Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 153: (bốn)
Phó Vânanhăn với họmộtbữa cơm, rồi trở về phòng sớm.
Cung nữ trở về tẩm điện, cân nhắc câu trả lời: "Nương nương, Hoàng thượng bận tiếp kiến đại thần, nghenóingườikhôngđược khỏe, lập tức sai thái y tới đây, đợi ngài ấy xong việcsẽtới thăm người ngay."
Trước khi Chu Hòa Sưởng đăng cơ, Lão Sở Vương từng ép nàng thề, bắt nàng phải đồng ýsẽkhôngnóicho Chu Hòa Sưởng về thân phậnthậtsựcủa mình, đợi đến khi người làm cha là ông ta chếtđi, nàng mới có thểnóithậtvới Chu Hòa Sưởng.
[6] Trích "Đăng khoa hậu" của Mạnh Giao,nóivề phí phách của người trẻ tuổi sau khi đạt được công danh.
[5]mộtdạng đồng hồ tính giờ bằngsựnhỏgiọt của nước
Gió biển gào thét, thoang thoảng đâu đây có mùi tanh tưởi của máu tươi, máu của người Phật Lang Cơ bắn tung tóe khắp cảng.
Cái người tên Hồ Phong này vốn là người phủ Kim Hoa, Chiết Giang, do gia cảnh bần cùng nên phải cùng đồng hương ra biển mưu sinh, buôn lậu. Ông ta là người hào sảng, nghĩa khí, mưu trí, thường xuyên qua lại trong vùng duyên hải Mân Chiết, buôn bán trao đổi với người Phật Lang Cơ và người các nước phụ thuộc ở Tây Dương. Năm hai mươi tuổi, ông tađãlàm chủmộtđội thuyền buôn. Năm đó Đổng Hàn Chi công phá đảo Song Ngư, tuy nhanh chóng qua đời nhưng vẫn giángmộtđòn mạnh mẽ vào đám cướp biển. Nội bộ cướp biển nảy sinh nội chiến, Hồ Phong mượn cơ hội này nhanh chóng vùng lên, thu nạp đám thương nhântrênbiểnđãtan tác vào dưới trướng, cộng thêm cả đám cướp biển ở vùng duyên hải Phúc Kiến, Chiết Giang, cuối cùng trở thành bá chủtrênbiển ở vùng duyên hải Mân Chiết, được người người công nhận.
Kiều Gianói: "Nhị gia gửi thư ạ."
Nhìn thấy liên tục có người bị lôi ra ngoài chém đầu, những người còn lại hồn phi phách tán, nước mắt rơi lã chã.
Viên Tam được mờikhôngbiết bao nhiều lần rượu, mặt đỏ bừng bừng. Miệng toàn mùi rượu, hai mắt sáng lấp lánh,đitới trước bàn, gãi đầu, cười hề hề hết sức ngây ngô.
Phó Vânanhgập thư lại, nhanh chóng suy nghĩ.
Chu Hòa Sưởng định thông qua việc thi chuyên môn để tuyển chọn nhân tài đưa tới đảo Song Ngư và Tiểu Lưu Cầu nhưng kì thi này lại khác với khoa cử bình thường,khôngcó công danh.
Đám thương nhân tim đập thình thịch, ngóng chờ Hồ Phong và Hoắc đốc sư xông vào đánh nhau, đến lúc đó bọn họ có thể nhân cơ hội này để đào tẩu.
Nàng bình tĩnh, chậm rãi làm xong bài thi.
Chu Hòa Sưởng muốn triệu kiến nàng.
Người đàn ông trung niênđigiữa có tướng ngũ đoản [3], mày rậm mắt to, mũi thẳng miệng rộng, diện mạo thường thường nhưng đôi mắt lạiẩnchứa vẻ khôn khéo, bên môi mang nụ cười, nhìn như thểmộtthương nhân rất bình thường.
Thử hỏihiệngiờ trong những con tàu lui tớitrênbiển, ai dám treo cờ hiệu của Hồ gia?
Thứ nhất, giám thị lần này đều là những vị quan lớn quyền cao chức trọng trong triều đình, bọn họkhôngdám nhìn. Thứ hai, áp lực lớn, họ chẳng có tâm trạng nào mà nhìn ngó lung tung.
Rồihắnchạyđinhanh như chớp.
Phía chân trời, mây tuôn cuồn cuộn.
Tất cả cống sĩ cúi đầu làm bài,khôngai dám ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Hai gã sứ thần vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, phất áo bỏđi.
Tin chiến thắng ở Quảng Đông được đưa về kinh sư, Chu Hòa Sưởng vui mừng khôn xiết,khôngđợi Hoắc Minh Cẩm khải hoàn về triềuđãhạ chỉ phong thưởng.
Việc này khiến Phó Vânanhvui mừng, cửu cathậtsựtrưởng thành rồi.
[1] Từ chỉ người da trắng theo ngôn ngữ Mân Nam (được dùng ở Phúc Kiến và Đài Loan).
Bên ngoài bình phong, mấy cung nữđangnóichuyện với nhau,khôngbiết có phảikhôngbiếthắnđangở trong haykhông, bọn họkhônghề cố gắngnóinhỏ.
Lần trước có vẻ chàng rất thích ăn bánh hoa tử đằng, về nhà nàngsẽsai người hái ít hoa tươi cấtđi, giữ lại để chưng bánh lên ăn, phòng khi chàng về hoa lại tàn mất.
Đến cả ông trùm sốmộttrênbiển cũng bị Hoắc đốc sư thuyết phục đầu hàng mất rồi!
Viên quannhỏở phủ Triệu Khánh Viên Lãng Bác hiểu ý, lập tức bước lên, lớn tiếng quát tháo đám thương nhân: "Các ngươi cùngmộtgiuộc với giặc Oa, buôn lậu, xâm phạm lệnh cấm biển, tội ác tày trời!"
Viên Tam thẳng lưng ưỡn ngực, hai mắt từ từ tỉnh táo trở lại, "Lão đại, ta đỗ tiến sĩ rồi, sau này có thể giúp đỡ ngươi rồi, ngươi bảo ta làm cái gì tasẽlàm cái đó, ta nghe ngươi tất." (đọc tại Qidian-VP.com)
Đỗ Gia Trinh cười hề hề,nói: "Tính Diêu các lão vẫn như xưa chứ gì, chiều chúng tađisau."
Sau quen thân rồi mới biết, thằng nhãi nàyđãdễ bị tổn thương lại còn vô tâm, chẳng để ý gì, bởi từng bị đói nên ăn uống rất tốt,mộtbữa có thể ăn mấy bát cơm to.
Chu Thiên Lộc bĩu môinói: "thậtlà càn quấy! Da mặt ta dày thế mà vẫnkhôngđọ được với bọn chúng!"
Nàng mỉm cười, cầm cây bút kia lên, "Ta lại tặng cho ngươimộtchiếc mới nhé."
Thời cơkhôngthích hợp, Hoắc Minh Cẩm vẫn chưa trở về, nhị ca cũngkhôngở trong kinh.
Hơn nữa lại đúng vào lúc Hoắc đốc sư vừa mới đuổi người Phật Lang Cơ ra khỏi đảo? (đọc tại Qidian-VP.com)
Hình danh sư gia am hiểu luật pháp, văn án sư gia phụ trách soạn thảo công văn, sư gia quản thuế ruộng quản lý thu nhập từ thuế. Các chức lại thường là những người ở lạimộtvị trí lâu nhất, quan viên thường phải luân chuyển vị trí, những tiểu lại ở địa phương này lại trở thành mối đe dọa lớn, bọn họ mà hợp tác với nhauthìcó thể che mắt cả quan viên.
Bởi vậy, đại thần trong triều dù có ghen tỵ với Phó đại nhân vì chuyện có quan hệ thân thiết với Hoàng thượng nhưng người ta là bạn bè từ thuở thiếu niên, hơn nữa còn có công bảo vệ Hoàng thượng, muốn được như người ta cũngkhôngđược. Thay vì đố kỵ, chẳng thà tạo quan hệ tốt với ngài ấy còn hơn.
Đại khái Phó đại nhân cũng biết tướng mạo xuất chúng của bản thân có thể đưa đến những lời đồn đạikhônghay, tuy được Hoàng thượng cực kỳ tin tưởng nhưng lại cẩn thận vô cùng,khôngngủ lại trong cung. Cómộtlần trờiđãtối đen như mực mà vẫn khăng khăng đòi về. Hoàng thượng biết tính ngài ấy, về sau cũngkhônggiữ ngài ấy lại nữa, nếu thời tiếtkhôngtốt hoặc trời tốisẽnhắc nhở nội quan chuẩn bị xe ngựa cho tốt.
Phó Vânanhgật đầu.
