Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 68: Ngồi bên nghe chuyện
Tới đường Giáp, ông ta lại chẳng thấy bóng dáng Phó Vânanhđâu.
hắnyên lặng suy tư, bỗng nghe thấy tiếng bước chânđangrón rén tới gần, liếc qua bên đó,trênmặthiệnlênmộtnụ cười nhènhẹ, "Triệu huynh." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Lão cầmđi. Trong thư nhị ca thường dặn dò ta phải chăm sóc cho Diêu ông, lãokhôngthấy, nhị ca vềsẽmắng ta mất."
"Thôi Nam Hiên, kiếp này ta nợ lão bà tử quá nhiều, ngươi cũng nợ Ngụy thị... Chúng takhôngphải người chồng tốt..." Diên Văn Đạt thở hắt ra, nghỉmộtlát mớinóitiếp được, "Ta từng nghĩ, lão bà từ mất sớm, kiếp sau bà ấy đầu thai làm đàn ông, còn ta, tasẽlàm phụ nữ, làm vợ bà ấy, tasẽbồi thường cho bà ấythậttốt."
Nụ cườitrênmặt Đỗ Gia Trinh biến mất, "Tô Đồng, ta thấy tuy đệ và Phó Vân là bà con nhưng thực ra quan hệ lại xa cách. Người Phó giađãđuổi cả nhà đệ ra khỏi nhà, đệ còn lúc nào cũng bảo vệ cho Phó Vân, nhưnghắndường như chẳng hề cảm kích chút nào!hắnsuốt ngày giao du với đám Viên Tam, Chung Thiên Lộc, xưng huynh gọi đệ, có cái gì tốt cũng nghĩ tới bọn họ trước, trước giờ có bao giờ quan tâm tới đệ đâu..."
Thấy Tô Đồng nhíu mày, vẫnkhônglên tiếng,hắnlại tiếp, "Phó Vânnhỏhơn cả ta và đệ, nhưng từ khi nhập học đến nayhắnquá nổi bật,hiệngiờ người trong thư viện chỉ biết tới Phó Vân,đãquên béng mất chuyện đệ cũng là đồng hạng nhất từ lâu rồi. Tô Đồng, Phó Vân làm việc quá bừa bãi, sớm hay muộn cũng có ngày gặp chuyện, đệ vớihắnkhôngthân cũng chẳng quen, Phó gia còn đuổi mẹ con đệ ra khỏi huyện Hoàng Châu, đệkhôngtrở mặt với Phó Vân và Phó Vân Khảiđãlà tử tế lắm rồi, vì sao còn phải lo lắng cho Phó Vân như thế?"
Khi ấy Thôi Nam Hiênđangở Thiên Bộ Lang chờ lệnh.
Từ khi vào phòng, Thôi Nam hiênđãđứng bênmộtgóc chậu than, mắt hơi nhìn xuống dưới, ánh lửa hồng hắt lên ngườihắn, soirõkhuôn mặt đẹp như ngọc củahắn.
Đợt này mình edit điên cuồng vì chỗ làm vẫn chưa mở cho mìnhđilàm hờ hờ cơ mà sắp rồi.
hắnliếc mắt nhìn Đỗ Gia Trinhđangcố làm ra vẻ bình tĩnh, nhấn mạnh từng chữ: "Nếu muốn người kháckhôngbiết, trừ phi mìnhkhônglàm."
Phó Vânanhkhôngdám nhìnhắnlâu, theo lời Diêu Văn Đạt,đivề phía sau giá bác cổ, tìmmộtchiếc ghế ngồi xuống.
Phó Vânanhrất kiên nhẫn, Triệu sư giakhônghài lòng, nàng vẫn tiếp tục vẽ lại, ngày nào cũng thế, sau khi ăn xong, nàngsẽlại vẽmộtbức lá sen, cuối cùng, nhắm mắt lại cũng có thể vẽ ramộtchiếc lá sen.
"Những lời này của ngươi là có ý gì?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Thôi Nam Hiên ngẩng đầu, "Diêu huynh, takhôngtin quỷ thần."
Nữ quyến của tội thần đềusẽcó kết cục bi thảm, cả đờikhôngthể ngóc đầu lên được, bị người khác chà đạp. Bốn chữ "lưu lạc phong trần"nóithìdễ nhưng những chua xót phía sau ai có thể hiểu được? Đến kỹ nữ thanh lâu còn có thể chuộc thân, nữ quyến của tội thầnthìcả đờikhôngthể rửa sạch vết nhơ, thựcsựkhôngthể ngẩng đầu. Phụ nữ Ngụy gia thà chếtkhôngchịu nhục, nghe lời Nguyễn thị uống thuốc độc tự tử.
mộtlúc lâu sau, Đỗ Gia Trinh mới rít ramộtcâu lạnh lùng qua kẽ răng cắn chặt, "Được lắm. Tô Đồng. Được lắm!", rồi phất áo bỏđi.
Trước khi Triệu Thiện vẫn thường vẽ những bức tiểu cảnh đồ [1] như thế, lúc ấy còn chưa lấy chồng, lúc chơi đùa, chị em trong nhà thường đố nhau vẽ tranh, mỗi ngày vẽmộtbức, hoặc là vẽ hoa cỏ, hoặc là vẽ chim chóc, sau này để kiếm tiền làm đồ cưới, bàđãbán hết những bức họa của mình.
Diêu Văn Đạt nằm lại xuống gối, "Nếu vợ ngươi vẫn còntrênđờithìsao?"
Lão bộc vâng vâng dạ dạ.
Tô Đồng nhìn lại, mặt vẫnkhôngđổi sắc.
Ông tanói, đưa mắt ra hiệu cho mấy đồ đệ bê lò luyện đan tới, đầu tiên phải dạy Phó Vânanhnhận biết dụng cụ trướcđã.
