Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 168: Đại kết cục (Hoàn)
Trong phòng yên tĩnh, nằm tựa vào nhau, người này có thể nghe được tiếng tim đập của người kia.
Còn nhớ năm đó,trênđường lên núi,hắnlén lútđitheo Phó Vân, nàng nhìn từtrêncao xuống, cúi đầu hỏihắn: "Viên Tam, nếu việc ta muốn làm thựcsựrất nguy hiểm, ngươiđitheo tathìrất có thểsẽbị liên lụy, thậm chí cómộtngày có thể bị rơi đầu, ngươi vẫn muốnđitheo ta sao?"
Miêu Bát Cân đặt tay lên chuôi đao, khóe miệng cong lên, "Ta đích thân ra trận,khôngai dám nhân cơ hội này làm loạn đâu!"
Mọi người nhìn nhau khó hiểumộtlúc.
khôngai biết hôm đóđãcó chuyện gì xảy ra, dù saothìsau đó Miêu Bát Cân cũng bị mấy người Lý Xương khiêng ra, dưỡng thương mấy ngày trời mới dám ra ngoài gặp người khác.
Dướisựdẫn đầu của Vương các lão, quần thần cùng nhau ký tên cầu xin cho nàng.
[5] Công chúa có thực phong làsẽcó đất phong, bổng lộc. Công chúa thời Minhkhôngcó đất phong. Đại loại là PVA được phong công chúa nhưng mang tính hình thức.
Chu Hòa Sưởng nhìn theo bóng Phó Vânanhlui ra ngoài.
Nếu như được quay lạimộtlần nữa, lúc Phó Vânanhhỏihắncó muốnđitheo nàngkhông,hắnvẫnsẽvui vẻ hồ hởi,khônghề do dự mànóithậtto: "đitheo chứ!"
Nghehắnnóira suy xét của bản thân, lòng Lão Sở Vương chua loét, hừ lạnhmộttiếng, cay cúnói: "thậtra con cũng suy nghĩ cho con bé ấy kỹ càngthậtđấy, nhưng mà nếu như con cái của nó và Hoắc Minh Cẩm sau nàngkhôngtử tếthìlàm sao bây giờ?"
Nàng vẫn đứng yênkhôngnhúc nhích, để mặchắnnhìn.
Cung nhân đứng hầu bên cạnh cũng khom người lui ra, Lão Sở Vương mặc đồ đạo sĩ, tay cầm phất trền, lắc lưđivào noãn các, nheo mắt nhìn con trai, "Tiếc à?"
Tầm mắt hai người gặp nhau trong gương.
Bọn họđãcó chỗ đứng vững chắc. Sau này, bọn họsẽcòn tiến xa hơn nữa.
Đây chắc chẳn là tin tức Phó Vân Chương tung ra, để Phó Vânanhtrở thànhmộtngười congáicó hiếu, như thếsẽcó nhiều người chấp nhận thân phận của nàng hơn.
Nàng ngồitrênsập, đầy vẻ biếng nhác, đến chân cũng được chàng lau khô.
Thích nàng, đương nhiên phải tốt với nàng,yêuthương nàng.
Nội quan chạy tới bia bắn xem xét, rồi đứng thẳng dậy, ra hiệu cho lễ quan phất cờ phía xa xa.
Mấy người Vương các lãokhônglên tiếng ngăn cản, danh hào công chúa của triều đại nàykhôngcó tác dụng gì, cùng lắm chỉ làmộtthứ đồ trang sức mà thôi. Phó Vânanhđược dân chúng tinyêu, sắc phong cho nàng là công chúakhôngnhững có thể khống chế đượcsựrối loạn trong dân đợt trước mà còn có thể củng cố uy tín trong dân của Hoàng thượng.
Miêu Bát Cân võ nghệ cao cường, nhưng Hoắc Minh Cẩm mới là người thựcsựbước ra từ núi thây biển máu, có lẽsẽkhôngra chiêu thức đẹp đẽ gì nhưng nếu chàng muốn g·i·ế·t ngườithìchỉ cần mấy đao là xong, chiêu nào chiêu nấy mang theo sát khí lạnh thấu xương. Miêu Bát Cân thua chàng cũng chẳng oan.
Phó Vânanhsửa soạn xong xuôi, vào thư phòng sắp xếp lại thư từ công văn của mình, bàn bạc với Phó Vân Chương mấy chuyện rồi ăn cơm, quay về phòngđitắm.
Hoắc Minh Cẩm cũngsẽđi, chàng muốn dẹp yên hoàn toàn giặc cỏtrênnúi.
Chu Thiên Lộc ở Lễ Bộ tới bên cạnh Phó Vânanh, cười hề hề, chỉ vào Tô Thừa Dụ, "hắnvẫn luôn được biết đến với vẻ ngoài đẹp đẽ, vừa nãy người của Lễ Bộ và Lại Bộ lén đánh cuộc với nhau xem Tô Thừa Dụ là nam hay nữ, đợi chút nữa đáp ánsẽđược công bố."
Sau khi đưa Phó Vânanhvề tới nhà,hắnmau chóng quay đầu ngựa, giục ngựađithẳng, cứ như thể có gì đóđangđuổi đằng sau.
Phó Vânanhcúi người ngồi vào khoang xe, xe chạy đượcmộtđoạn đường dài rồi dừng lại ở rất sâu trong ngõ.
hắndường nhưkhôngnghe thấy, xuất thần hồi lâu.
...
Căn phòng ngập tràn hơi thở kiều diễm.
"yêuthương nàng cònkhôngkịp nữa là."
trênđài, Chu Hòa Sưởng mỉm cười nhìn bọn họ.
Trở lại Phó trạch, mấy người Phó Vân Chương, Viên Tam, Đỗ Gia Trinh, Triệu Kỳ đều ra đón nàng.
Trời cao mây nhạt, ánh nắng ấm áp, những tia nắng vàng chiếu vào khoảngkhôngphíatrêncũng điện nguy nga đồ sộ. Góc mái nhọn, ngói lưu ly hắt ra ánh sáng chói mắt.
Thám hoa Tô Thừa Dụ lại bị người khác chuốc rượu thêm lần nữa, mặt mày đỏ như máu, mọi người xung quanh vẫnđangbàn tán.
Hoặc là có thểhắnvẫnsẽluôn tin tưởng Vân ca nhi, ủng hộ Vân ca nhi nhưng đột nhiênmộtngày nào đó, có cái gì ngoài ý muốn xảy ra, conhắnlên ngôi, vua nào triều thần ấy, conhắnchưa chắcđãcó thể chấp nhận Vân ca nhi.
Viên Tam cúi đầu.
trênđài cao trong điện, màn cheđãđược cuốn lên, xung quanh tràn ngập hoa tương, Chu Hòa Sưởng và Hoắc Minh Cẩmđangnhìn về phía nàng, khe khẽnóicười.
Chu Hòa Sưởng thản nhiên cười, cực kỳ phóng khoáng.
Dù có đôi khi chàngkhônghiểu cách làm của nàng, chàng cũngsẽdùng hết khả năng của mình để ủng hộ nàng, trợ giúp nàng.
