Lấy Lại Lương Duyên
Zhihu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Chương 5
"Biết con gả cho Phong Vũ sống không tốt, nên nghĩ tìm cho con một mối tốt hơn."
Cô ta vẫn còn chút đầu óc, chỉ là không nhiều.
Hai người họ kẻ tung người hứng, làm tôi nghe mà mơ hồ.
Cô ta và tôi đến kỳ gần như cùng lúc, lúc này cô ta cảm nhận được sự khó chịu của miếng vải độn, trong lòng không ngừng tự thôi miên mình.
Lần này, đến lượt Phong Vũ đỏ mặt.
"Em là em gái ruột của chị, sao chị có thể hại em được."
Hương thơm mềm mại trong vòng tay, Phong Vũ không thể làm được như Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mỹ nhân mà không loạn.
Tôi nhìn khoảng sân được trang hoàng đèn hoa , bất lực thở dài.
Lý Xảo Nhi và mẹ lúc này mới thấy bộ đồ ngủ bằng lụa như trong phim tôi đang mặc trên người.
Tôi cười lạnh với Lý Xảo Nhi một tiếng: "Chị lo giữ cái dây lưng quần của Lý Cẩu Đản cho tốt đi rồi hẵng đến lo cho tôi."
Đêm đầu tiên sau đám cưới, tôi và Phong Vũ ôm nhau ngủ.
Mặt tôi sầm lại, vội vàng đẩy Phong Vũ ra.
Mẹ tôi thốt lên một tiếng kinh ngạc, nhìn theo hướng tiếng kêu, phát hiện bà đang cầm một gói băng vệ sinh.
Lý Xảo Nhi nghiến chặt phần thịt mềm trong miệng, móng tay bấm sâu vào da thịt, như không hề cảm thấy đau đớn, kéo mẹ tôi bỏ chạy thục mạng.
Nhưng cả hai đều không ngủ ngon. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phong Vũ tưởng làm tôi sợ.
Chỉ cần chờ Lý Cẩu Đản làm giàu, cô ta sẽ có thể mặc vàng đeo bạc như tôi kiếp trước.
Còn cô ta thì phải giải quyết một đống chuyện rối rắm do Lý Cẩu Đản gây ra.
Trong lòng tôi chỉ thấy vừa buồn cười vừa hoang đường.
"Haiz, cũng phải thôi, em ở cùng một người đàn ông hôi mùi heo."
Cảnh này khiến hai người họ ghen tị muốn c·h·ế·t.
Lý Xảo Nhi thầm nghĩ trong lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lý Xảo Nhi ngây người nhìn, như đang nhớ lại khoảng thời gian kiếp trước gả cho Phong Vũ.
Lý Xảo Nhi ngửi thấy mùi hôi heo trên người anh, đến bát sườn hầm thơm phức trong tay cũng thấy mất ngon.
Lý Xảo Nhi chỉ ước tay mình dính chặt vào bộ đồ: "Bộ đồ này là loại trên phim đó hả?"
Lý Xảo Nhi nhìn quanh một vòng, thấy Phong Vũ không có trong phòng, ánh mắt nhìn tôi mang theo vài phần thương hại.
"Thương thay cho em, gả cho Phong Vũ rồi, chỉ có thể ngày ngày ngửi mùi heo thối này thôi."
Trời chưa sáng đã không thấy bóng dáng Phong Vũ đâu. Trời vừa tối, Phong Vũ lôi thôi lếch thếch từ chuồng heo đi ra.
Vừa ra đến cửa thì thấy Phong Vũ từ trong bếp đi ra.
"Cả làng này ai cũng biết, dây lưng quần của Lý Cẩu Đản nhà chị lỏng lẻo lắm. Có khi ấy, chẳng cần ai kéo, gió thổi là tuột."
Đầu những năm 90, ở nông thôn không ai dùng được băng vệ sinh, đều dùng miếng vải độn bông hoặc quần áo cắt vụn.
Đêm tân hôn hôm đó, Phong Vũ tắt đèn, dựa vào ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, cởi bỏ bộ váy cưới nặng nề trên người tôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong hơi thở gấp gáp nặng nề của hai người, tôi cảm thấy có một luồng hơi nóng chảy ra từ dưới thân.
Hôm sau, Phong Vũ thấy quầng thâm dưới mắt tôi, chủ động ôm chăn ra nhà ngoài ngủ.
Còn tôi bị anh ôm chặt trong lòng, cảm nhận được sự cứng rắn khác biệt với phụ nữ, khiến tôi cọ quậy không yên.
Đương nhiên biết thứ đó là băng vệ sinh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi gật đầu: "Đồ đắt tiền có cái lý của nó, mặc vào người như không mặc gì vậy."
Lúc đi, còn tiện tay cầm luôn gói băng vệ sinh kia.
Tôi đỏ mặt: "Làm sao đây, hình như em tới tháng rồi."
Lý Xảo Nhi định mắng tôi, nhưng lại nghĩ đến chuyện cần nhờ vả. Cố nén cơn giận xuống, làm ra vẻ yêu thương em gái.
Kiếp trước cô ta gả cho Phong Vũ, sao lại không được đãi ngộ mặc váy cưới và dùng băng vệ sinh.
8.
Chương 5: Chương 5
Loại s·ú·c sinh như Lý Cẩu Đản, còn cần ai làm hư hắn nữa.
"Nếu là tôi gả cho Phong Vũ, tôi cũng không cho anh ta ngủ trên giường." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đây là cái gì, sao mẹ chưa từng thấy bao giờ."
Nhưng cô ta vạn lần không ngờ tới, tôi lại sống thoải mái hơn cả cô ta.
Tôi mặc quần áo xong trong chăn, rồi vén tấm chăn đang đắp trên người ra.
Mẹ tôi ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay tôi: "Chị con hôm nay đến là để giúp con."
"Hả?"
Anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, cả người trông sạch sẽ gọn gàng.
Cuộc sống của tôi đang tốt đẹp, cần giúp cái gì cơ?
Lý Xảo Nhi cũng là người sống lại một đời.
Xem ra còn phải đợi một thời gian nữa mới "ăn" được Phong Vũ rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.