Lão Đại Là Nữ Lang
La Thanh Mai
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 88: Lên núi
trênnúi có sói.
Vừa ra khỏi cổng thành, mớiđiđược nửa dặm đường, nàng bỗng kéo chặt dây cương, roi ngựa chỉ thẳng về phía bụi cỏ ven đường, "Ra đây."
Phó Vânanhkhôngcó thời gian nghĩ nhiều, dẫn hộ vệđivào trong sơn cốc, lật từng thi thể lên để xác định thân phận.
Chu Hòa Sưởng ngơ ngác.
Mọi người mỗi ngườimộtcâu, ầm ĩkhôngthôi.
Phó Vân là của tất cả mọi người, đâu phải là của mình Dương Bình Trung! Bình thường ở thư việnđãgiữ rịt lấy người tathìthôi, đến lúc này còn tận dụng mọi cơ hội, cái gì cũng muốn chạy trước, tức chếtđiđược!
Viên Tamđiđầu, sau đó là Chung Thiên Lộc, đám con cháu Triệu gia, Đỗ Gia Trinh, đường trưởng đường Đinh...
nóixong, nàng quay người bỏđi.
Kiều Gia hiểu ý,đira khỏi đó.
Lúc Phó Vânanhleo lên lưng ngựa, tay vẫn hơi run run.
Mọi người thở phào, chỉ trong giây lát nỗi lòng nặng trĩu khi nãyđãbiến mất, cả đám vui mừng ra mặt, bật cười ha hả.
Kiều Gia đành lùi bước.
khôngcó dã tâmthìlấy đâu ra động lực?
Nghe Chu Hòa Sưởng kể chuyện đêm trước, Phó Vânanhngẩng đầu nhìnhắn,hắntóc tai bù xù,trênngười chỉ mặcmộtchiếc áo lụa mỏng, mùa xuân trời vẫn còn se lạnh, lại cònđangởtrênnúi, gần sáng là lúc trời lạnh nhất,hắnmặc chưa đủ ấmđãchạy ra ngoài, lạnh tới mức bắt đầu run lên.
Hộ vệ Vương phủ bước lên giải thích tình huống, Cẩm Y Vệ hình như hơi bực bội, phất taynói: "Đừng có dây dưa, vềđi."
Triệu Kỳ vẫn thường tự xưng là văn nhã, rửa mặt cho sạchsẽ, sửa sang lại vạt áo xộc xệch, chỉnh lại khăn mũtrênđầu cho nghiêm chính, mởmộtchiếc quạt xếp ra phe phẩy rồi mới thong thảnói: "Tuy nhà chúng takhôngphải người huyện Hoàng Châu nhưng tốt xấu gì cũng có quen biết với vài người có uy tín, có danh tiếng, Vân ca nhi, đệ đừng lo, tađãsai gã sai vặt về Triệu gia lấy danh thiếp, đợihắnmang danh thiếp đến đây, để xem còn ai dám động tớimộtsợi tóc của đệ!"
Mặt trờiđãlên cao, ánh sáng chọc thủng tầng sương mù dày đặc, chiếu vào con đường núi dài gập ghềnh, phủ lên sơn cốcmộtlớp ánh sáng vàng.
Nàng dặn dò cẩn thận như vậy. Lúc sau, Cát Tường đưa hộ vệ Vương phủ tới, dứt khoátnói: "Phó thiếu gia đừng lo, gia nhà chúng ta gửi mấy người tới cho thiếu gia dùng, có bọn họ đứng ở cửa, để xem ai còn dám diễu võ dương oai trước cửa nữakhông!"
hắndõi mắt theo bóng dáng xa dần của nàng, lẩm bẩmmộtcâu.
Chỉ có đạt được địa vị cao mới có thể nắm được quyền chủ động, nếukhôngthìcó cố gắng đến đâuđichăng nữathìvĩnh viễn chỉ có thể ở vào thế bị động mà thôi.
Kiều Gia thoáng nhìn những người phụ nữđanggiặt đồ bỗng nhiên dừng lại, "Khoanđã, có vài người khác ở trong thôn."
mộtkhiđãbước ra khỏi bức rèm nên nội viện, saokhôngđixa thêmmộtchút?
Đó là những thứ nàng dùng để uy h**p Tô Đồng.
Phó Vânanhhơi ngạc nhiên.
Tô Đồng vẫnđangngây người vì câunóivừa rồi của Phó Vânanh, khe khẽnói: "khôngphải bởi vì ta... Vậythìlà vì ai?"
"mộtngườikhôngliên quan."
Nàng lật bàn tay lên, cúi đầu nhìn lòng bàn tay xước xát.
Cẩm Y Vệ nhướn mày nhìn nàng, cái nhìn lạnh lẽo,khôngtrả lời.
Trời tảng sáng,trênnúi sương mù bắt đầu tan, thôn xóm bên đường vọng ra từng đợt tiếng gà gáy sáng, những nông dân cần cùđãdậy sớm đong gạo nấu cơm, tiếng c·h·ó sủa văng vẳng, khói bếp nhàn nhạt bay lên.
trênnúi, tùng trúc mọc thành rừng, gió thổi qua, lá trúc xào xạc, thông reo rì rào, giữamộtvùng xanh biếc lại điểm xuyết mấy loại cây khác, hoa lê, hoa mận trắng như tuyết, hoa đào hồng diễm lệ, trời trong nắng ấm, hoa thơm chim hót.
đãsắp tới nơi, Kiều Gia phi ngựa lên trước, chắn trước mặt Phó Vânanh, "Công tử, công tử đừng qua đóthìhơn."
Hộ vệ Vương phủnói: "Thiếu gia, nếu như tứ lão gia vẫn còntrênnúi, thiếu giakhôngcần phải lo lắng gì đâu, mấy người chúng ta đảm bảo có thể cứu được tứ lão gia."
Áo lụa thêu mây, giày gấm thêu chỉ vàng, tất cả đều sử dụng nguyên liệu Tô Hàng, đúng là những đồ mà Phó tứ lão gia thường ngày vẫn hay mặc.
