Lấy Lại Lương Duyên
Zhihu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9: Chương 9
Khoảng thời gian này, tôi ở nhà cùng Phong Vũ, cũng bắt đầu bắt tay vào lo chuyện làm ăn của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi thuyết phục Phong Vũ giao việc trông coi đàn heo trong nhà cho người quản lý được thuê, lấy tiền trong nhà lên thành phố làm một vụ kinh doanh.
"Con lên thành phố đừng bạc đãi bản thân, cái gì cần mua thì cứ mua, con thoải mái, mẹ cũng vui."
Cho đến khi tôi ngước mắt nhìn Phong Vũ, anh im lặng cầm lấy cái liềm trong nhà.
Mẹ tôi nghe chuyện này xong, còn cố tình đến tận cửa nhà tôi chửi bới.
"Sau này lão ấy ở trên giường cũng nhiều chiêu trò hơn, vừa nhìn là biết học từ con yêu tinh không biết xấu hổ nào đó."
Nếu chị gái hiếu thảo nhất, vậy thì đứa con gái bất hiếu này sẽ không phụng dưỡng bà lúc về già nữa.
Mấy người đàn bà khác đã làm được gì, lấy đâu ra mặt mũi mà ngồi mát ăn bát vàng.
"Tôi cứ nghĩ lão về nhà mệt quá, nên không nghĩ nhiều, ai ngờ lão đã 'nộp lương thực' ở ngoài rồi, về nhà là hết sức."
"Mẹ biết ngay trong hai đứa con gái mẹ sinh ra, chỉ có con là hiếu thảo, hiểu chuyện nhất!"
Phong Vũ cũng cười theo tôi: "Tiền hết rồi có thể kiếm lại, miễn là em vui, bỏ ra bao nhiêu tiền cũng đáng."
14.
Là cô ta đã cùng Lý Cẩu Đản đi qua quãng thời gian khó khăn nhất, lẽ ra cô ta phải được đeo vàng đeo bạc, được Lý Cẩu Đản hết mực yêu chiều.
Người thành phố bây giờ sớm đã giải quyết được vấn đề cơm ăn áo mặc, cùng với ảnh hưởng của phim ảnh Hồng Kông, bắt đầu chú trọng đến ngoại hình.
"Em mày là đồ vong ơn bội nghĩa, bảo nó lấy tiền của Phong Vũ cho Cẩu Đản nhà mình làm ăn mà nó không chịu, đúng là sinh nuôi nó hoá ra công cốc!"
"Cũng không xem lại mình có bản lĩnh đó không!"
Mẹ tôi bị dội cho cả người nước bẩn, chống nạnh chửi càng tục tĩu hơn.
Mẹ tôi nghe câu này, mắt lập tức sáng lên.
Chồng hiền đồng cam cộng khổ, vợ nguyện tặng chồng ngàn vàng.
Hai người hàn huyên một lúc lâu, không hề phát hiện tôi đã đứng bên cạnh từ lâu.
Tôi nắm lấy tay Phong Vũ, dùng thêm chút sức.
Phong Vũ đưa cho tôi mười vạn tiền vốn, mấy ngàn tệ dùng để trả tiền thuê nhà. Trang trí lại cửa hàng, lại tìm được một nhà máy có chất lượng gia công tốt, dựa theo trí nhớ kiếp trước của tôi, đưa một số bản vẽ thiết kế quần áo cho ông chủ nhà máy.
Kiều Kiều bị lời của Phong Vũ làm cho nổi hết da gà.
Tuy cô ta không có tình cảm gì với Lý Cẩu Đản, nhưng lại không cho phép người phụ nữ khác hưởng thành quả thắng lợi.
Tôi cười trêu anh: "Anh không sợ em làm lỗ vốn hết số tiền này à."
Liền bưng một chậu nước thải nổi váng bùn, mở cửa tạt vào người mẹ tôi.
Tôi sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong nhà.
Chị gái cũng không khách sáo, nhét nắm tiền lớn được bọc trong vải đỏ vào túi, thái độ với mẹ cũng lạnh nhạt: "Được rồi, đợi con lên thành phố ổn định, nhất định sẽ đón mẹ qua."
Một gian làm kho hàng, gian còn lại làm phòng trưng bày hàng bán buôn.
Nói rồi, anh nắm lấy tay tôi, trong mắt chứa đựng tình cảm dịu dàng: "Huống hồ, cô gái anh chọn, nhất định có thể làm mọi việc hoàn hảo một trăm phần trăm."
Mấy ngày sau, tôi đi ngang qua cửa nhà họ, thấy mẹ tôi đang nhét tiền dưỡng già vào tay chị gái.
Chị vợ thỉnh thoảng lại khóc lóc kể lể với bạn bè thân thiết trong thôn: "Lão nhà tôi cái hôm mới về ấy, tôi muốn gần gũi, không ngờ lão lại không muốn."
Nhưng cũng may là không phát hiện ra tôi, tôi mới nghe được những lời thiên vị đến tận trời Tây của mẹ.
Đó là số tiền cuối cùng của bà.
16.
Chưa bao giờ nghĩ ông anh trai đầu gỗ của mình lại nói ra được những lời sến súa như vậy.
15.
"Tưởng thành phố rơi đậu vàng chắc, nghe con rể nhà tao lên thành phố kiếm được bộn tiền, mèo c·h·ó gì cũng muốn đến chia một miếng bánh!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi anh mở cửa đứng trước mặt mẹ tôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đừng để đến lúc tiền trong tay hết sạch, lại đến tìm con rể nhà tao vay!"
Lý Xảo Nhi ngồi bên cạnh nghe mà lòng thấp thỏm không yên.
Mẹ tôi sợ hãi hét lên một tiếng, chạy trối c·h·ế·t.
Phong Vũ cũng là người làm ăn, nhận ra tôi có năng khiếu kinh doanh, liền đập vỡ cả con heo đất tiết kiệm mười mấy năm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi lặng lẽ quay người rời đi, trong lòng cười lạnh.
Phong Kiều Kiều đang ngồi trong sân làm bài tập, nghe thấy lời mẹ tôi, không nói hai lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi thuê hai gian nhà có vị trí tốt nhất ở chợ đầu mối lớn nhất thành phố.
Kiếp này, có toàn bộ gia sản của Phong Vũ ủng hộ.
Chương 9: Chương 9
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.