Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 126: Tòa nhà
...
Thứ nàng muốn cho Hoắc Minh Cẩm làhiệntại và tương lai.
Tô Đồng chỉ cười màkhôngnói.
Ấy thế màhắnkhôngbiết khách sáo tí nào,khôngsợ thất lễ hay sao!
Phó Vânanhnóivới Tô Đồng chuyện nàng sắp chuyển nhà, "Huynh mới về kinh, đừng mất côngđilại làm gì. Vừa lúc nhờ huynh giúp việc này, đợi mấy người Triệu Kỳ, Đỗ Gia Trinh vào kinh, huynh thay muội đón tiếp bọn họ, dẫn bọn họđibái kiến quan viên xuất thân từ Hồ Quảng, chỉ bàn chuyện học hành, những chuyện khác đừng lên tiếng làm gì."
Uông Mân rất kỹ tính, kỹ tính đến độ làm cho học sinh của ông ta phát điên. Nhưng nếunóivề chuyện đối nhân sử thế, thực ra ông ta lại rất thành thạo. Ông ta từng lãng phí nhiều năm nhưng đổi lại lại khiến các đại thần thuộc đủ mọi phe phái đau lòng tiếc hận. Quan viên Thẩm đảng kính trọng, ngưỡng mộ tài năng của ông ta, thương xót cho cảnh ngộ của ông ta, nếukhôngđến mức vạn bất đắc dĩ cũngsẽkhôngxuống tay với ông ta.
mộtlúc lâu sau,hắnmới hoàn hồn, "Ôi mẹ ơi!"
Sao tự nhiên Nhị gia lại quan tâm tới Liêu Đông như thế? Hơn nữa lại cònyêucầu tăng cường cảnh giác ở chín trấn quan trọng ở vùng biên?
Hoắc Minh Cẩm ngồi dưới đèn xem bản đồ, ánh đèn chiếu vào những đường nét khắc sâutrênkhuôn mặt chàng, đôi mắt đen sâu thẳm, bình tĩnh tới mức gần như lạnh lẽo.
Chương 126: Tòa nhà
Những lời thẳng thắn củahắnkhiến Triệu Thúc Uyển kinh ngạc, lén nhìnhắnmộtcái, thấyhắncũngđangnhìn về phía mình, mặt ửng hồng. Cảm giác khó xử, gượng gạo do gặp lại ý trung nhân ngày xưa bỗng chốc tan thành mây khói.
Từ sau đó trởđi,khôngcó ai dám đòi ngồi chung xe với nàng nữa.
Trong đó, Trấn Thành là vị trí của tổng binh và tuần phủ.
...
Đôi lông mày chàng hơi nhăn lại, ngón tay ditrênmấy khúc đường bộtrênbản đồ, "Từ Đỉnh vẫn luôn rất an phận, Liêu Đôngkhôngcó vấn đề gì."
Ông ta cũngđangthử thái độ của nàng. Nếu như hôm nay nàng xuống ta g**t ch*t Thôi Nam Hiênthìvề sau nàng chắc chắn cũngsẽcó thể xuống tay với người của Vương các lão vì những tham vọng của bản thân.
Tô Đồng cườinói: "Nhà đệ chỉ có bốn vách tường, mấy rương sách, nàng ấy cũng chẳng chê bai, cha mẹ vợ cũng tốt với đệ, đệ luôn biết ơn, làm sao có thể làm ra những chuyện như vậy được."
Ngô Đồng Hạc trả lời: "Người của chúng taẩnnáu ở Hồ Quảngđãnhiều năm. Về lý mànóicũngkhôngkhó điều tra nhưngkhônghiểu vì sao lại thành ra như vậy, thân thế và nguồn gốc của Phó Vân giống nhưmộtđiều bíẩn, chúng ta tra tới tra lui vẫn chẳng điều tra được cái gì. Đến chuyện Lý Hàn Thạch thực ra là người của Hoắc Minh Cẩm chúng ta còn dò la ra được mà vẫnkhôngtra xét được lai lịch của Phó Vân."
...
Trong thư phòng có đặtmộtchiếc giường, bàn sách bên cạnh giường bày đầy sách, ngoài ra còn có thư từ và rất nhiều đồ vật khác nhưng vẫn được sắp xếp chỉnh tề.
Hoắc Minh Cẩm cười, ôm chặt lấy nàng.
Phó Vân Chươngkhôngcó đủ kiên nhẫn để làm mấy chuyện vụn vặt này, nàng cũngkhôngmuốn để y phải vất vả.
Bọn họđãtrải quakhôngbiết bao nhiêu trận chiến. Hơn ai hết, họ hiểurõsựtàn khốc của chiến tranh.