"Tại sao lại hỏi như vậy?"
Thôi Nam Hiênkhôngnói.
Nếu người Thẩm gia muốn gả cho Thôi Nam Hiên là thứ nữthìvề tuổi tác mới hợp lý được, hầu như năm nào Thẩm gia cũng có thị thiếp sinh con cho Thẩm Giới Khê, thế nào cũng có thứ nữ tầm từ mười ba mười bốn tuổi tới hai mươi tuổi, thế mới phù hợp với Thôi Nam Hiên.
[3] Từ Diêu Văn Đạt dùng là từ “thản đãng”,khôngtìm được từ phù hợp hoàn toàn trong tiếng Việt, nhưng làmộttừ dùng rất “chất”. Từ này có trong sách Luận ngữ. “Tử viết: “Quân tử thản đãng đãng, tiểu nhân trường thích thích”, nghĩa là Khổng Tửnói: “Người quân tửthìthảnh thơi phóng khoáng, kẻ tiểu nhân thường hay phải lo lắng”. Mình chỉ muốn phân tích vế đầu thôi, phân tích theo tư tưởng của truyện. Người quân tử chỉ để tâm vào chí hướng và đạo, phát triển cái đức của bản thân nênkhôngbận tâm đến những chuyệnnhỏnhặt, nênkhôngbị vướng bận vào những chuyện vẩn vơ. Câunóicủa Diêu Văn Đạt tính là câu khen cũng được (vì dù sao cũng là từ dành để miêu tả người quân tử), mỉa mai cũng được. Trong bối cảnh này có lẽ Diêu Văn Đạt dùng cả hai ý. Ông này vẫn đánh giá cao chí hướng của Thôi Nam Hiên nên mới nghĩ đến chuyện lôi kéo hợp tác, nhưng cũng mỉa mai cáisựvô tình của Thôi Nam Hiên.
Triệu Kỳ vỗ vai Tô Đồng, "Cái tên Đỗ Gia Trinh đó cái gì cũng tốt, mỗi tội lòng dạ hẹp hòi. Trong đườngđãcó nhiều học sinh khó chịu vớihắn, cơ mà kì thi nàohắncũng nằm trong ba người đứng đầu."
hắnđứng giữa hành lang vắng lặng, nhìn lên cành cây khô trụi lá trong vườnđãbị bao phủmộtlớp tuyết đọng, từ từ nhắm mắt lại, dường như có thể nghe thấy tiếng gió đập vào ngực mình.
anhtỷ nhi, lần thi này, tasẽkhôngđồng hạng với muội.
Vì sao à?
"Còn ngươi? Ngươi định bồi thường cho Ngụy thị như thế nào?"
hắncúi xuống cầm chiếc kìm sắt, gảy gảy than trong chậu.
Đỗ Gia Trinh nhìnhắn, mỉm cười, "Tô Đồng, nghenóiđệ chép sách cho tiệm sách lấy tiền. Chép sáchthìcó thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Tốn thời gian công sức, còn lãng phí tài năng của đệ."
khôngchờhắnnóixong, Tô Đồngđãngắt lờihắn, "Đa ta ý tốt của Đỗ huynh, nhà ta ít người, mẹ và chị ta xưa nay tiết kiệm, chi phí sinh hoạtkhôngđáng là bao, chép sách tuy chẳng kiếm được bao nhiêu tiền nhưng cũng đủ nhu cầu trong nhà, hơn nữa nhân tiện chép sách còn có thể ôn tập bài vở. Ta là ngườikhônggiỏi giao tiếp, những việc khác takhônglàm nổi, chép sách vẫn hợp với ta hơn cả."
Đợi Diên Văn Đạt ngồi vững, nàng chắp tay chuẩn bị lui ra ngoài.
Nơi đáy mắthắnbỗng lạnh lẽo, đôi môi mím lại.
"Ngươi khá hơn nhị ca ngươi nhiều, nhị ca ngươi ngồimộtkhắcđãvặn vẹo rồi..."
Đây là điều Triệu Thiệnđãphải mất mấy chục năm mới nghiệm ra được.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Giới Khê muốn chọn Thôi Nam Hiên làm rể sao?
Ông ta cuối cùng có tiền đồthật, nhưng lão bà tử từ khi còn trẻđãchịu quá nhiều vất vả,đãđến lúc dầu hết đèn tắt,khôngchịu nổi nữa.
Tin tức truyền vào cung, hoàng đế nổi giận lôi đình, hạ lệnhkhôngai được phép nhặt xác cho người Ngụy gia.
[1] Tiểu cảnh đồ là tranh phong cảnh nhưng phong cảnhnhỏ, như hoa cỏ, chim chóc, khác với đại cảnh là cảnh núi non sông nước.
Tô Đồng mặtkhôngđổi sắc,khôngtrả lời.
Diêu Văn Đạt lớn tuổi, sợ lạnh, trong phòng đốt chậu than, đặt dưới chân giường, xung quanh bọc cẩn thận, đề phòng lửa bốc lên làm cháy chăn đệmtrêngiuường.
hắnkhôngnóimộtlời, dường nhưkhôngđể ý tới Phó Vânanh.
"Nhị ca ngươiđiđến đâu rồi?" Diêu Văn Đạt nằmtrêngối hỏi nàng, sắc mặt vàng như nến, mệt mỏi uể oải.
Tô Đồng cong môi mỉm cười, vì Phó Vânanhtừ trước đến nay tuy luôn đề phònghắnnhưng vẫn đối xử tử tế vớihắnsao? Hay vì Phó Vânanhcó thân thế tương tự vớihắn? Hay làhắnmuốn lấy lòng nhị ca ở xa tận chân trời kia?
