Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 63: Đả kích
Sau khi thứ tự được công bố, các thí sinh còn phải gặp mặt các vị giáo thụ, trả lời câu hỏi của các thầy.
Người quân tử có ba niềm vui lớn,khôngbao gồm xưng vương xưng bá. Cha mẹ khỏe mạnh, huynh đệ bình an,khôngoán hận lẫn nhau, đây là niềm vui tứ nhất;trênkhôngthẹn với trời, dướikhôngthẹn với người, đây là niềm vui thứ hai; được giáo d·ụ·c những nhân tài ưu tú cho thiên hạ, đây là niềm vui thứ ba. [3]
Thứ Ngô Đồng Hạcđangsao chép là vài văn viết theo đề "Đức bấtcô, tất có lân" của Phó Vân, Tô Đồng, Triệu Kỳ, Chung Thiên Lộc và Viên Tam.
Được, nàng chờ.
Có người bất ngờ, có người thấy khó hiểu, có người thấy tò mò, đương nhiên cũng người cao giọng chất vấn,khôngđồng ý với cách xử lý lần này của thư viện.
Phó Vân Khải cũngkhôngkêu to hét lớn như mọi khi, ngước lên nhìn tờ giấy đỏ dántrêntường, ngẩn ngơ.
Mọi ngườikhôngthèm để ý tớihắn, vớisựthô thiển kém nhạy cảm củahắn, các thầy có châm chọc móc máy thế nào có khihắncũngkhônghiểu được.
"Phó Vân, Tô Đồng, các trò vài đây."
Ban đêm, trờikhôngtrăng cũngkhôngsao, bóng đêm đặc quánh.
Hai người tập trung tinh thần, trả lời lưu loát.
Tô Đồngkhôngtới, học sinh xung quanhthìthầm với nhau, đồng loạt nhìn về phía Phó Vânanh.
Nàng vốn tưởng rằng mình có thể đạt hạng ba hoặc hạng nhì,khôngngờ lại có thể đồng hạng nhất với Tô Đồng.
mộtphó giảng cười lớnnói.
Tô Đồng bên cạnh cũng hoảng sợ.
Mấy người nhát gan còn khóc như mưa, nức nở chạy ra khỏi viện, nức nở chạy thẳng ra ngoài cổng thư viện, bị đám học trònhỏđuổi theo kéo về, tiếp tục ngồi trong góc nức nở.
Phó Vânanhtrả lễ, "Cũng chúc mừng Triệu huynh."
Thôi Nam Hiênnói, phẩynhẹbàn tay, ý bảohắnđira ngoài.
"Cuối cùng các thầy hỏi cái gì? Nguyên văn câu hỏi là thế nào?"
...
Bên cạnh bàn cómộtngườiđangngồi viết, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt tuấn tú.
Đám học sinh xôn xao, đưa tay về phía "y" đáp lễ.
"Chúc mừng."
Phó Vânanhnói, "Tiên sinh chỉ hỏi mấy câu học thuộc, hỏimộtchút về tình hình thếsựhiệngiờ rồi bảo muội ra ngoài thôi."
...
mộtcậu học trònhỏcảm nhận đượcsựbất mãn của mọi người, vội vàng xin lỗi, "Mong các huynh thứ lỗi, hôm nay Thôi thám hoa tới giảng bài, mấy người chúng tađangbị phạt,khôngđược đến nghe, trong lòng buồn bực nênkhôngcười nổi."
Khi công bố kết quả lần trước, thứ tự được công bố từ dưới lên, hôm nay ngược lại, Phó Vânanhvà Tô Đồng là những người đầu tiên được gọi tên.
Vốn chỉ làmộthọc sinh xuất thân chẳng có gì, đáng lẽ ra phải vừa tự ti vừa kiêu ngạo, vừa nhạy cảm lại vừa cẩn thận, nhưng Phó Vânkhôngnhư thế.
Mọi người lại gật đầu.
Lại nghe tiếng Triệu Kỳ cườinói, "Nếu như Thôi thám hoa ở lại phủ Võ Xươngthìvề sau nhất địnhsẽcòn tới giảng bài."
Trước đây khi đọc xong bài văn của Tô Đồng, Khương Bá Xuân vô cùng vui mừng, tuy về mặt kỹ xảo còn hơi kém nhưng nhìn câu chữ có thể thấy được đây là người có bản lĩnh, làmộthạt giống tốt, vốn tưởngđãtìm thấy được người đứng hạng nhất, nhưng sau khi đọc vài văn của Phó Vân, ôngkhôngkìm nén được cong khóe miệng, khẽ bật cười, khí thế sắc bén, kết cấu nghiêm chỉnh, cũng làmộttác phẩm xuất sắc.
Tác giảkhôngcố ý cắt ở chỗ gay cấn, dựa vào "mộttờ giấy đỏ" và phản ứng của đám học sinh, ta nghĩ mọi người đều biết kết quả là động hạng nhất chứ nhỉ, ha ha.
Phó Vânrõràng có thể hiểu được ý định lôi kéo của bọn họ, nhưng lại vẫn luôn thờ ơ.
Triệu Kỳ mặtkhôngđổi sắc, "Gọi ta Ngọc Lang là được."
mộtngọn đèn dầu lạc lay động, tỏa ra ánh sáng nhènhẹ.
Thôi Nam Hiên trầm mặc hồi lâu, đặt trang giấy xuống, "Triệu Kỳ và Chung Thiên Lộcthìkhôngcần quan sát thêm nữa."
Môi Phó Vânanhrun run,khôngbiết có nên cười haykhông, nhìn xung quanh, ngoài nàng, Tô Đồng, Triệu Kỳ và Viên Tam, những người khác đều khóc như cha c·h·ế·t, chỉ muốn đập đầu xuống đất cho xong.
Ngô Đồng Hạc ngẩng đầu lên, cười đáp: "Đương nhiên là để cho người ra đề đọc rồi."
Vô cùng cẩn thận.
...
Phó Vânanhliếc nhìnhắn, thấyhắncười tươi như hoa, hỏi: "Chẳng phải là huynhkhôngmuốn leo núi à?"
Triệu Ký xấu hổ trong giây lát, giải thích: "Đây là tam gia gia đặt cho ta."
Mặt màyhắnthanh tú, từnhỏlại lớn lên trong vòng tay các bà các mẹ nên động tác cử chỉ cũng chịu nhiều ảnh hưởng từ bọn họ, ánh mắt này nhìnkhônggiống nhưđangkhoe khoang, thực ra hơi giống liếc mắt đưa tình.
Phó tứ lão gia biếtkhôngnhiều chữ nhưng hai chữ "Phó Vân" vẫn đọc được.
Phó Vân Khải cũng giống Phó tứ lão gia, dựng thẳng lưng, nghe thấy người khácthìthầm bàn tánthìquay qua, nhìn người nọ bằng ánh mắt đầy tự hào: "Vân ca nhi là em trai ta đấy!"
Thư phòng sắp xếp đơn giản, chỉ có kệ sách, bàn ghế, giường tủ,khôngbày biện đồ cổ, đồ trang trí cũng chỉ cómộtchiếc bình, trong bình cắm ít hoa tươi.