Hoắc Minh Cẩm hơi ngạc nhiên nhưng vẫnkhôngnhúc nhích, nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo của nàng.
Kinh sư nhanh chóng có nhiều nhà trống, trong đó có cả tòa nhà Ngụy gia năm đó.
[3] Trích "Kỷ Hợi tạp thi kỳ 125" - Cung Tự Trân. Nghĩa đen là muôn ngựa im hơi lặng tiếng, im lìm, thiếu sức sống. Đặt vào bài thơ nàythìđây là cảnh tượngkhôngcó nhân tài hoặc nhân tàikhôngphát huy được khả năng dosựbó buộc của hoàn cảnh xã hội mục nát. Ở đây Phó Vânanhýnóimìnhsẽdựa vào tiêu chuẩn của mình để đè nén, kiềm chế nhân tài của triều đình.
Ngô Đồng Hạc thưa vâng.
Mọi người quay sang nhìn nhau. Từ khi thua mấy trận chiến lớn với Vệ Nôtrênchiến trường, triều đìnhđãtăng số quân lính đóng giữ Liêu Đông, canh phòng nghiêm ngặt, trước sau bỏ ra mấy chục năm trời, thành lập được hệ thống phòng ngự kiên cố để phòng thủ. Tuy Vệ Nô từng liên tiếp đánh hạ được Phủ Thành, Thanh Thành nhưng chúng vẫnkhôngcó cách nào đột phá được phòng tuyếu Liêu Đông, hông thể nào tạo thành uy h**p đến với giang sơn.
Lại tỷ nhưhiệntại, ông tanóichuyện với Phó Vânanh, thái độkhôngcòn giống như trước kia. Trước kiathìgiống như ngườitrênvới người dưới,hiệngiờ lại giống như hai người ngang hàng, hơn nữa lại rất tự nhiên, hoàn toànkhôngtạo cho Phó Vânanhcảm giác gượng gạo.
Phó Vânanhcòn chưa chuyển tới nhà mới, Uông Mânđãtới tặng quà trước.
Tuy là người cùngmộtthế hệ, từ trước đến nay, Tô Đồng vẫn luôn coi Phó Vân Chương là bềtrên,nóinăng cung kính. Triệu Thúc Uyển chưa bao giờ thấyhắnkính trọng họ hàng thân thích nào như vậy, trong lòng cũng ngầm hiểu, theo Tô Đồng gọi y là nhị ca.
Đây chính là bản lĩnh của ông ta.
Hôm qua Tô Đồng vào thành với Triệu sư gia, Phó Vânanhđãđoán đượchắnkết thân với Triệu gia, dù saohắnvốnđãthân thiết với Triệu Kỳ, chỉkhôngngờ được làhắnlại cưới Triệu Thúc Uyển.
Bởi nàngsẽđivề phía nam, những công việc khác tạm thời giao cho Lục chủ bộ.
Có hội lấy lòng còn rất nhiều, đừng có đối xử độc ác với chân mình như thế! Ngựa Phó gia vừa cao vừa khỏe, bị đámộtphátthìít nhất cũng phải nằmmộttháng.
Ngày hôm sau, Tô Đồng đưa vợ mới cưới củahắntới nhà chơi.
Trấn Ninh Hạ, trấn Cố Nguyên, trấn Cam Túc cách xa Liêu Đông vạn dặm, chiếnsựở Liêu Đôngthìcó quan hệ gì tới chúng chứ?
Trong nhàkhôngcó phụ nữ, Triệu Thúc Uyển thấy bọn họ định bàn chínhsựnên ra ngoài với bà tử, bảo bà tử dẫn nàngđidạo trong vườn.
hắnlà người có tốt cũng tốt trong lòng, bình thường rất ítnóira những lời như vậy.
Uông Mân lại rất nhạy bén, linh hoạt, căn cứ vào thời cuộc để điều chính phương thức xửsựcủa bản thân.
Đôi mắt trắng đenrõràng củahắnđangchăm chú nhìn vào bức thư.
Xe ngựa thi thoảng lại xóc lên mấy cái, ngồi như thế cơ bảnkhôngvững,trêntay Phó Vânanhlại còn cầm sách, chỉ có thể dựa vào ngực chàng mớikhôngngã.
Phó Vânanhnhận được thư hồiâmcủa Trương đạo trưởng, ông tađãtới phủ Chân Định, ở trạm dịch chờ cùngđivới Chu Hòa Sưởng.
Bởi đề cập đến chiến tranh, cần phảinóimộtcâu, quân địch trong truyện là hư cấu, địa danh xảy ra chiến tranh cũng là hư cấu...