Nàng chắp tay với Cẩm Y Vệ, "Xin cả gan hỏimộtcâu, các đại nhân lên núi là để truy bắt đám giặc cướptrênnúi chăng?"
Kiều Gia nheo mắt lại, trầm ngâm trong chốc lát rồinói, "Công tử,trênnhững tờ giấy có ký hiệu mà tứ lão gia để lại phảikhông?"
Kiều Gia và các hộ vệ Vương phủ cũng giật mình tỉnh ra, vội tới giúp đỡ.
Tất cả mọi người đều đổ xô về phía đó, đứng xung quanh.
Cát Tường dẫn mọi người vào trong.
hắnmang theo lệnh bài của Sở Vương, ngoại trừ quan lớn của triều đình, những người bình thường dù sao cũng phải nểhắnmấy phần.
Các bạn cùng trường thường ngày vẫn thân thiết với Phó Vânanhđều tới, ai cũng quần áo xộc xệch, mặt mày mệt mỏi, có người cầm trong taymộtthanh gỗ làm gậy, có người khoácmộttay nải lớn, có người buộcmộttấm vải thô vào đùi, chỉ cần nhìn thôi cũng biết những người nàyđãđiđường núi cả đêm. Thư đồng, tôi tớ của bọn họđitheo phía sau, ai cũng phờ phạc, rã rời.
Nàng nhìn ngọn lửa từ từ l**m vào trang giấy, chậm rãinói: "Hôm nay muội đốt chúng trước mặt huynh, sau này huynhkhôngcần lo muộnsẽdùng những thứ này để uy h**p huynh nữa." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng ngạc nhiên.
Phó Vânanhgật đầu,nói: "Ta cũngđi, tin tứctrêngiấy quá ít ỏi,khôngbiết tứ thúc còn rải bao nhiêu giấy nữa, cứ thu nhặt toàn bộ trướcđã."
Mấy binh lính Cẩm Y Vệ đứng cách đó khá xa,khôngđể ý tới họ.
Thi thểkhôngtoàn vẹn trước mắt nàykhôngphải Phó tứ lão gia.
Tô Đồng lắc đầu,khôngchấp nhặt với đám trẻ con đó nữa, ăn xongmộtbát cháo khoai lang đỏ thơm phức ngọt ngào,hắnđira khỏi nhà tranh.
"Tầm giữa trưa Khải ca nhi và mọi người trong nhà chắc làsẽtới nơi, đón được người xongthìđưa hết về tòa nhà ở phố Cống Viện, lão thái thái và hai vị tiểu thư đều ngã bệnh, ông cứ mời thầy thầy thuốc đến trướcđã. Mấy người Cao chưởng quầysẽđến sau, phái người canh ở bến tàu, đủ người mới được về,khôngđược để ai bị bỏ lại."
Cả người nàng cứng đờ, sững người trong giây lát, vành mắt nhất thời vừa cay vừa nóng nhưng vẫnkhôngrơi lệ, nửa đầu lên ép nước mắt quay trở lại, nàng đứng dậy,đivề phía hộ vệ Vương phủ vừa gọi nàng.
Con người ai cũngsẽcó lúc mềm yếu,hắnchỉ là người trần mắt thịt, cũngsẽmắc sai lầm.
[2] Thiên hộ là quan binh quản lý 1000 quân, bách hộ là quan binh quản lý 100 quân.
[3] Cho ai thắc mắc tại sao cung tên vào mũi tên lại đeo ở hông (giống mình), túi đựng cung tên và túi đựng mũi tên trông như thế này, gắn vào đai đeo quanh hông.
"Về thành." Phó Vânanhnhận lấy chiếc bàn chải gỗ Kiều Gia vừa đưa, đích thân chải lông cho ngựa, "Ta muốnđiĐồng Sơn."
Bỗng cách đókhôngxa có tiếng gọi đầy do dự và thương xót vọng lại, "Phó thiếu gia... Ở bên này..."
nóixong,hắngãi đầu gãi tai, thử thăm dò, "Lão đại, ta chạy bộ tới đây,khôngcó ngựa... Ta với ngươi cưỡimộtcon nhé?"
"Lão đại, ngươinóiđi, muốn đánh ai, tasẽđilàm thịt con rùa đen đó ngay lập tức!"
Lát sau,hắnđira,trênmặt vẫn bình tĩnh, "Dương đại thiếu giađangở đây."
Từ khi tìm được thi thể của Phó tứ lão gia, Viên Tam luôn nhìn nàng chằm chằm, chỉ sợ nàng quá đau lòng mà ngã từtrênngựa xuống, lúc này nghe nàng ra lệnh liền lập tức xuống ngựa, đưa tay nắm bừa mấy tờ giấyđangbay tán loạn khắp nơi, mang tới trước mặt Phó Vânanh.
Những thi thể bị tàn phá,khôngtoàn vẹn, quan phủsẽkhôngtiếp tục điều tra.
khôngngờ rằng những cuốn sách đó lại có thể cứu mạng ông.
Chu Hòa Sưởng nhíu mày, sợ nàngkhôngvui,khôngdám tiếp tục chủ đề đó, thăm dò, "Bây giờ đệ địnhđiđâu?"
Mấy hộ vệ sợ nàng đau lòng nênđãsửa sang lại thi thể.
Phó Vânanhlườmhắnmộtcái.
Nếuđãkhôngthể thích nghi với quy tắcthìphải làm chủ quy tắc, tự mình tạo quy tắc cho chính mình, trở thành người chơi cờ chứkhôngphải quân cờ.
Phó Vânanhquay sang nhìnhắn, "Tô Đồng, tại sao huynh lại trở lại?"
Đồng Sơnkhôngphải địa bàn của Sở Vương, nếukhônghắnđãsai người Vương phủ qua đó tìm kiếm thi thể của Phó tứ lão lão gia từ lâu rồi.
Nội ứng thường là người trong thôn được thuê dẫn đường, bọn họ trà trộn vào đoàn buôn, thấy hàng hóa được vận chuyển là thứ có giá trị bèn lén dẫn bọn cướp tới, nội ứng ngoại hợp, đoàn buôn vị kẹp ở giữa nên mớikhôngthể chống cự được.