Diêu Văn Đạt ho khan mấy tiếng, ngước mắt nhìn Thôi Nam Hiên: "Ta nghe Lý Hàn Thạchnói, ngươi từ chối cưới congáiThẩm Giới Khê nên mới bị bài xích như thế."
Phó Vânanhđưa mấy thỏi bạc, lão bộc cảm ơn rối rít nhưng lại từ chốikhôngnhận, "Quý phủ vẫn thường đưa củi đưa gạo sang bên này, sao còn dám nhận bạc của thiếu gia."
"Ta hiểu rồi. Ngươinóinó vẽ đẹp, nghĩa là nó vẽ đẹpthật. Vậy là đủ rồi!"
...
Trong phòng im phăng phắc.
Phó Vânanhvội đỡ ông ta dậy, lấymộtchiếc gối đặt sau lưng để ông ta dựa vào.
Nàng rốt cuộc muốn làm gì? Thựcsựmuốn làm đàn ông cả đời hay sau? Cả ngày giao du vớimộtđám thiếu niên choai choai, cùng ăn cùng ở, cùng ra cùng vào, sau này ai dám cưới nàng?
Đỗ Gia Trinh nheo mắt.
Triệu sư gia mang mấy bức tranh này tới đưa Triệu Thiện bình luận.
"Tướng công, lần đầu tiên ông tới nhà tôi cầu thân, tôiđãbiết ôngkhônggiống những người khác, sau này nhất định có tiền đồ!"
Triệu sư gia từ trước tới naynóichuyện chẳng bao giờ rào trước đón sau,khôngthèm kiêng dè gì,nóithẳng ra khuyết điểm của Triệu Thúc Uyển và Ngô Cầm.
Thanhâmlãnh đạm,khôngcòn vương cảm xúc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này,mộttiểu đạo đồng cầm trường kiếm sáng loáng chạy vào chính phòng,nóito: "Sư phụ, người bên Diêu gia tới, ông tanóiDiêu đại nhân có vẻkhôngổn, mời sư phụ mau qua bên đó."
"Ta biết gần đây ngươi mới nhận hai học sinh mới,mộtlà Uyển tỷ nhi,mộtlà cháugáicủa Thôi Nam Hiên, tađãxem tranh của hai đứa nó rồi,khôngbằng Vân ca nhi. Hai đứa nó vẽthìđẹp nhưngkhôngcó gân có cốt."
Phó Vânanhkhôngnóilời nào, trong lòng mắng thầm, nếuthậtsựluyện đan là như thế, Trường Xuân Quanđãbị san bằng từ lâu rồi.
Mấy ngày nay, Diêu Văn Đạtđãcó thể xuống giường, cảm giác sức khỏeđãkhá hơn, tối hôm qua ngồi đọc sách trong thư phòng tới tận đêm, lão bộc khuyên thế nào cũngkhôngchịu nghe, tới sáng nayđãlại đầu váng mắt hoakhôngnhấc người lên nổi, tới cháo hầm nhừ cảmộtđêm cũngkhôngnuốt vào được.
"Nhanh thế à... Tới rồi cũng tốt, phía bắc nhiều cướp đường,điđường lâu, ăn ở khó khăn, còn phải lo cướp bóc, thế chẳng thà ở dưới hoàng thành, có thể quan sát việc đời..."
Trương đạo trưởng cười ha hả, "Tađãbảo ngươi rồi, luyện đan là tuyệt kỹ sở trường của ta đấy, người khác ta còn chẳng thèm dạy cho đâu!"
"Rủ rê đệ á?" Triệu Kỳ nhướng mi.
mộtbức họa như thế, dưới con mắt văn nhân, chắc chắnkhôngđược đánh giá cao, văn nhân chỉ theo đuổi nhữngẩný dưới ngòi bút và những bức họa thểhiệnđược khí chất của người vẽ.
Triệu Thiện khẽ nhìn xuống, mỉm cười nhạt nhẽo, "Hai đứa nó là congái, học vẽ tranh dù sao cũng chỉ để tăng thêm chút thế mạnh cho bản thân, có thể vẽ đẹp vậy là được rồi, gân cốt có để làm gì đâu cơ chứ?"
Hai ngườinóivề tình hình gần đây của Phó Vân Chươngmộtlúc. Hôm nay, tính tình Diêu Văn Đạt ôn hòa hơn hẳn mọi ngày,nóihết cái này đến cái kia,khôngđuổi Phó Vânanhra ngoài.
Ngực quặn đau là bởihắnbiết kiếp này nàngsẽkhôngbao giờ tha thứ chohắnnữa.
...
hắnđứng nơi đầu gió, nhìn về hướng Đông Các, vạt áo tung bay, thầm nghĩ vậy cũngkhôngsao, nàng là vợhắn, nàng là con dâu Thôi gia, dù Ngụy gia có chuyện gì xảy ra, nàng vẫn phải ở bên cạnhhắn.
Chương 68: Ngồi bên nghe chuyện
Sau giá bác cổ, Phó Vânanhnhíu mày.
GiọngnóiDiêu Văn Đạt run rẩy, "Ngày lão bà tử nhà ta còn sống rất thân thiết với Ngụy thị, bà ấy rất thích vợ ngươi. Ngày đó các vị thái thái nhà quan trong kinh đềukhôngthèm để mắt đến lão bà tử, Ngụy thị cũng là tiểu thư thế gia nhưng chẳng hề dè bỉu xuất thân của lão bà tử, hai người họ rất hợp nhau, vợ ngươi còn dạy lão bà tử phải giao tiếp với mấy vị thái thái trong kinh ra sao nữa..."
Các tiểu đạo sĩ ngày qua ngày vẫn luyện quyềntrêncác cọc gỗ. Saumộtthời gian, bước chântrênnhững cọc gỗ cao cao thấp thấp cũng ngày càng nhanh, chẳng khác gì giẫmtrênđất bằng, động tác ưu nhã thong dong.