Hoắc Minh Cẩm giữ chặt lấymộtbàn tay nàng, đan tay vào tay nàng, "khôngcó gì, Hoàng thượng sợ ta bắt nạt nàng, muốn ta chăm sóc nàng cho tốt."
Về sau, những người cầu xin cho nàng nàykhôngthểkhôngtiếp tục che chở cho nàng bởi từ phương diện nào đó, bọn họđãtiến cử nàng, nếu như nàng có gì đókhôngổn, Vương các lão và những người khác cũngsẽbị liên lụy.
hắnchẳng cần nghĩ ngợi, ưỡn ngực, "đitheo chứ!"
Bọn họsẽở bên nhau, sóng vaiđitừng bướcmột, dẫn nhauđi, nâng đỡ lúc hoạn nạn.
Hai người hít sâumộthơi,đitheo quan viên tới trước sân rộng.
Mười mấy người phụ nữ đứng trước cổng vòm,đangchống hông cãi vã vớimộtđám phụ nữ khác.
Sau cơn sóng gió, nàng có thể làmmộtnữ tuần phủ màkhôngcần phải lo lắng gì nữa.
mộtlát sau, ông ta thở dài ngao ngán, nhận chén rượu, uốngmộthơi cạn sạch.
Nàngsẽhướng tới những mục tiêu lớn hơn, tiếp tụcđivề phía trước.
Bọn họkhôngmơ ước viển vông về cảmộtthời đại phồn thịnh huy hoàng nhưng chắc chắnsẽđể lại cho đời sausựthái bình yên ổn.
"Nàng là công chúa mà, ta là phò mã, phò mã chính là để cho công chúa bắt nạt."
hiệngiờ giặc ngoại xâmđãbị diệt trừ, quốc triều phồn vinh, tiếp tục hướng về phía trước, các đại thần trong Nội Cáckhôngđấu đá lẫn nhau, đây là thời điểm giải quyết những vấn đề ngầm của hệ thống.
Mấy vị các lão khác kinh ngạc.
Hoắc Minh Cẩm im lặng nhìn nàng.
Càngsẽkhôngcòn ai lén lưu trữ văn chương củahắn, ngay cả những bài thơhắntùy ý viết cho những người kháctrênbàn tiệc xã giao cũng chép lại theo thứ tự thời gian rồi viết lời bìnhmộtcáchthậtnghiêm túc...
TOÀN VĂN HOÀN
Cờ xí đón gió bay phấp phới.
khôngbiết có phải do hai người đều uống rượu haykhông, nụ hôn say đắm.
Ai có thể khiến họ ăn no bụng, có cuộc sống tốt đẹp, họsẽđitheo người ấy.
[3] Ý chỉsựlinh hoạt, tùy cơ ứng biến,khôngbị gò bó trong khuôn mẫu nhất định.
"Minh Cẩm ca, chàng còn nhớkhông, năm ấy tuyết rơi, chàng và ta cùngđitrênnền tuyết... Chàngnóita có thểđichậmmộtchút, cũng có thểđinhanhmộtchút, chàng vẫnsẽluôn ở bên cạnh ta."
Cách nhaumộtkhoảng toàn đầu là đầu của bá quan văn võ, cái nhìn này vừanhẹnhàng vừa ôn hòa.
Nàng đứng dậyđitới trước cửa sổ, đứng trước gương chỉnh lại mũ satrênđầu mình, quay sang nhìn chàng.
Còn về sau này, khi màhắnvà Vân ca nhi đềukhôngcòn nữa, con cháu của bọn họ có mâu thuẫn gì với nhau haykhôngthìđó là chuyện của đời con đời cháu.
Lão đại liên tục dẫn đường, đốc thúc, trợ giúphắntiến về phía trước, khiếnhắntừmộtthằng ăn mày hai bàn tay trắng trở thành quan lão gia như bây giờ, chohắnmộtmái nhà,mộtchốn dung thân.
Thôi Nam Hiên viết tên mình, từng nét từng nétmột, trước mắt dường nhưhiệnlên nụ cườitrênkhuôn mặt nàng khi viết mấy chữ "Ngô phu tài cao bát đẩu".
hắntới chỗ bình thường Nội Các vẫn bàn bạc công việc, mấy người Vương các lão, Uông Mân, Diêu Văn Đạt, Phạm Duy Bình cũng lục tục tới nơi.
Nàng mỉm cười, "Dương tướng quân có thể xông pha nơi trận mạc để g·i·ế·t địch mà cũng cần tiếp thêm can đảm sao?"
Phó Vân Chương nhìn bóng Miêu Bát Cân hốt hàng rờiđi, nhướn mày rồi cườinói: "khôngsao đâu... Hôm trước Hoắc đốc sư mới luận bàn vớihắnmộtchút thôi mà."
Lễ quan hô vang: "Trúng hết!"
Nhờ có nàng, chàng mới pháthiệnra chàng vẫn cứ lưu luyến cái thế giới từng làm chàng thất vọng này.
Hoắc Minh Cẩm bật cười khe khẽ, "Ta già hơn nàng nhiều."
Đủ loại quan lại lại đứng dậy chắp tay.
Cũngsẽkhôngcòn ai thấyhắnho khan mấy tiếng ban đêm bèn ngồi canh trước bếp lònhỏ, nấu lê chưng đường phèn, biếthắnkhôngthích ăn chua nên cho thêm rất nhiều dương đường trắng như tuyết.
Nàng mỉm cười, "Tướng công."
Chàng bật cười.
Nàng bật cười khe khẽ, cúi người hôn lên môi chàng.
Trong tiếng khen ngợi như sấm, mặt mày Phó Vânanhcùng Dương Ngọc Nương vẫn bình tĩnh, trở lại hàng đứng nghiêm túc.
Bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.
...
Viết xong nét cuối cùng,hắnxoay người bỏđimàkhôngnóimộtlời.
hắncó thể tưởng tượng ra cảnh khi nàng ngồi bên bàn trước cửa sổ, viết câu này, khóe miệng nhất địnhsẽhơi nhếch lên, mắt cong cong, khuôn mặt đầy vẻ tự hào và kiêu hãnh, còn cómộtchút vui sướng,mộtchút kính nể.
Biểu cảmtrênkhuôn mặthắnthay đổi liên tục, lúcthìbàng hoàng, lúc lại rầu rĩ, lúc lại phiền muộn.
nóixong, khóe miệng chàng cong lên, bế nàng, để nàng cảm nhận nơi nóng bỏng căng cứng của mình.
hắncười hề hề.
Chàng cũng nhìn bóng nàng trong gương đồng.
Bạch Trường Nhạc và mấy người truyền giáo vùi đầu vào nghiên cứu rất lâu. Mấy hôm trước ông ta chạy tới tìm nàngnóicó thể chữa được căn bệnh lâu năm của Phó Vân Chương. Y uống thuốc dựa theo phương pháp của họ, gần đây mặt màyrõràngđãhồng hào hơn trước kiamộtchút. Trương đạo trưởng đọc cách trị liệu của mấy người Bạch Trường Nhạc xong cũng bị ảnh hưởng, tỏ ý muốn luyện ra loại đan dược tốt hơn nữa. Hai bên ganh đua với nhau, nàng thấy vậy nên rất vui.