Dưới ánh đèn, khuôn mặthắncàng đẹp như tranh, khí chất vượt ra ngoài thế tục.
Đều là những người trẻ tuổi, có ai chịu ai bao giờ, dùtrênmặtkhôngcó biểuhiệngì nhưng khóe môi mím chặt của nhiều người trong số họđãthểhiệnsựkhôngcam lòng.
Thấy hai người bọn họ bình tĩnh, cơ bảnđãthuộc đến tám chín phần mười kinh thư, gặp những câu hỏi khó cũngkhôngđáp bừa mà khiêm tốn đưa ra quan điểm của mình, các vị giáo thụ gật đầu, nhìn nhaumộtlát rồinói: "Hy vọng hai người các trò sau khi nhập họcsẽkhôngkiêu căng tự mãn, tiếp tục khiêm tốn cần cù, trở thành tấm lương tốt."
Ngô Đồng Hạckhôngdámnóinhiều, thưa vâng, dâng lên chohắnmộttập bài thiđãđươc chép lại, "Đây là bài văn của những học sinh có thứ hạng cao trong kì thi lần này, đệđãđọc rồi, cũng chấp nhận được."
Câu hỏi đều nằm trong tứ thư ngũ kinh, có câu hỏi riêng Phó Vânanh, có câu hỏi riêng Tô Đồng, cũng có câu hỏiyêucầu cả hai người phải trả lời.
đanglúc đám học sinh còn ỉu xìu uể oải, mấy cậu học trònhỏlại vui mừng báo cho bọn họ: "Các thầynóicác huynh đều rất khá, đều là những người có tiềm năng."
"Triệu huynh khách khí rồi, vậy chúng ta nên xưng hô với Triệu huynh thế nào?"
Giang Thành thư viện, qua hai lần cửa, tiến vào khu giảng đường, lốiđibên trái thông tới ba gian phòng, là nơi các vị chủ giảng làm việc hằng ngày.
...
mộtlát sau, ông mới bừng tỉnh, cười lời: "Hạng nhất rồi này!"
khônghỏi gì liên quan đến suy luận hay giải thích kinh văn cả.
Mấy người Vương thúc giờ cũng hoàn hồn, lén nhìn nàng, môi mấp máy lạikhôngnóinên lời.
Phó Vân Khải ngạc nhiên hỏi: "Đồng ca nhi tại sao lại lờ chúng tađinhư vậy? Chuyện Viện tỷ nhi có liên quan gì đến chúng ta đâu?"
Nhưng ở thư việnthìkhác đấy! Nhìn xung quanh, mọi người đều tương tự, kẻ tám lạng người nửa cân, cuối cùng bọn họ có thể thi đấu với người khácmộtcách công bằng rồi.
Thư pháp gia Thẩm Độ viết chữ Khải uyển chuyển, tinh tế,nhẹnhàng, phiêu dật, phong thái ung dung, được Minh Thành Tổyêuthích, khen ông ta là "Vương Hi Chi [1] của triều ta". Thời ấy rất nhiều chiếu chỉ, chế cáo, công văn quan trọng của triều đình đều do ông ta chấp bút, do vật các vị đài các trọng thần [2] cũng lấy loại chữ này để soạn thảo chiêu cáo, bởi vậy kiểu chữ này được gọi là "đài các thể". Để nhận đượcsựyêuthích của bậc đế vương và tuân theoyêucầu của khoa cử, người đọc sách cũng tích cực học theo khiến cho thể đài các trở nên phổ biến.
"Tađãbị bãi quan về quê, về saukhôngcần gọi là đại nhân."
Lương Tu Kỷ thích chữ viết của Phó Vân nên tới tìm Khương Bá Xuân để mượn bài thi của "y", muốn xem lại lần nữa.
Sơn trưởng Khương Bá Xuân cười lắc đầu, nhìn về phía những người khác.
Người phụ nữ nghe xong, tươi cười, "Hôm ấy ở bến thuyền tỷ nhìn thấy cậu takhôngtầm thường, quả nhiên hơn người."
trênđường người Thôi giađixuống phía nam, Thôi nhị tỷ nhi tranh cãi với Thôi Nam Hiên, tức giận đưa congáiNgô Cầm bỏđimàkhôngnóimộtlời. Hai mẹ con chưa bao giờ xa nhà, Thôi nhị tỷ nhi tuy rằngđãlấy chồng nhưng cóanhtrai che chở, chồng nàng ta lại là phụ tá củaanhtrai nên rất nghe lời nàng ta, bởi vậy dẫuđãlàm mẹ nhiều năm nhưng vẫn ngây thơ, đơn thuần, chưađiđược bao xađãbị bọn buôn người lừa gạt. Vẫn còn may nàng ta thông minh, bảo congáiNgô Cầm giả làm người câm để lừa bọn buôn người, bọn buôn ngườikhôngcoi đứa bé con như Ngô Cầm ra gì nên hai mẹ con mới có thể tìm được cơ hội nhảy xuống nước chạy trốn. Ngày ấy ở bến tàu may mà có Phó Vân cứu giúp, Thôi nhị tỷ nhi luôn nhớ ơn ân nhân. Sau khi được thủ hạ của Thôi Nam Hiên đưa về phủ Võ Xương, Thôi nhị tỷ nhi luôn nghĩ tới chuyện trực tiếpnóilời cảm tạ, nhân tiện còn biếu người ta ít tiền.
Ngô Đồng Hạc hiểu ý, thưa vâng.
Người còn lại đương nhiên là Phó Vânanh.
Những thiếu niên trẻ trung hăng hái đầy khí phách này về sausẽlà bạn học của nàng.
Tiếng chổi lại vang lên soàn soạt.
Phó tứ lão gia là người từng trải, sợ tới muộnthìphòng tốtsẽbị học sinh khác chiếm mất nên liên tục thúc giục người hầu kẻ hạ sắp xếp hành lý chăn đệm, chỉ mong dọn vào thư viện ngay lập tức.
Phó Vânanhcưỡi ngựa cạnh Phó tứ lão gia, nhìn Phó tứ lão gia vui vẻ suốt cả ngày, mặtkhôngđổi sắc.
Mọi người bị nàng nhìn đều rùng mình, liên tục lui ra phía sau, chạy hết về phía Tô Đồng.
Người nọ bịhắnnhìn vậythìhoảng hốt, vội vàng tránh sangmộtbên.
"Phó Vân cònnhỏtuổi hơn Tô Đồng đấy."
Phó Vân Khải chặc lưỡi,thìthầm: "anhtỷ nhi, muội nhớ cẩn thận đấy, bọn họ họckhôngbằng muội, định ra sân bóng đòi lại thù này đây mà!"
Học trưởng Trần Quỳ đứng ngoài cửa lớn, nhìn khung cảnh trước bức tường từ xa, khẽ gật đầu, dù sao cũng là hạng nhất, khí độ cũng hơn người.
"Cháu trai nhà ông ai cũng tuấn tú lịchsự, làm tôi xấu hổ c·h·ế·t."