Đối mặt vớisựthăm dò của Uông Mân, Phó Vânanhmỉm cười nhènhẹ, đáp: "thậtkhôngdám giấu, ta và Thôi thị lang vốn bất đồng chính kiến,khônglui tới là hơn."
sựhứa hẹn này của nàng,khôngcòn nghi ngờ gì nữa, chính làmộtliều thuốc an thần dành cho Vương các lão.
Trở về chiến trường?
[1] Sở đảng là những người ủng hộ Sở Vương (hiệngiờ là Chu Hòa Sưởng)
hắncầm lá thư vừa rồi lên: "Cả nhà Phó lão tứ sắp vào kinh rồi đấy... Nghĩ cách ra tay ở chỗ bọn họ, đừng khiến Cẩm Y Vệ chú ý."
Tan việc, Kiều Gia đánh xe chờ ở ngoài cửa cung.
Câu này còn chưanóixong, Lý Xươngđãrun lên, ánh mắt Nhị gia nhìnhắnthậtđáng sợ!
trênngười vẫn quấn băng vải, Thôi Nam Hiên ngồi tựa vào thành giường, sau lưng là mấy chiếc gối dựa, mở thư trong tay ra đọc.
Diêu Văn Đạt cũng cùng phe với ông ta nhưng Diêu Văn Đạt có khốn cùng thế nàođichăng nữa cũng vẫnsẽkhônghạ mình, luôn luôn giữ đúngmộtkiểu mà ông ta cho là đúng.
Từnhỏđãlớn lên trong quân doanh, chàng nhớrõtên họ của từng người trong số họ... Chỉ còn lại những ngườianhem trung thành tận tụy này mà thôi. Những người khác, tuy cũng là do chàng bồi dưỡng mấy năm nay, nhưng những người theo chàng xuôi nam chống giặc Oa, tìm đượcsựsống trong cái c·h·ế·t, trở về Trung Nguyên, chỉ có mười mấy người này.
Đó chính là cháugáicủa Triệu sư gia, em họ của Phạm Duy Bình, Triệu Thúc Uyển.
Lý Xương run rẩy, "Nhị gia, chuyện này làm sao có thể?"
Lúchắncònđihọc ở Quốc Tử Giám, đa phần các thầy dạy đều xuất thân từ Hàn Lâm Viện,hắnđãhiểurõsựcao ngạo của những người này.
Hoắc Minh Cẩm dựa vào vách xe ngủ thiếpđi. Có lẽ là do ngồi ngủkhôngthoải mái, chàngkhôngđội khăn mũ gì cả, chỉ đeo quan vấn tóc bằng ngọc, tiếng hít thở đều đặn. Trongkhônggian tối mờ, khuôn mặt góc cạnh vẫn tuấn lãng như cũ, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím lại, dường như trông hơi lãnh đạm.
Uông Mân nghĩ ngợimộtchút, uốngmộtngụm trà, mỉm cườinói: "thìra là thế, ban đầu ta còn tưởng rằng giữa hai người có hiểu lầm gì đó, còn định cậy già lên mặt, lôi cái bộ mặt già nua này ra để khuyên giải hai người."
Dưới chân núi, trongmộtsân viện được Cẩm Y Vệ canh gác tầng tầng lớp lớp, phòng vẫn sáng đèn, những ngọn đèn dầu thiêu đốt hừng hực.
mộtlát sau, Thôi Nam Hiên đặt thư xuống, hỏi: "Bên huyện Hoàng Châu điều tra đến đâu rồi?"
Cẩm Y Vệđangcanh gác ở chỗ tối nghe thấyhắnkêu lên như vậy, sau đó chạy như tên bắn.
Phó Vânanhnhất định phải tập hợp hết những mảnh ghép này lại.
Trước kia Ngô Đồng Hạc vốn là phó giảng ở Giang Thành thư viện, ở Giang Thành thư viện mấy năm, từng là thầy của Phó Vân. Phó Vân chỉ làmộtthiếu niên thiên tư thông minh xuất thân từ gia đình bình thường thôikhôngphải sao?
Triệu Thúc Uyển lườmhắnmộtcái.
Nhưng mà thấy chàng mỉm cười nhìn mình như thế, nàngkhôngnỡ trêu chọc chàng, đưa tay lên, sờ vào mặt chàng.
Hoắc Minh Cẩm bật cười khe khẽ, cố ý chơi xấu, bàn tayđangôm nàng dịch tới bả vai nàng, làm nàng dựa vào vai mình.
rõràng Phó Vân trông rất tuấn tú, đẹp như congái, tính cách cũngkhôngxấu, học sinh của ông ta ai cũng thích Phó Vân, vậy màmộtkhi động tới công việc, Phó Vân lạikhônghiền hòa chút nào, kì quáithật.
