Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 123: Nói ra
Hóa ra trong những quan viên nòng cốt của Thẩm đảng có hai người là người của Hoắc Minh Cẩm... Thảo nào vừa có biến, người này có thể phản ứng nhanh tới vậy.
Phó Vân Chươngđangtựa người vào cạnh giường, vạt áo buông lỏng, sắc mặt vẫn khá tốt, chỉ có đôi môi vẫn tái nhợt. Thấy nàngđivào, y hơi nhíu mày, "Ta nghe người tanói... muội tới Lại Bộ có phảikhông?"
"Tại sao mấy người Lý Xương lạikhôngnhận ra ngươi?"
Nàng nhìn giọt sương vẫn còn đọngtrêncánh hoa, hỏi: "Còn có cách nào để trị liệukhông?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Y thích bày hoa trong phòng,khôngcần phải là loại hoa quý giá gì cả, chỉ cần mấy bông hoa trong vườn, dù là mấy nhành hoa dại cũng được.
Kiều Gia chắp tay xoay người ra ngoài.
Thôi Nam Hiên là người Hồ Quảng, sau khi biết được việc này bèn giải quyết thích đáng việc trưng thu lương thực.
Vương các lão pháthiệnra sức ảnh hưởng của Hoắc Minh Cẩm lên triều đình còn lớn hơn so với tưởng tượng của ông ta rất nhiều. Tất cả những người từng phản đối Hoắc Minh Cẩm đồng loạt có chuyện còn những đại thần trước đó vẫn giữ thế trung lập hóa ra lạiđãgia nhập vào phe bên đó từ trước.hiệngiờ các đại thần trong Nội Các căn bảnđãbó tay,khôngbiết xử lý ra sao với Hoắc Minh Cẩm. Nội Các vốn dĩđãkhôngđoàn kết nên ai cũng muốn làm theo ý mình.
Nàng đột nhiên đổi giọng, "Ngươi là người của Hoắc Minh Cẩm đúngkhông?"
Kiều Gia nhìn nàng, nghĩ ngợimộtlúc rồi tiếp: "Công tử... Nhị gia bảo tađitheo công tử nhưngkhôngphải là phát ta tới theo dõi ngươi, mà là bảo vệ cho ngươi, ngài ấy chưa bao giờyêucầu ta báo cáo bất cứ điều gì cho ngài ấy, chỉ dặn ta phải luôn luôn bảo vệ chosựan toàn của ngươi mọi lúc mọi nơi, lúc ngươi gặp nguy hiểm, ta mới có thể báo cho ngài ấy."
Nhưng y lại cảm thấy nàng chẳng hề cầu kì như vậy, cũngkhôngtuân theo khuôn mẫu nào, tất cả đều xuất phát từ nội tâm, nàngyêucuộc sống, trân trọng từng ngàymộtnên lúc nào cũng nghiêm túc với cuộc sống mà thôi.
Nàng bước lên mấy bước, nhìn thấy vẻ mệt mỏitrênkhuôn mặt chàng liền hỏi: "Mọi chuyệnđãxử lý xong rồi sao?"
"Giống nhau cả thôi." Phó Vânanhngắt lời y,nói, "Chỉ cần huynh còn khỏe mạnh, huynh có giúp aiđichăng nữa muội cũngsẽkhôngđể bụng."
Lát sau, có tiếng gõ của vang lên, nha hoàn bưng bát thuốc mới sắc vào phòng.
Trong kinh xảy ra biến cố như vậy nhất địnhkhônggiấu nổi người trong thiên hạ. Tuy Hồ Quảng cách xa kinh thành nhưng saumộtngàymộtđêm sắp xếp, tất cả dư đảng của Thẩm thị đềuđãphải đền tội, toàn bộ quân quyền được Binh Bộ thượng thư, Từ Đỉnh và Hoắc Minh Cẩm chia nhau nắm giữ, quyền khống chế Vũ Lâm Quân trở lại về tay Nội Các, người khác có muốn làm loạn cũngkhônglàm loạn nổi, vậy nênkhôngcần phải giữ bí mậtkhôngphát tang.