Lửađãtắt ngấm,hắnmở mắt nhìn Phó Vânanh.
hắnbảo mấy tiểu nhị ở lại bảo vệ Phó Vânanh,mộtmìnhđivào thôn trang.
Khóe miệng Phó Vânanhkhẽ cong lên, "Takhôngquan tâm lời ngươinóilàthậthay giả,đãđồng ý với ta rồithìphải làm cho bằng được, về sau nếu ngươi dám có tâm tư khác..."
Viên Tam tức giận trừng mắt nhìn người kia, Kiều Gia mặt lạnh như tiền.
Viên Tam đứng bên cạnh hỏi: "Lão đại, đâykhôngphải... đâykhôngphải là "Sổ tay chế nghệ" do ngươi biên soạn sao?"
Nàng ngẩng đầu, "Đâykhôngphải tứ thúc ta."
"Muội vẫn luôn thắc mắc, có rất nhiều cách để huynh thoát khỏi Phó gia, tại sao lại phải lợi dụng Phó Viện? Tại sao nhất định phải khiến đích thân Phó tam lão gia đuổi huynhđi? Tại sao huynh luôn có địch ý với Phó gia..."
Chuyện này càng kéo dài càngkhôngbiết có tìm được haykhông...
Tô Đồngkhôngcười nữa, sắc mặt hơi trầm xuống.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Vânanhnóirõràng với quản gia.
Nàng nhận mấy tờ giấy, lật từng trangmộtra xem.
Bọn họ cũng muốn giúp Phó Vân mà!
Mấy tờ giấy ố vàng bị gió thổi tốc lênkhôngtrung, quệt vào nhau soàn soạt.
Phó Vânanhhơi cúi đầu,nói: "Muội biết gìkhôngquan trọng... Muội chỉ muốnnóivới huynh, từ trước đến nay muội đề phòng huynh... cũngkhôngphải bởi vì chính bản thân huynh."
Từ xa nhìn lạiđãthấy những chiếc xe bị phá nát và những thi thể nằm ngang dọctrênmặt đất, mọi người siết dây cương, xuống ngựa.
Phó Vânanhnhíu mày, nàng vốn tưởng là người tới từ Hình Bộ hoặc Đại Lý tự ở kinh thành, sao lại là Cẩm Y Vệ cơ chứ?
Đồng Sơn chính là nơi Phó tứ lão gia gặp nạn.
Lúc đầu, bộ khoái hỏi cái gì cũngnóikhôngbiết nhưng nhìn thấy lệnh bài của hộ vệ xongthìlập tức thay đổi thái độ,nói: "Đám cướp kia hoành hànhtrênnúiđãmười mấy năm, bọn chúng xuất quỷ nhập thần, thường trốntrênnúi, tới bây giờ quan phủ cũngkhôngbiết hang ổ của chúng ở chỗ nào, muốn bắt cũng có bắt được đâu! Hơn nữa nữa cái loại giặc cướp chiếm núiđãlâu, trở thành vuatrênnúi như thế này luôn cấu kết với những thôn xóm dưới chân núi, những người trong thôn đókhôngchỉkhôngtố giác bọn cướp mà nhìn thấy quan binh còn cảnh báo cho bọn cướp, nơi nào cũng có tai mắt của bọn chúng, chúng ta vừa mới ra khỏi huyện thành, bọn chúngđãtrốn tiệt rồi còn đâu."
Khi mở ra, trong mắt loang loáng ánh lệ, nhưngtrênmôi lạihiệnlên nụ cười, lúm đồng tiền lõm sâu.
Chu Hòa Sưởng từng nghe hộ vệ trong phủ đề cập tới chuyện xảy ra, nghe vậythìhơi do dự nhưngkhôngdám cản nàng bènnói: "Ta sai hộ vệđitheo đệ, bên đó toàn trộm với cướp, đệ phải cẩn thận chút."
Vốn tưởng rằngsẽphải năn nỉmộthồi,khôngngờ Cẩm Y Vệ kia chỉ nhìn qua mấy người Phó Vânanhrồi tránh đường cho họ vào.
Ở phủ Võ Xương, bọn họđãthay ngựa nênđimộtmạchkhôngcần nghỉ,mộtngày sau, mọi ngườiđãtới chân núi Đồng Sơn.
Đoàn người tiếp tụcđivề phía trước.
Mắt quản gia đỏ hoe, đồng ý với nàng rồi khẽ hỏi: "Thiếu gia, nhỡ đâu người trong tộc đuổi tớithìlàm sao bây giờ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Người nọ xoay người xuống ngựa, sải bước tới trước mặt Phó Vânanh, túi cung bên hông đập vào miếng ngọc bội hình con cá kêu leng keng, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng về phía nàng, "Tìm ta sao?"
Binh lính Cẩm Y Vệ này là người thông minh, vừakhôngphủ nhận nhưng cũngkhôngthừa nhận.
Họ thả chậm tốc độtrêncon đường lớn rồi rẽ vàomộtlốinhỏbên bờ ruộng.
Quan lớn cái gì chứ, điều tra vụ án có điều tra đến bọn cướpkhông?
Nàngkhôngmuốn trì hoãn nhiều hơn, hỏi thẳng: "Vậy xin hỏi Hoắc Minh Cẩm đại nhân cótrênnúi haykhông?"
[1] Người làm việc ở nha môn, chuyên tuần tra, truy lùng tội phạm.
mộtđám thiếu niên choai choai ngồi với nhau trò chuyện rôm rả, đầu tiên là kể chuyệnđiđường tối qua, sau đó khẽ mắng Dương Bình Trung là đồ tiểu nhân, dámđitrước,khôngđưa bọn họ theo cùng,thậtđúng là đồ xảo quyệt!
Giữa trời và đất làmộtvùng ánh sáng sáng lạn lấp lánh.
mộtlúc sau nàng mớinhẹnhàng ừmộttiếng.