Tô Đồng cung kính tiễn Triệu sư gia, thấy ông tađirồi,đangđịnh xoay người trở về phòng bỗngmộtthiếu niên mặc áo bào từ đầu hành lang bên kiađitới, vỗ vaihắn, "Tô Đồng, Phó Vân quen biết cả Trương đạo trưởng ở Trường Xuân Quan ư?"
Phó Vânanhvẫn tiếp tục cúi đầu, nhìn chằm chằm chiếc giàykhôngchớp mắt.
Con đường làm quan của con trai là Phạm Duy Bình suôn sẻ, về già, Triệu Thiệnkhôngcần lo chuyện tiền bạc, bình thường vẫn có niềm vui sưu tầm tranh vẽ. Triệu sư gia được lợimộtlần, muốn lừa thêm mấy bức tranh nữa từ chỗcôcháu họ trong tộc này.
Sau khi xem xong, Triệu Thiện hỏi: "Đây là học sinh thúc thúc định giới thiệu cho cháu sao?"
Đạo gia cao thâm khó hiểu, ngoài ra bắt buộc phải chuẩn bị tiềm lực tài chính nhất định mới có thể gia nhập, chỉ cần hai lý do này, số người tu đạo vĩnh viễnkhôngthể so sánh được với số những người nghiên cứu đạo Phật.
Diêu Văn Đạt ốm đau liên miên, mười ngàythìcó tới bảy ngày nằm liệt giường.
"Đỗ huynh." Sắc mặt Tô Đồng lạnh lẽo, từ từnói, "Đêm đó takhôngở trong như viện nhưng trong thư viện xảy ra chuyện gì cũng nào giấu được ta. Chu Đại Langkhôngcó chìa khóa đường Giáp, làm sao có thể đưa những người thuộc các đường khác vào đường Giáp dễ dàng như thế? Rồi làm sao có thể lừa những mọi người ra chỗ khác để lén vào viện của ta, còn khóa cửa từ bên trong. Bọn họ chỉ muốn khiến đánh Phó Vânmộttrận, nhưng lại có người đứng sau lưng xúi giục người khác, mong muốnkhôngtốn công tốn sức mà vẫn có thể ngư ông đắc lợi,trênđời nào có chuyện dễ dàng như vậy?"
Lão bà tửđirồi, chỉ còn lại mình ông ta lẻ loitrênđời,khôngai quan tâm ông ta ăn có ngonkhông, mặc có ấmkhông, ban đêm chẳng có ai nghe ông ta càu nhàu... Bà ấyđirồi, ông ta làm quan có oai phong đến thế nàothìcũng có nghĩa lý gì đâu?
Triệu Thiện tỷ nhét chiếc hộp trạm trổ vào ngực Triệu sư gia, giật lấy bức họa của Phó Vân, mặtkhôngđổi sắc: "Cháu thích bức họa nàythìlà thích thôi, tiền với bạcthìquan trọng cái gì? Cháu chưa bao giờ quan tâm thân phận họa sĩ cao hay thấp, nổi danh haykhôngnổi danh, chỉ xem bức tranh có hợp với tâm ý của cháu haykhôngthôi."
Triệu Kỳ tứcanhách, trước khi nhập học,hắnđãchuẩn bị kĩ càng để lợi dụng cơ hội này phát triển mạng lưới cho bản thân nhưnghắncòn chưa kịp tạo danh tiếng, Phó Vânđãnổi như cồn, cướp lấy toàn bộ lực chú ý của đám học sinh mới. Giờ học sinh trong thư viện, đặc biệt là phụ khóa sinh, suốt ngày chỉ biết nghe theo Phó Vân, còn ai nhớrõhắnđường đường là đại công tử Triệu gia nữa?
trêngiường ấm áp, Phó Vânanhngồi bên mép giường, nửa bên mặt bị hong nóng bừng.
Triệu Thiện im lặngkhôngnói, chăm chú ngắm nhìn mấy đóa hoa bìm biếc nở rộtrêndây leo bên hàng rào, nhíu mày.
khôngbiết sau bao lâu, Thôi Nam Hiên mới trả lời, "Takhôngngờ nữ quyến Ngụy giasẽnhư thế."
Trở về Giang Thành thư viện, Triệu sư gia lập tức tìm Phó Vânanh, "anhtỷ nhi, lại vẽ cho thầy mấy bức họa hoa cỏ nữa nào!"
Có hậnhắnhaykhông,hắnkhôngbiết, thậm chí nàngđinơi nàohắncũngkhôngbiết...
Bà giỏi vẽ tranh, cũng coi đó là kế sinh nhai, dựa vào việc bán tranh mới nuôi nấng con trai thành người, cho nóđihọc,đithi. Nhưng dẫu đám đàn ông ngoài kia có khen bà vẽ đạp đến thế nàothìcuối cùng họ vẫn cảm thấymộtngười phụ nữ như bà vẽkhôngcó khí khái, chỉ để xem cho vui chứkhôngcoi là hội họa đích thực,khôngthể so sánh với những họa sư hàng đầu.
Diêu Văn Đạt bỗng bật cười, "Ngươi quả nhiên vẫn thảnh thơi phóng khoáng [3] như thế."
Đỗ Gia Trinh cười, "Ta có việc này cho đệ,khôngbiết..."
Tô Đồngnói: "Đỗ huynh cho là có ý gìthìchính là có ý đó."
Tô Đồng ở cùng viện, nghe thấy tiếng Triệu sư gia từ xa,đitới trước cửa nghênh đón, "Tiên sinh, Vân ca nhiđiTrường Xuân Quan."
Triệu Thiện do dựmộtlát rồi gật đầu, bảo nha hoàn đứng bên cạnh vào thư phòng lấy tranh.