Liên Xácnóingười của Hoắc Minh Cẩmđãđưa y và Phó Vânanhvề nhà, hình như Phó Vânanhđãtranh cãi gì đó với Hoắc Minh Cẩm nên những ngày gần đây, mấy người Lý Xương mặt ai cũng tối sầm,khôngnóikhôngrằng,khôngkhíthậtquái dị.
Thảo nào y vẫn luônkhôngchịu cưới vợ, y biết sức khỏe của mìnhkhôngtốt,khôngmuốn làm ảnh hưởng tới congáinhà lành. Làm quả phụ khổ thế nào, y là người hiểu nhất.
Phó Vân Chương cảm thấy mình chẳng còn sống được bao lâu nữa, chẳng thà cứu Thôi Nam Hiên, dù đạo đức cá nhân củahắncó thế nàođichăng nữathìtính về việc công,hắnvẫn chưa hề có bất cứ sai sót gì.
Lúc này, các đại thần trong triều ai cũng bận tới mứckhôngkịp thở, vội vàng tỏ ra mìnhkhôngcó bất kì liên quan gì tới Thẩm đảng, đồng thời xuống tay với những người trong Thẩm đảng, tốt nhất là nhân cơ hội này diệt trừ luôn mấy cái gai trong mắt mình, sau đó nhanh chóng xếp người của mình vào những vị trí trống này.
Dẫu ai cũng biếthắnlàm vậy cũng chỉ vì tiền đồ của bản thân mà thôi nhưngkhôngai có thể phụ nhận được điều đó.
Kiều Gia trợn tròn mắt, ngây người hồi lâu rồi cúi đầu thừa nhận thân phận của mình, "Ta là người hầu của Nhị gia, từ lúc mới ba bốn tuổiđãđitheo Nhị gia, từnhỏđãlớn lên ở Quốc Công phủ, theo Nhị gia vào sinh ra tử mười mấy năm."
Ngay từ lúc bắt đầu rối loạn, yđãở Lại Bộ,đangbàn bạc với Thôi Nam Hiên về chuyện trưng thu lương thực ở Hồ Quảng, nhớ tới lời dặn dò của nàng lúc trước bèn lập tức đưa mọi người tới chỗ an toàn để trốn. Nhưng đám người kia dường như nhất định phải g·i·ế·t bằng được Thôi Nam Hiên mới thôi, liên tục truy sátkhôngchịu từ bỏ, sau đó y mặc áo của Thôi Nam Hiên lên người, thu hútsựchú ý của bọn chúng thay chohắn, cuối cùng trúngmộtmũi tên rồikhôngbiết gì nữa.
Chuyện này vừa hay lại tạo thành cơ hội cho những người khác, giờ mà cònkhôngđánh rắn dập đầuthìcòn chờ tới khi nào nữa?
Hoắc Minh Cẩm nhanh chóng tới nơi. Từ lúc Kiều Giađira ngoài cho tới khi nàng tới Phó trạch cũng chỉ tầm chưa tớimộtkhắc.
Phó Vânanhtrông Phó Vân Chương uống hết thuốc, chờ y ngủ rồi mới ra ngoài sân.
Tôn quý phi hại c·h·ế·t Hoàng thái tôn nhưng lại là góa phụ của tiên đế, các đại thần trong Nội Cáckhôngbiết xử trí thế nào cho phải. Liên tiếp mấtđicon trai, chồng và cháu trai, Tôn quý phi bỗng nhiên bừng tỉnh, khóc ngã vào trước linh cữu của tiên đế,khôngchịu dời tiên đếmộtbước, các đại thần đành phải mặc kệ bà ta.
Phó Vânanhsững người hồi lâu,đitới trước cửa sổ, bưng bình hoa mạ vàngđivào trong phòng.
Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng đăm đăm, đợi nàng lên tiếng trước. Dẫuđangmặctrênngườimộtchiếc áo bàođãhơi sờn, trông chàng vẫn oai hùng như thế.