Miêu Bát Cân cũng biết Hoắc Minh Cẩm, lại còn cực kỳ sùng bái, kính trọng, ngưỡng mộ chàng. Sau khi vào kinh, biết Hoắc đốc sư nổi tiếng muốn gặp mình, lại còn muốn luận bàn võ nghệ với mình,hắnkích động tới mứckhôngnóithành câu, xách rượu ngon, chủ động tới nhà.
Dưới đài, văn võ bá quan đứng yên im lặng.
Phó Vânanhquay đầu lại, thấyhắnkhôngdám ở thêmmộtkhắc nào, chẳng khác gì chạy trốn, hỏi Phó Vân Chương bên cạnh: "Nhị ca,hắnlàm sao thế?"
Hai đám người hùng hùng hổ hổ, tranh cãi tới mức mặt đỏ tía tai.
Tổng đốc Lữ Tống là chức vụ chỉ đạo từ xa,sẽcó quan viên địa phương quản lý việc buôn bán giữa phương đông và phương tây. Sau này Miêu Bát Cân xuôi nam,sẽđại diện cho Phó Vânanhđể thựchiệnchức trách tổng đốc.
Nhiều năm như thế quađi,hắnchưa từng hối hận.
Hoắc Minh Cẩm cúi người, áp trán mình vào trán nàng.
Phó Vânanhgiữ chặt tay Hoắc Minh Cẩm.
mộtlúc sau, Thôi Nam Hiên gập cuốn sách lại, cất vào trong tay áo.
Hai ngườiđangnóichuyện, quan viên Quang Lộc Tựđãđitới nhắc nhở hai người rằngđãtới phiên họ.
Phó Vânanhmỉm cười, lắc đầu.
Trong bữa tiệc, Hoắc Minh Cẩm bị các quan viên ngưỡng mộ chàng rót cho rất nhiều rượu,trênngười vẫn còn mùi rượu nhàn nhạt, nhưng vừa nghemộtcâu tướng công dịu dàng như thế, thoải mái đến run cả người.
đãcó quan hệ lợi ích với nhau mấy năm trời, là người cùng hội cùng thuyền với Phó Vânanh, bọn họ quan tâm nàng là nam hay nữ mà làm gì, cứ tiếp tục làm việc chung như trước đây là được.
Còn chàngsẽluôn luôn ở bên nàng như trước nay vẫn vậy.
Đến lúc đó, chiếu chỉ bổ nhiệm tổng đốc Lữ Tống này có thể có tác dụng.
Phó Vânanhgiở vờ nhưkhôngnhìn thấy đôi mắt đỏ hoe củahắn, mỉm cười vỗnhẹlên vaihắn.
Rồi bọn họsẽquen thôi.
Mọi người ra khỏi cung, chào tạm biệt nhau trước cửa cung rồi ngồi lên xe ngựa của nhà mình tới đón quay về.
Hoắc Minh Cẩm biết cái gã Miêu Bát Cân này bởi đêm đóhắnđãlàm Phó Vânanhbị thương.
Phó Vânanhgật đầu cườinói.
Phó Vânanhmỉm cười, nắm chặt tay chàng, "Chàngkhôngđinổi nữa, ta có thể cõng chàngđi."
Lên xe ngựa, chàng nằm ngửa ngườitrênđầu gối nàng, ôm nàng, ngửi mùi hươngtrênngười nàng.
"Trẫmđãsai người ghi lại mấy bài thơ mà Vương các lão và mấy người kia làm rồi,khôngchỉ định in thành tập thơ mà còn phải khắc lên bia đá, đến lúc đósẽđặt tấm bia đá ở chỗ đông đúc nhấttrênphố. Thứ nhất có thể khiến người đời biết được công lao bảo vệ kinh thành của Dương Ngọc Nương và công lao vỗ về, ổn định dân chúng của muội. Thứ hai, sau này ai dám lắm miệngthìcho chúngđixem mấy bài thơ đó."
Tuy rằng những người như vậyhiệngiờ rất ít nhưng càng về sausẽcàng nhiều hơn.
Đợi Phó Vânanhcất chiếu thưđi, Chu Hòa Sưởng bỗng nhiênnói.
Viên Tam quay mặtđichỗ khác, giơ mu bàn tay lên lau khóe mắt,nóidõng dạc: "Lão đại muốn ta làm gì nào? Ta nghe lão đại hết."
Bữa tiệc có đồ ăn phong phú, tiếng cườinóirộn rã. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ký tên chỉ là hình thức mà thôi, tấu chương thỉnh cầu đặc xá Phó Vânanhđãđược chuẩn bị từ lâu, quan viên ký tên theo chức vụ, Vương các lão ở vị trí đầu tiên.
Vương các lão nhìn mọi ngườimộtlượt rồinói: "khôngthể đợi thêm nữa, cung Vạn Anđãdọn dẹp, sửa sang xong cả rồi, đến tiêu phòng [4] cũngđãđược sắp xếp xong. Dân chúng cũngđangchú ý tới việc này... Hôm nay chúng ta phải cùng nhau ký tên xin Hoàng thượng đặc xá cho Phó Vânanh."
Chàng đột nhiên xoay người, đè nàng xuống, những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống như mưa, liên tục đáp xuống cổ nàng.
Chu Hòa Sưởng cườinói, nháy mắt với Phó Vânanh.
[1] Hiếu đễ trung tín là bốn phẩm chất của người quân tử. Hiếu, trung, tínthìmọi người biết rồi, đễ là tôn trọnganhtrai. Gia quốc thiên hạ là các nền tảng của "vật" theo Nho giáo, theo thứ tự từ gốc đến ngọn là nhà - đất nước - thiên hạ.
Phó Vân Chương thở dài thườn thượt, úp chén rượu xuống mặt bàn, "Biết rồi."
Lúchắncòn sống,hắnsẽlàm tốt tất cả những việc thuộc về bổn phận của mình,khôngđể bạn mình phải thất vọng,khôngđể con mình phải thất vọng,khônglàm dân chúng trong thiên hạ phải thất vọng.
Nàng mỉm cười, nhìn ông ta chăm chú, chờ ông ta nâng chén.
Lần này, nàngkhôngvề Phó trạch màđithẳng sang nhà chàng.
Thôi Nam Hiên cúi đầu, mởmộtcuốn sách viết tay ra.
Người bên ngoài cườinóihỉ hả, so sánh Phó Vânanhvà Hoa Mộc Lan, khen nàng có hiếu, nữ giả nam trang để hoàn thành di nguyện của cha mình.
Nàng thay quần áo, ngồitrênxe ngựa, vén rèm ra nhìn những lưu dân Kinh Tương mặc áo tang bên ngoài cổng thành.
Chàng cúi đầu nhìn nàng.
Tin Phó Vânanhđược phục hồi chức vụ cũ mau chóng truyền ra khắp kinh sư.
Khi đó tuyết trắng đầytrênvai, ánh mắt chàng vừa kiên định lại vừa ôn hòa, bàn tay nắm lấy tay nàng vừa ấm áp vừa vững chắc.
Lời bình chỉ gồm sáu chữ ngắn ngủi.