Khóe miệng Hoắc Minh Cẩm khẽ cong lên, "Có việc muốn bảo ngươi làm."
VậythìVương các lão chưa chắcsẽtin tưởng hợp tác với nàng.
Cómộtsố Vệ Thành có vị trí địa lý đặc thù, bản thân nó có thể tạo thànhmộtvòng phòng ngự độc lập, Từ Đỉnhhiệnđóng quân tại Hải Châu Vệ Thành.
Bên ngoài rất yên tĩnh, phố dài trống trải, bánh xe lộc cộc cán qua những phiến đátrênđường.
Lý Xương là người cuối cùng, Hoắc Minh Cẩm gọihắnlại, nhìnhắn, hỏi: "Ngươiđãthành thân chưa?"
Phó Vânanhthầm nghĩ.
Trong phòng ngắt như tờ, ngoài phòng ve ngân ếch kêu hết đợt này đến đợt khác.
"Tạm thời Từ Đỉnh trấn thủ Liêu Đông,sẽkhôngxảy ra tính huống nguy cấp gì."
Quay lại đề tài chuyển nhà, Tô Đồngđãsống ở kinh thành mấy năm, quen thuộc đườngđilối lại trong kinh. Giao chohắnxử lý việc này, Phó Vânanhrất yên tâm.
Triệu Thúc Uyển kiêu ngạothìkiêu ngạothậtđấy nhưng cũng biếtđãlàm vợ người tathìchẳng thể như lúc làm tiểu thư ở nhà, cũng biết kiềm chế, giúp Tô Đồng quán xuyến việc gia đình, chăm sóc mẹ chồng, quan tâm người chị chồngđãxuất giá là Tô Diệu.
Ngô Đồng Hạc khom người thưa vâng, nghĩ ngợimộtchútthìkhẽnói: "Đệ còn nhớ... Biểu tỷ quen biết với Phó Vân."
Phó Vânanhquyết địnhđixem tòa nhàđãtừng là Ngụy trạch kia, cưỡi người ra ngoàimộtđoạn lại đột nhiênkhôngmuốnđinữa.
Hoắc Minh Cẩm ngẩng đầu, nhìn các thuộc hạ của mình.
Mặt màyhắnbiểuhiệnvô cùng kì quái, chânđiloạng choạng, mắt trợn trừng, chẳng khác nào vừa gặp ma.
Vết thương của Phó Vân Chương vẫn chưa lành, nàng quyết định để thêm mấy ngày nữa, chờ vết thương của y đóng vẩy mới xuất phát.
Thôi Nam Hiên lục thân bất nhận, chuyện này đại thần trong triều đều biết cả nhưnghắnlại làmộtvị quan tốt, làm quan nhiều năm chưa từng ức h**p dân lành, tàn hạn trung lương, hơn nữa thựcsựđãlàm được những việc có ích cho dân cho nước. Tuy nhiên đồng thờihắncũng trợ Trụ vi ngược, che giấu hành vi phạm tội cho Thẩm đảm, giúp Thẩm Giới Khê làm việc ác, chỉ có điềuhắnvốn là người cẩn thận nên chẳng để lại bất kỳ dấu vết gì.
...
Đợi những người khác tảnđihết, Phó Vânanhvén rèm lên xe.
Nàng đón nhận ánh mắt chàng. Từ trong ngực chàng, nàng nhỏm dậy, vươn người lên, cũng hôn vào chóp mũi chàngmộtcái.
Hoắc Minh Cẩmkhôngnhìn bọn họ nữa,nhẹnhàngnói.
Hoắc Minh Cẩm ừmộttiếng, ánh mất hướng về phía tây, đầu ngón tay gõnhẹtrênbản đồ.
Thảo nào Vương các lão cố gắng hết sức để đưa ông ta gia nhập Nội Các.
Đến lúc nàythìđến sách cũngkhôngcầm được, cạchmộttiếng rơi xuống.
Thi thoảng nàng cũng cãi cọ với Tô Đồng nhưng tính ra sống với nhau vẫn hòa thuận.
Người phụ nữđisauhắn, bước vào hành lang.
"Nhớ takhông, hả?"
Ai cũng biết chờ nàng đón được tân quân trở về, nhất địnhsẽthăng quan, hơn nữa còn làmộtbước lên mây nên cực kỳ săn đón nàng.
Ngô Đồng Hạcđivào thư phòng.