Từ khi triều đại này được mở ra tới nay, các phiên vương vẫn luôn bị giám sát nghiêm ngặt, vẫn chưa từng có vị phiên vương nào thựcsựtạo nên được sóng to gió lớn gì, bình thường còn chưa kịp nổi loạnthìsuy nghĩ đóđãbị Hoàng đếđangtại vị dập tắt, đành phải ngoan ngoãn ngồi yên. Vậy nên tuy mấy vị phiên vương có ý định gìđichăng nữa nhưng thứ nhất họkhôngcó quân đội, thứ haikhôngcó tiền, thứ bakhôngcó tên tuổi, thứ tưkhôngcó mạng lưới quan hệ, nên chưa kịp làm gìthìchiếu thưđãđược đưa tới khắp các nơi, cuối cùng bọn họ chỉ có thể ngấm ngầm hâm mộ ghen tỵ vớisựmay mắn của thằng nhãi ngu ngốc Chu Hòa Sưởng kia. Tuy vậy, họ cũng chẳng dám thựcsựbiểuhiệnrasựbức xúc của bản thân mà còn phải nhìn trước ngó sau, cẩn thận dâng sớ tỏ lòng thương tiếc cho cái c·h·ế·t của tiên đế.
Hoắc Minh Cẩm phái người đưa Phó Vân Chương về nhà dưỡng thương, Phó Vânanhcũng về nhà theo.
Tuy Từ Đỉnh qua lại mật thiết với Thẩm đảng nhưng vẫn chưa hề tham dự lần cung biến này. Lúc chuyện xảy ra,hắnán binh bất động, cũngđãnhiều lần dâng mật tấu nhắc nhở Hoàng đế, đáng tiếc tấu chương củahắnđãbị người khác ỉmđi, vẫn chưa tới được tay Hoàng đế. Biết Hoàng đế băng hà,hắnlập tức chủ động giao binh quyền, về kinh thỉnh tội. Hoắc Minh Cẩm nhắc nhở Vương các lão, lúc này biên cươngkhôngyên ổn, cần có đại tướng trấn giữ, mấy người Vương các lão liền gửiđimười bức chiếu thư, lệnh cho Từ Đỉnh trở về canh giữ Liêu Đông mới có thể ngănhắnlại.
Phó Vânanhđãnghi ngờ từ lâu, thời khắc này nghehắnnóira như vậy cũngkhôngmấy ngạc nhiên.
"Hoa này có đẹpkhông?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Phó Vân Chương khẽ thở dài, "Chuyện xảy ra quá đột ngột, lúc cứu Thôi Nam Hiên, ta cũngkhôngsuy nghĩ nhiều... Đáng lẽ muộikhôngnên tới."
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Phó Vânanhmỉm cười, đặt bình hoa lên chiếc bàn cao bên mép giường, sửa lạimộtchút cho đẹp.
Bởi vậy Diêu Văn Đạt thường khen nàng biết cách tìm cái vui trong cảnh thanh bần, là con người tao nhã.
Mọi người ai cũng biết tân quân tuổi trẻ yếu ớt,khônghiểusựđời nên các đại thầnkhônghề hoảng loạn, đặc biệt là những vị đại thầnđãthoát khỏi lần biến động nàyđãnhanh chóng chuẩn bị sau nàysẽchỉ dẫn cho tân quân ra sao, dạy dỗ tân quân phải tôn trọng quyền lực của Nội Các.
Phó Vânanhbàng hoàng.
Triều đình tuyên bố tin tức Hoàng đế băng hà, đồng thời phái quan viên tới phủ Võ Xương đón ngườihiệnlà Sở Vương là Chu Hòa Sưởng vào kinh.
[1] Nằm trong câu "chuột chạy qua đường, người người đánh chửi".
Trong lòng Phó Vânanhđãbiết Trương đạo trưởng chính là cao nhân kia, ông ta từng định khuyên Phó Vân Chương tu đạo với ông ta nhưng lúc đó Phó Vân Chương vẫn chưa thi đỗ cử nhân,khôngthể nỡ từ bỏ việc học hành.