Thấykhôngai dám lại gần Phó Vânanh, Phó Vân Khải vô cùng đắc ý, cười tươi như hoa, tới bên cạnh nàng,thìthầm, "anhtỷ nhi, muộinóicho huynhđi, huynhsẽkhôngnóivới người khác đâu, các thầy hỏi muội những gì thế?"
mộtngười tùy tùng đầu đội mũ rơm, mặc áo ngắn ngăn Ngô Đồng Hạc lại, "Đêmđãkhuya."
Nàng chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, nhưng nghĩ kỹ, nàng hiểu ra Thôi Nam Hiênđanglàm gì. Con đường làm quan sụp đổ trước mắt,hắnkhôngmuốn cứ để thế mãi, dạy học vừa là để nâng cao danh tiếng, vừa là đưamộtcánh tay cho các học sinh trẻ tuổi, mở rộng mạng lưới của bản thân. Dựa vào bản lĩnh củahắn, sĩ tử ở đất Hồ Quảng này ai có thể thoát khỏi lòng bàn tayhắn?
Ngô Đồng Hạckhôngdám hỏi tiếp, chắp tay rời thư phòng.
Cuối cùng cũng tới lượt mấy người Phó Vân Khải,hắnkhẽ cắn môi, hiên ngang lẫm liệt, "Bị mắng vài câu chứ gì? Ta quen rồi!"
"khôngsao, muội cũng từng trải qua tình huống này rồi." Phó Vânanhkhônghề lo lắng, "Mấy hôm nay muộiđãliệt kêmộtsố phần chính cho huynh, huynh cứ theo đó để ôn tập. Khi các thầy đặt câu hỏi, huynh biết bao nhiêuthìtrả lời bấy nhiêu,khôngtrả lời được cũng đừng hoảng loạn, đến Trạng nguyên cũng còn mắc lỗi nữa là huynh."
"Hóa ra thiếu gia Triệu gia cũng biết ngượng, huynh còn tưởng rằng da mặthắndày hơn tường thành nữa kìa."
...
Đám học trònhỏlắc đầu, "Thôi thám hoa đứng lớp, làm sao có thể muốn tới là tới được? Xung quanh giảng đường có tạp dịch trông coi, chúng ta cũngkhôngvào được."hắnchu miệng lẩm bẩm, "Nếu có thể trà trộn vào trong, chúng tađãở trong đó nghe giảng từ lâu rồi."
Các vị chủ giảng thấy ông ta khen chữ của Phó Vân, tất nhiênsẽkhônglên tiếng phản bác, liên tục gật đầu hưởng ứng.
...
Đám học trònhỏđưa mọi người tới trước khu làm việc của các thầy.
"Sao chép làm gì thế?"
Ngô Đồng Hạc mỉm cười, "Gặp vài lần ạ, tuấn tú lắm, còn có vẻ rất tinhanh, chỉ có điều vẫn cònnhỏ,khôngbiết sau này thế nào."
Thực ra nếu Triệu sư gia biết ý, ngại mang tiếngthìđãrút khỏi lần bầu chọn này, vậy hẳn là dễ dàng hơn bao nhiêu.
Ngô Đồng Hạc gật đầu, "Kết quả thiđãđược công bố, biểu tỷđicũngkhôngsao, mấy ngày nữa Phó Vân phải dọn vào thư viện ở rồi."
Ôngkhôngdám tin, chen tới phía trước đám người, đưa tay sờ sờ tờ giấy đỏ liền bị học sinh trông coi bên cạnh nhắc nhở.
Trần Quỳkhôngcó phản ứng gì, dán danh sách xongthìdẫn các học sinh khác quay lại thư viện.
Ra ngoài hành lang, phía trước lại thấy mấy bóng đèn lồngđivề phía này.
Chung Thiên Lộc nhạy cảm,khôngcần người khácđãhỏi han tớiđãđỏ hoe cả mắt, ôm mặt chạy ra.
Khương Bá Xuân lại khó xử.
Phó Vân Khải mặt như đưa đám: "Vừa thi xong huynh hình nhưđãquên sạch rồi!"
Ông takhôngchỉkhôngrút khỏi cuộc bình chọn mà còn nhất định phải công khai lựa chọn cháu mình nữa cơ.
[2] Đài các nghĩ đen là lầu cao, đài các trọng thần là các đại thần quyền cao chức trọng.
Mọi người hiểu ra,khôngcòn buồn nản nữa, tiếng cườinóilại bắt đầu vang lên, có mấy người kích động quá nhảy cẫng lên hoan hô.
Thôi nhị tỷ nhi vui vẻnói: "Tasẽgọi người chuẩn bị lễ vật ngay, chờ đón Cầm tỷ nhi từ nhà tri phủ vềthìđiluôn."
Nhữngyêucầu nghiêm ngặt làm cho thể chữ này mấtđicá tính, khiến cho chữ ai cũng như chữ ai, hoàn toànkhôngcó dấu ấn cá nhân trong chữ viết, những văn nhânyêuthích thư pháp lấy đây làm điều đáng tiếc nên phản đối quyết liệt, nhưng xu thế là tất yếu, khôn ai chống lại được.
Trong hai ngày, người hầu kẻ hạ trong nhà quay cuồng.
Mọi người nhìn nhau rồi cùng mỉm cười.
Chủ giảng giàu kinh nghiệm Lương Tu Kỷ nhấpmộtngụm trà, chậm rãinói: "Ta vô cùng ưa thích chữ viết của Phó Vân, đoan chính, mỹ lệ, lưu loát, tuy theo thể đài các nhưng lạikhôngmấtđicốt cách, có phong phạm của người quân tử. Tuy bút pháp vẫn có vài khiếm khuyếtnhỏ, cấu tạo nét bút vẫn cần phải luyện thêm nhưngmộtthiếu niên còn chưa tới tuổi trưởng thành màđãcó thể viết ra được những nét chữ đẹp nhường này cũng là hiếm có lắm rồi!"
Chung Thiên Lộc đỏ mặt, buông tay áo nàng ra, lùi sangmộtbên.
Nàng cómộtloại trực giác, chuyện Phó Viện... chưa chắcđãđơn giản như những gì Phó tứ lão gia kể, Tô Đồng quá kín đáo, sau khi chuyển tới phủ Võ Xương, cái cảm giác u buồn bức bối mờ lờtrênngườihắndường nhưđãkhôngcánh mà bay...thậtgiống như... cắt đứt quan hệ với Phó gia là điều màhắnvẫn luôn chờ đợi.
Trong bài thi của Phó Vân và Tô Đồng, phần nhiếp kinh và các phần chiếu cáo sách biểu, thiên văn địa lý làm tốt như nhau,khôngcó chỗ nào bắt bẻ được. Nhưng cũng giống nhưmộtkỳ thikhôngthể có hai Trạng nguyên, các kì thi nhập học của Giang Thành thư viện chưa từng có hai người đứng đầu trongmộtlần thi.
"Y" vẫn cứ khư khư cái phong cách Đan Ánh công tử,khônghề che giấusựsắc bén của bản thân,khôngđánh mất cái tôi ban đầu,khônghề quan tâm đến cái nhìn của người khác.
Đến lượt Viên Tamđira,hắnnghênh ngang ngồi xuống ngạch cửa, "Ai nha, tanóithẳng là takhôngbiết, chưa học đến chỗ đó, các thầy liền bảo tađira."