Giọng Diêu Văn Đạt càng lúc càng cao, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, dường nhưđãtrở về cái thời mới thi đỗ Trạng nguyên.
Triệu Kỳ ngừng lạimộtlát rồi cườinói, "nóithật, đệ với Phó gia chẳng còn quan hệ gì nữa, giờ vì Phó Vân mà đắc tội với Đỗ Gia Trinh cũngkhôngđáng. Đỗ Gia Trinh dù sao cũng là tú tài."
Nàng dường nhưkhôngmấy quan tâm mình vẽ cái gì, chỉ hưởng thụ quá trình đưa những nét bút tạo thành bức họa. Nàngkhôngvẽ người, có khi vẽ mấy cây cỏ dại trước hành lang, có khi vẽmộtchú chimnhỏbéo mập, có khi vẽ mạng nhện lúc sương tan,trênđó vẫn còn vương mấy giọt sương. Chỉ vài nét bút ít ỏiđãvẽ ra những thứ nhonhỏbên mình,khôngcó nhiều cách điệu,khôngcó ý nghĩa sâu xa nhưng lại chânthậtđángyêu, đầy sức sống.
Nếu như... Nếu như Phó Vânanhkhôngphải họ Phó,thìthậttốt biết bao...
Thôi Nam Hiên vô tình hơn ông ta nhiều,hắncảm thấy người c·h·ế·t như đèn tắt, đếnsựáy náy cũngkhôngcần phải chođi.
"Nhị ca tới phủ Thuận Thiên rồi ạ."
Người Ngụy gia đều c·h·ế·t cả rồi.
"Thôi Nam Hiên, ta đọc sách cả đời, cũng hồ đồ cả đời. Ta là đàn ông nhưng việc trong nhà từ trong ra ngoài đều do lão bà tử lo liệu, ta chỉ lo đọc sách, chẳng phải lo lắng cái gì, việc đồng áng lão bà tử làm, ngày hai bữa cơm lão bà tử làm, quần áo lão bà tử giặt giũ khâu vá, cha mẹ ta cũng do lão bà tử hầu hạ, chăm sóc tới tận lúc lâm chung... Bà ấy sợ ta bị bạn cùng trường chê cười, nhiều nămkhôngmay quần áo mới cho bản thân, để dành tiền mua vải may áo cho ta, tađithitrêntỉnh phủ, bà ấy ngày ngàyđilàm thuê ở nhà viên ngoại, kiếm được mấy tiền liền lập tứcđimấy chục dặm đường lên tận tỉnh phủ đưa ta mua sách... Ta nhiều tật xấu như thế này đều là do lão bà tử nuông chiều ta..."
"Ngươi tới rồi."
Phó Vânanhđứngtrênhành lang ngắm họ trong chốc lát,nói: "Trương đạo trưởng, hay là con luyện đan cùng ngài vậy."
Tuyết rơi cả đêm, tường cung màu đỏ sừng sững giữa nền tuyết trắng tinh, đỏ tới cay mắt.
Năm đó Phó Vân Chương suýt nữa bị Trương đạo trưởng lừa học cái gì gọi là đạo tu chân, giờanhtỷ nhi cũng bị Trương đạo trưởng dòm ngó!
Tô Đồng đứng đó, ngắm nhìn những cánh hoa khô héo rơi xuống trước cửa sổ căn phòng phía bắc.
[2] Giá có nhiều ngăn, đựng đồ trang chí như bình lọ.khôngmiêu tả được nên mìnhsẽđáp cái hình vào đây. Đại loại do diện tích mỗi ngăn rất lớn, trống hoác thế này nên cách cái giá cũng chẳng che được cái gì
Đỗ Gia Trinh sa sầm sắc mặt.
Thôi Nam Hiên từ từ ngồi xuống,khôngphủ nhận.
Ông ta muốn có bức tranh lá sen kia của Triệu Thiệnđãlâu, khóc lóc ăn vạ, năn nỉ ỉ ôi, lấy thân phận trưởng bối ra nài ép, cách nào cũng dùng cả nhưng Triệu Thiện vẫnkhôngđồng ý.
Editor: Mấy nhân vật nam trong chương nàythậtđáng buồn. Tô Đồng, Diêu Văn Đạt và Thôi Nam Hiên. Nhưng thực ra là chỉ thương nhất lão Diêu, cái chuyện khua chiêng trống trước mộ người ta, trong lời người đời là chuyện cười nhưng hóa ra lại làmộtcâu chuyện buồn. Nhưng ít ra lão Diêu vẫn còn tỉnh táo chán, về chuyện tình cảm hai người kiathậtu mê. Hờ hờ.nóimộtcách nào đóthìlão Diêu hạnh phúc hơn rồi.
Ngoài hành lang treo hai chiếc đèn lồng lớn, mỗi đêm Vương Đại Lang đều treo đèn lồng, đốt nến, tiền nến mỗi tháng lên tới mấy trăm tiền. Nàngrõràngkhôngsợ tối nhưng bởi Phó Vân Khải thuận miệng bịa chuyện, nàng cũng theo đó mà làm. Nàngnóinàng sợ tối, hơn nữa còn hay lạ giường, lấy cớ này để từ chối những lời mời cùng giường thắp nến tâmsựsuốt đêm của đám bạn học nhiệt tình, hằng đêm vẫn đóng cửa sớm,khôngđira ngoài gặp người khác cũngkhôngtiếp khách đến thăm.
"Ta thi đỗ Trạng Nguyên, nhà có tiền rồi,khôngai có thể khinh thường ta nữa, người dưới quê tranh nhau đến vỡ đầu để lấy lòng ta, cái kẻ trước đây từng chèn ép lão bà tử già quá nên c·h·ế·t rồi, ta cũng phảiđiđường vòng qua mộhắn, khua chiêng gõ trống, ta xả giận cho lão bà tử, ta muốn mua cho bà ấy những trang sức đẹp nhất, trang phục lộng lẫy nhất, chúng tamộtngàysẽđược ăn ba bữathậtno, mỗi ngày đều được đổi món,khôngtrùng lặp..."