Nàngnhẹnhàngnóichuyện phiếm với chàng, "Cửu ca và những người khác sắp về rồi."
Phó Vânanhrótmộtchén trà nóng đưa về phía y,nói: "Nhị ca, huynh đừng quên là huynhkhôngđược uống rượu đâu đấy."
Lễ quan bước ra khỏi hàng hô vang truyền lệnh, đủ loại quan lại quỳ xuống.
Mí mắt Diêu Văn Đạt giật giật mấy cái, đột nhiên quay mặtđichỗ khác, biểu cảm cứng đờ.
Lúc kiệuđitới chỗ rẽ,hắnbảo kiệu phu dừng lại, vénmộtgóc màn ra, nghiêng tai lắng nghe.
Thảo nào sau khi bình định Liêu Đông, Hoắc Minh Cẩm lại dường nhưđãbiến mất vàokhôngkhí...hiệngiờ Phó Vânanhđanglà mục tiêu chú ý của tất cả mọi người, người nàyẩnmình phía sau mới là tốt nhất đối với nàng.
Viên Tam ngẩng đầu, đôi mắt trừng lên tròn xoe, quan sát nàngthậtnghiêm túc.
Thôi Nam Hiên nhắm mắt lại, thả màn kiệu xuống.
Nàng mà nhìn thấy cảnh tượng này, nhất địnhsẽrất vui mừng đúngkhông?
Họ nhìn nhau cười, tay nắm tay,đitrong ráng chiều, bước lên bậc thang.
"Đấy, ta uống rồi đấy, tránh xa tamộtchút! Cứ nhìn thấy ngươi là lại bực mình."
Người này có thể mạnh mẽ thểhiệnh*m m**n của mình đối với nàngmộtcáchrõràng, cũng có thể giấuđigai nhọn của bản thânmộtcách dứt khoát, nhanh chóng.
Phó Vânanhlại càng chẳng còn gì đểnói.
Tấm bia đá đứng sừng sữngtrênphố, ai dám lấy thân phận nữ tử của Dương Ngọc Nương và Phó Vânanhra châm chọc mỉa maithìphạt bọn họ đứng trước bia hối lỗi!
Văn võ quá quan đầu đội mũ sa, thân mặc quan bào, tề tựu trong sân lớn trước điện Chiêu Dương ở Tây Uyển.
nóicho cùng cũng có lợi cho Hoàng thượng.
Phó Vânanhkhôngnhìn về phía họ nữa. Dẫu vẫn biết tất cả những chuyện này đềuđãđược sắp xếp từ trước nên mớikhôngcó sai sót gì nhưng nhìn thấy những gương mặt đầy vẻ mong chờ của những lưu dân kia, mắt nàng vẫn hơi nóng lên.
Mấy tiếng thịch thịch vang lên, hai mũi tên đồng thời c*m v** bia.
Nhưng Phó Vânanhlại nghe raẩný phía sau củahắntrong những lờinóiđùa này củahắn.
Hoắc Minh Cẩm biết nàngsẽkhôngphủ nhận nhưng nghe chữ "nhớ" này thoát ra từ đôi môi nàng, chàng vẫn chẳng thể nào kiềm chế nổi nụ cười.
Cả cuộc đời này, chàngđãlàm nhiều việc tốt, cũngđãlàm việc xấu, g·i·ế·t rất nhiều kẻ xấu, cũng từng g·i·ế·t người tốt... Từ trước đến nay chàngkhôngquan tâm tới thanh danh để làm gì cả. Trước kia chàng trung thành với đế vương, trung thành với gia tộc, hiếu đễ trung tín, gia quốc thiên hạ [1], sau này chàng lại gạt bỏ mọi băn khoăn, chỉ sống sao cho xứng đáng với bản thân là được rồi.
Bỗng nhiên lại nhận ra có mấy ánh mắt vẫn luôn dừng lạitrênngười mình, nàng ngẩng đầu nhìn về phía đó.
Cố ý hóa vô ý, đại tượng hóa vô hình. [3]
Phó Vânanhmỉm cười lui ra phía sau.
Nàng dường như nhìn thấy cảnh mấy chục năm sau, lúc bọn họđãgià, cầm tay nhau cả cuộc đời này, vẫn cứyêuthương, trân trọng nhau như thế.
Chu Hòa Sưởng xua tay, cườinói: "Thực ra cũng chẳng còn cách nào khác, dù sao muội cũng là congái. Vì Trẫm, muội đồng ýđi."
Trong đám phụ nữ có những người mắng Phó Vânanhkhôngbiết giữ phụ đạo, cũng có ngườithậtlòng khâm phục nàng, sùng bái nàng, vượt qua mọisựngăn cản để ủng hộ nàng.
Đương nhiên,hắncũngsẽkhôngkhiến bản thân mình phải thất vọng.
"Về sausẽkhôngthích ngươi như thế nữa."hắnbỗng nhiên sụt sịt, khóc lóc như thểmộtcôgáibị đàn ông phụ bạc, "Ta thích đàn ông, thế mà ngươi lại là nữ, ai da, có duyên màkhôngcó phận rồi!"
Tiếng trống dồn dập vang lên tựa tiếng sấm.
Vất vảmộtlần nhưng về sau lạikhôngcần phải lo lắng nữa, nàngsẽthựcsựcó được chỗ đứng vững chắc với thân phận nữ tử của mình.
Chu Hòa Sưởng bỗng đập lên bàn đánh bộpmộtcái, tìm kiếmmộtchiếu thư khác, "Còn cómộtcông văn bổ nhiệm muội làm tổng đốc Lữ Tống, muội cầm hếtđi."
Cả hai mũi tên đều bắn trúng.
Thôi trạch.
Chu Hòa Sưởng làm như vậy là nghĩ cho bản thân mình và cũng nghĩ cho Phó Vânanh.
Giống như nhiều năm về trước, chàng cố tình chặn xe ngựa của nàng lại rồiđivới nàngmộtđoạn đường.
Chàngnhẹnhàng ừmộttiếng.
Sân rộng an tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Nàng ngẩng đầu.
Đôi tay nàng bị chàng nắm chặt, thở hổn hển, hoàn toàn mở rộng bản thân mình.
Nàng bước ra khỏi thùng tắm, đặt chân trầntrênthảm lông, để chàng hầu hạ.
Tiếng trống ngừng lại.
trênđài cao, Chu Hòa Sưởng vui mừng đứng dậy, vỗ taynói: "Cân quắckhôngnhường tu mi!"
Đáy mắt Hoắc Minh Cẩmhiệnlên vẻ hiểurõ, giọng khàn khàn, "Nhớ takhông?"
Hoắc Minh Cẩm tiện đà nằm xuống, mỉm cười nhìn nàng.
Ánh nắng hắt xuống người họ.
Hai mắt Phó Vânanhđỏ hồng, mãikhôngnóigì, từ từ đẩy ngã chàng lên giường La Hán.
Tuy họ đông người nhưng vẫn có trật tự. Cẩm Y Vệ chỉ phái vài người trông coi bên cạnh,khôngdùng vũ lực xua đuổi họ.
"Vân ca nhi, muội là công chúa, thếthìHoắc đốc sư về sau là phò mã rồi."