Triều đìnhsẽtrợ giúp người Hoa xây sửa lại phố người Hoa ở cảng Lữ Tống, đoạt lại Mãn Lạt Gia, đưa vương tộc của Mãn Lạt Gia về quê cũ.
Nhưng nghe người tanói, Hoắc đốc sư cũng chẳng định buông tha cho bọn họ mà là định đưa bọn họ về Trung Nguyên lăng trì xử tử.
Chu Hòa Sưởng lần đầu làm cha lúng ta lúng túng,khôngbiết làm thế nào để trấn an Khổng Hoàng hậu. Sau khi có thai, nàng ta đột nhiên trở nên thích khóc lóc.hắnchỉ còn cách ngày nào cũng ban thưởngmộtđống đồ đến tẩm cung của Khổng Hoàng hậu.
"đi, những kẻ đókhôngxứng đáng làm con dân của Thượng đế! Lại còn tàn sát người vô tội, đến phụ nữ và trẻ con cũngkhôngtha nữa chứ! Tasẽcảm hóa bọn họ cho tử tế!"
Còn mấy người Hồ Phong, Đường Uy nhận được phong thưởng của triều đìnhthìmừng như điên, càng thêm tôn kính Hoắc Minh Cẩm.
Đám thương nhântrênbiển khóc lóc: "Chúng tiểu nhân cũng là bị ép buộc, bất đắc dĩ nên mới làm như vậy!"
Trước khi kì thi hội kết thúc, nàng là đồng giám khảo chấm thi,khôngthể ra khỏi trường thimộtbước.
Đám thương nhân bên cạnh phơi mình dưới ánh mặt trời chói chang, gió biển tấp vào mặt, quỳtrênbãi cái bỏng rát, khiếp sợ.
Phó Vânanhnghĩ ngợi rồinói: "Hoàng thượng, thần từng đồng ý với Quy Hạc đạo trưởngmộtchuyện, Quy Hạc đạo trưởng cũng từng đồng ý với thầnmộtchuyện, thực ra hai chuyện này làmột."
Hoắc Minh Cẩm phóng tầm mắt về phía mặt biển dập dềnh sóng nước, chậm rãinói: "Cướp biển hay thương nhântrênbiển chỉ cách nhaumộtý nghĩ. Nếu như triều đình gỡ bỏ lệnh cấm biển, cướp biển cũngsẽtrở thành thương nhân, về sau việc buôn bánsẽđược mở lại ở đảo Song Ngư. Triều đìnhsẽbỏ qua những chuyện cũ trước đây nhưng nếu như có người có ý đồ gây sóng gió, triều đình cũngsẽkhôngnương tay."
Hoắc đốc sư đánh bại người Phật Lang Cơtrênđảo Song Ngư, mấy người Bạch Trường Nhạc nghĩ đến mà sợ hãikhôngthôi, nếu như bọn họkhôngbị người của Phó đại nhân giải về kinh sư,hiệntại chẳng phảisẽgiống như những người Phật Lang Cơ kháctrênđảo, ngườimộtnơi mìnhmộtnẻo hay sao?
Hồ Phong tỏ vẻ vui mừng.
Binh lính phòng thủtrêncảng bước lên nghênh đón.
Hoàng thượng cứ triệu kiến "y" suốt. Trong triều có nhiều đại thần như vậy,khôngthể triệu kiến những người khác hay sao?
Trạng nguyên là người Nam Trực Lệ, bảng nhãn là người Giang Tây, thám hoa quả nhiên là Tô Thừa Dụ ở Chiết Giang.
Có người lo sợ nghi hoặc, có người kinh ngạc, có ngườikhônghiểu chuyện gì, có người vui mừng khấp khởi.
...
Làm bài thi giống hệt như các học sinh chỉ là hình thức để tiện cho việc ban cho nàng công danh tiến sĩ sau này.
khôngthể thay đổi chế độ tuyển chọn quan lạithìphải bắt đầu từ những người phụ tá cho quan viên.
thậtđúng là khí phách ngút trời!
"Hoàng thượng lo quá lên rồi." Phó Vânanhnói, "Đây là kì thi do ngài chủ trì, tuykhôngcó công danh nhưngkhôngcó nghĩa làkhôngcó tiền đồ. Những cử nhân thi trượt đó chắc chắnsẽchủ độngđithi. Hơn nữa, Hoàng thượng muốn tuyển chọn những người thựcsựcó thực lực, ít ngườimộtchút cũng chẳng sao, chỉ cần có khả năng là được."
Phó Vânanhđirồi, Chu Hòa Sưởng còn tính triệu kiến Bạch Trường Nhạc để bàn bạc với ông ta về việc đúc Hồng Di đại pháo. Nghe nội quannóiKhổng Hoàng hậu mờihắnqua,hắndo dựmộtlát rồinói: "Buổi chiều Trẫmđicung Khôn Ninh sau, cứ bảo thái y qua xem thế nào trướcđã."
Nàng còn nhớ lúchắnchủ động bày tỏ mong muốnđitheo mình, tuy rằng ngoài miệng đầy vẻ kiêu ngạo, như thểđanghạ mình chấp nhận nàng, thực ra tay lại run run, sợ bị nàng từ chối.
Trước đâyđãnghe người ta nhắc đến bị sĩ tử người Chiết Giang này mấy lần, quả nhiên rất tuấn tú, trắng trẻo thư sinh, nhìn kỹ, mặt có đánh phấn.
Đám thương nhântrênbiển nhìn nhau, lo lắng sợ hãi, nhìn theo ánh mắt Hoắc đốc sư.
Nhưng đúng vào lúc này, ngườiđangđứngtrênvách đá phóng tầm nhìn ra biển rộng là Hoắc Minh Cẩm bỗng nhiên giơ tay lên.
Phó Vânanhcúi đầu đọc bộ hồ sơđangmởtrênbàn, "đitìm Bạch Trường Nhạcđi, mỡ nó rán nó."
Bọn họsẽkhôngbỏ qua cho những kẻ tàn sát người dân vô tội.
Chu Hòa Sưởng an ủi nàng ta hồi lâu nhưng vẫnkhôngchịu phái người đưa Khổng Liên về. Khổng Liên bị pháiđiNam Kinh, phải tới sáu tháng cuối năm mới được về kinh sư.
Nàng đồng ý rồi.
Chu Hòa Sưởng đương nhiênsẽkhôngphản đối.
Mấy người Đỗ Gia Trinh, Trần Quỳ cũng có têntrênbảng, bạn cùng trường ngày xưa giờ lại thành người thi đỗ cùngmộtnăm, về sau là những người cùng hội cùng thuyền, tình cảm càng thêm sâu sắc.
Từ triều đình đến địa phương đềukhôngthể có gì sai sót.
[3] Đầu ngắn, mặt ngắn, thân ngắn, chân ngắn, tay ngắn.nóichung là thấp đều nên cơ bản là hài hòa.
Thi khoa cử chỉ chấp nhận bát cổ văn, còn khiến cho những quan lại được tuyển chọn tuy tài hoa, đọc đủ thứ thi thư nhưng lại chẳng quan tâm chút nào tới chuyện quốc kế dân sinh, dẫu có học học vấn cũng chẳng dùng được vào việc gì.
Về mặt học hành, Phó Vân Khảikhôngbằng Viên Tam, chuyện này cũng nằm trong dự kiến của nàng.
Hoắc đốc sưnóivậy có nghĩa là triều đìnhthậtsựsắp giải trừ cấm biển rồi! Lại cònsẽkhôngđuổi cùng g·i·ế·t tuyệt những kẻ cướp biển lưu vong như bọn họ nữa!
hiệngiờ, vị sát thần này lại xuấthiệnrồi!
Khóe môi nàng hơi cong lên, cất thưđi.
...
Năm nay mấy người Triệu Kỳ, Viên Tam cũng gặp may, lúc nàng ở nhà, thi thoảngsẽnhờ bọn họ giúp đỡ thu thập tài liệu về các nước hải ngoại, lúc bọn họ cầm được đề trong tay hẳn là rất vui mừng.
Tại cảng, trongsựhộ tống của thân binh, Hoắc Minh Cẩm từtrêntàu bước xuống.
Mấy chiếc tàu lớn uy phong lừng lững đón gió rẽ sóngđangchạy như bay về phía đảonhỏ.
Nội quan cười tươi chúc mừng nàng, cầm bài thiđi.
Người của nàng đềusẽđược đưa ra ngoài làm việc, trong triều có mấy người khác giúp đỡ là đủ rồi.
Ông tađãhiểuẩný trong lờinóicủa Hoắc đốc sư, quan phủ muốn vị bá chủtrênbiển như ông ta duy trì thế cân bằng để đảm bảo rằng sau khi giải trừ chế độ cấm biển, vùng duyên hải vẫn giữ được trật tự, yên bình.
rõràng, Bạch Trường Nhạc làmộtngười truyền giáo có tri thức uyên bác, lại thành kính với tín ngưỡng của mình nênđãmắng hai gã sứ thầnmộttrậnkhôngcãi lại được.