Hai ngày sau, thái ynóivới nàng vết thương do trúng tên của Phó Vân Chươngkhôngcòn gì đáng lo nữa, nhưng mà...
Đâykhôngphải là thời đại mà phiên vương có thể tự do đoạt quyền.
Thôi Nam Hiên bất ngờ bị thương, đám phụ tá củahắnluống cuống, những người có quan hệ tốt vớihắntrong Thẩm đảngkhônggặp đượchắn, như rắn mất đầu, cuối cùng chỉ biết bạ đâu đánh đó, tự nghĩ cách chứng minhsựtrong sạch của bản thân.
Nàng ngây người ngẩn ngơ rồi sau đó mới nhận ra mấy ngày nay chắc chắn Hoắc Minh Cẩm vẫn luôn ở ngay bên ngoài Phó trạch nên nàng vừa mớinóimuốn gặp chàng, chàngđãchạy tới ngay lập tức.
Liên Xác vén màn lên để nàngđivào.
Phó Vânanhđãhỏi thămrõràng, ngườiđãgiúp Phó Vân Chương giải quyết chuyện phiền phức ở Hàn Lâm Viện chính là Thôi Nam Hiên. Ngoài ra lúc trước Giang Tây thiếu lương thực, tuần phủ từng mượn lương thực của Hồ Quảng, tri phủkhônghề nghĩ ngợiđãđồng ý, lệnh cho huyện Hoàng Châu đưa lương thựcđi. Sau khi biết chuyện này, Phó Vân Chương lập tức nghĩ cách chuẩn bị.
Phó Vânanhnhìnhắn, "Ta cũngđãtừng điều tra về ngươi, ngươikhôngphải Kiều Gia thựcsự... Đến Sở Vương cũng bị ngươi lừa gạt..."
"khôngphải cãi nhau..." Phó Vânanhcầm chiếc quạt lụa thêu bên cạnh lên, quạt cho Phó Vân Chương, "Chỉ là dohiệngiờ có quá nhiều việc, muộikhôngmuốn làm cho chàng phân tâm, đợi mọi chuyện được giải quyết xong, muộisẽnóichuyệnrõràng với chàng sau."
Những chuyện xảy ra ở kiếp trước và kiếp này sau khi gặp được Hoắc Minh Cẩm lần lượt xuấthiệntrong đầu Phó Vânanh...
Hoắc Minh Cẩm nhìn nàngđangđivề phía mình, trả lời: "Tađãphân công cho những người thích hợp canh chừng rồi."
Thảo nào Hoắc Minh Cẩm lại yên tâm để Kiều Gia bảo vệ cho nàng, Kiều Gia là tâm phúc mà chàng tin tưởng nhất. Những người như Lý Xương, Triệu Bật là thuộc hạ trong quân đội của chàng hoặc là người được chàng thu phục sau này, chỉ có Kiều Gia là người làm bạn với chàng từ khi cònnhỏ.
Nàng thở dài, "Ta muốn gặp chàng, phiền ngươi mời chàng tới phố Cao Phamộtchuyến."
Từ sau khi trở về kinh thành, Kiều Gia trở nên yên lặng hơn rất nhiều, Phó Vânanhthường xuyên quên mấtsựtồn tại củahắnnhưng nàng có thể chắc chắn Lý Xươngkhôngquen biếthắn.
Kiều Gia do dựmộtlúc rồi từ từ trả lời: "Năm ấy Nhị gia tới phủ Võ Xương xử trảm tên tử tù dùng để giả mạo Từ Duyên Tông. Ngày hôm sau, Nhị gia liền gọi ta tới, bảo ta nghĩ cáchđitheo bảo vệ cho ngươi nhưng lạikhôngđược để ngươi nghi ngờ. Thực ra lúc ngươi bị bọn cướp b·ắ·t· ·c·ó·c, tađãnhìn thấy rồi cơ mà ta biết công tửkhôngbị nguy hiểm tới tính mạng nênkhôngra tay ngay, mãi tới khi thế tử của Sở Vương cũng bị bắt, ta mới xuấthiện."