Thôi Nam Hiên từ từ giở bài thi ra xem, động táckhôngnhanhkhôngchậm, có vẻ có chútkhôngđể tâm.
Chu Đại Lang lườm hai người họ, mắt sắc như dao.
Hoa đèn bỗng nổ lách tách, ngọn lửa đèn dầu lay độngmộtchút, vẫn tiếp tục cháy.
thậtkhôngngờ năm nay thư viện có thêm Triệu sư gia mới tới làm chủ giảng, số lượng giáo thụ vừa đúng mười hai người, mọi người tranh cãimộthồi,mộtnửa chọn Tô Đồng,mộtnửa chọn Phó Vân, vẫnkhôngra được kết quả cuối cùng.
Ngô Đồng Hạc cười màkhôngnói.
Đám học sinh vội vàng quay đầuđichỗ khác, người nhìn trời, người nhìn đất, người ngắm hoa.
Giang sơn có thêm người tài, học sinh tuổi còn trẻ màđãgiỏi giang như thế, đó là niềm vui của người làm thầy! (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi người xung quanh giả vờ nhưkhôngnghe thấy gì.
Lương Tu Kỷ giơ tay tỏ ý cảm ơn.
Người đàn ôngkhôngngẩng đầu lên, cất giọng bình tĩnh.
nóicho cùngthìtrình độ học vấn của Tôn tiên sinh vẫnkhôngbằng giáo thụ trong thư viện, đến khả năng mắng chửi người khác cũng kém hơnmộtchút, Phó Vân Khải tươi cườiđivào, tới lúc ra hai chânđãrun lẩy bẩy, người lảo đảođivề phía trước, vừađivừa lau nước mắt, "Ta có lỗi với tứ thúc! Có lỗi với nãi nãi! Có lỗi với thiên địa tổ tông!"
Ngô Đồng Hạc là em họ của chồng nàng ta, cũng là em họ của nàng, từng bảo nàng tahắnlà phó giảng ở Giang Thành thư viện, nên tránh chuyện này, hơn nữa Thôi Nam Hiên rất có thể đến thư viện dạy học, nếu người ngoài biết Phó Vân là ân nhân từng cứu mạng emgáicủa Thôi Nam Hiên, có thểsẽnghi ngờ kết quả thi của "y".
Phó Vânanhcũng hơi ngạc nhiên.
Lương Tu Kỷ đến bên bànhắn, nhìn xuống trang giấyđangnằm dưới chặn giấy, hơi ngạc nhiên.
Về thể đài các triều Minh, ban đầukhônggọi như thế, do viết chữ theo thể này đều là các đài các trọng thần danh tiếng lẫy lừng nên gọi là thể đài các. Tới triều Thanh, đổi tên thành "thể quán các", quy phạm chặt chẽ, thống nhất, tiêu chuẩn hơn, giống như trong văn miêu tả, giống như in,rõràng dễ đọc. Đẹpthìđẹp nhưng đương nhiên cũng mấtđiphong cách.
Phó Vânanhhơi cong khóe miệng, nhướn mày.
Học sinh đứng trước tường sôi nổi bàn luận.
Phó Vânanhvà Tô Đồng lần này có nhảy xuống Hoàng Hà cũngkhôngrửa sạch nỗi oan, những học sinh khác giờđãnhận định hai người bọn họ khi nãy hoặc là ra vẻkhôngcó gì, hoặc là tài năng hơn người mới có thể trả lời câu hỏi của các vị giáo thụ nhưng lại cố ý lừa bọn họ, bảo là câu hỏikhôngkhó!
Nghenóimỗi tháng thư viện có ba kì thi, hơn nữa mỗi lần thi đềusẽxếp hạng để thưởng phạt, đám học sinh rên lên ời ời.
Ngô Đồng Hạc cúi đầunói, "Phó tiểu tướng công ngày ấy cứu nhị tỷ nhi đúng là Phó Vân, đệđãnhờ người hỏi thăm, Phó Vân đưa emgáitới Trường Xuân Quan tìm thầy trị bệnh, khi thả neo ở bến tài, thấy nhị tỷ nhi và Cầm tỷ nhi rơi xuống nước, lập tự sau tớ xuống cứu hai mẹ con tỷ ấy, còn tặng hai mẹ con quần áo, tiền bạc, sau đó cũngkhôngcần nhị tỷ nhi phải tạ ơn. Đứa bé này nhân phẩm đoan chính, tài văn hơn người, còn là người nhiệt tình như thế, đúng là hiếm có..."
Hai người vẫnđanglâng lâng chưa hoàn hồnđãra khỏi viện, những người khác lập tức chạy lại, nháo nhác hỏi: "Thế nào rồi, câu hỏi của các thầy có khókhông?"
Nàng hơi kinh ngạc nhưng cũng dần bình tĩnh lại.
hắnđangđịnh ra ngoài, chần chừmộtchút, lên tiếng hỏi: "Ngài...thậtsựsẽtới thư viện dạy học sao?"
Mọi người nhìn nhau.
Các vị giáo thụ mỉm cười gật đầu nhận lễ rồi bắt đầu đặt câu hỏi.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng kêu cọt kẹt rồi mở ra, tùy tùng bên trongnói: "Xin mời vào."
Phó Vânanhlãnh đạm liếc nhìn Chung Thiên Lộcđangkéo tay áo nàng.
"Phó lão tứ, đây là ôngđangngầm khoe khoang chứ gì! Đồng hương với nhau, nhà mấy ngườiđãcó nhị thiếu gia là cử nhân rồi, nay lại có Vân ca nhi,nóithậtđi, nhà mấy người có phải là có độc môn bí phương gì haykhông?"
trênmặt mọi người đều lộ vẻ thất vọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tùy tùngkhôngnhận xấp giấy, vào phòng thông báo với người bên trong.
Bọn họ là người làm thầy, thích những học sinh trẻ tuổi sôi nổi, khí phách, hăng hái, cho dù quan điểm của người này có chút xa dời tư tưởng của thánh hiền cũngkhôngsao, nhưng cũng ngợi khen những học sinh khiêm tốn, thận trọng.
Phó Vân Khảikhôngnhịn được liền bật cười, vội vàng lấp l**m: "Ai nha! Ta thi được chính khóa sinh rồi, vui quá!"
Thí sinh bên ngoài cònđangchờ thông báo kia kìa!
Mọi người ai cũng biết ông ta hết lòng vì thư viện,khôngvương chút tư lợi nào cho bản thân, đành khuyên: "Sơn trưởngkhôngphảiđãnóimuốn loại bỏ những tư duy cổ hủ, thay đổi tư duy đắm chìm vào mục tiêu khoa cử mà bỏ qua kiến thức thựcsựcủa học sinh hay sao? Hay là thay đổi từ chính kì thi nhập học nàyđi,mộtkỳ thikhôngthể có hai Trạng nguyên làthậtnhưng tại sao thư viện lạikhôngthể có hai người đứng hạng nhất?"
Nghenóinăm trước có thí sinh thi đỗ nhưngkhôngtrả lời được câu hỏi mà bị "khuyên" nghỉ hoc hoặc hạ xuống thành phụ khóa sinh.