Triệu sư gia khựng lại, mặt lập tức sa sầm, phất tay áo, hừ lạnh, "Lão đạo sĩkhôngbiết điều kia! Lại cướp đệ tử của ta!"
Ban đầu, thử nàng làthật, thấy nàng quá lãnh đạm nên muốn trêu chọc nàng cũng làthậtnhưng dần dần, ông takhôngcòn đùa cợt nữa, thái độ ngày càng nghiêm túc, đến cuối cùng thậm chí bắt đầu hơi kính nể nàng.
Trương đạo trưởng vẫn quyết đoán, "khôngsao, tanóicho ngươimộtbí quyết, luyện đan ấy mà, chẳng khác gì nấu mì, đem cả đống nguyên liệu ném vào trong nồi, thiếu nướcthìthêm nước, thừa nước lại cho thêm mì, khuấy lên, thêm chút muối, thêm chút dấm, vậy là được rồi..."
Người vợ sáu mươi mấy tuổi, đầu tóc bạc nhiều hơn tóc đen, thấy ông ta thân khoác lụa hồng, cưỡi ngựa diễu phố, vui nhưmộtcôbé mười lăm mười sáu tuổi, chạy về phía ông ta, taykhôngngừng lau nước mắt.
"Vân ca nhi, ngươi đừngđi." Diêu Văn Đạt gọi nàng lại, chỉ giá bác cổ [2], "Ngươi ra đằng sau ngồi, chút nữa ta có chuyện muốn dặn ngươi."
Ông ta mềm yếu cả đời, ích kỷ cả đời, khiến vợ mình vất vả cả đời, giờ vợ ông ta c·h·ế·t rồi, ông ta áy náy cũng nào thay đổi được gì.
"Trước khi lão bà tử mất còn kéo tay ta, khuyên ta phải hòa thuận với ngươi, đừng suốt ngày châm chọc ngươi nữa, bà ấynói"tôiđirồi, về sau ai chăm sóc cho ông? Ai hầu hạ ông? Tôi chăm sóc cho ông cả đời, giờđicũngkhôngyên tâm! Ông nghe tôinói, nhận lỗi với Thôi đại nhânđi,côvợ nhà ấy là người tốt"..."
"Tại sao ngươi lại thà bị bãi quan cũngkhôngcưới congáiThẩm Giới Khê?" Diêu Văn Đạt nhìn thẳng vào mắt Thôi Nam Hiên, trầm giọng hỏi, "Là vì Ngụy thị sao?"
Lão bộc chần chừmộtlúc rồi nhận bạc, nghe thấy Diêu Văn Đạt dường nhưđangthều thào gì đó, nín thở lắng nghe, "Phó thiếu gia, lão gia muốn gặp thiếu gia."
Nhưng mà thiếu cái gì, ông takhôngnóirõ, dù sao vẫn là chưa được.
Phó Vânanhnheo mắt,khôngquay đầu lại, cả người cứng đờ trong chốc lát.
Trường Xuân Quan.
Nàngđãvẽ xong bức họa mà Triệu sư gia bảo nàng vẽ, thậm chí còn vẽ lạimộtbức nữa nhưng Triệu sư gia vẫn chưa hài lòng,nóinàng vẽ còn thiếu chút gì đó.
Thôi Nam Hiên cúi đầu, nhìn miếng than nổ lách tách trong chậu than, trầm mặckhôngnói.
Triệu Thiện ngăn ông ta lại, "Tam thúc, cháu rất thích bức hoa bìm biếc này..."
Tô Đồng thản nhiênnói: "hắnđịnh hại Vân ca nhi, nhưng lạikhôngmuốn bị người khác pháthiện, xúi giục Chu Dụ Như thất bại liền tới rủ rê ta."
Triệu sư gia càng nghĩ càng bực mình, hùng hùng hổ hổđimất.
Diêu Văn Đạt phát ra mấy tiếng lẩm bẩm mơ hồ từ trong cổ họng, "Ta nợ lão bà tử quá nhiều, ta thường nghĩ, sớm muộnsẽcómộtngày ta đỗ đạt thành danh, bà ấy cũngsẽđược hưởng phúc... Có điều ngày đó tới quá muộn."
"Trương đạo trưởng, conthậtsựkhôngbiết tẹo nào về luyện đan." Phó Vânanhthànhthậtnói.
"Đồng ca nhi, vừa rồi đệ cãi nhau với Đỗ Gia Trinh đấy à? Sắc mặthắnđến là đẹp, xị ra tới nơi rồi."
Trương đạo trưởng mà tháo cái vỏ bọc tiên phong đạo cốt, nhìnrõsựđời kia xuốngthìchẳng khác gì Phó tứ lão gia, thích lải nhải, khoác lác suốt cả này. Nàng lắp vẻ mặt kính cẩn, ngoan ngoãn, nghe lời, chuyên dùng trước mặt trưởng bối vào, nghiêm túc nghe Trương đạo trưởngnóilinh tinh hồi lâu. Tuy rằng trong lòng nàngkhôngmấy tán đồng nhưng từ đầu đến cuối vẫn quỳtrênđệm hương bồ, dáng ngồi ngay ngắn, khuôn mặt nghiêm túc.
trênđường tới Diêu gia, Trương đạo trưởngnóivới Phó Vânanh, cái lão Diêu Văn Đạt này mệnh cứng lắm, còn sống thêm được mấy năm nữa.
Đỗ Gia Trinh nhìnhắn, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt.
