũng có thể là túng d·ụ·c quá độ..."

Thái tử phiđãcó thai từ lâu nhưng vẫn giữ kín như bưng,khôngchịunóira,hiệngiờ Thái tửđãchết, mọi ngườiđangchờ đợi đứa bé được sinh ra.

Đáng giận hơn nữa, giờ Thái tử vừa mất, triều thần lại chẳng có ai thông cảm cho nỗi đau mất con của ông ta, còn liên tục ám chỉ với ông ta rằng đợi Thái tử phi sinh con xong cần lập tức sắc phong Thái tôn, nếukhônglòng ngườisẽhoang mang...

Núi có long khí, vượng đường con cháu.

Bọn họ muốn làm Hoắc Quang hay là làm Vương Mãng [5]? Hay là lại có kẻ muốn khoác hoàng bào khiến giang sơn từ nay hoàn toàn thay tên đổi họ?

Cómộtsố việc thoạt nhìn rất phức tạp nhưng thực ra lại rất đơn giản. Cómộtsố việc thoạt nhìn rất đơn giản nhưng phía sau lại có đủ thứ rắc rối phức tạp.

Bọn họ càng như vậy, ông ta càng phải sốngthậttốt, sốngthậtlâu, chỉ cầnmộtngày ông ta còn chưa c·h·ế·t, ông ta vẫn là Hoàng đế, tất cả bọn họ đều phải quỳ rạp dưới chân ông ta, nghe ông ta sai bảo!

Tay Hoàng đế run lên, đập tới rung cả bàn.

"Hoắc chỉ huy sứ được thả ra rồi, phen này thế nàotrêntriều đình cũng náo loạn lật cả trời lên cho mà xem!"

Trầm mặcmộtlúc, chàngnói, giọng điệu lãnh đạm.

Thái tử phi rút đượcmộtthẻ thượng thượng thiêm

Lúc Thái tử c·h·ế·t ở Giáo Phường, Thái Tử phi vừađilễ tạ thần linh trong miếu,đangtrênđường về cung, trong tay vẫn còn cầmmộttờ giấy,trêngiấy chính là lời giải xăm vừa mới rút được trong miếu.

Hoắc Minh Cẩm xoay người lại, chàng mặcmộtchiếc áo bó tay bằng gấm đen thêu hoa văn chìm, trông uy nghiêm hơn cả thường ngày, nhìn Phó Vânanh, "Trời lạnh, lại đây uống ly trà nóngđi."

Khócthìkhôngđược rồi, nhưng màkhôngkhóc cũngkhôngđược, tới lúc Hoàng thượng và Tôn quý phi lấy lại tinh thần, biết đám quan viênkhôngkhóc thương cho Thái tử, lại đâm ra nghi ngờ bọn họ mong Thái tử c·h·ế·t, đến lúc đó vẫn lại gặp họa.

Phó Vânanhxuống ngựa, theo sau Lý Xươngđivào trong viện. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đám thái giám nhìn nhau, Quách tần là phi tần mới vào cung sau đợt tuyển tú lần này, trẻ tuổi xinh đẹp, được Hoàng thượng sủng ái,mộtngười vốnđangsống sờ sờ tự nhiên chếtđi, sao Hoàng thượng lại chẳng thèm hỏi han tớimộttiếng?

Chốn kĩ viện, đương nhiên cách c·h·ế·t cũng rất phong lưu.

Phó Vân Chương gắpmộtbánh trà ngon lên. Ykhônglàm được những việc cầnsựkhéo léo, Phó Vânanhsợ y bị bỏng, tự giác lấy chiếc vại sứ thanh hoa ra hứng lấy, kéo tay áo lênđipha hai chung trà, dòng nước trong suốt đổ vào chung, tỏa ra hương trà nhàn nhạt.

Các đề kỵ cũng vội vàng nhảy lên lưng ngựa, mấy chục người nhanh chóng rờiđitrong ánh mặt trời lấp lánh, như thể gió cuốn mây tan, hướng về phía cung điện.

Phó Vânanhđọcđiđọc lại bức thư của Viên Tam mấy lần, thấykhôngbỏ sót chỗ nào bèn vứt lá thư vào chậu than. Bức thư bị ngọn lửa thiêu sạch.

Có người sợ hãi nhưng lại khẽ thở phào: "Cũng may chúng ta chỉ là quan viên cấp thấp, chẳng ai thèm để mắt đến, Hoắc chỉ huy sứ có trả thùđichăng nữathìcũngkhôngđến lượt chúng ta..."

Hoàng thượng nghe tới câu cuối cùng, mặt màyđãtím ngắt, trong mắthiệnlênsựâmhiểm, độc ác.

Vừa nãy thái giám của Tư Lễ Giámđãtới các nơi tuyên đọc chỉ dụ, Thái Tử qua đời, Hoàng thượng vô cùng đau đớn, Tôn quý phi khóc đến hôn mê bất tỉnh, những người có liên quan đến Đông Cung đều bị bắt giữ,sẽdo Cẩm Y Vệ trực tiếp thẩm vấn.

trênđó ghi chép kỹ càng tất cả những hoạt động của thủ phụ Thẩm Giới Khê và những mối quan hệ ngấm ngầm của ông ta, ông ta ngủ dậy lúc nào, lúc nào ra khỏi nhà, lúc nàođingủ, ngay cả lúc nàođinhà xí,đimấy lần cũng có ghi giờrõràng.

Ăn tối xong, Phó Vân Chương bảo những người khác ra ngoài, ngồi trong thư phòng sưởi ấm với Phó Vânanh.

mộtchiếc xe ngựađangdừng lại trước cửa Chu phủ. Hôm nay trời rất đẹp, mặt trời tỏa ánh nắng ấm áp, binh sĩ Cẩm Y Vệđangngồi ở vị trí phu xe, dựa người vào thành xe ngủ gật, chắc hẳnđãchờ rất lâu.

Bên ngoài gió bắc thét gào, trong phòng vẫn ấm áp,trênchậu than đặtmộtgiá đồng dùng để hong trà [2], tới khi có hương thơm nhàn nhạt tỏa rathìcó thể pha trà nóng để uống.

Thái Tử là người thừa kế cho ngôi vị Hoàng đế. Giờ Thái tửkhôngcòn, vị trí Trữ quân trốngkhông, đất nước sao có thể bình yên.

Hôm nay nắng ấm nhưngtrênnúi hoang vu, nàng lại cưỡi ngựa tới đây, đúng là lạnhthật.

Hoàng thái tôn cònnhỏnhư vậy, chờ Hoàng thượng quy tiên, nhất định cần tới phụ chính đại thần thay mặt xử lý việc triều chính. Vị phụ chính đại thần này đương nhiênsẽchỉ có thể được chọn từ nhà mẹ đẻ của Thái tử phi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đám quan viên phía dướikhôngquan tâm tới những cơn sóng ngầm mãnh liệt nơi trung tâm quyền lực, chỉkhôngbiết nên giả vờ nhưkhôngbiết Thái tửđãchết, tiếp tục làm việc hay phải quay đầu về hướng Đông Cung khóc lóc thảm thiết bây giờ. Cuối cùng họ nghĩ thôi cứ làm việc cho đường hoàng vậy.

Phó Vânanhcúi đầu, nhớ lại những chuyện xảy ra gần đâythậtkỹ càng, bỗng gương mặt trở nên lạnh ngắt bèn tránh sangmộtbên theo bản năng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 113: Thêm củi