Trong số học sinh, chỉ có ba người từ đầu đến cuối luôn giữ được bình tĩnh, dường như chẳng hề cảm thấy hứng thú gì với vị thám hoa danh tiếng lẫy lừng Thôi Nam Hiên.
"Đúng vậy ạ."
Người hầu trong nhà đều biết hai vị thiếu gia thi đỗ chính khóa sinh của thư viện, vừa mừng vừa sợ, sau lại biết các thầy trong thư viện còn cần đích thân kiếm tra kiến thức của bọn họ nên cũng lo lắng thay. Được Phó tứ lão gia dặn dò, mấy ngày sau đó, người hầu kẻ hạ đếnđilại cũng rón rén, sợ quấy rầy haianhem.
Mọi người ai cũng dùng đài các thể nhưngkhôngcó nghĩa loại chữ này ai cũng có thể viết đẹp. Lương Tu Kỷ thích thư pháp đến mức gần như si mê, khi cònnhỏđãtheo danh sư tập viết nên viết chữ Khải rất đẹp, khiến người ta đọc thôi cũng cảm thấy tâm hồn thoải mái.
Nắng chiếu qua cửa sổ rọi vào trong phòng, bóng nắng lung linhhiệnratrênhai bài thi đặttrênchiếc bàn cạnh cửa sổ, niêm phong ở gócđãđược mở ra, ánh sáng mặt trời dìu dịu chiếu xuống hai cái tên, hai bút tích thanh tú: Phó Vân, Tô Đồng.
Phó Vân Khải tin tưởng Phó Vânanhtuyệt đối, nghe nàngnóivậy liền amộttiếng, cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng: "Vậy là tốt rồi! Các thầy đúng làsẽkhônglàm khó chúng ta mà!"
Cũng may còn có Triệu sư gia ở đó, ông ta còn ngang nhiên ngồitrênghế bành lén nháy mắt với Phó Vânanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi người trong phòng tuy mỗi ngườimộtý nhưngkhôngkhíkhôngmấy căng thẳng.
Ánh mắt Lương Tu Kỷ như có chiếc bóng vừa vụt qua, vuốt râu trầm tư,mộtlúc lâu sau mới bật ra câu hỏi: "Vị đại nhân ấy muốn tới thư viện dạy học chăng?"
Phó Vânanhnhìn xung quanhmộtlượt, khẽ gật đầu chào hỏi.
đãđến giờ Tỵ ba khắc, tiếng ồn ào ngoài cổng lướt qua tán hoa phù dung truyền vào trong viện sân, những cánh hoa vẫn còn dẫm sương đêm. Dưới tán cây, gã sai vặtđangcầm chổi quét hoa rụng còn nghe thấy cả tiếng tranh cãi của các vị chủ giảng trong phòng, dừng tay, nghỉ chân lắng nghe, bị quảnsựđingang qua hành lang bắt gặp quátmộtcâu liền vội vàng cười trừ xin tha.
Tới ngàyhắntrở lại,nóikhôngchừng còn oai phong hơn Lễ Bộ thị lang trước kia rất nhiều.
Chuyện Thôi Nam Hiên bị bãi quanđãđược truyền ra ngoài, từ lâuđãcó lời đồn đại rằng vị thám hoa năm Đồng An thứ hai mươi này vẫn chưa trở về quê nhà ở phủ Giang Lăng mà đưa người nhà tới phủ Võ Xương thuêmộtcăn nhà. Bọn họđanglokhôngcó duyên được nhìn thấy phong thái của Thôi thám hoa, nào ngờ lại may mắn thế, Thôi thám hoađãtới Giang Thành thư viện rồi!
"Cháu nó cònnhỏ, may mắn nên mới đạt hạng nhất thôi. Về sau thế nào còn chưa biết được, ha ha..."
Phó Vânanhnhíu mày trầm tư, nhận ra mọi người đều cố ý nhìn về phía mình mấy lần, hơi nhướn mày.
Tô Đồng từng cứu Phó Vân Khải và Phó Vân Thái nên cánh tay bị thươngkhôngthể tham gia kỳ thi, Phó Vân Khải luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng.
Đây mới là thái độ mà hằng ngày Triệu Kỳ dùng để kết giao với các sĩ tử khác. Trước kiahắnvẫn có thành kiến với những người nhà quê ở nơi thâm sơn cùng cốc như Phó gia. Hơn nữa, người còn trẻ thường háo thắng,khôngmuốn thua kém người khác. Bởi vậy, khinóichuyện với Phó Vân vẫn mang theo giọng điệu của ngườitrên, muốn đánh đòn phủ đầu, dựa vào gia thế hiển hách của bản thân để hạ thấp khí thế của đối phương.
Phó tứ lão gia thẳng lưng ưỡn ngực, đắm chìm trong những ánh mắt tò mò, ghen tỵ từ bốn phương tám hướng đổ về, vuốt râu mỉm cười.
Những người kháckhôngtin, "Sao lại hỏi mấy câu hỏi này? Hai người các ngươi được hạng nhất cơ mà?"
Đáng tiếc, người này thiên tư thông minh nhưng tầm nhìn quá hạn hẹp.
Theo quy định, ngày học sinh mới nhập học, tất cả bài thi của thí sinh đều phải dántrênbảng để các học sinh khác tham khảo. Trước đó, bài thi đều do sơn trưởng Khương Bá Xuân giữ.
hắnvuikhôngđược bao lâu vì người hạng ba là Triệu Kỳ và hạng tư là Chung Thiên Lộcđira, mặt mày tối tăm.
Đương nhiên vẫn có những ngườithậtsựkhâm phục Phó Vânanh, định nhân hơn cơ hộinóimấy câu làm quen với "y", nhưng lại nhìn thấy "y" đứng đó, mặc áo bào lụa thêu xa xỉ, mặt sáng như ngọc nên nhất thời do dựkhôngdám lại gần.
Sau này, các kỳ thiyêucầu thí sinh phải viết bằng thể đài các,khôngviết được thể đài các theo tiêu chuẩnthìtương đương với việckhôngthể vào Hàn Lâm Viện, hơn nữa về kích thước, đường nét đều cóyêucầu nhất định,khôngthể muốn viết thế nàothìviết.
Có thể được con cháu Triệu gia để ý tới, ai có thểkhôngvui mừng?
Phó Vân Khải vẫn còn nhớ lần trước Triệu Kỳ tới nhà xin lỗi còn mang theo cái điệu bộ cao cao tại thượng, bĩu mỗi, đẩynhẹPhó Vânanh, giục nàng ra ngoài, "Tứ thúc vui quá sắp hóa rồ rồi, đòi đưa chúng tađiHoàng Hạc Lâu thuê nhã gian ngắm cảnh."
Triệu Kỳ văn nhã, cả đời việc khiếnhắnhối hận nhất là khi xưakhônghiểu sao lại xin Triệu sư gia đặt tên chữ cho mình, mặtkhôngbiểuhiệngì nhưng tai lại hơi đỏ lên, đối đáp thêm vài câu cho qua, mỉm cườinóicáo từ rồiđimất.
hắnkhôngnóigì, Ngô Đồng Hạc cũngkhôngdám tùy tiện lên tiếng, đứng bên bàn im lặng chờ đợi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Đồng hiền lành, chỉ có thể kiên nhẫn trả lời từng câu hỏimộtcủa bọn họ.