Thái y kéo Phó Vânanhra ngoài rồinói: "Ngày cònnhỏanhcậu học hành quá khắc khổ, sức khỏe bị tổn thương nghiêm trọng, sau này có lẽ là do may mắn nên gặp được cao nhân, bệnh tìnhđãđược ngăn chặn, đáng tiếc làkhôngthể trị được tận gốc,khôngbiết sau nàysẽra sao."
Khi ấy hai người bọn họ còn nghĩ chắc đâysẽlà ngày c·h·ế·t của mình. Hóa ra lúc chạy trốn trong rừng rậm, Kiều Gia vẫn luôn theo sát bọn họ, đợi tới lúc thời cơ chín muồi mới giả như chạy từ cánh rừng đối diện ra, cứu bọn họ.
Vậy nên lúc Phó tứ lão gia vừa gặp chuyện, Hoắc Minh Cẩmđãbiết ngay lập tức, phái Cẩm Y Vệ ở Hà Nam tới tìm hiểu tin tức trước, tìm được nơi ông gặp nạn sau đó mớikhôngngủkhôngnghỉ, chạy thẳngmộtmạch tới Đồng Sơn, đích thân cứu người ra ngoài.
Nàng rất giỏi cắm hoa,mộtnăm bốn mùa vẫn luôn có thể trang trí cho phòng ốc trở nên lịchsựtao nhã, dù chỉ là mấy cành hoa dại cỏ dại đơn giảnđichăng nữa, vào tay nàng cũng có thể phô bày được phóng thái đẹp đẽ nhất của chúng.
Mượn lương thực chỉ là việcnhỏ, nhưng những chuyện mượn lương thực như thế này vẫn thường biến thành trưng thu lương thực. Cuối cùng, toàn bộ dân chúng ở huyện Hoàng Châu có thểsẽphải nai lưng ra phục dịch, tan cửa nát nhà vẫn còn lànhẹ, có khi tới đời con đời cháu cũngsẽphải chịu khổ theo.
Bước chân Kiều Gia khựng lại,hắnngẩng đầu.
Ông tanóitới đây rồikhôngnóithêm gì nữa,đisang phòng khác viết đơn thuốc.
Phía trước cửa sổ có bàymộtbình hoa mạ vàng họa tiết hình hoa mẫu đơn, trong bình cắm hoa sen, cành trúc, xương bồ và hoa mãn đình hồng mà nha hoàn mới cắt sáng nay, trông tràn đầy sức sống.
Tuy Phó Vân Chương ôm nhiều tâmsựnhưng nghe lời nàng, nhìn bình hoa,nói: "Đương nhiên là đẹp rồi."
"Tađãthăm dò về toàn bộ những người được Sở Vương phái tới những địa phương khác, nắmrõnguồn gốc, tên họ, đặc điểm của bọn họ. Mấy tháng nay ta thường xuyên điều động bọn họ, chèn ép bọn họ, khiến cho bọn họ phải sợ hãi.hiệngiờ bọn họ tuy vẫn kiêu ngạo cứng đầu nhưng thực rađãnghe lời hơn rất nhiều rồi,khôngcó ai bằng mặtkhôngbằng lòng..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Phó Vânanhđờ đẫn đứng trước bức tường tràn ngập hoa lăng tiêu, vẫnđangsuy nghĩ xem lát nữa phảinóichuyện với chàng như thế nàođãnghe thấy tiếng bước chân do dự chần chừ bước tới. Nàng ngẩng đầu, bắt gặpmộtđôi mắt sâu thẳm gần như có thể hút toàn bộ tâm trí nàng vào trong đó, nàng giật mình.
Lúc này Phó Vân Chươngđãtỉnh, Liên Xácđangquỳ bên giường giúp y uống thuốc.