Gió biển ấm áp ẩm mướt mang theo hương vị tanh tanh mặn mặn thổi tung cờ xí, cờ bay phấp phới.
[4] Những chữ cần tránh ví dụ như tên của Hoàng đế, Hoàng hậu phải dùng từ có ý nghĩa hoặc cách phátâmtương tự để thay thế. Đây chính là kị húy.
Bởihắncó quen biết với những lãnh chúa (daimyo) của Nhật Bản, định cư lâu dài ở Nhật Bản, còn có hẳn cảmộtquân đoàntrênbiển để buôn bán với các quốc gia khác, và lui tới các nước Tây Dương nên căn bản quan phủkhôngthể đối địch vớihắn.hắnhoành hànhtrênbiển mấy năm,khôngngừng qua lại với tất cả những người buôn bántrênbiển, cướp biển cũng phải dè chừnghắn, đến đội quântrênbiển của quan phủ cũngkhôngdám đâm đầu vào mũi giáo củahắn.
Vì sao ông trùm sốmộttung hoành khắp biển Đông Hải lại xuấthiệngần đảo Song Ngư?
...
Sau kỳ phục tuyển là lại đến thi đình.
Nàng lùi lại mấy bước, bảo nội quanđitới.
hắnnghe loáng thoáng thấy tên Vân ca nhi, nghiêng người ngồi dậy, hỏi cung nữ: "Bọn họđangnóigì thế? Cái gì mà Phó đại nhân cứu phi tử?"
Đội tàu của Hồ Phong được trang bị s·ú·n·g ống hoàn hảo, có những tên cướp biển tinh nhuệ được quản lý theo kiểu quân đội, có những Ronin Nhật Bản kiên cường, có những chiếc t** ch**n lớnkhôngkém gì chiến hạm của Phật Lang Cơ.hắnchính là bá chủtrênbiển. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu Hòa Sưởng cho rằng ông tanóicó lý, đặc xá cho Hồ Phong, Đường Uy, Tống Thanh Vân và mấy người khác, phong chức quan, tước vị cho bọn họ, trấn an dân chúng vùng duyên hải.
"Ngươi say rồi, để bảo Đại Lang đưa ngươi về phòng, có gì mainóisau."
Cung nữnói: "Hoàng thượng, khi nãy ở ngoài cung Càn Thanh, Lý nữ quan và những người khác có tranh chấp. Hai bên xông vào đánh nhau. Lý nữ quan ngã lăn xuống bậc thang, may mà đúng lúc ấy Phó đại nhânđingang qua, cứu được Lý nữ quan. Lý nữ quan bị thương ở chân, mặt cũng sưng lên, những bộ phận kháckhôngsao."
Khổng Hoàng hậu ngồi dựa vào thành giường, mặt mày vàng vọt, bụng đau quặn. Hoàng thượngkhôngtới, nàng ta vô cùng thất vọng, cảm giác như bụng càng đau hơn.
Thấy mặt nàng có vẻ khác lạ, Chu Hòa Sưởng nhướn mày, cười hỏi: "Sao thế? Có phải trong thư của Quy Hạc đạo trưởng có gì mà Trẫm chưa hiểukhông?"
Phó Vânanhmặc mãng bào, đội mũ sa, đứng nơi đầu giótrênđường vào cung điện, dáng người cao gầy, tuấn tú phong độ.
Tiếng khóc lóc nổi lên khắp nơi.
Người Đại và Tiểu Phật Lang Cơ gặp nhau, tình hình lập tức mất khống chế.
Vốn định đem chuyện này ra trêu chọc mấy câu nhưng lời chưanóira,hắnđãnuốt lại vào họng.
"Đúng thế, chúng tiểu nhân bị giặc Oa ép buộc!"
Nội quanđira ngoài,nóilại nguyên văn cho cung nữ của cung Khôn Ninh nghe.
Lúc về đến nhà, Phó gia giăng đèn kết hoa, khắp nơinóicười vui vẻ.
Mới vừa viết xong thư hồiâm, cửađãbị đập rầm rầm, Viên Tam ở bên ngoài gọi to: "Lão đại!"
Lúc nàngđangchắp tay sau lưng đứng trước bình đồng tính giờ [5], nội quanđitới gọi nàng.
Hồ Phong đứng nơi đầu gió, cười tủm tỉmnói: "NghenóiNhị gia mới kết hôn, ta ở tận Nhật Bản xa xôi,khôngthể tặng quà đúng dịp, những thứtrêntàu coi như chúc Nhị gia tân hôn vui vẻ!"
Nàng khấu tạ thánh ân, mỉm cười.
Uông đại nhân, Phạm đại nhân, Diêu đại nhânthìngược lại, chẳng kiêng dè gì, có mấy lần vua tôinóichuyện tới khuya, các vị các lão liền ngủ lại phòng làm việc.
Sau khi về đến nhà, Phó Vânanhvội vã tắm rửa, đặt lưng xuống là ngủ luôn.
Sau đó nàng phái ngườiđiHồ Quảng và Lương Hương, những ngườiđiHồ Quảngthìđón Phó Vân Chương, những ngườiđiLương Hương phải bảo vệ cả gia đình Phó tứ lão gia.
Thân thể trong tay mềm ấm, nàng nhíu mày, người mặc quần áo nội quan này hóa ra lại làmộtcôgái!
Viên Lãng Bác cười lạnhmộttiếng, "Giặc Oa ép các ngươi à? Ta thấyrõràng các ngươi bị lợi ích che mờ mắt, để kiếm chác lợi nhuận kếch xù, tự ý buôn bán, lũng đoạn thị thường, còn ngầm tư thông với giặc Oa, cản trở việc phòng thủtrênbiển, cướp bóc các thị trấn vùng duyên hải. Đừng có mà giả vờ đáng thương nữa."
Chương 153: (bốn)
Ánh mắthắnvô cùng kiên định.
Những việc làm nàykhôngphải là tốn công tốn sứckhôngđâu, cảng Lữ Tống và eo biển Mãn Lạt Gia đều đều là những cảng biển quan trọng trong việc buôn bántrênbiển. Đoạt lại hai địa điểm này có thể mang lại lợi ích rất lớn cho triều đình.
Mọi người nhìn nhau, trong lòng thầm quyết định, sau này nhất địnhkhôngthể đối đầu với Phó tướng công!
Phó Vânanhnhìn cây bút kia, năm ấy lần đầu tiên nhìn thấyhắnlà ở ngoài trường thi, nàng còn tưởng rằng đây làmộtthiếu gia nhà giàu bị gia tộc bỏ bê, tính tình kì quái,khôngđược lòng người.
Hoắc Minh Cẩmkhôngnóigì, tỏ ra lơ đãng nhìn xung quanh.
...
Cờ xítrênboong tàu bay phần phật,mộtngười đàn ông cao lớn mặc áo giáp tay bó đứng ở mũi tàu, tay chắp sau lưng, dưới ánh mặt trời, người đó như thểmộtngọn núi cao hùng vĩ đầy khí thế.
Viên Tam đỗ tiến sĩ, Phó Vânanhquyết định làm trái với tác phong lặng lẽ của mìnhmộthôm, mở tiệc chohắn.
rõràngđãvào xuân, trời ấm áp, nhưng khung cảnh lại đìu hiu lạnh lẽo.
Tàu cập bờ, tiếng trống rung trời cuối cùng cũng ngừng lại.
Cung nữ rón rén đáp lời: "Hoàng thượng và Phó đại nhânđangchơi bóng ở Tây Uyển ạ."
Trong phòng chỉ cómộtmình nàng, nàng ngồi sau bàn, trước mặt là đề thi giống hệt của các thí sinh khác.
Chu Thiên Lộc cứng đờ cả người, vội vàng trưng vẻ mặt tươi cười, chắp tay với nàng: "Đó là ta ngưỡng mộ trí thông minh của ngươi, cảm thấy chỉ có ngươi mới có thể kiềm chế được hai gã người nước ngoài kia, ngươi phong thái hơn người,khôngcần phải mở miệng, chỉ cần đứng dó thôi làđãcó thể dọa cho hai gã sứ thầnkhôngnóinên lời."
Nhưng khoa cử lại là gốc rễ của quốc triều,khôngthể sửa đổi, hơn nữa trước mắt, nó lại thựcsựlà cách công bằng công chính nhất để tuyển chọn quan lại.
Nàng ta bảo những người khác ra khỏi điện, hỏi nữ quan thân cận nhất: "Ngươiđidò la xem Phó Vân có từng ngủ lại ở cung Càn Thanh haykhông."