Kiều Gia vén màn xe lên, thoáng nhìn thấy hai bóng hìnhđangcuốn vào nhau, cả ngườihắncứng đờ, nhanh chóng thả màn xe lại như cũ.
Hoàng đế đích thân tới, quan viên Lục Bộ đứng xếp hàng nghiêm chỉnh.
[2] Nghĩa là chồng ta tài cao bát đẩu. "Tài cao bát đẩu" là thành ngữ dùng để miêu tả Tào Thực, ngườiđibảy bước làm đượcmộtbài thơ, ýnóitài hoa, học thức uyên bác. Đẩu (hay đấu) là đơn bịđilường cổ đại, 1 thạch bằng 10 đẩu. Tạ Linh An viết: "Tài trong thiên hạ có 1 thạch. Riêng Tào Tử Kiến chiếm lấy 8 đẩu, ta được 1 đẩu, thiên hạ cùng chia nhau 1 đẩu".
Có ngườiđitới phía sau Thôi Nam Hiên, "Các lão, người trong cung tới."
Cảm xúc trào dâng, kích động.
Lúchắnđăng cơ, thời thế rối ren, loạn trong giặc ngoài.
"khôngnỡ giận nàng."
Chu Hòa Sưởng và mấy vị các lãođiđầu kính rượu Phó Vânanh, những đồng liêu thân thiết với nàng trước kia cũng từ từ gỡ bỏ khúc mắc trong lòng,đitớinóichuyện với nàng.
Phó Vânanhnhìn Hoắc Minh Cẩm trong gương.
Thôi Nam Hiên đưa mắt nhìn về hướng tiếng tranh cãi truyền lại.
Gần đây cả bản sách và bản kịch của "Nữ khâm sai"đãthịnh hành từ bắc chí nam, bởi ai cũng biết vở diễn này viết về chính Phó Vânanh, đại thần trong triều cũng lén sai người hầu trong nhàđimua sách về. Đương nhiên Thôi Nam Hiên cũngđãđọc,hắnđọc nhanh như gió, chỉ cần xemmộtlượt làđãcó thể thuật lại cơ bản đại bộ phận lời kịch và lời hát.
Phó Vânanhvà Dương Ngọc Nương mỗi người cầm lấymộtcây cung, giương cung cài tên, đầu mũi tên hướng thẳng về phía bia bắn.
Cáchmộtmàn hơi nước ướt đẫm, hai người hôn nhaumộtlúc, chàng hítmộthơithậtsâu, giũ áo ra khoác lên người nàng.
Văn võ bá quan nhìn nhau, vội vàng phụ họa theo, tiếng hoan hô như sấm dậy.
Tuysựviệc nàykhôngthể tạo ra thayrõrệt nhưng ít nhấthiệngiờ trong lòng dân chũng cũng cómộtkhái niệm, đó là: Phụ nữ cũng có thể dẫn quânđiđánh giặc, quản lýmộtvùng.
Những người khác còn chưa kịp phản ứng, Thôi Nam Hiênđãlà ngườiđiđầu, cầm bút, ký tên lên bản tấu.
Tùy tùng thấy Thôi Nam Hiên nhìn đám người cãi nhau, vội bước tới mấy bước, khe khẽ giải thích vớihắn: "Mấy ngày nay có rất nhiều phụ nữ tới kêu oan cho Phó đại nhân, người nhà bọn họkhôngmuốn bọn họ xuất đầu lộ diện, chạy tới khuyên họ về nhà, những người phụ nữ đókhôngchịu, ngày nào cũng có người cãi nhau vì chuyện này."
Phó Vânanhđậpnhẹvào người chàng.
Thơ là do bọn họ viết, cứ công khai khắc lên bia đá như thếthìkhôngchỉ để người đời đều biết mà rất có thể còn truyền lưu tới những đời sau, bọn họ muốnkhôngthừa nhận cũng phải thừa nhận, chỉ có thể cắn răng ca tụng nàng và Dương Ngọc Nương.
Miêu Bát Cânkhôngxuống ngựa, vừa vào trong ngõđãcẩn thận rón rén,nóichuyện cũngkhôngdámnóito.
Hoàn thiện Nội Các, cải cách những khuyết điểm trong khoa cử, tiếp tục chỉnh đốn thuế hóa và lao dịch, cải cách quân đội, thúc đẩy kinh tế mậu dịch Giang Nam...
Phó Vânanhvội vàng chắp tay, định chối từ.
khôngphải thăm dò, cũngkhôngphải cảnh cáo.
Nàng nhận ra, còn chưa kịp đứng dậy,mộtđôi tayđãnhẹnhàng ấntrênvai nàng, có tiếng cưỡi khe khẽ truyền lại bên tai, "Cầm cho nàng rồi đây."
Miêu Bát Cân hộ tống Phó Vânanhvề thành.
khôngbiết hai người họđangnóigì, ánh mắt vẫn luôn lởn vởn quay người nàng, thi thoảng còn bật cười mấy tiếng.
"Đầu tiên là phục hồi chức quan cũ, chờ cho mọi chuyện êm xuôi, mấy năm sausẽkhôngcòn ai ngăn cản được muội nữa."
Thôi Nam Hiênkhôngmấy quan tâm đến thanh danh nhưnghắnbiết Phó Vânanhthìkhác, nàng là phụ nữ, sau khi bại lộ thân phậnthìđầu tiên phải có được thanh danh tốt.
Nàng đọc tấu chương rồi cũng cười.
nóinăng đùa cợt, nghe thế nào cũng thấykhôngđàng hoàng.
Miêu Bát Cân siết chặt dây cương, cao giọng cười to, trấn an mọi người, "Bà con yên tâm, Phó đại nhân bình an vôsự."
Phó Vânanhbật cười, cái ý tưởng này của Chu Hòa Sưởngthậtxảo quyệt, thế này chẳng phải buộc Vương các lão và những người khác cắn răng làm chỗ dựa cho nàng hay sao?
Phó Vânanhbật cười, Hoắc Minh Cẩm làm sao mà bắt nạt nàng được.
Vân ca nhi có thể đưa người nhà chạy trốn tới Lữ Tống, trời cao Hoàng đế xa, triều đìnhkhôngthể phái ngườiđiLữ Tống làm khó muội ấy, dù có phái ngườiđithậtthìcũng chẳng làm gì được muội ấy.
Lão Sở Vương cườiđitới bên cạnhhắn, kiếm chuyện đểnói, "Vì sao nhất định phải trao choanhtỷ nhi chức vị tổng đốc Lữ Tống chỉ đạo từ xa kia thế?"
Phó Vânanhcúi đầu, đưa tay daynhẹhuyệt thái dương cho Hoắc Minh Cẩm.
Chu Hòa Sưởng ngồi ngay ngắntrênghế đặttrênđài cao, bảo mọi người đứng dậy.
Dương Ngọc Nương nháy mắt với Phó Vânanh,thìthầm: "Ta cưỡi ngựa bắn cung cũng khá, Phó đại nhân là quan văn,côcó biết bắnkhông?"
Dưới bậc thềm, Hoắc Minh Cẩm mặcmộtbộ triều phục màu đỏ, đội mũ quan, đứng ở hàng thứ nhất, thuộc hàng đầu trong các quan võ, mặt mày bình tĩnh, nghiêm túc, kín đáo.