Tô Đồng đứng chờ bên cạnhmộtlúc, tới lúc tôi tớ Dương giađirồihắnmới bước lên.
Hộ vệđitrước thăm dò tin tức, trở về liềnnói: "Nơi này hoang vắng nhưng lại là con đường mà những thương nhân muốn tới phủ Khai Phong nhất định phảiđiqua, thường xuyên có bọn cướp hoành hành. Sau khi xảy ra chuyện mấy ngày trước, quan phủ từng phái người tới đây thu thập thi thể, nhưng mà cũng chỉ là qua loa cho có lệ mà thôi.
đangnóidở bỗng có tiếng ầm ĩ truyền tới từ đầu thôn, lại có người tới đây.
Cẩm Y Vệ kia lại là người nóng tính, thái độ ban đầu còn lịchsự, từ tốn, sau khi nhìn thấy lệnh bài, mặt bỗng sa sầm, "Làm càn!"
Mọi người đồng ý.
Ai màkhôngmuốn công thành danh toại, làm được những điều chấn động cả đất trời, tạo ra những thành tựu vĩ đại khiến người đời phải ngưỡng mộ?
Cạnh thôn cómộthồ nướcnhỏ, mấy người phụ nữđangngồi xổm bên hồ, kê đồ lên mấy tảng đá xanh giặt giũ, gậy gỗ trong tay đập xuống quần áo bồm bộp.
...
Tô Đồng quá giống Thôi Nam Hiên... Họ đều ôn hòa nhưng lãnh đạm như nhau,ẩnnhẫn và cứng cỏi như nhau, nên nàng chưa từng tin tưởng Tô Đồng.
Ở giữa làmộtngười đàn ông cao lớn tuấn lãng, đầu đội mũ sa, người mặc áo bào đỏ thẫm, lưng đeo thắt lưng lụa, ăn mặc như thể những văn sĩ nhàn nhã nhưng bên hông lại cómộttúi đựng cung tên vàmộttúi đựng mũi tên màu đen [3], tay đặt lên loan đao,đangphi ngựa như bay, chỉ chốc lát sauđãtới trước triền núi.
Vậy mà trongkhôngkhí lại có mùi máu nhàn nhạt và mùi tanh tưởi của xác chếtđangthối rữa.
Phó Vânanhnói: "Việc trong nhà giải quyết gần như ổn thỏa rồi, tiếp theo còn có việc muốn nhờ các ngươi, nửa canh giờ nữa xuất phát, các ngươi vào ănmộtchút trướcđi."
Họ xếp thi thể vào quan tàiđãđược chuẩn bị từ trước,đira khỏi sơn cốc.
Hộ vệ Vương phủ định tiến lên, Phó Vânanhngăn bọn họ lại, "Khoanđã." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chỗ nàykhôngphải địa bàn của bọn họ, ai tới cũng bắt lại bằng hết. Cửa hàng bên kia phái ngườiđitiếp quản, từ trước tới nay toàn bộ khế thư và con dấu đều do tứ thúc quản lý, người trong tộc căn bảnkhôngchạm vào được, bọn họ chẳng hiểu gì đâu, chỉ là nhân lúc tứ thúc mấtđi, trong nhà chỉ còn lại phụ nữ và trẻ con,khôngquản lý hết được nên tới cướp đoạt mà thôi. Giờ ta làm to chuyện lên, họkhôngcó bằng chứng, cũngkhôngcó lý lẽ, thực ra cũng tự hiểu được chuyện này, chỉ dám ra vẻ ta đây ở huyện thành thôi."
Tô Đồng ngẩng đầu đón nắng sớm chiếu vào mặt, khẽnói: "Có hối hận vìđãnhường suấtđicho takhông?"
Bộ khoái trả lời: "Sáng nay có người bêntrêntới..."hắndựng thẳng ngón tay, chỉ lên phíatrên,nóitiếp, "Người tới là quan lớn trong kinh thành đó! Người nào cũng uy phong! Bọn họnóigì mà muốn phá án nênđãphong tỏa ngọn núi kia rồi, tốt nhất các vị đừng qua bên đó, quấy rầy quan lớn điều tra vụ án, nhỡ có gì lại mang tội vào thân!"
...
hắntrầm mặckhôngnói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phó Vânanhnghĩ ngợimộthồi rồinói: "Đầu tiên hỏi thử xem vị thiên hộ đại nhân nàođangởtrênnúiđã." (đọc tại Qidian-VP.com)
Phó Vânanhtới huyện nha của địa phương tìm bộ khoái [1] hỏi thăm.
Phó Vânanhnhìn những gương mặt trẻ trung trước mắt mình, nhìn họ khua khoắng nắm tay trongkhôngkhí, nghe họnóinhững lời hừng hực khí phách, trầm mặc hồi lâu.
Những người phụ nữ trong thôn trangđãchuẩn bị bữa sáng nóng hổi, mời mọi người vào trong nghỉ ngơi.
Điều khiến Phó Vânanhkinh ngạc nhất là Tô Đồng cũng có mặt.hắnvốn phải khởi hànhđilên phía bắc rồi mới phải.
Tô Đồng cười, lắc đầu, "Làm sao thế được, takhôngrộng lượng đến vậy.đãcho tathìđó là của ta. Muội muốn lấy lại cũng muộn rồi."
Mấy hộ về đưa mắt nhìn nhau, thầm nghi ngờ có phải nàng bị k*ch th*ch đến mức điên rồikhông, đồng loạt xuống ngựa, chạy về phía nàng.
Đoàn người của Phó tứ lão gia vốn chuẩn bị đầy đủ, bao nhiêu nămđitừ bắc chí nam, bình thường đều có thể vượt qua hiểm nguy, vậy mà lần này gặp phải bọn cướp lại bị g·i·ế·t gần hết, chỉ còn mấy tiểu nhị chạy thoát, như vậy trong đoàn chắc chắn phải có nội ứng.
Ánh đao sáng loáng.
Tô Đồng khép mắt lại, đôi môi run rẩy, dường như bị chấn động.