Thực ra Triệu sư gia rất hài lòng với lá sen nàng vẽ, chỉ muốn nhân cơ hội này rèn luyện tính kiên nhẫn cho nàng, thấy nàng ngày nào cũng kiên trì vẽmộtthứ y hệt nhau, mấy tháng như thế mà cũngkhônghề tức giận, cũngkhôngkêu than buồn chán, bảo nàng vẽ cái gìthìnàng vẽ cái đó. Ông ta vô cùng hài lòng.
Đỗ Gia Trinh nhíu mày, "Viên thuốc hôm trướchắnđem ra dọa Chu Dụ Như chẳng lẽ là do Trương đạo trưởng cho?"
Tô Đồngkhôngnóigì.
Nàng ngày nào cũng luyện quyền,khôngsợ khổ, nhưng mỗi tháng chỉ cómộtngày tới đạo quan, mỗi tháng giẫm cọc gỗmộtngày, luyện tới khi nào mới có thể xuất sư?
Lão bộcđãchâm trà thêm vài lần, lần này vào phòng lại dẫn thêmmộtngười, "Lão gia, Thôi quan nhân tới."
Nha hoàn bưngmộthộp sơn mài đựng tranh ra, Triệu sư gia nào ngờ hôm naycôcháu họ này lại hào phóng như thế, khác hẳn thường ngày, ông ta sửng sốt, gãi đầu, "Ngươi định đổithậthả? Ngươi vẽmộtbức là mấy ngàn tiền rồi, Phó Vân vẫn chỉ làmộtđứa trẻ..."
Triệu sư gia hoàn thành được ước nguyện, nâng chiếc hộp sơn mài, cười tít cả mắt, gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, ngươinóicái gì cũng đúng."
Ngườiđãchẳng còn, lấy ai để mà bồi thường?
Phó Vânanhmỉm cườinói.
Nghe thấy cách gọi quen thuộc, Phó Vânanhcúi đầu, ngây người nhìn đôi giàytrênchân mình.
...
Thôi Nam Hiên tới trước giường bệnh, ánh mắt quét qua người nàng rồi mới nhìn Diêu Văn Đạt.
Phụ nữ vẽ tranh có đẹp đến mức nàođichăng nữa cuối cùng cũngkhôngđược văn nhân công nhận.
Nghenóibệnh tình ông ta nguy kịch, Phó Vânanhcũng nhấp nhổm.
hắnsẽthăng chứcthậtnhanh, ở địa vịthậtcao, nàng cũngsẽtrở thành các lão phu nhân được người người tranh nhau lấy lòng, tới lúc đó, nàngsẽhiểuhắnthôi.
Thà luyện đan còn hơn.
hắnchết lặng, trong lòng cómộtcảm giác đau đớn châm chích,khôngphải do tin dữ của Ngụy gia,hắnlà người lòng dạ sắt đá, chẳng thể vìsựbi thảm của Ngụy gia mà xúc động mảy may. Ngụy Tuyển Liêm đắc tội Thẩm Giới Khê, giờ Thẩm Giới Khê trả thù ông, cá lớn nuốt cá bé là lẽ tất yếu ở đời.
Trương đạo trưởng chỉ dẫn quá trình luyện đanmộtlần, thấy Phó Vânanhvẫn ngồi yên trong góc, ngoan ngoãn nhìn mình,khôngngủ gà ngủ gật cũngkhôngtỏ ra nôn nóng khó chịu, vừa lòng gật đầu.
Trương đạo trưởng lạikhônghề lo lắng, cúi xuống chỉnh lại lò luyện đan, chậm rãinói: "Biết rồi, tađiđây."
Hai bên chỉ được ngăn cách bằngmộtchiếc giá, tuykhônggần lắm nhưng nàng vẫn có thể ngherõnhững lời hai người họnóibên giường bệnh. Nàng nghĩ ngợimộthồi nhưng vẫn ngồi yên. Nếu Diêu Văn Đạt và Thôi Nam Hiên cònkhôngthèm để ýthìcó lẽ nàng cứ nghe bọn họnóigì xem sao.
Lão bộc Diêu gia cứ ba ngày lại hai lần vừa khóc lớn quan nhânkhôngổn rồi vừa chạyđimời thầy thuốc, hàng xóm láng giềng xung quanh ngày nào cũng nghe ngóng tình hình của Diêu gia, chuẩn bị nếu có vấn đề gì còn sang giúp đỡ việc tang ma, chờ mãi, chờ mãi, tới khi hoa mai sau việnđãđậu nơi đầu cành, Diêu Văn Đạt vẫn sống sờ sờ.
Thi đỗ Trạng nguyênthìsao nào?
Bắt đầu vào mùa đông, cuối cùng Phó Vânanhcũngkhôngcần vẽ lá sen hằng ngày nữa.
Trương đạo trưởngđãvề đạo quan, lát nữa Phó Vânanhsẽvề thư viện luôn, nhìn sắc trời bên ngoài, nàng đoán cònmộtlúc nữa trời mới tối, hơn nữa Diêu Văn Đạt ốm yếu, nàng chỉ có thể kiên nhẫn ngồi với ông tanóichuyện dông dài.
Diêu Văn Đạt ốm đau bệnh tật, gầy trơ xương, nhiều lần thiếu chút nữakhôngthở nổi. Nhưng có vẻ đến Diêm Vương cũngkhôngmuốn gặp ông ta, dùđãvài lần suýt tắt thở màkhônghiểu sao vẫn qua được.
Than trong chậu nổ giòn tan, Thôi Nam Hiên lấy lại tinh thần, nghe thấy Diêu Văn Đạt hỏihắn, giọng run rẩy: "Lúc Ngụy thị qua đời, có phải vẫn còn hận ngươikhông?"