Trong sân vẫn có mấy cây hồng y như trước đây.
mộtlúc lâu sau, Hoắc Minh Cẩm mới vén màn xuống xe, sau đó xoay người lại đỡ Phó Vânanhđixuống.
Gọi "ngài" rồi cònnóilàkhônggiận?
Trước đây Phó Vân KhảiđiQuảng Đông, tới hèhắnvà mấy người Trần Quỳsẽvề kinh báo cáo công việc, Phó tứ lão giađangở Sơn Đông, đến lúc đó mọi ngườisẽvề kinh với nhau.
Phía sau bình phong có tiếng bước chân truyền lại.
Dương Ngọc Nương biểu lộ vẻ mặt kinh ngạc, "côhọc rồi à? Ai dạy thế?"
Nàng ngẩng mặt lên, "Chúng tasẽtiếp tụcđicùng nhau...mộtngày nào đókhôngđinổi nữa,sẽdìu nhauđinhé."
Chu Hòa Sưởng vẫy tay bảo Cát Tường mangmộtcuộn thánh chỉđãviết xong tới, "Ngoài ra còn phải sắc phong muội là Công chúa,khôngcó thực phong, chỉ có danh hào thôi." [5]
Có danh hào công chúa, dân chúng mớisẽkhôngnghĩ ngợi linh tinh, họsẽcoi nàng là người của hoàng thất, là đại biểu của hoàng tộc,khôngnghĩ tới những thứ khác.
Nàng dặn dò Miêu Bát Cân: "Người tới quá nhiều, đừng thiếu cảnh giác, nhất địnhkhôngđược để những người này xung đột với Cẩm Y Vệ."
Trong bữa tiệc,hắntuyên bố ban cho Phó Vânanhdanh hào công chúa.
Nàng cúi xuống hôn, v**t v* mặt chàng.
Chỉ cósựthẳng thắn,thậtlòng và mong đợi.
Từ trước đến nayhắnchỉ quan tâm đến kinh tế dân sinh, theo sát việc cải cách, kiên quyếtkhôngđể mình bị lẫn vào những vụ tranh đấu giữa các đảng phái. Dù gió có thổi hướng nào, đông tây nam bắc,hắnvẫn lù lù bất động,khônggì lay chuyển được, sao hôm nay tự dưng đổi tính thế này?
...
Hoắc Minh Cẩm ôm lấy nàng.
Thôi Nam Hiên đứng dưới tán cây, nhìn lên cây hồng.trênlớp vỏ cây xanh đậm cómộtvết sẹo tròn. Phải chờ tới mùa hạ, tán hồng mới rậm rì xanh tốt.
Cờ xí bay phần phật,trênsân tràn ngậpmộtloạikhôngkhí kì lạ mà áp lực.
Phó Vânanhvề viện của mình, Viên Tam cũngđitheo, đứng ngoài hành lang,điđilại lạimộtlúc.
Ngồi kiệu vào cung, lúcđiqua ngõ,hắncó thể nghe thấy dân chúngtrênphố cao giọng bàn tán về Phó Vânanh.
Phó Vânanhdặn dò nội quan bên cạnh canh chừng,khôngcho ai rót rượu cho y rồi mới xoay ngườiđichỗ khác.
Cho đến giờ, vẫn chưa có ai dám dùng những ngôn từ ô uế để thóa mạ nàng trước mặt mọi người, đây nhất định cũng là công lao của bọn họ.
Tính cách Dương Ngọc Nương sang sảng, vẫnđangthìthầmnóichuyện với Phó Vânanh, "Thế là tốt rồi, trước đây mỗi lần tham gia lễ bắn cung, chẳng ai để ý tới ta hết. Cócôở đây, hai ta có thể làm bạn, tiếp thêm can đảm cho nhau." (đọc tại Qidian-VP.com)
Phó Vânanhnhanh chóng buông màn xe xuống để tránh bị người khác nhận ra.
Dương Ngọc Nương bật cười khe khẽ, "Đương nhiên là cần rồi, tuy ta biết đánh trận nhưng lần đầu vào triều yết kiến Hoàng thượng, ta cũng sợ."
Nhìn quanhmộtlượtđãthấy vô cùng đông đúc.
Trước cửa là mấy bậc thang cao cao, ráng chiều hắt xuống phiến đá sáng bóng, ánh sáng lấp loáng, hắt lên rạng ngời.
...
Tới nơi, xe ngựa dừng lại.
Quãng đời còn lại, họsẽkhôngbao giờ xa nhau nữa.
Cuốn sách nàyđãgiữ mười mấy năm, cho dù được bảo quản cẩn thận nhưng trang giấy cũngđãố vàng.
Yđangđịnh trêu chọc thầy mình mấy câu, Phó Vânanhđãđitới bên cạnh y, kiễng chân ngó vào chén rượu của y.
Ba ngày sau, Chu Hòa Sưởng cử hành lễ bắn cung ở Tây Uyển.
Màn xe được vén lên, nàng nhìn sang, đối diện vớimộtđôi mắt mang ý cười.
Nội quan cầm cờ ngủ sắc trong tay, lắng nghe tiết tấu của tiếng trống, giơ tay múa cờ.
Nhất là vào tuổi chàng bây giờ, chàng càng muốn đối xử tốt với nàng gấp bội.
Ngày nào nàng còn chưa công khai xuấthiện, lưu dân vẫn còn quanh quẩn ở ngoài thành,khôngchịuđi. Dân chúng trong thành lo lưu dân bị đói, chủ động tặng quần áo, thức ăn cho bọn họ.
Những người đứng xem xung quanh khuyên bên này, can bên kia, ồn ã vô cùng.
"Thơm quá."
hắnsẽkhônglo lắng chuyện đó.
Đối với những người lưu dân đó mànói, quan lão gia là nam hay nữthìquan trọng gì, quan trọng là quan lão giathậtsựquan tâm tới bọn họ,thậtlòng giúp họ vượt qua khó khăn.
Mắthắndừng lạitrênmộttrang giấy trong đó, đưa ngón tay khẽ v**t v* mấy chữ thanh tú: Ngô phu tài cao bát đẩu [2].
Chàng khẽ cườinói.
"Chàng chưa từng giận ta."
Hoắc Minh Cẩm vén mái tóc dài của nàng, buộc lại rồi mặc cho nàng từng chiếc áo quầnmột.
Phó Vânanhđích thân rót rượu cho Diêu Văn Đạt, "Mời lão tiên sinh uống rượu."
Bốn mắt nhìn nhau, nhìn nhauthậtlâu.
Hoắc Minh Cẩm vô cùng chăm chút, giúp nàng lau người mặc quần áo, đôi mắt càng lúc càng tối lại, ngồi xổm xuống, tự tayđigiày cho nàng, hơi thở càng lúc càng nặng nề, chàng ngẩng đầu nhìn nàng.
Phải chăm lo chosựnghiệp, cũng phải chăm lo cho gia đìnhnhỏ.
Phó Vânanhmỉm cười, ngước mắt nhìn về nơi xa.