Hôm nay Phó Vânanhmặc mãng bào, cũng làm quan giám thịtrênđiện Bảo Hòa.
Phó Vânanhlấy thư của Phó Vân Chương ra đọc, trong đó ynóimọi chuyệnđãđược xử lý xong, sắp sửa về kinh.
Chu Thiên Lộc sửng sốt, đờ ramộtlát, mắt sáng lên, "Sao ta lạikhôngnghĩ tới cơ chứ?"
Chu Hòa Sưởng cười cười.
Mấy ngày sau,đãcó kết quả thi đình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh sáng vàng nhàn nhạt đâm xuyên qua những tầng mây rực rỡ, phủ xuống mặt biển mênh mông.
Nữ quan sai người đỡcôgáikia dậy, cõngđi, rồi xin lỗi Phó Vânanh: "Làm phiền đại nhân."
Xuân về hoa nở, hoa hạnh trong kinh nở rộ, lạiđãđến lúc yết bảng kì thi hội.
Đám thương nhântrênbiển được binh lính lịchsựmời ra khỏi tàu, bước chân lên mặt đất vững chắc, nhìn nhau, run rẩy, khép chặt áo bàotrênngười, mặt mày rầu rĩ.
...
Phê duyệt công văn đượcmộtlúc, nàng đưa mắt nhìn về phía biển hoa ngoài cửa sổ, nghĩ thầm Hoắc Minh Cẩm hẳn phải về rồi mới phải.
Nàng biết Viên Tam thích thế,hắnvẫn luôn rất để bụng chuyện xuất thân của mình.
Đợi ba năm sau, nhóm người đầu tiên được đưa ra ngoàisẽtrở về,mộtnhóm người nữasẽlại được đưa ra ngoài.
Có tiếng hít vào kinh ngạc vang lên trong đám người.
Hai gã sứ thần người Phật Lang Cơ biết được triều đình và cướp biển ngày xưađãkết hợp thành đội tàu ùn ùn đổ về phía nam, đánh vào Lữ Tống nên vô cùng sợ hãi, khóc lóc kể lể rằng Thiên triều bắt nạt bọn họ,yêucầu triều đình đưa ra giải thích về chuyện này.
Có người nhớ lại cảnh tay chân rơi rụng trôi nổitrêncảng biển, khom lưng nôn mửa, khóc ròng màkhôngdám phát ra tiếng.
Vừa mới đánh thắngmộttrận, biểu cảmtrênmặt chàng cũng chẳng có gì đặc biệt, đôi mắt sâu thẳm quét qua những thương nhântrênbiểnđangrun lập cập,khôngnóimộtlời.
"Hóa ra bọn họđangnóivề chuyện này."
Cung nữ vội quỳ xuống đất: "Bẩm Hoàng thượng, bọn họnóisai rồi, đúng ra là chuyện về Lý nữ quan."
Thứ nhất, Phó đại nhân thanh cao, trong sạch, cần cù làm việc, chính trực quả cảm,khôngai có thể nghĩ đến phương diện đó.
Đánhthìcũng đánh rồi, sợ gì trở mặt với người Phật Lang Cơ nữa.
Trong điện Bảo Hòa huy hoàng tráng lệ,khôngkhí trang trọng nghiêm túc.
Chu Hòa Sưởng ngồi ở bàn phê duyệt tấu chương, ngồi nửa canh giờ bèn thấy đau eo mỏi lưng, gọi cung nữ vào đấm vai đấm lưng cho mình.
Đêm dài đằng đẵng, Viên Tamđirồi, nàng vẫn ngồi dưới đèn rất lâu.
Viên Lãng Bác nhìn cái xác mất đầu vẫn cònđangrun rẩy, cũng hơi cảm thấy khó chịu, cố nén cơn buồn nôn xuống, tiếp tục trách mắng đám thương nhân.
Ra khỏi Tử Cấm Thành, Phó Vânanhlập tức viết thư cho Hoắc Minh Cẩm,nóicho chàng về nội dung trong bức thư của Lão Sở Vương.
hắntiếp tục ngây ngô cười hề hề, sau đó lấymộtchiếc bútđãmòn quẹt, rụng gần hết lông từ trong tay áo ra, đặt lên bàn sách.
Nàng thi lễ đáp lại, nhấc chânđitiếp.
Chàngkhôngcần đích thânđiLữ Tống. Sau này, trật tự ở Đông Hải và vùng biển Tây Dương giao cho mấy người Hồ Phong, Đường Uy là đủ rồi.
Viên Tam ngồi dưới đất, ngơ ngác ngẩng đầu, đờ đẫn hồi lâu.
[2] Ronin là những samuraikhôngcòn chủ tướng (chủ tướngđãchết hoặckhôngtin tưởng người đó nữa), trở nên nghèo khổ, lang thang.
Phụ tá cườinói.
Tuy người bình thường khó có thể pháthiệnra nét cười này nhưng Hồ Phong là ai cơ chứ, nhìn thoáng quađãbiết Hoắc Minh Cẩm rất vui, trong lòngkhôngkhỏi tò mò vợ mới cưới của chàng rốt cuốc là khuynh thành quốc sắc tới mức độ nào mà lại có thể thuyết phục được vị Hoắc đốc sư cứng rắn nhường này.
Đúng tối ngày hôm quá, sau nửa tháng chỉ bao vây chứkhônghề tấn công lên đảo Song Ngư và hay đánh vào thành lũytrênđảo, Hoắc đốc sư đột nhiên lợi dụng lúc đêm tối sương mờ dày dặc, tàu thuyền của Phật Lang Cơ phòng thủ lơi lỏng, xông vào cảng, đánh lên đảo, phá hủy thành lũy được xây dựng kiên cốtrênđảo, đánh đắm tàu thuyền của người Phật Lang Cơ.
Sau khi đọc thư của Lão Sở Vương, Phó Vânanhthay đổimộtphần kế hoạch.
Hôm sau, nội quan đưa Phó Vânanhđigặp những giám khảo khác.
Chu Hòa Sưởng bưng chung trà lên uống, nghe vậythìcười, "Chuyện gì thế? Bí mật vậy à?"
Nghĩ tới lời đồn đại trong cung gần đây, tay Khổng Hoàng hậu run lên.
Nàng dở khóc dở cười, phải có Kiều Gia giúp đỡ mới tránh được họ.
Viên Tam nấc đánh ọpmộtcái, bước lên vài bước, đột nhiên cong lưng, ngồi xuống đất, đưa tay ôm cẳng chân Phó Vânanh, cọ mặt lên vạt áo bào của nàng như thểđanglàm nũng, "Lão đại, ta thi đỗ rồi!"
Trong khi tin chiến thắng liên tiếp đổ về, kì thi hội đầu tiên kể từ khi Chu Hòa Sưởng đăng cơ được cử hành.
Đương nhiên chỉ có chủ thuyền Hồ Phong!
hắnbiết Lý nữ quan, đó là mỹ nhân Triều Tiên hiến tặng chohắn. Trước đó, mỹ nhân Triều Tiên đưa tới có tư sắc tầm thường,hắnkhôngthích lắm. Triều Tiên lại nhanh chóng đưa thêmmộtmỹ nhân nữa tới đây, là congáiđại thần, đọc đủ thứ thi thư, dung mạo cũng xuất sắc.
Việc nàykhôngkhó, chỉ có điều quá rườm rà.
Saumộthồi hải chiến kịch liệt, người Đại và Tiểu Phật Lang Cơ, người Hồng Mao [1], người Tây Dương, người Oa đều bị g·i·ế·t tại chỗ.
Mặt Hồ Phong tươi roi rói, ông ta bước lên bờ, cười ha ha mấy tiếng, hồ hởiđitới trước mặt Hoắc Minh Cẩm, chắp tay thi lễ, "Nhị gia!"
Đám thương nhântrênbiển đờ đẫn, nhanh chóng bị lùa đếnmộtbãi đất trống.
Khổng Hoàng hậu nhíu mày, Tây Uyển có phải cung Càn Thanh đâu, kể cả tiếp kiến đại thầnđichăng nữa, có chuyện gì quan trọng cần bàn bạcthìtại sao lại đến Tây Uyển cơ chứ? Lại còn vừa chơi bóng vừa bàn bạc!
Người dân ở các thị trấn có thương nghiệp phát triển trong các vùng Chiết Giang, Phúc Kiến bắt đầu miệt mài lao động ngày đêm để nhân dịp tàu thuyền nước ngoài cập cảng còn kiếm thêm chút bạc.
Phó Vânanhbật cười, gật đầu, "Được."
Đám thương nhân trợn mắt há mồm.
mộtchiếc tàu lớn xé rách màn sương mù, từ từ cập cảng.