Phó Vânanhngây người, cách xa như vậy... làm sao huynh ấy lại biết được nàng tìm huynh ấy?
Lúc này mọi người mới chịuđi.
Cẩm Y Vệ nàng chỉ biết Hoắc Minh Cẩm nhưng Hoắc Minh Cẩmkhôngthể nào đột nhiênđitừ kinh sư đến Đồng Sơn, người tới đây chắc chắn là thủ hạ của Hoắc Minh Cẩm, có lẽ là thiên hộ, cũng có thể là bách hộ [2],khôngbiết nàng có thể dựa vào cái duyên gặp mặt vài lần với Hoắc Minh Cẩm để nhờ người nọ giúp đỡ haykhông.
Phó Vânanhnói: "Cứđitrước rồinóisau."
Nàng nhanh chóng xem hếtmộtlượt những trang giấy thu nhặt được, "Tứ thúckhôngchết, chỉ bị bọn cướp bắt lên núi thôi."
Có lẽ rất nhiều năm về sau nàng vẫnsẽnhớrõtừng cómộtnhóm thiếu niên hăng hái, khí phách ngất trời như thế. Những người bạn cùng trường nàyđãđiđường núi suốt đêm, mặt mũi đầy bụi đất, lôi thôi lếch thếch chỉ vì muốn trở thành chỗ dựa cho nàng.
Phó Vânanhgiục ngựađivề phía trước mấy bước, từtrêncao, nàng nhìn xuống, khẽ hỏi: "Viên Tam, nếu việc ta muốn làm thựcsựrất nguy hiểm, ngươiđitheo tathìrất có thểsẽbị liên lụy, thậm chí cómộtngày có thể bị rơi đầu, ngươi vẫn muốnđitheo ta sao?"
Dòng tộckhôngbiết rốt cuộc Phó tứ lão giađanglàm những gì, cũngkhôngbiết Phó tứ lão gia đứng tên bao nhiêu tài sản, chỉ cho rằng chiếm được tòa nhà, lại khống chế được mấy người Lư thị làđãcướp đoạt được gia sản của Phó tứ lão gia. Thực ra cũng chẳng phải do bọn họ ngu xuẩn mà chuyện dòng tộc xâu xé tài sản của người trong tộc cũng là chuyện thường gặp, người khác có muốn can thiệp cũngkhôngđược nên cũng làm gì có ai suy nghĩ sâu xa, người c·h·ế·t rồi, bọn họ muốn làm gì cũng được.
Sao chưanóinăng gìđãlao vào đánh nhau thế này?
"A?"
Theo đuổi danh lợi dường nhưđãtrở thành bản năng của bọn họ.
Nhưnghắnkhôngngờ người khiếnhắnmắc sai lầm lại làmộtngười họ Phó.
Vừa địnhđilên phía trước, bỗng có vài người đột nhiên từ trong góc tối nhảy ra ngăn bọn họ lại, những người mới đến này vấn tóc trong khăn vạn tự, mặc áo giápnhẹ, bên hông đeo Tú Xuân Đao, "Cẩm Y Vệ ở đây, ai dám làm càn?"
Phó Vânanhsửng sốt, bước lên mấy bước, ngăn cản những hộ vệ cũngđangđịnh rút đao.
Viên Tamđibộ cả đêm, vừa mệt vừa khát, quăng tay nảitrênlưng xuống, lao về phía hồ múc nước uống cho đỡ khát. Uống no nước,hắnquay lại trước mặt nàng, "Lão đại, cả đống người chúng ta kéo qua làm chỗ dựa cho ngươi đây, takhôngtinkhôngchống chọi được mấy kẻ xấu xa kia!"
Phó Vânanhdaynhẹấn đường, "Sao thế, huynh muốn trả lại suấtđicho muội à?"
Nàng từng nhìn thấy Cẩm Y Vệ, khi đó họ cũng mặc quần áo tương tự thế này nhưng đa số thường cầm đao dài trong tay hoặc đeo kiếm,khôngai đeo Tú Xuân Đao.
hắnlà Thế tử của Vương phủ, nếu chưa được cho phépthìkhôngđượcđixa quámộttrăm dặm tính từ phủ Võ Xương. Lần trướchắntới huyện Hoàng Châu dự hội hoa đăng là trốn ra ngoài, lần nàykhôngchuẩn bị tốt như lần trước, vừa ra khỏi thànhkhôngbao lâuđãbị cản lại.hắnđành phải ngủ lại trong thôn này, định chờ trời sángsẽphái người trở về thành xin Sở Vương giúp đỡ.
Tiếng sột soạt vang lên, Viên Tam nhảy từ trong bụi cỏ ra, gãi đầu cười cợt, "Lão đại, sao ngươi biết ta ở đây?"
Nghe nàng đề cập đến chuyện này, sắc mặt Chu Hòa Sưởng lập tức thay đổi, vai thõng xuống, buồn bãnói: "Ta muốn tới giúp đệ nhưng chỉ có thểđiđến đây."
Phó Vânanhhơi mỉm cười, thất thần.
mộtlát sau, nàng nhắm mắt lại.
Kiều Giađãtrở lại, cầm theo hai phong thư và mồi lửa.
Quyền lực là chỗ dựa vững chắc nhấttrênđời này, có được nó mới có thể đạp hết thảy những thứ khác xuống chân mình.
Dứt lời, nước mắt cuối cùng cũng trào ra.
Bọn họ chần chừmộtlúc, chưa chịuđi, cả đám nhìn về phía Phó Vânanh.
Nàng chưanóidứt lời, Viên Tamđãcắt lời, tiếp lời nàng, "Ta biết quy củ giang hồ, nếu ta là kẻ phản phúc, lão đại xử trí ta thế nào cũng được.”
Mấy tiểu nhị cũngđãđiăn, Phó Vânanhđứng bên hồ nướcnóichuyện với Kiều gia, mấy tôi tớ Dương gia đứng bên cạnh chờ đợi, chuẩn bị nghe lệnh nàng.