Chờ gặp được bọn họ xong, nàngsẽkhởi hànhđiKinh Tương.
Nàng cười khanh khách.
Trong bữa tiệc,khôngkhí hài hòa.
Hoắc Minh Cẩm giơ tay véonhẹlên mặt nàng, ý cười lấp lánh trong mắt, chậm rãinói: "Vânanh, ta thế nào cũngsẽđisớm hơn nàngmộtbước... nên ta trân trọng mỗi ngày được ở bên cạnh nàng, sống hếtmộtngày lại bớtđimộtnày, làm sao ta nỡ lãng phí thời gian để giận nàng cơ chứ?"
nóichuyện chínhsựmộtlúc, mấy người họ mớinóilời cáo từ rồi ra về.
Bởikhôngmuốn phát sinh ra những chuyện dư thừa khác, từ đầu đến cuối chàng vẫn chưa xuấthiện, tuy vậy vẫn thường xuyên lén tới thăm nàng. Mấy hôm trước chàng vừađingoại thànhmộtchuyến,đãtới năm sáu ngày chưa gặp nàng.
Nàng mỉm cười, nắm lấy tay chàng, mười ngón tay đan vào nhau, bước lên bậc thang.
Phó Vânanhlắc đầu bật cười, "Lúc trước ngươi chẳng đồng ý rồi còn gì, dù ta là người như thế nào cũngsẽnghe lời ta."
Dân chúng đua nhau mua tiểu thuyết. Cùng với việc Phó Vânanhđột nhiên bị nhốt vào tù rồi cuối cùng lại được phục hồi chức vụ cũ, sĩ tử Giang Namđãcử hànhmộtsố buổi tranh luận về việc này, gánh hátđikhắp nơi diễn xuất,trênphố xuấthiệnmấy tấm bia đá khắc thơ, câu chuyện về nữ khâm saiđãđisâu vào lòng người, ai cũng biết đến.
Xe ngựa lại bắt đầu lắc lư lần nữa.
Lữ Tống xa như thế,đitàu cũng phải mấy mấy tháng, Phó VânanhsẽkhôngđiLữ Tống.
Đúng lúc này, hiệu sách đẩy cuốn cuối cùng của bộ "Nữ khâm sai" ra bán, kết cục trong sách đương nhiên làmộtcái kết có hậu.
Chu Hòa Sưởng buôngmộttay xuống, "Chuyện thay đổi chế độ Vệ Sởsẽgây ảnh hưởng rất rộng,khôngthểmộtsớmmộtchiều là xong được, có lẽ cần mười năm hoặc thậm chí là lâu hơn nữa... Hoắc đốc sư lãnh binh chinh chiến nhiều năm, chỉ khihắnra mặt mới có thể xử lý được mấy ông già trong quân đội kia, chuyện thay đổi chế độ Vệ Sởkhôngthểkhôngcóhắn. Trẫm còn nhiều chỗ cần dựa vàohắnlắm, muội làm công chúa, Hoắc đốc sư thành em rể Trẫm rồi."
Phó Vân Chươngnóixong, Kiều Gia đứng bên cạnh còn nhấn mạnh thêmmộtcâu, "Nhị giakhônglừa gạt gìhắn, cũngkhônglấy nhiều ép ít, chỉ ra vài đường đao pháp vớihắn, biết thắng thua là được."
Văn võ bá quan nhìn hai vị quan nữ mặc mãng phục ngẩng đầu ưỡn ngực,đitừ từ từng bước vững vàng thong dong tới giữa sân, mỗi người cómộtsuy nghĩ khác.
Cung Càn Thanh, điện phía đông.
Lão Sở Vương ngẩn người,khôngbiết nên khen con trai phóng khoáng hay nên buồn vì mìnhđãsinh ra đượcmộtđứa con trai ngốc nghếch chẳng biết để ý gì như thế.
Sau ba tuần rượu, Giáo Phường Tư hát múa, Chu Hòa Sưởng trò chuyện với mấy vị các lão. Ngoài điện, đám quan viên trẻ tuổi bắt đầu ồn ào.
[4] Từ dùng để chỉ nơi ở của phi tử của Hoàng đế.
Tấu chương này nhanh chóng được đưa tới bàn của Chu Hòa Sưởng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghi thức rườm rà, quan viên Quang Lộc tự đọc thứ tự.
Phó Vânanhxoay người, đối diện với chàng, đưa tay áp tay lên mặt chàng, dịu dàngnói,
Trong tiếng trống đầy kích động, Phó Vânanhbuôngnhẹdây cung, vùn vụt, mũi tên phá tankhôngtrung, bay theo hình cầu vồng.
Phó Vân Chương ngồi bên cạnh cười màkhôngnói.
Phó Vânanhtưởng đó là thị nữ, bảo nàng ta cầm quần áo vào.
Tựa như cảm giác được ánh nhìn chăm chú của nàng, chàng quay đầu lại, mỉm cười liếc nhìn nàng.
Chu Thiên Lộc ngửa đầu uống sạch chén rượu, liếc nhìn nàngmộtcái, thở dài thườn thượt.
Người vừa tới nín thởkhôngdám thúc giục.
Thôi Nam Hiên bỗng nheo mắt lại.
"Thích nàng, đương nhiên phải tốt với nàng rồi."
Nhớ tới cảnh Hoắc Minh Cẩm và Chu Hòa Sưởng trò chuyện vui vẻ trong bữa tiệc, nàng tò mò hỏi: "Minh Cẩm ca, khi nãy trong bữa tiệc chàngnóichuyện gì với Hoàng thượng thế?"
Nàng nghĩ ngợimộtlúc rồi gật đầu đồng ý.
trêntay Vân ca nhi có thánh chỉ miễn tử màhắntự tay viết nhưng thánh chỉ miễn tử cũng chẳng khác gì thiết khoán miễn tử được ban cho công thần trước kia, chưa chắcđãcó tác dụng.
Đây cũng làmộttrong những nguyên nhân đểkhôngai phản đối quyết liệt việc Phó Vânanhđược khôi phục chức quan cũ: Bọn họ có chung lợi ích.
"anhvợ sai khiến em rể là chuyện thường tình ở đời, Trẫmthậtquá thông minh mà!"
khôngkhí trang trọng, uy nghiêm.
Hoắc Minh Cẩm nhướn mày, mặt có vẻ hơi nghi hoặc, tựa như nàng vừanóimộtcâu rất buồn cười, ôm lấy nàng từ phía sau, gác cằm lên vai nàng, rồi cườinói:
Dân chúng mừng rỡ ủng hộ, vui vẻ ra mặt.
Có thêmmộtngười bạn, trong lòng nàng ta thấy vui hẳn lên, tuy trước đây bọn họ chưa từng quen biết nhau, nhưng sau này có thể giúp đỡ nhau.
Chu Hòa Sưởng lườm ông tamộtcái, cúi đầu phê duyệt tấu chương. (đọc tại Qidian-VP.com)
hiệngiờhắnvà Vân ca nhi thân thiết nhưanhem nhưngsựđời luôn thay đổi, nhỡ đâu về sauhắntin lời mấy vu khống kiathìlàm sao bây giờ?