NghenóiTô Thừa Dụ tinh thần phơi phới, lúc bước vào cổng Diêu gia còn cười mà đến lúc rađãkhóc sướt mướt, nước mắt làm phấntrênmặt cũng bong hết cả ra, nước mắt lã chã, trông đến là đáng thương,
Kiều Gianói: "Đại nhân yên tâm, trước khiđiNhị giađãsắp xếp xong xuôi cả."
Đám cướp biển từng chĩa s·ú·n·g ống vào những thị trấn phồn hoa khi xưa nayđãliên hợp lại với nhau, phối hợp với quân đội của quan phủ, hình thànhmộttổ hợp lớn mạnhtrênbiển, đánh đâu thắng đó,khônggì cản nổi, giữ yên Đông Hải, Tây Dương, bảo vệ cho thương nhân Trung Nguyên buôn bántrênbiển.
Vì thế Hồ Phong suất lĩnh thuộc hạ, ùn ùn đánh về cảng Lữ Tống.
khôngHoàng hậu vuốtnhẹlên bụng mình, mím môikhôngnói.
Phó Vânanhđại khái là người thoải mái nhất.
Cùng lúc đó, Chu Hòa Sưởng đọc văn bát cổ của Phó Vânanh, ban cho nàng tiến sĩ cập đệ.
Giải trừ chế độ cấm biểnđãlà xu thếkhôngthể thay đổi được, đại thần trong triều bắt đầu lo lắng về chuyện giặc Oasẽtới cướp phá.
Tuy ông tađãcư trú ở Nhật Bảnmộtthời gian dài nhưngthậtra trong lòng vẫn luôn hy vọng có thể trở về Trung Nguyên. Đáng tiếc ông ta là giặc Oa, thanh danh vốn chẳng còn gì,khôngchỉ quan phủ muốn truy sát ông ta, đến cả mẹ già, connhỏcủa ông ta cũngkhôngchịu nhận ông ta.
Mấy chiếc thuyền với cột buồm cao vút bắt đầu cập cảng, saumộthồi kènmộttiếng dài ba tiếng ngắn, những lá cờ lớn màu đen bung ra.
Hơn nữa lại là Phó Vân.
Chu Thiên Lộc chỉ có thể đứng nhìn hai gã sứ thần và Bạch Trường Nhạc đối mặt chửi mắng lẫn nhau. Bởi thựcsựnghe cũngkhônghiểu bọn họđangmắng cái gì,hắnchỉ có thể nhìn sắc mặt hai bên để đoán ra xem aiđangchiếm ưu thế.
Chu Hòa Sưởng lắc đầu bật cười, "Được rồi, chờ Quy Hạc đạo trưởng về rồinóisau."
Kiều gia nhướn mày, lập tức kéo Viên Tam ra.
Bởi vậy ông takhôngnhắc đến chuyện giục nàngnóirasựthậtnữa.
khôngđược rồi!
Mí mắt Phó Vânanhgiật giật, nàng quyết địnhkhôngcần biết Lão Sở Vương thế nào, đợi đến thời cơ thích hợpsẽnóithật, dù sao Lão Sở Vương cũng chẳng làm gì được nàng.
Văn bát cổđãtrở nên lỗi thời, rập khuôn, hạn chế tư tưởng. Học sinh trong thiên hạ ai cũng biết điều đó.
Những ngườitrêntàu đều mặc đồ đen, đội mũ đen. Dướisựchỉ huy của thủ lĩnh, tiếng trống dồn dập vang lên như sấm rền,âmthanh thấu tận trời xanh.
Mấy ngày trước, Khổng Hoàng hậu có tin vui, nàng ta mang thai. Nếu như sinh được con trai, đích trưởng tử nhất định được sắc phong là Thái tử,hiệngiờ cả hoàng cung đều coi Khổng Hoàng hậu là bảo bối, đến đại thần trong triều cũng cực kỳ chú ý đến cái bụng của Khổng Hoàng hậu.
Phó Vânanhcười: "Cứnóithậtvới bọn chúng là được."
Mọi người đềuđãbị nhốt mấy ngày, tâm trạngkhôngtốt lắm, đứng trước hành lang, chắp tay chào hỏi lẫn nhau rồi chờ bốc thăm.
Hôm nay, Chu Thiên Lộc tới cầu cứu Phó Vânanh.
Hoắc đốc sư chỉ bao vây chứkhôngtấn công trong nửa tháng trời, hóa rakhôngphảikhônglàm gì được bọn họ, mà là chậm rãi chờ thời cơ, vây hết bọn họ lại hếttrênđảo rồi bắt hết cả lượt.
Trong những thương nhântrênbiển ở đây, có người từng đến Nhật Bản, gặp được cái kẻ kiêu hùngmộtphương, khiến cho các lãnh chúa Nhật Bản cũng phải thi nhau lôi kéo này, kinh ngạc tới mức bật ra thành tiếng: "Đúng là Hồ Phongthật!"
đangnóichuyện, nội quan tới báo cung nữ trong điện của Khổng Hoàng hậu tới,nóiKhổng Hoàng hậukhôngđược khỏe, mời Chu Hòa Sưởng sang bên đó.
Phó Vânanhlườmhắnmộtcái, "Vậy nên ngươi cảm thấy da mặt ta còn dày hơn, nhất định có thể đối phó với sứ thần Phật Lang Cơ sao?"
Phó Vânanhlập tức xin phép ra về.
Phó Vânanhcười, bảo quản gia đưa quà cápđãđược chuẩn bị sẵn tới tận tay mấy người Đỗ Gia Trinh, ngoài ra cònkhôngbỏ qua những người thi trượt, ai cũng có phần.
khôngthấy tin mừng của Phó Vân Khải, Phó Vânanhhỏi quản giađangra ngoài đón nàng.
Năm đó tổng đốc Chiết Giang cũngđãchếttrêntay Hoắc đốc sư, chếtmộtcách vô cùng thê thảm, bị băm thành thịt vụn để an ủi vong linh của Hoắc gia quân!
Ban đầu, quan viên địa phương và dân chúng vô cùng bất mãn với việc Hoắc Minh Cẩm vây công đảo Song Ngư,khôngngờ triều đình lạikhôngvì thế mà cắt đứt con đường buôn bán giữa phương đông và phương tây, lại còn chính thức giải trừ chế độ cấm biển, đưa thị trường mậu dịch vào quy củ. Cứ như vậy, về sau bọn họ có thể kiếm tiềnmộtcách quang minh chính đại,khôngcần phải che che đậy đậy, lo lắng đề phòng như trước nữa. Tuy bọn họsẽphải nộp tiền thuế nhưng lại đảm bảo được an toàn và hiệu suất. So với lợi nhuận dồi dào kiếm được, mấy đồng tiền thuế có đáng là bao?
Nhưnghắnchưa ép hỏi bao giờ, ông già cứ thích làm loạn lên, Vân ca phải đối phó với ông già thôiđãđủ đáng thương rồi.
Ngần ấy năm, Viên Tam vẫn luônđitheo nàng, nàngnóigìhắntin cái nấy, chưa bao giờ phản đối hay nghi ngờ nàng.
Hoàng thượng muốn đề bạt người của mình, ai dám phê bình nào?
Cảnh xuân tươi đẹp.
Đương nhiên, Khổng gia cũng được phong thưởng rất nhiều.
Điểm khác biệt giữa nàng và mấy người Viên Tam là ở chỗ lúc nàng làm bài thikhôngcó giới hạn thời gian, cũngkhôngbị giám thị nghiêm mật, chỉ có hai nội quan đứng chờ ngoài cửa. Thi thoảng lại có người bưng trà bưng nướcđivào, hầu hạ nàng ăn uống ngủ nghỉ, ban đêm được nằmtrêngiường lớn mềm mại, bữa nào đồ ăn cũng phong phú ngon lành.
Thứ hai, Hoàng thượng quá thẳng thắn, ngài ấy đối xử tốt với ai cũng làthậtlòng đối xử tốt với người đó, đại thần căn bảnsẽkhôngnghĩ nhiều.
Thạch Chínhđãđem mấy lu hoa sen tới đặt trước cửa sổ phòng làm việc mới của nàng, lá sen mới lộ ramộtđoạn xanh non. Trong viện, cây tử đằng tươi tốt, rủ xuống những chuỗi hoa tử đằng dày đặc như thác nước, tựa ảo mộng.
Đám thương nhântrênbiển suy nghĩ miên man. (đọc tại Qidian-VP.com)
Học sinh người Chiết Giang đứng thứ nămđãbị Diêu Văn Đạt mắng té tát, học sinh kia chính là mỹ nam tử Tô Thừa Dụ được mọi người kỳ vọng.hắnlà đồng hương của Diêu Văn Đạt.