Nụ hôn ấm nóng đọng lạitrênmí mắt.
Tác giả có lời muốnnói:
Phó Vânanhđưa mắt nhìn ông ta,nói: "Uông tiên sinh cứ yên tâm, cảnh tượng "vạn mã tềâm" [3] nàysẽkhôngxuấthiệntrêntriều đình đâu."
Đồng tử trong mắt Thôi Nam Hiên co lại, ngón tay siết chặt bức thư trong tay.
Sở đảng [1]hiệngiờđangchia năm xẻ bảy.
Cuối cùng nàng chọn tòa nhà ở Tây Thành.
Nàng nhờ Lục chủ bộ giúp đỡ, lấy vụ án Trương thị ở Lương Hương làm chuẩn, tìm lại hồ sơ những vụ án mà phụ nữ nhờ người kiện hộ trong mấy năm qua. Tuy Lục chủ bộ cho rằng làm vậy cũng chẳng có tác dụng gì nhưng vẫn đồng ý.
Toàn bộ các thành trì đại khái chia thành năm cấp Trấn Thành, Lộ Thành, Vệ Thành, Sở Thành và Bảo Thành.
Đầu tiên nàng nhìn thấymộtgóc áo gấm thêu viền tinh xảo, người đàn ông trong đó chân quá dài, dù có co chân lạithìvẫn chiếmmộtkhônggian lớn trong xe. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng chắp tay tạm biệt nhưng đồng liêu xung quanhđangkhôngngừng tìm đề tài đềnóichuyện làm thân.
Ngô Đồng Hạc nghĩ mãikhôngra.
Cha mẹ Triệu Thúc Uyển vào kinh, mong muốn tìm được con rểtrênbảng vàng nhưng lạikhôngchọn được người nào vừa ý,khônglàm được gì. Lặn lội nhiều nơi, Hà Nam, Giang Tây, Chiết Giang, Phúc Kiến đềuđãđicả, cuối cùng lại gặp được đồng hương là Tô Đồng ở nơi đất khách xa xôi. Hai bên gia đình qua lạimộtthời gian, cha mẹ Triệu Thúc Uyển suy xétmộthồi. Tô Đồngkhôngphải cũng tốt sao?
Tô Đồng nghe nàng căn dặn tỷ mỉ xem người nào có thể kết giao, người nào chỉ cầnnóichuyện qua loa cho có lệ, người nào nhất định phải ra sức lấy lòng, gật đầu đồng ý,nói: "Muội yên tâmđi, chuyện này dễ thôi. "Sổ tay chế nghệ" của muội lưu truyền khắp nơi, là sách vỡ lòng về chế nghệ của trẻ em. Chúng takhôngphải tính toán nhiều, chỉ cần giương thanh danh của muội ra, bản thân bọn họsẽtìm đến đây. Đào lý bất ngôn, hạ tự thành hề [2]."
Tại sao đại nhân lại muốn điều tra Phó Vân? Rồi lại vì sao cố tình thả ra tin tức muốn bán tòa nhà kia với giá thấp để dẫn dụ Phó Vân tới mua?
Phó Vân Chương căn dặn Tô Đồng: "khôngđược bỏ bê vợ mình đâu đấy."
Phó Vânanhra tận cửa đón ông ta vào chính đường, người hầu kẻ hạ bưng trà nước, bánh tráiđivào.
Dường nhưđanghỏi lại nhưng hai chữ này lạinóirất khẽ, dường nhưđanglẩm bẩmmộtmình.
Lý Xươngnói: "Nhị gia, đúng là Từ Đỉnh rất ngoan ngoãn, sau khi nhận được thư của các đại thần trong Nội Các, vẫn chưa từng bước ra khỏi Hải Châu Vệ Thànhmộtbước."
Thấy hai người họ hòa thuận như vậy, Phó Vân Chương và Phó Vânanhnhìn nhau cười.
"Lời chúc mừng của tiên sinhmộtchữ đáng giá ngàn vàng, ta mừng cònkhôngkịp đây này."
Vậy mà trong xe còn có mấy cuốn sách, nàng nhặt bừamộtcuốn lên, tựa người ra sau, nương theo ánh sáng rọi vào từ cửa sổ xe để đọc.
Thôi Nam Hiên chợt cười lạnh.
Hôm sau, nàngđiĐại Lý Tự xử lý những công việc quan trọng.
Triệu Thúc Uyển còn định từ chối vài câu, Tô Đồngnóithẳng: "Nhậnđi, lúc chúng ta thành thân, nhị ca và Vân ca nhi còn chưa tặng quà, đây là quà tặng bù đấy."