Tiếng váy áo sột soạt càng lúc càng gần, mấy nha hoàn cầm đèn lồng dẫn đường chomộtngười phụ nữ trẻ mặt mày tươi cười. Tới trước mặt Ngô Đồng Hạc, người phụ nữ gấp gáp hỏihắn: "Tỷ nghe nha hoànnói, tiểu tướng công Phó gia thi đỗ vào thư viện rồi phảikhông?"
[1] Vương Hi Chi là thư pháp gia nổi tiếng thời Đông Tấn.
Triệu Kỳ nhìn nàngthậtlâu, ánh mắt sâu thẳm rồi lại cườinóitiếp: "Nghenóinhũ danh của đệ là Ứng Giải? Đệ là học sinh của tam gia gia, ta hơn đệ mấy tuổi, về sau gọi đệ là Ứng Giải đượckhông?"
"Ôngthìghê rồi, cháu trai có tiền đồ như thế, ai dámnóigì ông?"
"Có phải đọc thuộc lòngkhông? Có hỏi sách lượckhông? Có phải phá đề ngay tại chỗkhông?"
mộtngười là Viên Tam,hắngiống nhưmộtđứa trẻ nhà quê lần đầu ra tỉnh, nghển cổ ngó nghiêng khắp chốn, từ non xanh nước biếc xung quanh thư viện cho tới những đình đài lầu các bên trong, tay sờ lan can, vỗ lên cột trụ hành lang, tặc lưỡi: "Thư viện này còn xa hoa hơn cả nhà huyện thái gia chỗ chúng ta nữa!"
Ngô Đồng Hạcđangngồi trước bàn chép gì đó.
Nỗi lo lắng bất an trong lòng Phó Vân Khải bịsựbình tĩnh của nàng làm dịu lại, thở phàomộthơi lại cảm thấy đói liền ngoan ngoãn ăn cơm.
Thôi nhị tỷ nhi kích động trong chốc chát bỗng lại nhíu mày, "Lần trước còn chưa cảm tạ cậu ta tử tế, giờđãcó kết quả thi nhập học rồi,khôngcần phải lo lắng gì nữa đúngkhông?"
Triệu Kỳ vẫn còn khá, thở phàomộthơi, cười gượng: "Các thầy hỏi mấy câu, ta trả lờikhôngđược, bị mắng chomộttrận."
Tầm giờ Thìn, vài cậu học trònhỏra đón bọn họ vào, nhìn có vẻ uể oải, hình như hơi nôn nóng. Các học sinh hỏi bọn họ về tính nết, sở thích của các vị chủ giảng, bọn họ vẫn lạnh lùng, lãnh đạm.
Thôi Nam Hiên nghehắnthao thao bất tuyệt,khôngnóilời nào, đợihắnnóixong mới hỏi: "đãgặp rồi à?"
Ngô Đồng Hạc cườinói: "khôngchỉ là thi đỗ, còn được hạng nhất nữa cơ."
Ở phủ Võ Xươngmộtthời gian, hàng hóađãđược kiểm kê xong, chưởng quầy ở cửa hàng khéo léo thúc giục Phó tứ lão gia trở về huyện Hoàng Châu.
Phó Vân Khải hơi ngạc nhiên.
Hôm nay, cuối cùng hành lýđãđược sửa soạn xong, được xếp lên xe ngựa, Phó tứ lão cố ý cưỡi ngựađiphía trước, mặt mũi hồng hào, nụ cười ngoác tới tận mang tai, nghênh ngangđivề phía Giang Thành thư viên.
Phó Vân Khải rất căng thẳng,hắncảm thấy bản thân có thể thi đỗ chỉ có hai lý do,mộtlà nhờ cósựdạy dỗ của Phó Vânanh, dạy đến đâu trúng đề đến đó, thứ hai là dohắnmay mắn. Chờ đến khi tới trước mặt các thầysẽbị đánh cho về nguyên hình, nhất địnhsẽbị đuổi ra khỏi thư viện!
Hai nhóm ngườikhôngbên nào thuyết phục nổi bên nào nên giằng co rất lâu.
Khương Bá Xuân chỉ có thể dựatrênbài văn giải đề của hai người để phân thứ hạng xem ai cao ai thấp. Ông ta tuy xuất thân khoa cử nhưng loại văn nàykhôngphải sở trường của ông ta, năm đó hoàn toàn là do vừa hay đoán trúng đề nên mới may mắn thi đỗ, thứ tự cũng là thứ nhất từ dưới lên nên con đường làm quan cũng chẳng đạt được thành tựu. Giờ tuổi già sức yếu, triều đình mới phái ông tađiđảm nhiệm chức sơn trưởng, ông ta vô cùng kích động, sinh ra mấy phần quyết tâm, mong muốn lấy hết sức lực để tài bồi học sinh, đào tạo nên những nhân tài có lòngyêunước thương dân, có năng lực cống hiến.
Lãnh đạm như thế, kiên quyết như thế.
"Phó Vân và Tô Đồng đồng hạng nhất, Triệu Kỳ hạng ba, Chung Thiên Lộc hạng tư, Viên Tam hạng năm..."
Tới ngày bái kiến giáo thụ, sáng sớm, Phó Vân Khảikhôngcần nha hoàn phải giụcđãtự giác thức dậy đọc sách, cầm danh sách những điểm cần lưu ý của Phó Vânanhhọc lại cho thuộc, tới lúc ăn sáng thầm nhẩm lại trong lòng, đến lúc ra ngoài cũng lẩm nhẩm đọc ra tiếng.
....
Khương Bá Xuân phân vânkhôngbiết nên chọn ai đứng thứ nhất nên đành phải triệu tập các chủ giảng, phó giảng để mọi người cùng nhau nhận xét.
Từ trước đến nayhắnkhôngchú tâm đọc sách, đọc bên nàymộtchút, đọc bên kiamộtchút, Tôn tiên sinh muốn kiểm tra phần nào,hắnvội vàng ôn tập phần đó,khôngcó hệ thống gì cả. Mấy ngày nay Phó Vânanhdù ít dù nhiềuđãsắp xếp kiến thức lại chohắn, trong đầuhắnmới dần dần có hệ thống. Nhưng kì thi vừa kết thúc,hắnđãthở phào, tự thả lỏng bản thân, sáng nay ôn lại tự nhiên thấy mình chẳng nhớ gì hết!
Tuy Phó Vânanhđãcó chuẩn bị từ trước nhưng khi vừa vào chính đường, thấy mười giáo thụ mặt mày nghiêm khắc, ánh mắt sắc bén, có già có trẻđangngồi xung quanh quan sát mình, trong lòng vẫn có phần sợ hãi.
Ngô Đồng Hạc ho khẽ hai tiếng, vội vàng chỉnh lại quần áotrênngười, sau khi chắc chắnkhôngcó chỗ nào thất lễ mới cúi đầuđivào.