Chu Hòa Sưởng thường xuyên tiếp kiến Bạch Trường Nhạc, tầm mắt cũng mở rộng ra rất nhiều, tạo ra nhiều thay đổi về tư tưởng, quan niệm, cực kỳ quan tâm tới việc buôn bántrênbiển, đề thi năm nay cũng liên quan tới vấn đề này nên nàng trả lời rất trôi chảy.
Dựa vào công lao của nàng, đúng là cũng nên thăngthật, chỉkhôngbiết Hoàng thượng để nàng làm tiếp ở Đại Lý Tự hay đưa nàng tới Lục Bộ đây.
Nàng viết từng chữ từng chữmột, viết xong kiểm tra lại mấy làn từ đầu đến cuối, đặc biệt những chỗ cần kiêng dè [4]thìphải xác định làkhôngcó gì sai sót rồi mới vỗ tay để nội quanđivào.
Hai người cứ như thể hai ngườianhem tốt lâu ngàykhônggặp, trò chuyện vui vẻ trước mặt mọi người.
Ngày yết bảng, Phó Vânanhkhôngchờ tin tức mà ở trong cung chơi chủy hoàn với Chu Hòa Sưởng.
Lúc viết thư, chắc chắn chàngđangrất bận.
hắnvừa dứt lời, đám thân binhđãlao vào trong đám đông, túm lấymộtthương nhân cao to vạm vỡ ấn xuống mặt đất, vung tay chém. Sau mấy tiếng răng rắc khiến người ta tê cứng cả người, máu tươi văng khắp nơi,mộtchiếc đầu lăn lông lốc bên cạnh.
Trước kia khi còn ở thư viện, nàngđãthường xuyên phê chữa bài cho học sinh, chuyện chấm bài thikhôngkhó khăn gì với nàng.
Lúc nàng tiếp chỉ, trời cao trong xanh, như thể vừa được tẩy rửa.
Đến lúc đó chỗ nào cũngsẽcó người của nàng, thế mới tiện cho việc chấp hành chính sách mới.
...
Phạm Duy Bình lên tiếng: "Hoắc đốc sư thuyết phục được Hồ Phong, Đường Uy, Tống Thanh Vân và mấy chục tên cướp biển khác đầu hàng, việc buôn bántrênđảo Song Ngưđãkhôi phục trở lại, thông suốt như cũ, lại còn có mấy người như Hồ Phong giúp đỡ, về sau cướp biển đều trở thành thương nhântrênbiển, số lượng giặc Oasẽgiảm mạnh. Trong đám tù binh mà Hoắc đốc sư bắt được có chín thợ thủ công người Phật Lang Cơ, đoạt được tàu thuyền và và Hồng Di đại pháo của bọn chúng, mỡ nó rán nó, chỉ là mấy tên giặc Oa vớ vẩnkhôngđáng lo nữa."
Vị Hoắc đốc sư nàykhôngchỉ dũng mãnh quyết đoán mà còn võ nghệ cao cường. Trước khi lên đảo, ngài ấy đứng ở bên mép thuyền, kéo cung cài tên, bắn ba mũi tên về phía đám cướp biểnđangchạy tán loạn, từng mũi tênmột, mũi nào cũng bắn trúng thủ lĩnh của lũ cướp biển, lực cánh tay hơn người, kỹ thuật bắn tên chuẩn xác, mạnh mẽ tới mứckhôngai chống lại nổi.
Khắp vùng Mân Chiết vui mừng khôn tả, còn vui hơn cả Tết.
Phụ tá lấy kết quả kì thi ra cho nàng xem, mấy người Đỗ Gia Trinh, Lý Thuận, Trần Quỳ đều có têntrênbảng, Đỗ Gia Trinh xếp cao nhất, được thứ ba mươi mốt.
Lần này người có thể đạt được vị trí thám hoa chính làmộthọc sinh ở Chiết Giang,hắncòn trẻ, quan tâm đến ăn mặc, trắng trẻo thư sinh, đẹp như congái, học hành lại khá tốt, có được kỳ vọng rất lớn.
Mọi người đều chú ý đến ba người đứng đầu, rất ít người chú ý tới chuyện, trong những người đỗ tiến sĩ, số lượng người xuất thân từ Hồ Quảng nhiều hơn lần trước rất nhiều, tuy thứ tựkhôngcao lắm.
"Lão đại, đây là chiếc bút năm đó ngươi cho ta, ta vẫn luôn giữ lại. Takhôngbiết sửa bút, nó rụng gần hết lông rồi."
Nhưng mà làm gì được chứ, ai bảo người ta viết văn hay hơn họ cơ chứ?
"Tây Uyển?"
Các đại thầnđingang quakhôngthểkhônglén quan sát nàng, thấy nàng có mãng bào, tuấn tú sáng sủa, thoạt nhìn như thể người ngọc,hiệngiờ lại được ban tiến sĩ cập đề, bước tiếp theo nhất định là thăng quan rồi.
Gió lớn thổi quần áo bay phần phật, dường như định quăng cả người bọn họ xuống biển, bọn họ vẫnkhôngnhúc nhích, đứng nghiêm trang, phóng tầm mắt bình tĩnh nhìn ra xa.
Nhưng màhiệntại "Tô Ý"đanglưu hành, có nghĩa là người Tô Châu trang điểm thế nào, mặc quần áo thế nào, ăn uống thế nào, mọi người ở khắp các vùng từ bắc chí namsẽđiên cuồng bắt chước. Vậy nên mọi người chỉ dám khinh bỉ sau lưng,khôngdámnóira ngoài miệng, sợ bị người khác chê là th* t*c.
Viên tam lắc đầu: "khôngsay, lão đại, đây là ta vui thôi."
Tới khi tàu lại gần, mọi người mới nhìn thấy cờ xí màu vàng tung baytrêncột cờ cao vút,trênđó cómộtchữ "Hồ".
Nàng ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thời tiết ngày càng ấm áp, hoa hạnh hai bên đường nở bung, nàngkhôngngồi xe ngựa mà cưỡi ngựa tới Đại Lý Tự.
Hai gã sứ thần kêu gào đòi bẩm báo với chính phủ của bọn họ, phái thuyền đoạt lại cảng Lữ Tống.
Ba người trong nhất giáp đều là người phía nam, học sinh phương bắc ồ lên.
Nàngkhôngđivào quấy rầy mấy người Viên Tam mà về viện của mình trước.
trênmặt đất trước cổng nhà văng đầy xác pháo.
Chu Thiên Lộc cười lạnh lẽo, "khôngcần các ngươi phải bẩm báo, triều tasẽtự thông báo rộng rãi trong và ngoài nước, toàn bộ các nước phụ thuộc ở Tây Dương đều nằm dướisựbảo hộ của triều ta!" Dừng lạimộtchút, khóe miệnghắnnhếch lên, "Với cả, về chuyện các ngươi phải bồi thường cho chúng ta bao nhiêu bạc, Bộ Hộđãtính xong cả rồi, khoản nào ra khoản nấyrõràng rành mạch, các ngươi nhớ mang giấy tờ theo đấy, nếu các ngươikhôngchi tiền ra đây, triều tasẽtựđilấy sau."
"Buổi chiều mấy vị tướng công tới đây báo tin vui, đềunóimuốn mời đại nhân qua uống rượu."
Tô Thừa Dụ chú trọng việc trang điểm, thích tô son điểm phấn, học sinh phương bắckhôngthích cái này.
Sau khi xác định được Hồ Phongthậtlòng góp sức cho triều đình, Hoắc Minh Cẩm sai người đưa thư mật về kinh. Việc đánh xuống cảng Lữ Tống ở phía nam cần cósựđồng ý của Chu Hòa Sưởng.
Chỉ nhìn thôi cũng biết, những chiếc tàu nàykhôngphải thuyền của quan phủ nhưng lại có khí thế kinh người, tốc độ cực nhanh.
Về chuyện lấy thế nào, có rất nhiều cách.
Cũngkhôngcần phải lo thế lực của Hồ Phongsẽphát triển quá lớn mạnh.mộtkhi thựcsựgiải trừ cấm biến, thương gia giàu có của Mân Chiếtsẽnhanh chóng nổi lên, sau đó những thế lực nàysẽtrở thành đối trọng với Hồ Phong, việc triều đình phải làm khống chế cân bằng mà thôi.
Khắp phố lớn ngõnhỏtrong kinh thành đềuđangbàn tán chuyện năm nay aisẽlà trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa.
Từ từđivào chính đường, quả nhiên nàng nhìn thấy trong đường làmộttờ tin mừng, Viên Tam đỗ cống sĩ rồi.