Kiều Gia cúi đầu đáp: "Ta rất ít xuấthiệntrước mặt người khác. Năm đó lúc Nhị gia xuất chinh cũngkhôngđưa ta theo, sau này có tin Nhị gia mất mạngtrênbiển. Ta nghĩ cứ coi như Nhị giađãchếtthìcũngkhôngđể cho đến xương cốt cũngkhônggiữ nổi bèn dùng tất cả tiền bạc tiết kiệm đượcđira biển, thuê ngư dân địa phương, tìm tới hòn đảo hoang kia... Trời xanhkhôngphụ lòng người, ta tìm suốt mấy năm trời, cuối cùng cũng tìm thấy Nhị gia. Khi đó Nhị giađãlên kế hoạch báo thù, phái ta về Hồ Quảng theo dõi Thẩm gia. Để hành động cho tiện, ta trà trộn vào Sở Vương phủ, kết bạn với người của Sở Vương, vậy nên mấy người Lý Xươngkhôngquen biết ta."
Nàngkhôngtiến hành công việc trong bí mật nữa, ngang nhiên triệu tập những người giúp đỡ tới phủ, pháimộtsố ngườiđiđón Chu Hòa Sưởng,mộtsố người tới nhà những người khác thử lôi kéo, thuyết phục,mộtsố người giám sát chặt chẽ động tĩnh của phiên vương khắp các nơi.
Phó Vânanhvẫn tiếp tục quạt cho Phó Vân Chương, hỏi.
Phó Vân Chương im lặng hồi lâu, chẳngnóichẳng rằng, sau đó mới giơ tay lên, ngón tay chạm và khuôn mặt nàng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn nàngkhôngchớp mắt, "Ta hiểu rồi."
Chỉ trongmộtthời gian ngắn, quan viên Thẩm đảng trở thành chuột chạy qua đường [1], dù họ có biết mưu đồ của Thẩm gia haykhôngthìcũng bị gán cho đủ loại tội danh để nhốt vào ngục.
Kiều Giađangđứng canh bên ngoài, nhìn thấy nàng ra ngoài bèn gật đầu chào hỏi.
"Nhị ca, nếu huynh biết muội gặp nguy hiểm, huynhsẽlàm thế nào?"
Nàng ừmộttiếng rồi bảo Kiều Giađitheo mình.
Vậy nên trước kia là Trần gia, sau này là Triệu gia, Thẩm gia, cho dù bị y lần lượt từ chối vẫnkhônghề tức giận mà ngược lại còn vô cùng khâm phục nhân phẩm của y. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người này có vẻ ngoài bình thườngkhôngcó gì đặc biệt, trước nay luôn thểhiệnthái độ đơn điệu nhạt nhẽo, gần nhưkhôngcó cảm xúc. Đây là lần đầu tiênhắnđể lộ ra trong mắtmộtthứ biểu cảm có thể được gọi là kinh ngạc.
Thái y lắc đầu, "Giống như dầu hết đèn tắt vậy... Sức lựcđãtiêu hao hết cả..."
Cuối cùng Thôi Nam Hiên vẫn bị thương, giờđangở nhà dưỡng thương, nghenóicòn chưa tỉnh.
hiệngiờ Chu Hòa Sưởngđãlà Hoàng đế, chỉ có điều vẫn chưa cử hành đại điển chính thức mà thôi. Dù các đại thần gặphắnxong có đổi ýđichăng nữa, cũng chẳng thể đuổihắnvề được vì người trong thiên hạđãnhận địnhhắnchính là tân quân, nếu lại có chuyện gì xảy ra, đám phiên vương kia nhất địnhsẽnổi loạn.
Phó Vân Chương căng thẳng, ngồi dậy, giữ bàn tayđangphe phẩy chiếc quạt của Phó Vânanhlại, "Để tanóichuyện vớihắn."
Sớm vậy sao...mộtngày sau khi nàng chính thức gặp được Hoắc Minh Cẩm, chàngđãbiết thân phận của nàng.
Phó Vânanhthở dài, "Hoắc Minh Cẩm phái ngươi đến bên cạnh ta từ bao giờ?"