Mọi người đều biết bình thường nàng chỉđicùnganhhọ Phó Vân Chương, những người khácthìdù quan hệ có xa cách hay gần gũi, nàng cũngkhôngngồi chungmộtchiếc xe ngựa với họ. Cháu trai của Binh Bộ thượng thư Chu Thiên Lộc từng đeo bám đòi bước lên xe của nàng, bị nàng đá xuống ngay lập tức, suýt nữa bị xe cán gãy chân.
Phó Vânanhnhìn về phía Phó Vân Chương, thấy y gật đầu bèn quay lạinóitiếp với Tô Đồng: "Viết xong văn tế, nhị casẽra mặt đề cử huynh gia nhập thi xã. Thành viên thi xã phần lớn xuất thân từ Hàn Lâm Viện, ai cũng có tài năng đích thực, bọn họ khó tính lắm đấy, huynh đừng coi thường."
"khôngnhớ."
Phó Vân Chương bảo Liên Xác đem quà tặngđãđược chuẩn bị sẵn ra, Phó Vânanhcũng tặnghắnvăn phòng tứ bảo và mấy đồ cần thiết cho cuộc sống hằng ngày khác.
Lòng bàn tay mềm mại áp lên mặt,nhẹnhàng v**t v*.
Ông ta là đại tài tử nổi danh khắp thiên hạ, viếtmộtbài chúc mừng tặng nàng, cườinói: "Cậu đừng có chê ta keo kiệt, nhiều năm rồi ta chưa động bút đâu đấy."
Nàng vấn tóc phù dung, mang hai chiếc trâm mạ vàng, cài trâm ngọc, khăn bao tóc màu đen bằng sa mỏng, bên cạnh làmộtchiếc trâm hồ lô từng rất được ưa chuộng, mặc áo lụa cổ tròn cân vạt màu hồng nhạt phối với váy mã diện màu xanh lục thêu hình hoa cỏ, trông rất yểu điệu. Mới thành hôn chưa lâu, mặt mày vẫn còn nét trẻ trung xinh đẹp của thiếu nữ.
Khi ấy Tô Đồng xuống địa phương chịu nhiều vất vả,sựkiêu ngạo nhưng lại dễ bị tổn thương thuở nào trong con ngườihắnđãbị công việc bộn bề đẩy lùi.hắntrở về bàn bạc với mẹ, đồng ý việc hôn nhân này.
Phó Vânanhdặn dò bà tử xếp quà tặng vào phòng dành cho khách,nóivới Tô Đồng: "khôngcần mangđiluôn đâu, đầu tiên huynh cứ ở lại đây mấy ngàyđi, đệ còn có việc muốn nhờ huynh làm."
Từ sau khi ởtrênđảo hoang trở về, họđãđitheo Hoắc Minh Cẩm, tất cả đều chưa trở lại chiến trường. Những người khácthìcó người ở phương bắc, có người ở phía nam, mấy năm nay cũng lục tục đánh nhiều trận đánh. Từ trong thư bọn họ gửi tới, người trong kinh có thể biết được chút chuyệntrênchiến trường nhưng rốt cuộckhôngđích thân trải nghiệm, chỉ có thể phỏng đoán được tình hình đại khái dựatrênthông tin từ chiến trường.
hắncười hề hề, cợt nhả, bước lên mấy bước, "Nhị gia, ngài định dặn dò gì ạ?"
Nếu Vệ Nô thựcsựvòng qua phòng tuyến,đitừ Mông Cổ vượt qua Trường Thành, phát động tập kích bất ngờ, thếthìchỉ cần mấy ngày, bọn chúng có thể đánh tới chân kinh thành!
Chàng cúi đầu, h*n l*n ch*p m** nàng.
Cả nhà Ngụy gia đều c·h·ế·t thảm, Ngụy trạchđãbị bán trao tay nhiều lần.
"Trấn Liêu Đông, trấn Kế Châu, trấn Tuyên Phủ, trấn Đại Đồng, trấn Sơn Tây, trấn Duyên Tuy, trấn Ninh Hạ, trấn Cố Nguyên, trấn Cam Túc, chín thành trấn quan trọng ở vùng biên, tất cả đều phải theo dõi cẩn thận."
Thôi Nam Hiên trầm mặckhôngđáp.
Nhưng thựcsựđúng là nhân duyên trùng hợp.