Trong chính đường bày mấy bàn tiệc, Viên Tam bị người khác ấn xuống, chuốc rượu tới tấp. Phó Vân Khải ở trong đó.hắncười ngoác cả miệng,rõràng kết quả thikhônglàm ảnh hưởng tới tâm trạng củahắnchút nào.
hắnnằmtrêngiường, cung nữ dùng đôi tay mềm mạinhẹnhàng giúphắnthư giãn cơ bắptrênlưng.
trênbậc thang truyền tới tiếng kêu la hỗn loạn, mấy nội quan, nội thị và nữ quan nhấc váy chạy xuống, túm tụm xung quanhcôgáibị ngã, thấy nàng ta còn thở mới thở phào.
Bọn họ là những thương nhântrênbiển người Trung Nguyên nên mới thoát c·h·ế·t lần này, bị thuộc hạ của Hoắc đốc sư bắt sống, đưa tới hòn đảonhỏcách đảo Song Ngư chỉmộtkhe biển hẹp này.
Vân ca nhikhôngthíchnóichuyện về việc riêng của đệ ấy,khôngtrêu chọc đệ ấy vẫn hơn.
Nhưng trong phong thư này, Lão Sở Vương lại ám chỉmộtcâu thời cơ tới rồi.
trênkhuôn mặt bình tĩnhkhônggợn sóng của Hoắc Minh Cẩm bỗnghiệnlên nét cười.
Nhưng mà vài ngày sau, cái vị Quy Hạc đạo trưởng này lại gửi thư vềnóilúc ông tađingang quan Quý Châu, cảm thấy phong cảnh nơi này rất đẹp, quyết định ở lại Quý Châu chơi mấy tháng, đến Trung thu mới về lại kinh sư.
Phó Vânanhbật cười,khôngcòn nghi ngờ gì nữa, xem ra thám hoa năm nay nhất định là Tô Thừa Dụ rồi
Đám thương nhântrênbiển nghẹn họng nhìn trân trối.
Cuộc chiến nằm ngoài dự liệu, tới tận khi kết thúc vẫn khiến đám thương nhântrênbiển trở taykhôngkịp. Trong số bọn họ vẫn có nhiều người chưa kịp hoàn hồn, đội quântrênbiểnđãthua từ người Phật Lang Cơ, Ronin Nhật Bản [2], người Triều Tiên, cho đến cướp biển Trung Nguyên lại bỗng nhiên thành công cướp lại đảo Song Ngư.
Phó Vânanhnhận lấy phong thư, đọc kỹ, hai hàng lông mày hơi động đậy.
Viên Lãng Bác vội vàng ra lệnh cho thân binh dừng tay,đitới mấy bước.
hắnsầu lo: "Nhỡkhôngcó ai tới báo danh tham gia thithìsao?"
Lý nữ quan đương nhiên là đẹp nhưng tính cách lãnh đạm, còn có vẻ rất oán hận người đưa nàng ta vào cung.
Sau khi bốc thăm, sốtrênthẻsẽtương ứng với số phòng mà họ ngồi trong đó để chấm thi. Cũng giống như những ngườiđithi, phòng chấm bài thi cũng ngăn cách độc lập với nhau,khôngai biết mìnhsẽđược phân đến phòng số mấy, lúc chấm bài cũng chỉ có thể đọc được những bài thi được giao đến tay mình. Bởi các phòngđãđược ngăn cách với nhau, giám khảo này cũngkhôngthểnóichuyện với giám khảo khác.
Nàng cũngđanglàm bài thi.
Đúng lúc này, ở cảng truyền tới tiếng kèn lảnh lọt,mộttiếng dài hai tiếng ngắn.
Nàng vào cung báo cáo vớihắnvề việc mấy người Ngưu Ngânđilưu đày ở đảo Song Ngư. Nàng báo cáo xong,đangđịnhđithìChu Hòa Sưởng giữ nàng lại, rủ nàng sang Tây Uyển, vừa chơi chủy hoàn vừa bàn bạc với nàng về kế hoạch cụ thể chuyện chiêu mộ nhân tàiđiTiểu Lưu Cầu và đảo Song Ngư.
Bạn bè thân thiết và học sinh của đại nhân liên tục tham gia khoa cử, người thi đỗ càng nhiều càng có lợi cho đại nhân, về sau những người này đềusẽgiúp đỡ đại nhân.
Phó Vânanhvuốt lại quần áo,nói.
Sáng sớm hôm sau, mấy người Trần Quỳ cùng nhau tới nhà mời nàngđiuống rượu.
Nữ quan mặt mày ngơ ngác, khuyên nhủ Khổng Hoàng hậu: "Nương nương, người đừng suy nghĩ vẩn vơ, dạo này đêm nào Hoàng thượng chẳng đến đây với người, hôm nay cũng tới mà."
Hơn nữa, ai mà chẳng biết Hoàng thượng thích mỹ nhân, thương hương tiếc ngọc, chưa bao giờ nuôi nam sủng.
Giờnóiluôn cho Chu Hòa Sưởng á?
Hai gã sứ thần của Phật Lang Cơ tới triều giải thích về vụ việc tàn sát người Hoa còn chưađimà Hồ Phong, Đường Uyđãdẫn đội tàu đánh xuống phía nam, tới đảo Lữ Tống.
Nếu như triều đình tha thứ cho những hành động trước kia của ông ta, khiến cho ông ta có thể về quêmộtcách đường đường chính chính, hơn nữa còn để ông ta tiếp tục làm bá chủtrênbiển, ông ta đương nhiên chấp nhận hợp tác với quan phủ!
Viên Tam cườinói: "Lão đại, ta muốn bút lôngnhỏ, cái đấy mới đắt!"
Nhưng họkhôngngờ những con tàu đó vẫn chưa gác nòng pháo lên mà cứ thế đường đường chính chính cập cảng!
Vậy nênhắnkhôngsủng hạnh nàng ta, phong nàng ta làm nữ quan, để nàng ta dạy dỗ quy củ lễ nghi cho cung nữ, dù sao Triều Tiên cũng tặng rồi,khôngthích cũng đành phải ở để lại thôi.
Hoa tử đằng tàn, Hoắc Minh Cẩmđãkhởi hành trở về kinh sư, nhưng nhìn vào lộ trình, nàng biết chàng chắcsẽkhôngđược ăn bánh hoa tử đằng tươi.
Đảo Tiểu Lưu Cầu nằm trong phạm vi thế lực của Hoắc Minh Cẩm, chỉ cần chàng còn sốngthìđến triều đình cũngkhôngđộng được vào đảo Tiểu Lưu Cầu.
Mười mấy ngày sau, mấy người giám khảo bọn họ cuối cùng cũng chấm thi xong, được cho phép rời khỏi trường thi.
Phó Vânanhsố may, rút được phòng chấm thi yên tĩnh lại khô ráo thoáng mát.
Người người chen chúc xô đẩy, chen vai thích cánh nhưngkhôngai dámnóira tiếng, chỉ có tiếng bước chân dồn dập nặng nề, đếnmộttiếng ho khan cũngkhôngnghe thấy.
Nàng nhìn quanhmộtlượt, ánh mắt dừng lạitrênngười Tô Thừa Dụ.
...
Để bám chặt lấy Phó đại nhân, cầu xin được che chở, Bạch Trường Nhạckhôngngủkhôngnghỉ mấy ngày liền nghiên cứu tình trạng bệnh của Phó Vân Chương. Lúc Chu Thiên Lộc tới tìm ông ta, ông ta định ậm ừ cho cơ lệ, nhưng nghenóiPhó đại nhân cửhắntới, ông ta lại như vừa hít đượcmộthơi tiên khí, tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên.
Đó chính là ngườiđãsuất quân tấn công cướp biển, Hoắc đốc sư.
Nàng theo nội quan ra khỏi điện Bảo Hòa, cắm đầu cắm cổđitới cung Càn Thanh.
Hoặc là Hồ Phongđangtới cứu bọn họkhôngbiết chừng?
Nội quan vẫn còn sợ hãi trong lòng, vỗ ngực hồi lâu mới lấy lại tinh thần, cúi người xem người mặt mũi bầm dập vừa lăn xuống là ai.
Phó Vânanhcúi đầunói: "Quy Hạc đạo trưởngkhôngở đây, thầnkhôngbiết nênnóivới Hòang thượng như thế nào."
Chu Hòa Sưởng nhíu mày.
Đám thương nhântrênbiển thét lên thành tiếng, có kẻ nhát gan còn đái dầm ngay tại chỗ.
Cho đến nay, vẫn chưa có ai dùng loại suy nghĩ này để phỏng đoán mối quan hệ vua tôi giữa hai người họ.
Chẳng ai phàn nàn về tư tâm nhonhỏnày của Chu Hòa Sưởng.
Nàng ta ôm bụng hỏi: "Hoàng thượngđanglàm gì?"
nóichẳng giữ lời gì hết, Lão Sở Vương là bậc cha chú màkhôngđáng tin cậy gì cả.
Gửi thưđixong, nàngnóichuyện này với Kiều Gia, hỏihắnxem ở kinh sư nàng có thể tin tưởng những ai.
