Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 41

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41


Chương 41 (đọc tại Qidian-VP.com)

Dư Vãn bắt đầu nghi ngờ mình có bị lừa không, cô không phải người dễ dàng ngồi chờ mà quyết định đợi thêm năm phút, nếu không có ai thì sẽ đi.

Nhìn dáng vẻ vừa ấm ức vừa hiểu chuyện của anh, cảm giác tội lỗi trong lòng Dư Vãn lập tức dâng trào. Ánh mắt Dư Vãn đầy vẻ trăn trở, không ngừng suy nghĩ cách để an ủi Lục Trầm.

“Đây là tín vật định tình của chúng tôi. Ban đầu tôi định để muộn chút nữa mới đưa, nhưng cô đã hỏi thì bây giờ cũng được.”

Hào môn coi trọng thể diện, nếu không vì Lục Trầm là người thừa kế duy nhất, họ đã cắt đứt quan hệ từ lâu.

Cô cúi xuống, nhanh chóng hôn nhẹ lên má anh như chuồn chuồn lướt nước. Làm xong mọi chuyện, mặt Dư Vãn nhanh chóng đỏ bừng.

“Cứ tự nhiên.”

Tống Nghiên nghẹn lời, đôi mắt mở to, không thể tin được.

Người chướng mắt đã đi, hai người cũng chẳng còn hứng thú ăn uống.

"Không chuẩn bị cũng không sao, chiếc nhẫn này anh đã chọn mất mấy ngày, anh cứ nghĩ em cũng sẽ nghiêm túc chọn quà như vậy, không ngờ là anh nghĩ nhiều quá."

Hộp vừa mở ra, bên trong là một cặp nhẫn đẹp đến tinh xảo.

Chiêu này của Lục Trầm đúng là lấy lùi làm tiến, khiến Dư Vãn càng thêm áy náy trong lòng.

Dù đều là hào môn, nhưng giữa các hào môn cũng có sự khác biệt rõ rệt.

Tống Nghiên giận dữ nghiến răng: “Đừng có mà đắc ý! Cô nghĩ mình có thể ngồi vào vị trí bà Lục sao? Nhìn cái vẻ nghèo kiết xác của cô kìa, đúng là mơ mộng hão huyền!”

Sắc mặt Tống Nghiên trông như thể vừa nuốt phải ruồi, khó coi vô cùng. Lời của Lục Trầm khiến cô không thể không nhớ lại những gì mẹ mình đã từng nói.

Không ngờ vừa mở cửa, cô lại đúng lúc gặp một người phụ nữ sang trọng đang định bước vào. Người phụ nữ ăn mặc rất chỉn chu, quần áo không có logo nổi bật nhưng nhìn thôi cũng biết là đắt tiền. Bà ấy chăm sóc bản thân rất kỹ, từng sợi tóc cũng được giữ trong trạng thái hoàn hảo.

“Chuyện của thế hệ trước, tốt nhất đừng kéo vào hiện tại. Chuyện giữa lớp trẻ không liên quan đến họ.”

Tống Nghiên bị tổn thương nhưng để giữ thể diện, cô không nhịn được lên tiếng chất vấn:

Hình như cảm nhận được sự yêu thích từ Dư Vãn, Lục Trầm làm ra vẻ như vô tình nói.

Ánh mắt người phụ nữ toát lên vẻ kiêu ngạo nhàn nhạt, vừa hạ thấp Dư Vãn, nhưng đồng thời cũng thừa nhận nhan sắc của cô.

Chẳng vì điều gì khác, chỉ bởi Tống Nghiên không phải là một người phù hợp.

"Tôi còn tưởng là nhân vật nghiêng nước nghiêng thành nào làm con trai tôi mê mẩn đến vậy, không ngờ chỉ là một bình hoa đẹp mà vô dụng."

Tống Nghiên tức đến mức giậm chân tại chỗ. Cô biết nếu tiếp tục ở lại đây, chỉ khiến bản thân thêm mất mặt, đành hậm hực hất tóc bỏ đi.

Dư Vãn lập tức cứng đờ tại chỗ, trong lòng không ngừng kêu khổ. Những chuyện xảy ra mấy ngày nay đã khiến cô bận đến mức quay cuồng, vẫn chưa có thời gian nghĩ đến chuyện chuẩn bị quà. Thế nhưng hiện tại đối phương đã đưa quà đến, còn cô thì lại chẳng có gì để đáp lại.

Lục Trầm nói thẳng không chút lưu tình, vài câu đã phủi sạch quan hệ.

Cô cũng mong chờ câu trả lời, dù biết rằng việc hủy hôn không cần thiết vì tuổi thọ của cô chẳng ảnh hưởng đến hôn ước. Nhưng trong lòng, cô vẫn hy vọng anh sẽ hủy nó.

Dư Vãn vội vàng lắc đầu, lập tức hiểu được ý của anh.

Nhà họ Lục thì lại khác, tài sản của họ là do mấy đời trước tích lũy lại.

Sáng hôm sau, Dư Vãn nhận được một tin nhắn từ số lạ.

"Quà của anh đâu?"

Dư Vãn cười không đáp, còn Lục Trầm thì thản nhiên rút từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ.

Bởi nhà họ Lục muốn anh tiếp quản công ty, còn việc bước chân vào làng giải trí – dù nói dễ nghe là làm ngôi sao – thực chất chẳng khác nào làm diễn viên hạng xoàng trong mắt họ.

Lục Trầm tự tay đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của cô, sau đó đeo chiếc còn lại vào ngón áp út trên tay trái của mình.