Ngô Đồng Hạc tiếp lời: "Phó Vânđãtừng cứu biểu tỷ và Cầm tỷ nhi. Lúc biểu tỷ còn ở phủ Võ Xươngđãtới nhà bọn họ, Phó Vânkhôngở nhà, mẹhắnra mặt tiếp khách. Cầm tỷ nhi họ vẽ tranh ở chỗ người mẹ ở góa của Phạm Duy Bình, Triệu thị từng nhắc tới Phó Vân nhiều lần trước mặt Cầm tỷ nhi,nóihắnvẽ tranh rất tốt. Cẩm tỷ nhi còn giữ mấy bức."
Giữa mùa hè, mọi người mồ hôi như tắm.
Thôi phủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chuyện ngày đó xảy ra ở Thiên Bộ Langkhôngbị loan truyền ra ngoài. Quan viên Lại Bộ chỉ biết chuyện Phó Vân Chương bảo vệ cho Thôi Nam Hiên nênđãmặc quan phục củahắn, những chuyện sau đó chỉ có Cẩm Y Vệ biết.
"Huynh còn phải bỏ thời gian viết mấy bài văn tế..."
Tê tê, còn hơi nhột nhột. (đọc tại Qidian-VP.com)
mộtlúc sau,hắnlạnh lùngnói: "Viết thư cho đường huynh ngươiđi, phái người đưa nhị tỷ nhi và Cầm tỷ nhi vào kinh."
Ngô Đồng Hạckhônghiểu vì saohắnlại bỗng nhiên có hứng thú với thân phận và nguồn gốc của Phó Vân. Hôn mê mấy ngày, vừa tỉnh lại, chuyện đầu tiênhắnhỏi tớikhôngphải là thế cụctrêntriều đình mà là lâp tức phái ngườiđiđiều tra về Phó Vân.
Ngón taytrênbản đồnhẹnhàng di chuyển, vòng thành nửa vòng tròn, cuối cùng dừng lại ở điểm đánh dấu tượng trưng cho trấn Kế Châu.
Về điểm này, các vị đại thần còn rất khâm phụchắnlà đằng khác.
Bọn họ bàn bạc rất lâu, tới tận canh tư, đám thuộc hạ mới lục tục xin phép ra về.
Chàng ghé sát vào tai nàng,thìthầm. Hơi thở cọ vào vành tai nàng.
Hoắc Minh Cẩm hơi nhìn xuống, đáy mắt vẫn điềm tĩnhkhônggợn sóng như cũ, "Thựcsựrất khó xảy ra, nhưng màkhôngthểkhôngđề phòng."
Họ cũngkhôngquen thuộc với Liêu Đông cho lắm.
Câu hỏi này xuấthiệnmộtcách quá bất ngờ, Lý Xương gãi đầu, "Nhị gia, thằng oắt con nhà thuộc hạđãmười tuổi rồi!"
Hơn nữa giá cả cũng thấp do chủ nhà bán vội.
Phòng ngự ở Liêu Đông sử dụng chế độ Vệ Sở, lấy thành trì làm chỗ dựa, lấy quân đội làm phòng thủ, có nhiều thành trì, dựa vào Trường Thành, ngay ngắn trật tự, có thứ tựrõràng, trợ giúp lẫn nhau, tạo thànhmộthệ thống phòng ngự.
Uống trà, hàn huyên xong xuôi, Uông Mânđithẳng vào vấn đề, hỏi: "Thôi thị lang ở Lại Bộ bị thương năng, cậu là đồng hương củahắnmà sao lạikhôngtới thăm thế?"
Kinh Vệ làmộtlũ chân cẳng mềm oặt ăn no chờ c·h·ế·t, sao có thể ngăn cản nổi Vệ Nô?
Hình như mớikhônggặp nhau mấy ngàythìphải.
Hoắc Minh Cẩm quản lý Cẩm Y Vệ, hơn nữa còn nắm quân quyền trong tay, nơi nào mà chẳng có người củahắn.hắnđãkhôngmuốn để cho người khác điều tra được thân phận của Phó Vânthìbọn họ chắc chắnsẽchẳng điều tra được cái gì.
Triệu gia giàu có, là tộc lớn ở phủ Giang Lăng, hơn nữa con cháu Triệu gia làm quan ở khắp nơi. Đối vớihắnmànói, đây làmộtmối tốt.
[2] Trích "Sử ký - Lý Tướng Quân truyện". Nghĩa đen là cây đào cây mậnkhôngnóilời nào mà dưới gốc cây tự tạo thànhmộtcon đườngnhỏ. Ý là cây đào cây mậnkhôngnóilời nào, nhưng lại cho hoa thơm, trái ngọt thu hút rất nhiều người tới gốc cây, khiến cho dưới gốc cây ngườiđithànhmộtcon đườngnhỏ. Cũng như người có đạo đức cao thượng, nghiêm khắc với bản thân mà khoan dung lấy thiện đãi người, tự nhiênsẽcó thể cảm hóa được người khác, tự nhiênsẽđược người khác tôn trọng. (Nguồn: Fb Cổ Hán Văn)
Tầm khoảng thời gianmộtchén trà sau, Lý Xươngđira khỏi phòng.