Gió Bắc rít gào, quất vào mặt người như dao nhọn đâm vào da, từng nhát từng nhátmột.
Mắt Triệu sư gia sáng lên, giơ cuộn tranh, hào hứngnói: "Ngươi muốn bức tranh này chứ gì? Cũng được, lấy bức tranh lá sen của ngươi ra đổi với ta."
Thôi Nam Hiênkhôngđáp, hỏi lạimộtcâu.
Congáicủa Thẩm Giới Khê đều lớn tuổi hơn Thôi Nam Hiên, về tuổithìkhôngphù hợp... Đích nữ Thẩm gia đềuđãlấy chồng... Vậythìchỉ còn thứ nữ. Tình cảm giữa Thẩm Giới Khê và Triệu thị rất hài hòa, cơ thiếp trong phủkhôngnhiều nhưng thứ tử, thứ nữ lại rất nhiều, Triệu thị hiền lành rộng lượng, coi thứ tử, thứ nữ như con đẻ để nuôi dưỡng.
Khi ấy, người phụ trách bắt giữkhôngngờ phụ nữ Ngụy gia lại cứng rắn như vậy, đầu tiên vội vàng cướp đoạt vàng bạc của cải, đến khihắnta pháthiệnrathìđãmuộn.
Trương đạo trưởng hừmộttiếng.
Hoa cỏ trong đình dần tàn úa, lộ ra cành khô xanh sẫm, chọc thẳng lên bầu trời xanh. Chim nhạn bay từng đàn qua những đụn mây, dường như có thể nghe thấy tiếng vỗ cánh.
Trương đạo trưởng khaimộtđơn thuốc cho ông ta, "Sau này đừng cố sức, tuổi lớn rồi, nên giữ gìn sức khỏe."
"Đúng rồi, ngươi cảm thấy nó có thiên phúkhông?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Triệu sư gia bước tới cuộn bức tranh lại, định ra về.
"Có lẽ là nhị ca thấy Trương đạo trưởng luyện đan, trong lòng hâm mộ, muốn tự mình bắt tay vào làm, vậy nên ngài mới cảm thấy huynh ấy vặn vẹo đó."
Bút pháp đơn giản, tự nhiên. Vẽ hoa ra hoa, lá ra lá, nhu hòa, sống động.
Triệu sư gia hơi nhíu mày, trong vài năm tới, cái tên Phó Vânanhchắc hẳnsẽkhôngxuấthiệntrước mặt người đời. Nếu bái Triệu Thiện làm thầy ảnh hưởng tới kế hoạch của Phó Vânanhthìmất nhiều hơn được, hơn nước trước kia ông ta khuyên Phó Vân Chương để Phó Vânanhbái sư chỉ là lo Phó Vânanhsẽgiống Phó Vân Chương khi trước, tâm tư tích tụ thành bệnh mà thôi, chứ cũng chẳng phải nhất định phải tìm cho nàngmộtdanh sư để sau này trở thành họa sư có tiếng.
Bản thânhắncũngkhôngrõnữa.
Ông ta quay mặt qua, lau khô nước mắttrênkhóe mắt, nhìn Thôi Nam Hiên, "Khi ngươi cưới Ngụy thị, nhà chỉ có bốn bức trường, nghèo rớt mồng tơi, Ngụy gia tuân thủ đúng hôn ước, gả congáicho ngươi, từ ngày đó Ngụy Tuyển Liêm vẫn luôn đánh giá cao ngươi, Ngụy thị xinh đẹp, có đầu óc, biết lo liệu việc nhà... Thôi Nam Hiên, ngươi thử để tay lên ngực tự hỏi xem, lúc Ngụy gia xảy ra chuyện, ngươi thựcsựkhôngcòn bất cứ biện pháp nào hay sao?"
"Biết vì sao trong miếu nhiều hòa thượng, ít đạo sĩkhông?" Trương đạo trưởng vừa mở nắp từng lọ trong chiếc hộp lớn đựng mấy chục lọ sành ra, đưa cho Phó Vânanhngửi mùi dược liệu, vừa lải nhải, "mộtphần là hòa thượng mồm miệng lưu loát, giỏi lừa gạt người khác,mộtphần là đám hòa thượng kia quá nghèo! Muốn làm đạo sĩ,khôngcó tiền làkhônglàm được, nội đạo bào chúng ta mặc, mũ chúng ta đội, còn lò luyện đan và nguyên liệu luyện đan thôiđãkhiến những người bình thườngkhôngđáp ứng nổi! Vậy nên bao nhiêu đời nay, người tu đạokhôngsao nhiều bằng đám hòa thượng chỉ biết niệm kinh kia." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đỗ huynh, Vân ca nhi gọi tamộttiếng biểu ca, thế là đủ rồi." Tô Đồng lãnh đạmnói.
Tô Đồng ừmmộttiếng, trả lời: "Trương đạo trưởngnóiVân ca nhi có duyên với ông ta, muốn đệ ấy mỗi tháng tới đạo quanmộtlần, đệ ấy có emgái, giờđangtu đạo với Trương đạo trưởng."
...
Nhớ tới chuyện này, Triệu Thiện lại xuất thầnmộtlát, ngừng lạimộtchút, "hiệngiờ cháu chỉ nhận học sinh nữ, Phó Vân thựcsựvẽ rất đẹp, nhưng cháusẽkhônglàm trái quy tắc của mình. Tam thúc đành phải tìm cao nhân khác vậy."
Ánh mắthắnsững lại, ánh lửa than bập bùng chiếu sángkhônghết gương mặthắn,mộtnửa chìm ở trong bóng tối, nửa mặt còn lại được phủmộtbóng sáng lay động, dường như lại có chút nhu hòa.
Người vừa tới là đường trưởng đường Giáp Đỗ Gia Trinh.
Tô Đồngkhôngnóikhôngrằng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.