Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7: Lang quân tuấn tú (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Lang quân tuấn tú (1)


“Nhưng mà,” Xuân Lệ ngẩng cao cổ, cố gắng không để mình tỏ ra ngạc nhiên như chưa thấy sự đời, không phải chỉ là hai nam nhân ngủ chung thôi sao? Đại sư ca và nhị sư ca hồi nhỏ cũng từng ngủ chung mà! “Phu nhân nói giường của thiếu gia chật, hai người chen chúc ngủ không thoải mái. Đặc biệt bảo Tiểu Lục dẫn Nhạc thiếu gia đi phòng khách.”

Chương 7: Lang quân tuấn tú (1)

Kỳ Hàm và Lạc Thanh Phong ngồi đối diện trao đổi ánh mắt, sau đó nhẹ nhàng ngửi hương trà bay lên, không chút để ý hỏi: “Mới đến à?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Kỳ Hàm nheo mắt lại, “Chắc không phải là người quận chúa đưa đến, nhưng nếu vẫn có người nghi ngờ chúng ta, chi bằng chúng ta cứ theo kế mà làm, chỉ sợ rằng, còn phải tiếp tục vất vả cho ngươi.”

Vì vậy, cho đến khi đặt khay trà lên bàn, nàng cũng không dám ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai người cái nào.

Kỳ phu nhân nói đúng! (đọc tại Qidian-VP.com)

Cái này… Liền đã đuổi nàng đi rồi sao? Thật sự là quá nhanh! Xuân Lệ cảm thấy không thể để mình làm nha hoàn mà không có chút lợi ích gì, sự tò mò mạnh mẽ hơn cả cơn thèm ăn, khiến nàng nhanh chóng ngẩng đầu quét mắt nhìn hai người, rồi nàng có một loại xúc động muốn khóc.

Nhị thiếu gia rất kiên nhẫn, cũng không tức giận, vẫn nhỏ nhẹ nói: “Một lát nữa chúng ta sẽ đi ngủ. Không có việc của ngươi nữa.”

Xuân Lệ nghe nhị thiếu gia hỏi, vội vàng thành thật trả lời: “Thưa thiếu gia, ta tên là Mạo Tử Lục*, thiếu gia gọi ta Tiểu Lục là được.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Khó trách trước đây chưa từng thấy ngươi, tên gì?” Kỳ Hàm vờ như lơ đãng v**t v* hoa văn trên tách, đã quan sát đánh giá nàng vài vòng.

Kỳ nhị thiếu gia này cũng quá đẹp rồi!

Xuân Lệ vội vã chạy ra khỏi cửa, Lạc Thanh Phong tiến gần Kỳ Hàm thì thầm: “Cô nàng Mạo Tử Lục này, ha ha, cái tên gọi cũng thật thú vị, nhưng công phu của nàng ta không tầm thường đâu.”

Xuân Lệ vẫn cúi đầu, “Vâng.” Ngay sau đó, nàng nghe thấy tiếng ngón tay gõ nhẹ lên nắp tách, có nhịp điệu, giống như tâm trạng đang tốt.

“Sao ngươi còn chưa lui xuống?” Giọng điệu thoải mái, Kỳ Hàm dựa lưng vào ghế cười nhìn nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù chỉ nhìn thoáng qua cũng chưa rõ lông mày, mũi mắt, nhưng những đường nét tinh tế kết hợp lại, chỉ có một từ—đẹp! Vẻ đẹp tự nhiên! Khiến người ta hận thấu phụ mẫu! Trên núi Sùng Minh, sư phụ và đại sư ca đã đủ chi lan ngọc thụ, nhưng so với Kỳ Hàm thì vẫn còn kém một chút! Làm sao bây giờ? Một đại mỹ nhân như vậy không phải của nàng, thật sự có chút tiếc nuối!

Xuân Lệ cầm khay trà mà tay toát mồ hôi, khay trà có vẻ sắp tuột khỏi tay. Ngoài miệng miễn cưỡng bình tĩnh đáp: “Phu nhân bảo Tiểu Lục ở đây chờ, nói trong nhà có khách quý, không thể chậm trễ.”

*Mạo Tử Lục: nón xanh, ý bị cắm sừng.

“Rầm!” một tiếng, khay trà trong tay Xuân Lệ rơi xuống đất.

“Không cần, càng chen chúc lại càng gần gũi, ngủ mới ngon.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng nhớ lời dặn của Kỳ phu nhân, làm nha hoàn phải giữ quy tắc, không được nhìn thiếu gia, nếu không nhị thiếu gia sẽ nghi ngờ.

Thật ra, lần đầu diễn xuất cũng khá thú vị, nếu nàng là một đào kép, chắc chắn sẽ rất cần cù.

Theo phong cách làm việc của mẫu thân hắn, nha hoàn trong phủ phải đạt hai tiêu chí: ngoại hình và dáng người phải tuyệt đối bình thường, không được cao hơn phu nhân một cái đầu. Nhưng cô nương trước mắt rõ ràng là trường hợp đặc biệt, chắc chắn có điều gì khuất tất. Có lẽ không thể làm gì với hắn, đành phải dùng mỹ nhân kế. Chỉ có điều, cô nương này mang theo một thân võ công đến Kỳ phủ, e rằng không chỉ đơn giản như vậy.

Xuân Lệ cảm thấy tâm thần chấn động, rồi đẩy cửa bước vào, vừa đi vừa nói: “Phu nhân bảo ta mang trà đến cho hai vị thiếu gia.”

Trong phòng nhị thiếu gia có mùi thuốc thản nhiên, thoang thoảng trong không khí. Xuân Lệ có cái mũi nhạy, còn ngửi thấy mùi vải thiều mới, hương vị tươi ngon khiến bụng nàng kêu gào. Xuân Lệ âm thầm nhắc nhở mình, về sau sẽ bảo sư huynh mua vài cân về, không thể để mình ở nhà người khác bị thèm ch** n**c miếng được. Cho nên không suy nghĩ thêm, sau khi rót trà xong, nàng lùi sang một bên, vẫn giữ giọng điệu kính cẩn, “Mời hai vị thiếu gia dùng trà.”

“Được, ngươi xuống đi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Lang quân tuấn tú (1)