Lục Trầm thu hết mọi cảm xúc trong mắt cô vào lòng, khóe môi càng cong lên. Anh nhẹ nhàng nắm lấy khuôn mặt Dư Vãn, ngón tay trỏ khẽ lướt qua đôi môi cô, chậm rãi nói:

Dù gì cũng là bề trên, vì lịch sự, Dư Vãn lách người nhường đường, để mẹ Lục bước vào.

Cặp nhẫn lập tức đập vào mắt Tống Nhan, ánh mắt cô tràn ngập sự không cam lòng và phẫn nộ.

Dư Vãn thoáng bất ngờ, nhưng sau đó lập tức đưa tay ra.

“Hai người! Tôi nhất định sẽ nói chuyện này với bác gái Lục!”

Lục Trầm khẽ nhếch môi, phản ứng của Dư Vãn hoàn toàn nằm trong dự đoán của anh. Anh giả vờ thất vọng, nhưng lại cố tỏ ra như không quan tâm mà nói.

Nói là thế giao, nhưng chính xác hơn là nhà họ Tống luôn bám lấy nhà họ Lục.

Dư Vãn trang điểm sơ qua, quyết định đến gặp.

Lục Trầm vẫn giữ nét mặt bình thản: “Trong lòng cô Tống rõ ràng nhất. Khi đến thời điểm thích hợp, tôi sẽ tự mình hủy bỏ hôn ước.”

Lục Trầm lúc này khẽ ho một tiếng, nói với giọng chắc nịch: “Ngoài Vãn Vãn ra, không ai có thể ngồi vào vị trí đó cả.”

Trong lúc Dư Vãn quan sát người phụ nữ, đối phương cũng đang đánh giá cô. Trong cuộc đấu trí không lời, người phụ nữ khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Thời gian trôi qua, vẫn không có ai đến. Dư Vãn nhấc túi bên cạnh lên, chuẩn bị rời đi.

Cô tưởng đó là tin nhắn lừa đảo, định bỏ qua, nhưng sau khi nhìn rõ nội dung, cô bỗng đổi ý.

"Bù trước cho anh một chút, không quá đáng chứ?"

Lục Trầm lại chẳng mảy may bận tâm, thậm chí thái độ còn có phần bất cần.

Nhà họ Tống giàu lên nhờ kinh doanh bất động sản, mới phát đạt được khoảng ba mươi năm.

Chủ nhân của số điện thoại nói mình là mẹ của Lục Trầm, hẹn cô đến quán cà phê để nói chuyện. Dù gì cũng là mẹ của Lục Trầm, chút mặt mũi này cô vẫn nên giữ.

"Thế giao" (世交) là một thuật ngữ gốc Hán, thường được dùng để chỉ mối quan hệ thân thiết giữa hai gia đình kéo dài qua nhiều thế hệ.

“Thế còn hôn ước của chúng ta thì sao? Anh chưa từng nói muốn hủy bỏ hôn ước. Bây giờ anh lại ở bên người khác, anh coi em là gì?”

Nghe được câu trả lời mình mong đợi, khóe miệng Dư Vãn không nhịn được khẽ cong lên.

Sở dĩ hai nhà có quan hệ là nhờ ông cụ của hai bên từng vào sinh ra tử trong quân đội, tình chiến hữu mới gắn kết họ lại với nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô kinh ngạc trợn to mắt: “Hai người… hai người đã ở bên nhau rồi sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhắc đến hôn ước, Dư Vãn cũng không kìm được mà nhìn sang Lục Trầm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Về nền tảng, nhà họ Tống dù thế nào cũng không thể với tới được nhà họ Lục.

Dư Vãn chỉ nhún vai, tỏ vẻ chẳng mấy bận tâm: “Ít nhất tôi còn có khả năng, còn cô thì chẳng có chút cơ hội nào đâu.”

“Anh có ý gì? Hai nhà chúng ta là thế giao, anh nhất định phải làm căng thẳng mối quan hệ thế này sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đôi mắt Lục Trầm dần phủ một tầng sắc thái khao khát, nhìn người con gái đang xấu hổ trước mặt, yết hầu khẽ chuyển động.

Những thay đổi trong biểu cảm của Tống Nghiên tuy không rõ ràng, nhưng vẫn không qua được ánh mắt của Dư Vãn.

"Vẫn chưa đủ, trong lúc chuẩn bị quà, anh phải thu chút lãi trước."

Lời khẳng định của Lục Trầm chẳng khác nào đ.â.m thẳng vào tim Tống Nghiên, đồng thời cũng khiến trong lòng cô dấy lên cơn sóng lớn.

Khi đến phòng riêng đã định sẵn, bên trong không có ai, cô đành chờ. Chờ khoảng hai tiếng hơn vẫn không thấy ai đến.

Lục Trầm vì muốn tiến vào làng giải trí mà đã lâu không liên lạc với gia đình.

Nhiệt độ trong xe nhanh chóng tăng lên, ánh mắt Dư Vãn dần trở nên mơ màng, hai người trong không gian chật hẹp hôn nhau hết lần này đến lần khác.

Khi ngồi vào xe, Dư Vãn mới có thời gian quan sát chiếc nhẫn trên tay mình. Không phải kiểu nhẫn “kim cương to như trứng chim” thường thấy trong phim tổng tài, mà là một chiếc nhẫn tối giản nhưng đầy tinh tế và độc đáo. Khiêm tốn, không phô trương, nhưng lại có nét cuốn hút riêng – đó chính là kiểu người mà Dư Vãn thích.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41