Rồihắnvỗ bồm bộp vào b* ng*cđangưỡn ra của mình, "Đệ còn có ta mà! Ai bắt nạt đệ, tasẽxả giận cho đệ, cha ta là Vương gia, ai cũng phải nghe lời cha ta hết!"
Nàng nhanh chóng gạt nước mắt, đứng dậy, "Lấy tất cả giấy về đây."
Những gì bộ khoáinóiđều là tình hình thực tế. Bọn cướp này hiểu được đạo lý thỏ khônkhôngăn cỏ gần hang, chưa bao giờ làm khó dân chúng dưới chân núi, mỗi lần cướp được tiền tài còn lấymộtphần ra để chia cho dân chúng. Có người dân thựcsựngu muội, cảm thấy bọn cướp này là hảo hản cướp của người giàu chia cho người nghèo nên chủ động bao che cho bọn chúng, thậm chí còn gả congáinhà mình cho bọn cướp làm vợ. Lại có người đơn giản là hám tiền hám của, dựa vào việc mật báo cho bọn chúng để kiếm tiền.
...
Sở Vương có vào hàng tai to mặt lớnthìcũngkhôngdám dây vào Cẩm Y Vệ. Thân phận của ông ta vốn nhạy cảm, nếu chưa tới mức thựcsựcần thiếtthìkhôngnên nhắc đến ông ta vội.
"Tứ thúc, sau này consẽtrở thành trụ cột trong nhà."
Phó Vânanhsớm muộn gì cũngsẽbiết được, nàngkhôngthể mãi mãi tự do tự tại như thế, chỉ có thể đặt chân vào trung tâm quyền lực mới có thể làm được tất cả những gì mình muốn làm.
Nàng nhìn những trang giấyđangbay về phía mình, thất thần.
Thấy bọn họ trở lại, mấy binh lính Cẩm Y Vệ cau mày, lạnh lùng quát lên, chặn bọn họ lại: "Sao lại quay lại đây?"
Phó Vânanhkhôngnỡ nhìn kĩ tình trạng thê thảm của những người khác, tập trung tìm những người quen biết giữa đống thi thể vương vãi khắp nơi.
Nàng đứng giữamộtluồng ánh sáng, khuôn mặt tựa nhưđãhòa vào vầng sáng chói lòa, chắp tay vớihắn, "Tô Đồng, chúng ta gặp lại ở kinh thành."
Kiều Gia lui về phía sau vài bước, tạokhônggian cho bọn họnóichuyện.
Viên Tam là người đầu tiên có phản ứng, vui mừng khôn tả, cười ha hả, cao giọng đồng ý, "Được!"
Những người xung quanh bàng hoàng sửng sốt.
Nàng lập tức xuống ngựa, vứt roi ngựa sangmộtbên, hộc tốc chạy về phía thi thể vừa được lấy về khi nãy, lật ra bộ phận duy nhất có thể sử dụng để phân biệt là bàn tay lên xem.
Phó Vânanhnói: "Tứ thúc ta ở trong đó."
Nhưng mà sau khi thoát ra khỏi chốn khuê phòng, lấy thân phận nam tử để giao tiếp với người khác, càng ngày càng tiếp xúc với nhiều việctrênđời, nàng càng ngày càng hiểu đượcsựkhát vọng và chấp nhất đối với quyền lực của Thôi Nam Hiên và Tô Đồng.
Viên Tam gật đầu, nghĩ ramộtý,nói: "Ta biết bọn cướp thường thích trốn ở chỗ nào, tađivới các ngươi."
hắngầm lên giận dữ, những binh lính Cẩm Y Vệ xung quanh cũng tiến về phía họ,khôngnóikhôngrằng, rút Tú Xuân Đao ra.
Mặt trời mới mọc nhưmộthòn lửa đỏ rực, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, nhưng sắc mặt Tô Đồng càng lúc càng lạnh lẽo, "Muội biết gì rồi?"
Đây làmộtđôi bàn tay mảnh mai,nhỏnhắn, ngón tay dài, lòng bàn tay mềm mại nhưng chủ nhân đôi bàn tay nàykhôngđược phép mềm yếu.
Viên Tam vén tay áo, lộ ra cánh tay rắn chắc, hằn họcnói.
Cả đoàn người trở về phủ Võ Xương.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của nàng, mặt Tô Đồng cứng đờ, dường như hơi ngại ngùng,hắnnhẹnhàng quay mặtđinơi khác, vờ nhưkhôngđể tâm.
Từ khi cònnhỏ,hắnđãhiểu được điều này nênhắnkhôngngừng nỗ lực học tập,khôngdám chểnh mảng chút nào. Khi trẻ con nhà người khác ra ngoài đùa nghịch cườinóivui vẻ,hắnngồi trong căn phòng oi bức đọc sách viết chữ. Mùa đông, tay chân lạnh ngắt, trong phòng lạnh như hầm băng, khí lạnh thấm vào tận xương, tay cầm bút tê cóng, nứt toác, vừa đau vừa ngứa nhưnghắnvẫn viết từng chữ từng chữ.
[4]mộttrong hai vị hộ pháp theo quan niệm của Đạo giáo và xuấthiệntrong thần thoại Trung Quốc, có khả năng nghe đượcâmthanh do gió đưa tới.
Phó Vânanhkhôngéphắntrả lời.
Mọi người vây quanh Phó Vânanh, bày tỏsựcăm phẫn của bản thân.
Phó Vânanhkhôngtrả lời.
...
Có lẽ trông hơi buồn cười nhưng cũng có chút gì đó khiến người ta cảm động.
mộtluồng gió mát thổi tới, tro tàn cuốn theo làm gió. Những mảnh giấy cháy đen xì tấp vào mặthắnkhiếnhắnbừng tỉnh.
Nàng lấy công văn khi nãy xin được từ chỗ bộ khoái ở huyện nha ra, bảo hộ vệ giao cho Cẩm Y Vệ, trình bày nguyên nhân rồi xin phép được vào trong. Dù sao tìm được thi thể xong bọn họ cũngsẽđiluôn.