Diêu Văn Đạt từng nhậm chức học chính ở Hồ Quảng, đến khi đó nhất địnhsẽlấy danh nghĩa của người làm thầy để lôi kéo những học sinh này, đáng tiếc ông ta chắc chắnsẽchậmmộtbước. Quan viên của Thẩm đảng bây giờ ốc cònkhôngmang nổi mình ốc.
Phó Vânanhkhôngđánh thức chàng. Lúc vừa nhìn thấy Kiều Gia, nàngđãbiết đâykhôngphải là xe ngựa của Phó gia, con ngựa kéo xe to khỏe, da lông mượt mà hơn ngựa nhà nàng.
Uông Mân lo rằng nàngsẽvì lòng riêng mà g**t ch*t Thôi Nam Hiên, nhắc nhở nàng Thôi Nam Hiên chưa hề phạm sai lầm.
khôngphải Nhị gia định tặng chohắnmộtmỹ nhân đấy chứ?
Cẩm Y Vệ liên tiếp truy bắt mấy chục nhà quyền quý trong kinh, khiến những kẻ từng làm điều khuất tất phải mất ngủ, lo lắng hoảng sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi ngườikhôngđoán được chuyện gì.
Uông Mân hiểu hàm nghĩa đằng sau lời hứa hẹn này là gì, mỉm cười, ông ta thíchnóichuyện với Phó Vân, có saonóivậy,khôngcần quanh co lòng vòng.
Lý Xương nghĩ ngợi rồinói: "Nhị gia, năm đó ngài bình định thảo nguyên, trấn Duyên Tuy, trấn Ninh Hạ thái bìnhđãlâu, tạm thờisẽkhôngxảy ra chiếnsự. Trong khi đó phía Liêu Đông, khí hậu lạnh gia, nghenóiđại quân được pháiđiLiêu Đông lại toàn là người phương Nam,khôngchịu nổi cái lạnh phương bắc, lạikhôngquen thuộc địa hình Liêu Đông, nông nóng tham gia chiến đấu nên mới liên tiếp bại trận như thế. Chỉ cần quân đội trấn giữ Vệ Thành,khôngđể cho Vệ Nô kéo vào rừng rậm hẻm núi, hẳn làkhôngcó vấn đề gì."
Đọc được vài trang,mộtbàn tayđãduỗi về phía nàng,khôngchạm vào sách, ôm luôn lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, siết lạimộtchútđãcó thể bế cả người nàng đặt lên đùi mình, cúi đầu hôn đôi mắt nàng, "Về rồi lại đọc, đừng làm hỏng mắt."
Phó Vân Chương kinh ngạc, nhìn sang Phó Vânanh.
Nàng bảo Kiều Gia xuất phát.
Đêm hè khô nóng. Đêm đến, thôn xóm rơi vào khoảngkhôngtĩnh lặng, trong núi lại ồn ào hẳn lên, ếch kêu uôm uôm, ve ngân rả rích đinh tai nhức óc.
Người môi giới đề cử cho Phó Vânanhtòa nhà trước kia từng là Ngụy trạch, đương nhiên giờkhôngcòn là Ngụy trạch nữa, sân việnđãđược tu sửa rộng rãi khí phái hơn nhiều, phòng ốc tinh xảo, vườn hoa tươi đẹp.
"Ta nhớ nàng."
Đám thuộc hạ nhìn lại chàng, mặt mày đầy vẻ kiên định. Chỉ cần chàng ra lệnhmộttiếng, họ có thể lao ra chiến trường bất kỳ lúc nào.
"Mụ vợ nhà thuộc hạ hiền lành tử tế lắm, chuyện nạp thiếp gì đó..."
Lý Xương nuốt nước bọt, "Vậythì... Ngài định đưa chúng thuộc hạ trở về chiến trường sao?"
Ngô Đồng Hạc bước thêm vài bước, chắp taynói: "Phó Vânkhôngmua tòa nhà kia."
Lý Xương trợn trừng mắt.
Lý Xương và mấy người khácđangđứng bên cạnh chờ mệnh lệnh của chàng.
Tô Đồng cười đồng ý: "Cái này ta hiểu."
Mọi người trợn mắt há mồm, tất cả đều hoảng hốt!
Thôi Nam Hiên ngẩng đầu lên, mặt mày bình tĩnh, "khôngsao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.