Phó Vânanhthản nhiên đáp.
"Ai biết được nó đâu? Tôi chưa bao giờ ép nó cái gì, tất cả là do tự nó nỗ lực."
Chương 63: Đả kích
...
Từ lần đầu tiên gặp mặt cho tới ngày dán thông báo hôm nay,mộtngười vốn là con cháu Triệu gia nhưhắnđãcho Phó Vân nhiều cơ hội.
Mọi ngườikhôngtranh cãi nữa, đều mỉm cười.
Thôi Nam Hiên ừmộttiếng, dừng bút lại, nhận lấy bài thi, "Bài ai hạng nhất?"
"Cái đứa conkhôngnên thân kia của tôi ấy à! Suốt ngày la cà, văn dốt võ dát, nào so được với Vân ca nhi! Thi nhập học đạt hạng nhất, thế này chuyện đỗ tú tài, cử nhân chẳng phải là chuyện vánđãđóng thuyền rồi hay sao! Đến mụ vợ già nhà tôi cũng biết đến Vân ca nhi, bảo thằng bé làm cả huyện vẻ vang."
Mọi người lập tức kích động.
Tới lúc đám học trònhỏkể chuyện có thi bắn cung, đấu xúc cúc và chủy hoàn, cả đám đều vui mừng, hùng hổ xắn tay áo. Bọn họ suốt ngày chỉ biết đọc sách, đa phần tay chânkhôngrắn chắc, thân thểkhôngcường tráng,khôngso sánh nổi với những người khác trong tộc. Ở nhà, chơi xúc cúc vớianhem trong tộc, bọn họ thường trở thành đối tượng bị giễu cợt, chê cười.
...
Thư viện này rốt cuộc là định dạy học sinh... hay là mắng học sinh...
Mặc cho xung quanh vẫn nhao nhao bàn tán, Phó tứ lão gia sững người đứng đó.
"Biến! Ông nghĩ đọc sách là nấu ăn chắc? Còn độc môn bí phương gì chứ!"
"Tô Đồngkhôngnóidối."
Phó Vânanhvà Tô Đồng lách ra khỏi đám người,đivào viện trong ánh mắt nhìn chăm chú của tất cả mọi người, thậm chí có vài người dường như cònđangmong ngóng, chờ đợi bọn họ mắc lỗi.
[5] Kỳ làmộtloại ngọc đẹp, lấy tên chữ là Ngọc Lang. Tên chữ thường trang trọng, ý nghĩa hơn tênthật, đằng này tên chữ của Triệu Kỳ thô thiển, nhạt nhẽo hơn tênthậtmộtngàn lần, nghe còn kì quặc.
Mọi người ngẩn ra, ai cũng cảm thấy "y"đangnhìn mình, đến cả những người trong góc xa cũng nghĩ thế. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngô Đồng Hạc bước qua hành lang, bước vàomộtgian thư phòng. Trong phòng đốt đèn lồng, ánh đèn nhạt nhòa xuyên qua lồng đèn tỏa ra xung quanh tạo thành vầng sáng mờ mờ.
Ngô Đồng Hạc lấymộtxấp giấy ra,nói: "khôngdám quấy rầy đại nhân nghỉ ngơi, xin nhờ chuyển giúp."
Tới lúc này, Triệu Kỳđãhoàn toàn hiểu rằng Phó Vânkhôngthể bịhắnthu phục.
"Phó Vân này chính là tiểu tướng công Phó gia mà nhị tỷ nhi kể sao?"
Mặctrênngười chiếc áo bào bằng lụa mỏng, Chung Thiên Lộc nhanh trí đặt câu hỏi.
Ôn Tuyết Thạch mỉm cườinói, "Nhưngnóivề văn chương, quan điểm của Phó Vân quá cứng rắn, ngôn ngữ trực tiếp, tuy rằng có tính thuyết phục nhưng lại mấtđitính trang trọng. Văn của Tô Đồng dùng từ nhã nhặn chính xác, có trọng tâm, câu viết giản dị tự nhiên, đối ngẫu chỉnh tề, có hàm nghĩa, mang chất cổ phong, nếu bồi dưỡng thêm tấtsẽthành châu báu."
...
Các học sinh mới đều còn trẻ tuổi nên lấy làm bực dọc.
"Hả?" Phó Vân Khải ngơ ngác, cười hề hề, gãi đầu, "Gặp việc vuithìtâm hồn cũng khoan khoái, đừngnóilà leo núi, giờ bảo huynh nhảy xuống sông bơimộtvòng cũng được ấy chứ!"
Triệu Kỳ nhìn thấyhắnliền dẫn những người khác tới chào, mấy người tụ tậpmộtchỗnóichuyện phiếm, thi thoảngnóivới nhaumộthai câu.
Trước cửa thư viện rất đông đúc, các học sinh khác cũngđãtới, nhìn thấy hai người họ liền bước tới chào hỏi.
Lời tác giả:
...
Đúng rồi, giảng bàithìkhôngthể chỉ giảngmộtlần đúngkhông? Bọn họ là học sinh của thư viện, còn sợkhôngcó cơ hội gặp được Thôi thám hoa sao?
Sau đó, lần lượt các học sinh khác cũngđivào rồi lạiđira mắt đỏ hoe.
[3] Trích "Mạnh Tử - Tẫn Tâm Thượng.
Những ngườiđanglo ngay ngáy, khi nãy còn lo rằng mìnhsẽbị đuổi giờ đều thở phàonhẹnhõm, sau đó đều nhìn chằm chằm chính đường, mắt trợn trắng.
hắndùng ngữ khí chân thành, nhiệt tình nhưng vẫn có chừng mực. Đôi mắt phượng mở to nhìn thẳng vào mắt người đối diện dường như chất đầy cảm xúc, chắchắnai cũngsẽkhôngnghi ngờsựthậtlòng nơihắn.
Trong thanhâmmang theosựkì vọng và kích đông.
Phó tứ lão gia nhất quyếtkhôngđi,nóivới Phó Vânanhvà Phó Vân Khải: "Tứ thúc chưa từngđihọc đường, nay hai đứa đều thi đỗ vào thư viện, tứ thúc cũng phải ăn theo,đixem xem thư viện trông như thế nào mới được."
Đám học trònhỏnóihọc sinh trong thư việnthậtsựphải học cưỡi ngựa bắn cung. Hằng tháng, ngoài ba bài thi còn có cuộc thi về bắn cung, thi đấu xúc cúc và chủy hoàn được tổ chức định kỳ.
"Sợ cái gì chứ!" Phó Vânanhthấyhắnsợ tới mứckhôngăn nổi cơm, nhướn mày, "Các thầy chỉ muốn hỏi kiến thức của huynh chứ đâu phải định làm gì huynh đâu, Tứ thư huynhđãthuộc làu rồi, đọc thuộc lòng chắc chắnkhôngthành vấn đề,khôngcần căng thẳng như thế."
nhẹnhàng mấy câu như vậy rồi bảo bọn họđira.
Trong chính đường thờ các bậc tiên hiền. Đầu tiên, Phó Vânanhvà Tô Đồng chắp tay làm lễ dâng hương rồi thi lễ với mười vị giáo thụ.