Chương 123: Nói ra
Phó Vân Chương đưa mắt ra hiệu cho Liên Xác ra ngoài canh chừng, "Vânanh, muộinóithậtvới ta, có phải vì cứu ta mà muộiđãcãi cọ với Hoắc chỉ huy sứ rồikhông?"
Đương nhiên, vẫn có mấy chuyện mà Kiều Giakhôngnóira, Phó Vânanhlà người trong lòng của Nhị gia cho nênhắnphải trông coi cho cẩn thận,khôngthể để những người khác tận dụng cơ hội tiếp cận nàng. Cũng may Phó Vânanhluôn mặc nam trang, những kẻ thích nàng đều đoạn tụ cả, nàng đương nhiênsẽkhôngcó tình cảm với mấy kẻ đoạn tụ.hắnkhôngchỉ bảo vệ cho nàng mà còn giúp nàng giải quyết hậu quả, đề phòng những người khác nhận ra nàng là nữ.
nóinhư vậythìđúng là bọn họ vẫn có tranh cãi.
Người Thẩm giađãbị nhốt vào ngục, Thẩm Giới Khê và chính thê Thẩm thịđãchết trong nhà ngay ngày hôm đó, nghenóihai vợ chồng họ cùng uống thuốc độc tự tử.
Kiều Gia hiểu đượcẩný trong lờinóicủa Phó Vânanh, lùi về phía saumộtbước, ôm quyềnnói: "Tiểu nhân hoàn toànkhôngcó ác ý gì với công tử, công tửkhôngcần phải cảnh cáo tiểu nhân như vậy."
Phải nhấn mạnh việc Chu Hòa Sưởng kế vị là danh chính ngôn thuận mới có thể chế ngự được phiên vương ở các vùng khác, đề phòng họ nổi loạn.
Phó Vânanhmỉm cười,đitới trước mặt chàng, dường như sắp dán sát vào lồng ngực chàng, ngẩng mặt lên nhìn chàng, "Nếuđãlà như thế, tại sao chàng vẫn còn mặt ủ mày chau... hả Minh Cẩm ca ca?"
Ngoại trừ việc Thôi Nam Hiên vẫn còn sống, những chuyện khác đều nằm trong dự kiến của chàng. Quan viên trong triều định nhân cơ hội Thẩm đảng bị nhổ tận gốc để cướp đoạt thành quả, mấy ngày nay liên tục đặt bẫy chàng, chàng g·i·ế·t mấy người, Vương các lão lập tức ngoan ngoãn.
"Hai người cãi nhau sao?" Y lại hỏi thêm lần nữa, trong mắt tràn ngập lo lắng.
Nàngđãphái người đưa Phó Vân Khải và Viên Tam ra khỏi kinh sư từ trước. Ban đêm, nàng và thái y cùng túc trực bên người Phó Vân Chương. Ban ngày dùng để xử lý chínhsự.
Người nàykhônghổ là người của Hoắc Minh Cẩm,khônghề rào trước đón sau,nóirất thẳng thừng.
Hai ngườiđidọc hành lang, đến lúcđiqua cửa tròn, nàng bỗng nhiên lên tiếng: "Kiều Gia... Thân phận thựcsựcủa ngươi là gì?"
Chuyện tang ma của tiên để được cử hành rất long trọng, đáng tiếc ngoại trừ Tôn quý phi,khôngcó aithậtlòng tiếc thương cho tiên đế. Saumộthồi náo động, kinh sưđangvui mừng nghênh đónsựnở rộ củamộtloạt thế lực mới.
Nàng lắc đầu, "Nhị ca, huynh cứ dưỡng thương cho tốtđã." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hóa ra chàng chỉ cầnmộtngàyđãxác nhận được thân phận của nàng.
Phó Vân Chương nhìn về phía nàng, có cảm giáckhôngbiết phải làm sao cho phải, đương nhiên ysẽtới cứu nàng, nhưng nàngkhôngthích Thôi Nam Hiên, y lại mạo hiểm vì Thôi Nam Hiên, "Hai chuyện nàykhônggiống nhau..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.