Nàng đặt bút xuống, bảo Kiều Gia ra mở cửa.
Từ lúc nàng đảm nhiệm chức đồng giám khảođãcó người đoán được như thế rồi, nênkhôngai có ý kiến gì khác.
Nghỉ ngơi suốt hai ngày mới lấy lại được tinh thần.
hiệngiờ cần phải thay đổi ngay tình trạng quan địa phươngkhôngbiết quản lý dân chúng,khôngthể làm được việc gì lớn.
Lúc bước lên bậc thang, nàng bỗng nhiên nghe thấy mấy tiếng đập vang, sau đó là tiếng lộp cộp, có người ngã từtrênbậc thang xuống, lăn tới trước mặt nàng.
Đại tướng quân từng chinh chiến nhiều năm,khôngcần mở miệng, chỉmộtánh mắt lướt qua cũng khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Sốhắnmay, đề thi toàn ra vào những phầnhắnbiết, đỗ thứ năm mươi chín.
Đám binh lính cầm thương dài trong tay, đứngtrênvách đá hiểm trở bên bờ biển.
Kiều Gia mở cửa, để Viên Tam vào phòng.
Tiếp theo cảng Lữ Tống còn có nước Mãn Lạt Gia ở Tây Dươngđangbị Phật Lang Cơ chiếm cứ.
Mỗi người nhận được bài thi, đưa ra đánh giá của bản thân, nếu trong đó cómộtbài thi có những đánh giá quá khác biệtthìquan chủ khảo cần phải đưa ra nhận định của mình về ưu khuyết điểm của bài thi đó.
Tới cung Càn Thanh, Chu Hòa Sưởng sai người lấymộtphong thư ra cho nàng xem, cườinói: "Quy Hạc đạo trưởng sắp về rồi! Còn bảosẽmang nhiều đồ ăn ngon về cho đệ."
hắnnghĩ Hoàng hậu mang thai, Vân ca nhi thành thân cũng đượcmộtthời gian rồi,khôngbiết vợ đệ ấy có phải cũng mang thai rồikhông?
Lúc này sơn tra ở phía nam hẳnđãchín.
Bởi có sai sót trong khi chấm bàisẽbị truy cứu trách nhiệm nên khi chấm bài thi nhất định phải đọc kỹ từng câu từng chữ, xác định câu chữ có lưu loát haykhông, trình bày córõràng haykhông, có ngôn từ nào đại nghịch bất đạo hoặc quên những chỗ cần tránh haykhông, sau đó phải viết lời bình của mình vào đó. Những bài thi được đánh giá tốt nhấtsẽđược đề cử cho quan chủ khảo phê chữa.
Phó Vânanhbiết chàng để lại đường lui nhưngkhôngngờ mấy năm lưu lạctrênbiển chàng lại từng đánh bại Hồ Phong, hơn nữa cònkhôngg**t ch*t đối phương, để lại tính mạng cho đối phương. Vậy nên Hồ Phong vẫn luôn kính sợ chàng, chàng ra mặt thuyết phục ông ta đầu hàng, Hồ Phong chỉ cân nhắc ba ngàyđãđồng ý về Trung Nguyên.
"Gió xuân thỏa sức cho phi ngựa"[6], hẳn chính là như thế này.
Huyện Lương Hương từng chịu ân nàng mấy lần, để Viên TamđiLương Hươngkhôngchỉ có thể củng cố thế lực mà còn có thể rèn luyện Viên Tam.
Hoắc Minh Cẩm gật đầu chào ông ta.
...
Chu Hòa Sưởng gật đầu, gác gậy đánh bóng sangmộtbên, nhận khăn lau mồ hôi, "Đúng rồi, Hồ Phong mang quânđiđảo Lữ Tống, phải tống cổ hai gã sứ thần kiađithế nào bây giờ?"
Mọi người ầm ĩ cảmộtngày, đến tận đêm, lúc lên đèn vẫn chưa chơiđã.
Nữ quan giật nảy mình, cúi đầu đáp: "khôngđâu, nương nương, từ trước đến nay Phó đại nhân chưa từng ngủ lại trong cung. Nhưngthậtra Uông đại nhân, Phạm đại nhân từng ngủ lại phòng làm việc, Hoàng thượng và Phạm đại nhân còn từng thắp nến tâmsựsuốt đêm, uống rượu với nhau cả đêm.
Phó Vânanhngẩng đầu nhìnhắn, cười lắc đầu: "Biết ngươi vui rồi, nhưng cũngkhôngnên uống nhiều như thế.
Phó Vânanhsửng sốt sững sờ chốc lát, sau đó khóe miệng cong lên.
Mấy tiếng bịch bịch vang lên, đám thương nhântrênbiển quỳ rạp xuống đất, hết người này đến người khác, dập đầu xin tha.
...
Hoa nở khắp vườn, rực rỡ như ráng chiều.
Tuyhắnthích mỹ cơ nhưng cũng chưa đến mức thấymộtngười đẹp liền phải nạp ngay vào hậu cung.
Quan chủ khảo cuối cùng được xác định là Diêu Văn Đạt và Uông Mân.
Quản gianóilần này Phó Vân Khảikhôngthi đỗ.
Chỉ chốc lát sau,mộtngười đàn ông trung niên rời tàu, xung quanh làmộtđám hộ vệ. Tất cả đều mặc đồ đen,đigiày đen, cao lớn cường trán, mắt sáng như sao, tuykhôngđông người nhưng lại có khí thế hùng tráng.
Ông già và Vân ca nhi chắc chắn có bí mật gì đó giấuhắn, cònkhôngít nữa cơ.
Đám thương nhântrênbiển sợ hãi, run như cầy sấy.
Triều đình nhất định phải đuổi cùng g·i·ế·t tuyệt bọn họ.
Phó Vânanhphản ứng rất nhanh, đầu tiên kéo nội quan sangmộtbên để tránh, biết làsẽkhôngbị đụng vào mới giữ chặt lấy cánh tay người kia, giữ người đó lại. Nếu cứ lăn tiếp như thế có thểsẽngã c·h·ế·t.
Nội quan cao giọng đọc thánh chỉ xong nhìn nàng, cườinói: "Chúc mừng Phó đại nhân."
Tàn sát người Hoa, tuy xa vẫn diệt!
Thếthìquá xấu hổ, Hoàng đế cũng cần thể diện đấy nhé!
Nàng uyển chuyển từ chối, nhắc nhở bọn họ nhớđithăm các thầy.
Phó Vânanhừmộttiếng,khôngkhách sáo vớihắn,nóithẳng, "Sắp tớisẽsắp xếp cho ngươi làm huyện lệnh Lương Hương, người ở đó đềuđãbiết đến ta, ngươi qua đósẽkhôngcó ai làm khó ngươi."
Ông ta tò mòthìtò mò nhưng lạikhônghề để lộ ra,trênmặt vẫn treo nụ cười, nhìn về phía đám thương nhântrênbiểnđangquỳ rạp dưới đấy run rẩy, hỏi: "Nhị gia chuẩn bị xử trí những người này thế nào?"
Nàng nhận thư, mở ra xem, phong thư này được ra roi thúc ngựa đưa về gấp, trong thư chỉ viết bốn chữ: Yên tâm, có ta.
Lúc mang thai, Khổng Hoàng hậukhôngkhỏi suy nghĩ miên man, khóc lócnóinàng ta nhớanhtrai.
Lữ Tống, Mãn Lạt Gia đều là nước phụ thuộc của Trung Nguyên. Nếu Lữ Tống, Mãn Lạt Gia rơi vào cảnh loạn lạcthìTrung Nguyên có nghĩa vụ giúp dân địa phương quét sạch nội loạn!
Lúc xuống ngựa, dân chúng đợiđãlâu trước cửa ùa tới như thủy triều, cho nàng đồ ăn, đồ uống, đồ dùng, còn có người đưa thẳng miếng thịt lợn, bảo phải tẩm bổ cho nàng.
Trong cung Càn Thanh.
Quan binh cũngkhônghề ngăn cản bọn họ, để đám cướp biển cứ thếđithẳng lên bờ.
Hôm đầu tiên của kì thi, Phó Vânanhkhôngphụ trách giám thị.
Đám thương nhântrênbiển chưa bao giờ được gặp mặt người này nhưng trong trận hải chiến, họđãnhìn thấymộtđại tướng quân sừng sững tựa núi cao đứngtrêntàu chỉ huy binh lính giao chiến với người Phật Lang Cơ, gặp biếnkhôngkinh, gặp nguykhôngloạn, chỉ trong vòng cùng lắm làmộtcanh giờđãđánh cho đám người Phật Lang Cơ tưởng nhưkhôngai bì nổi kiamộttrận tơi bời hoa lá, thất thểu chạy trốn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.