Nàng nỗ lực, cần cù nhưng dường như vẫn làkhôngđủ, so với bọn họ, thứ nàng còn thiếu có lẽ là thứ dã tâm bừng bừng bất chấp tất cả kia.
Giữa vùng núi hoang vu thế này, thi thể đầy đất, kết quả ra saokhôngcần nghĩ cũng biết.
Ánh lửa bùng lên rồi sau đó tàn dần, dưới ánh mặt trời rực rỡ mùa xuân, hai phong thư dần dần hóa thành tro.
Chu Hòa Sưởng nắm tay nàng lần nữa,nhẹnhàng cầm tay nàng trong tay, "Ta nghenóirồi, chuyện của tứ thúc đệ... Vân ca nhi, nén bi thương, đệ đừng đau buồn quá."
Phó Vânanhnhìn xuống,đangphân vânkhôngbiết có nênnóicái chuyện biếu rượu ra haykhông, phía sau bỗng có tiếng vó ngựa giẫm lên cành khô lá úa.
Gió xuân thổi vào mặt nàng, trong giókhôngbiết có lẫn nh** h** của loại hoa gì, bay vào mắt nàng khiến đôi mắt nàng đau đớn, cay xè.
Mọi người ai cũngđãđói đến mức bụng réo lên ùng ục, ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức lại càng đói hơn.
"Chúng ta lên cả lượt, đập chohắnmộttrận sống dở c·h·ế·t dởđãrồi tính sau!"
Phó Vânanhcảm ơnhắn, bảo quản gia đón Hàn thị về nhà, xoay người lên ngựa, ra khỏi thànhđithẳng về hướng Đồng Sơn.
Viên Tam trợn mắt, "Tại sao lạikhônglên được?"
Tiếng vó ngựa dồn dập, hùng hồn như thể sấm rền, có rất nhiều ngườiđangtới.
Hộ vệ cũng bắt đầu tức giận, lấy lệnh bài ra, "Xin cho qua."
Cẩm Y Vệ phía sau nhìn theo bọn họđikhỏi đó.
hắncó chút dở khóc dở cười, nếu biết trướcsẽthế này,thìhắnkhôngnên hoãn chuyếnđilại.
Thị lực của Kiều gia hơn người,hắnđứngtrênphiến đá xanh, dõi mắt nhìn ra xa, nhướn mày, "Công tử, là người trong thư viện."
Nàng khẽ khép mắt, kẹpnhẹvào bụng ngựa, ngựa bước chầm chậm.
Phó Vânanhừmmộttiếng, "Cảm ơn."
Phó Vânanhchịu đựng cảm giác cuộn lên ở dạ dày,đitheo bộ khoái để nhận diện những thi thể được bọn họ nhặt về, xem quamộtlần, nàng nhận ra mấy tiểu nhị nhưng trong số đókhôngcó Phó tứ lão gia.
...
Phó Vânanhchỉ dẫn Kiều Gia và mấy hộ vệ Vương phủđiĐồng Sơn, những người khác vẫn về thư viện.
Ta chờ muội.
mộtlúc lâu sau, Tô Đồng vẫn ngây ra ở đó.
Mọi người tập hợp những trang giấy mình nhặt được tới trước mặt Phó Vânanh, nàng giở từng tờ ra xem, loại ra những tờkhôngdùng đến.
Nghe nàngnóithẳng tên Chỉ huy sứ, mặt người đối diện hơi đổi sắc, chần chừmộtlúc rồi hỏi: "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
MuốnđiĐồng Sơnthìphảiđitừ cổng thành phía bắc, Viên Tam nhìnthìcó vẻ hồn nhiên, chẳng nghĩ ngợi gì nhưng thực ra lại rất tinh ranh, vừa trở lại phủ Võ Xươngđãtách đoàn,đithẳng về cổng thành phía bắc, rình ở chỗ này chờ Phó Vânanh.
"Khoanđã!" Bộ khoái ngăn nàng lại, "Vị tiểu thiếu gia này, giờkhôngthể lên núi được."
Chỉ có Tô Đồng cúi đầu,khôngnóimộtlời.
Phó Vânanhgạt bàn tayđangsờ loạn củahắnra, tiếp tục cho ngựa ăn bã đậu, con ngựa này do Phó tứ lão gia mua cho nàng, chạy cả đêm, con ngựađãkiệt sức, "Tại sao huynh lại ở đây?"
Sức mạnh của con ngườinhỏnhoi như vậy đấy, chỉ có đỗ đạt thành danh, nắm giữ quyền thế mới có thể bảo vệ chính mình, bảo vệ những người mìnhyêuthương.
Nàngnhẹnhàngnói: "Cảm ơn huynh, chuyện bên kia giải quyết xong cả rồi."
Mấy người tối hôm qua vẫn còn cổ vũ lẫn nhau, nâng đỡ nhau trèo đèo lội suối mà trong nháy mắtđãcãi cọ ầm ĩ xem ai mới là trợ thủ đắc lực nhất của Phó Vân, cãi hăng đến đỏ mặt tía tai.
Chu Hòa Sưởng lúc này cònđangngủ say, Cát Tường vào nhà gọihắndậy,nóivớihắnPhó thiếu gia tới.hắnlập tức bật dậy,khôngkịp rửa mặt chải đầu gì cả, đầu tóc rối bù, chân trần lê giày ngủ chạy ra ngoài, giẫm lên con đườngnhỏlầy lội, chạymộtmạch về phía hồ nướcnhỏtrước thôn. Phó Vânanhđangđứng cạnh hồ cho ngựa ăn.hắnđứng trước mặt nàng, túm lấy tay nàng quan sátthậtkỹ.
Lau sạch bàn tay, đường chỉ tay lộ ra lại đứt đoạn.
Nàng gật đầu.
Phó tứ lão gia thích xoa đầu nàng, lòng bàn tay vừa to vừa dày, đường chỉ tay liền mạch, đó là tướng của người có phúc.
Bỗngmộtbàn tay to bay tới, xách cổ áo Viên Tam, nhấc cả ngườihắnlên lưng ngựa của mình.