"Tuy là như thế, ta lại thích cách phá đề của Phó Vân hơn, vào đề trực diện, từng chữ đều đắt giá, đến ta cũng bị thuyết phục."
Khương Bá Xuân cườinói: "Lương ông chờ chomộtlát, Ngô phó giảng mới cầm bài thi của Phó Vânđirồi."
Cố tình lên giọng cắt ngang cuộc hội thoại giữa Triệu Kỳ và Phó Vânanh, Phó Vân Khải nhảy vào giữa hai người, nở nụ cười, hỏi.
"Nào có, nào có, vẫn kém con trai nhà ông."
Triệu sư gia bừa bãi thành quen, đặt tên chữ cho cháu họ cũng chọn bừamộtcái. Nếu tênđãlà Triệu Kỳthìlấy tên chữ là Ngọc Lang [5] là được rồi.
[4]mộttrong ba mươi sáu kế, nghĩa đen là cười nụ giấu dao, ýnóilập mưu kín kẽkhôngđể kẻ địch biết. Tuy nhiên, trong giao tiếpthìthành ngữ nàykhôngtiêu cực đến thế, mà là biểuhiệnôn hòa, thân thiện để giành được thiện cảm của người đối diện, khiến người ta nghĩ mình là vô hại,khôngcòn đề phòng mình nữa, qua đó đạt được mục đích khác.
Khương Bá Xuânkhôngphải người quyết đoán nên cũng khó xử.
Nhưng mà Triệu sư gia là người như thế nào chứ? Làm gì có chuyện chỉ vì ngại mang tiếng mà nhường hạng nhất lại cho Tô Đồng?
Tô Đồng thông minh hơn "y" nhiều, con cháu Triệu gia chỉ cần lộ ra chút thiện ý trong lờinói, Tô Đồngđãvô cùng cảm kích, đấy mới là người thông minh, linh hoạt, biết giao tiếp, tùy cơ ứng biến.
Tô Đồng tớikhôngsớm cũngkhôngđến muộn nênkhônghấp dẫnsựchú ý của người khác nhưnghắncũngkhôngtớinóichuyện với Phó Vân Khải và Phó Vânanh, đứngmộtmìnhmộtgóc.
Quang cảnh nàythậtsựrất giống quan phủ thăng đường xử án.
Triệu sư gia ngồi ở chiếc bàn phía n*m c*n phòng, mặt mày hớn hở, vừa bóc đậu phộng vừa cườinói: "Các ông đừng có hỏi ta mà làm gì, ta đương nhiên là phải thích bài văn của Phó Vân hơn rồi, nếukhôngviệc gì ta phải vội vàng nhận nó làm học trò như thế chứ. Ta chẳng sợ các ôngnóita thiên vị, ta cứ chọn nó đấy!"
"Bị bãi quan về quê, còn có thể như thế nào nữa."
Dù sắc bén như Phó Vân hay văn nhã như Tô Đồng, các vị chủ giảng đềuyêumến tán thưởng như nhau, phân thứ hạng âu cũng chỉ là để có đượcmộtkết quả xếp hạng thuyết phục mà thôi.
"Chữthậtsựlà rất đẹp." Ôn Tuyết Thạch đứng dậy,đitới bên cạnh Lương Tu Kỷ, giúp ông ta châm trà.
"Chúng ta cũng có thểđinghe giảng sao?"
Rồihắnmỉm cười kể chuyện Phó Vân và Tô Đồng cùng đứng hạng nhất như thế nào.
Việc giảng dạy của thư viện áp dụng quy chế toàn viện, ý là từ học trònhỏcho đến học sinh, chương trình họctrêncơ bản là giống nhau. Học sinh mới có thể nhập học bất cứ lúc nào, ngoài bài giảngtrênlớp, giáo thụsẽbố trí thêm bài tập dựa vào khả năng của từng người.
Hai chị em họnóichuyện phiếm thêmmộtlúc rồi mới tạm biệt ra về.
Ngụ ý làkhôngcó ai bị "khuyên" nghỉ học, cũngkhôngcó ai bị hạ xuống thành phụ khóa sinh.
Khương Bá Xuân nghe xong sửng sốt trong chốc lát, môi run run xúc động, đập bàn đứng dậy: "Được!"
Nhưng Phó Vân dường nhưkhôngquan tâm đến thái độ củahắn.hắntỏ ra tôn trọng, Phó Vân lạnh lùng;hắntiếu lí tàng đao [4], Phó Vân vẫn lại lạnh lùng.
Phó Vân Khải bám sát Phó Vânanh, cũng chào đáp lễ.
Giang Thành thư viện.
trêndanh sách, hai cái tên Phó Vân và Tô Đồng ngang hàng, cùng là hạng nhất.
...
Triệu sư gia tận dụng mọi lợi thế,thìthầm đế thêmmộtcâu.
Ngô Đồng Hạc mỉm cườikhôngnóigì, Phó Vân là ân nhân cứu mạng của nhị tỷ nhi, tỷ ấy đương nhiên càng nghĩ càng cảm thấy Phó Vân tốt.
Việc nhập họcđãđược quyết định.
mộtngười nữa là Chu Đại Lang,hắncó hai con mắtthìmộtcon dùng để lườm Tô Đồng,mộtcon dùng để liếc Phó Vân Khải và Phó Vânanh, làm gì còn tâm trí để mà ngherõmấy cậu học trònhỏnóigì nữa.
"Đồng hạng nhất? Từ khi thư viện thành lập tới nay còn chưa có tiền lệ, cũng kỳ lạ đấy."
"hắnmuốn cắt đứt mọi liên hệ với Phó gia, cả huynh và muội đều họ Phó."
trênđườngđigặp được những thương nhân khác,khôngcần biết thân haykhôngthân, Phó tứ lão gia cũng nhiệt tình chào hỏi, bẻ cong đề tài sang chuyện thư viện rồi làm như vô tình tiết lộ mình chính là chú ruột của Phó Vân, thấy người ta hâm mộ còn giả vờnóihai câu khiêm tốn.
"Ôi chao,nhỏthế màđãđạt hạng nhất, lớn rồi còn giỏi thế nào nữa?!"
Tô Đồng có lẽ chính làmộtcái tai họa ngầm, Phó Vân Chươnghiệngiờ có thể ngăn chặnhắn, khiếnhắnkhôngdám có mưu đồ gì, nhưng nàngkhôngthể hoàn toàn chắc chắn,khôngthể đặt toàn bộ hy vọng lên sức uy h**p của nhị ca đôi với Tô Đồng.
khôngbiết có phải nhìn thấy nội dung gì đáng chú ý haykhông, Thôi Nam Hiên nhướn mày, gõ gõ ngón tay lênmộttờ giấy ngập chữ.
mộtngườiđitới trước mặt Phó Vânanh, chắp taynói.
Phó Vânanhđứng hạng nhất, có quyền ưu tiên chọn viện trong ký túc xá.
Phó Vânanhthầm nghĩ.
Triệu Kỳ là người Triệu gia, Chung Thiên Lộc họ Chung, vốn là xuất thân phú quý, đềukhôngthích hợp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.