Hoắc Minh Cẩm cầm lấymộtbàn tay khác của nàng, đưa lên môi,nhẹnhàng cắn ngón tay nàng.
Ông ta vừa dứt lời, Uông Mânđãlấy ramộttấu chương đưa cho mọi người xem.
Từ bên ngoài màn xe vọng vào tiếng người ồn àotrênđường phố, đương buổi chiều hôm, mọi ngườiđangtrênđường trở về nhà, bướcđivội vã, dù bên ngoài có mệt mỏi đến mức độ nào, nhà luôn là nơi bình yên thoải mái nhất.
mộtlúc lâu sau, Viên Tam gãi đầu đứng dậy, "không... Takhônggiận ngài đâu, chỉ là lúc này ta chưa quen thôi."
Phó Vânanhgật đầu.
Năm nào cây hồng cũng ra quả, lúc chín, những quả hồng đỏ tươi, chín mọng, lúc lỉu nơi đầu cảnh như những chiếc đèn lồng đỏnhỏnhỏxinh xinh.
Chàng đứng dậy, đặt hai tay bên người nàng, cúi xuống hôn nàng, "Đêm naysẽyêuthương nàng."
Vua tôi hai người nhìn nhaumộtlát rồi cùng cười.
Diên Văn Đạt hừ lạnhmộttiếng,khôngthèm nhìn nàng, ra vẻ rất ghét bỏ.
Dường như cũng ghét bỏ y như Diêu Văn Đạt lúc nãy nhưng khóe miệng lại cong lên.
"Chuyện đời con đời cháuthìlàm sao mà con biết được? Con cháu có phúc của con cháu, con chẳng lo được nhiều thế. Consẽlàm hết sức để mở đường cho Thái tử. Về sau này thế nào đó là chuyện của nó."
Phó Vânanhnhất thời nín lặng.
Đương nhiên Hoắc Minh Cẩm nhớrõđêm hôm ấy, thậm chí còn nhớrõlúc nàng ôm lấy chàng, hàng mi dày cong vút rung rung thế nào, nàng từ từyêuchàng.
Bên cạnh nàng, Dương Ngọc Nương cũng nhảmộtmũi tên ra.
Chàng vẫn luôn ở Kinh Sư,âmthầm khống chế toàn bộ cục diện. Lưu dân bên Kinh Tương chính là do chàng phái người đưa tới đây, nếukhôngbọn họ chẳng thể nào lặn lội đường xa màđinhanh như thếđãtới kinh sư.
"Minh Cẩm ca, chàngthậttốt với ta."
Sau khi nhìn thấy nàng, mấy người Đỗ Gia Trinh, Triệu Kỳ nhìn nàng đăm đăm, ngơ ngác hồi lâu, lắc lắc đầu, nhắc nhở chính mìnhkhôngđược ngây người.
Đầu đường bên kia dường như nổi lênmộtcuộc bàn cãi xôn xao gì đó. Trong tiếng ồn ào, giọngnóicao vút của phụ nữ vọng tới bên này.
Sau khi đọc xong tấu chương, Chu Hòa Sưởng mỉm cười, đưa cho Phó Vânanh. Khi nãy nàng vừa bí mật vào cung.
...
"Nhớ."
hắnđãtính đến tất cả những biến cố có thể phát sinh, chuẩn bị cách xử lý.
Nàng vẫn mặc nam trang,đivào nhà chính.
Nàngkhôngcòn ở đây nữa,sẽkhôngcòn ai cầm giỏ tre, đứng dưới tán cây, đưa mắt trông mong nhìn lêntrên, chờhắngác thang lên hái hồng.
Có người nhận ra Miêu Bát Cân, vây quanhhắn, hỏihắnvề chuyện Phó đại nhân.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, hết sức quen thuộc.
Quan viên trong triều ai chẳng phải cực khổ muôn phần mới lên được vị tríhiệngiờ, bọn họ rất sáng suốt, là nam hay nữkhôngquan trọng, quan trọng là có thể đem lại lợi ích cho bọn họ haykhông. Trước kia còn từng có nữ hoàng đế,hiệngiờ cùng lắm chỉ là nữ tuần phủ mà thôi.
"Chàng vẫn luôn nhường nhịn ta, là ta bắt nạt chàngthìcó."
Phó Vânanhvà Dương Ngọc Nương đứng bên cạnh nhau.
Vô số ánh mắt tập trungtrênngười bọn họ, có rất nhiều người đơn giản là ghen tỵ, có rất nhiều người chán ghét, có rất nhiều người kính nể, có rất nhiều người tôn trọng, có rất nhiều người ngơ ngáckhônghiểu ra sao...
...
Hai người đều mặc mãng phục do Hoàng thượng ban cho, tham gia lễ bắn cung với các quan viên Lục Bộ khác.
Thời tiết càng ngày càng ấm áp, xuân về hoa nở, tơ liễu phất phơ, cây hồng vãn còn chưa lên lá non, cành khô trụi lủi.
Phó Vânanhcho rằnghắncó chuyện muốnnóivới mình nhưng đợi mãi vẫnkhôngthấyhắnvào phòng, đẩy cửa ra ngoài, thấyhắnđangngồi xổm trước hành lang xoa mặt, điệu bộ trông đến là đáng thương, mỉm cười, "Còn giận ta hả?"
Chàng cúi đầu dụi vào mặt nàng, râu chàng cọ lên má nàng hơi ran rát.
...
Nụ cười của y bỗng tắt ngấm.
Nàngkhôngnóigì, đưa tay v**t v* gương mặt càng.
Lưu dân rất tin tưởnghắn, lục tục tảnđi.
Vào thành, Miêu Bát Cânnóivới Phó Vânanhngười từ bên Kinh Tương chạy tới càng ngày càng nhiều,hiệngiờ các tỉnh bên đườngkhôngcho lưu dân Kinh Tươngđiqua, quan phủ cũngkhôngdám cấp phépđilại cho họ nữa, sợ xảy ra chuyện gì.
...
Chương 168: Đại kết cục (Hoàn)
Nàng quay đầu, dùng đôi tay ướt đẫm quàng lên cổ chàng,nhẹnhàng hôn chàng.
Sau buổi lễ bắn cung, Chu Hòa Sưởng mở tiệc chiêu đãi quần thần.
Chu Hòa Sưởng hơi sợ chàng,khôngdám gọi thẳng chàng là em rể nhưng luôn tự coi mình làanhvợ, vô cùng tự hào.
Phó Vânanhbiết tất cả mọi người đềuđangnhìn mình, nàngkhôngquay đầu lại,đitừng bước về chỗđãđược lễ quan đánh dấu.
trênđườngđi, bọn họsẽđiqua Hà Nam, lần này nàng định dành riêng mấy ngày đểđithăm mẹ và em trai, emgái,khôngbiết cái răng bị gãy của em trai nàngđãmọc ra chưa.
Mãi đến khi nắng chiều tỏa rộngtrênbầu trời, đình đài lầu các đều được phủmộtlớp ánh sáng đỏ, bữa tiệc mới tàn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu Hòa Sưởng đặt bút viết châu phê, khẽ đáp, "Về sau nếu con lú lẫn sai lầm gì, Vân ca nhi có thể chạy trốn tới Lữ Tống."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.