Phó Vânanhtrả lời: "Ta vẽ bản đồ cho tứ thúc, tứ thúckhôngbiết nhiều chữ lắm, ta đành phải dạy tứ thúc dùng những ký hiệu đặc biệt để đánh dấu các phương hướng khác nhau, những ký hiệutrênnày là do ta dạy tứ thúc, chỉ có ta và tứ thúc hiểu."
Phó Vânanhnhẹnhàng lơ đãng trả lời, nhận mồi lửa mà Kiều Gia châm giúp, đặt dưới phong thư, thiêu rụi bằng chứng mà Tô Đồng tự tay viết vàmộtphong thư mà nàngđãlừa được từ chỗ Phó Viện.
Trước khiđi, Phó tứ lão giađãbảo ông đem theomộtchiếc rương lớn đựng toàn "Sổ tay chế nghệ", định gặp ai cũng tặngmộtquyển. Nàng khi ấy dở khóc dở cười.
Mấy người Kiều Giakhôngdám thúc giục nàng, lát sau, nàng đột nhiên lên tiếng: "Viên Tam, đem những trang giấy đó lại đây cho ta xem."
Bỗng gió ào ào thổi tới càng lúc càng mạnh,mộtđợt gió toàn cát với bụi ập tới.
Chu Hòa Sưởng nhìn nàng, hơi luống cuống. Tuy từ trước tới nay nàng luôn lãnh đạm, chưa bao giờ cười to thoải mái nhưng cũng rất ít khi để lộ thái độ sầu muộn, nay thấy nàng ủ dột như thế,hắncũng cảm thấy đau lòng, khẽnói: "khôngcần phảinóicảm ơn với ta, ta chỉ hậnkhôngthể giúp đệ..."
Quanh năm suốt tháng, ngày nào cũng như ngày nào.
Nàng chưa từng chođinhiều tình cảm đến vậy, cómộtsố việc chỉ là thủ đoạn mà thôi nhưng lại thu lại được tình bạn chân thành của bọn họ.
Trước mắt Phó Vânanhtối sầm, nàng cố bình tĩnh lại,đira ngoài, "Lên núi."
Nàng giơ tay ra hiệu cho Kiều gia, "Giờ muội biết rồi."
"Vân ca nhi, đệkhôngsao chứ?"
Dẫu biết là nàngsẽkhônggặp nguy hiểm nhưng vẫn thay đổi kế hoạch, nhất định phảiđimộtchuyến như vậy... Thế này chẳng giống phong cách củahắnchút nào.
Thấy Phó Vânanhxuấthiệntrênđường về,hắnđãbiết nàng chắc chắnđãxử lý xong việc ở huyện Hoàng Châu.
Đội trưởng đội hộ vệ Vương phủ tiến lênmộtbước,nói, "Phó thiếu gia, có tiểu nhân đây rồi."
Chẳng lẽ người này là Thuận Phong Nhĩ [4]?
Tứ thúc còn sống!
Mọi người nghe tiếng đều quay lại nhìn, chỉ thấy hai mươi mấy người thân khoác khôi giáp Cẩm Y Vệđangphóng ngựa lao thẳng về phía này.
Viên Tamkhôngcần nghĩ ngợi gì, ưỡn ngực, "đitheo chứ!"
Phó Vânanhừmộttiếng,đicả đêm, ngựa mệt người mỏi, đúng là nên dừng lại nghỉ ngơimộtlúcthật.
Chương 88: Lên núi
Kiều Gia và Viên Tam vội vàng chạy theo nàng, hộ vệ Vương phủ cũng theo sát.
Phó tứ lão gia vẫn cònđangchờ nàngđicứu kia kìa, đám Cẩm Y Vệ này đúng là rách việcthật.
Chỉ lát sau,mộtnhóm thiếu niên mệt mỏi vìđimộtquãng đường xa xuấthiệntrước mắt họ.
Mấy người Triệu Kỳ ban đầu kêu gào đòiđitheo nhưng dù sao cũng là những người biết cân nhắc, sợ làm vướng chân vướng tay nàng nênkhôngnài ép thêm.
Những học sinh khác cũng bừng bừng khí thế, siết chặt nắm tay, "Dám bắt nạt Vân ca nhi nhà chúng ta, muốn c·h·ế·t chắc!"
Bộ khoái nghe nàngnóingười nàng muốn tìm là Phó tứ lão gia liền tặc lưỡi: "Thựcsựkhôngdám giấu giếm, những người sống sót đềunóiPhó đại quan nhân mất rồi..."hắnngập ngừngmộtchút, "Bị chém bằng rìu... Lúc chúng ta tớiđãkhôngcòn lại gì..."
Nàng dừng ngựa, thả dây cương.
Đường trưởng đường Đinh bực tức, "Mặc kệ, chúng ta mỗi người hai nắm tay còn sợkhôngđánh lại được bọn họ hay sao? Đánhmộttrậnđãrồi có gì tính sau, có tác dụng hơn lời lẽ nhiều!"
Phó Vânanhquỳ rạp xuống trước thi thể, vẫnkhôngkhóc, đôi tay run rẩy sửa sang lại quần áo xộc xệch, cầm bàn tay chồng chất vết thương lên.
Hộ vệ thưa vâng, cầm công văn tiến lên mấy bước,nóivớimộtCẩm Y Vệ trong số đó: "Đại quan nhân nhà chúng ta chếttrêntay bọn cướp,khôngthể an táng, thiếu gia nhà chúng ta tới đây tìm kiếm thi thể, muốn đưa về quê nhà lo việc tang ma cho đại quan nhân, phiền đại nhân châm trước cho."
...
hắnngước mắt nhìn nàng, lúng túng, mặt đầy vẻ chờ mong.
Khắp nơi đều là xác c·h·ế·t với những vết thương chồng chất, thời tiết nóng lên, ruồi bọ bâu đầytrênnhững thi thểđangthối rữa.
Bỗng hộ vệ Vương phủ amộttiếng, nhíu màynói: "Cái đám Cẩm Y Vệ đó rách việc lắm, chúng takhôngthể qua mặt bọn họ để lên núi được..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.