Ở một bên khác.
- Trước mắt cái gai của bọn giặc ở đây đã bị chúng ta nhổ bỏ, nhưng từ phía bắc vẫn còn nhiều con đường núi có thể thông xuống thung lũng Yên Châu. Nếu như bọn chúng theo đường thượng đạo quay đầu trở lại thì lương đạo của quân ta vẫn bị uy h·iếp như thường.
Lê Ê ánh mắt không rời khỏi bản đồ, ngón tay ở khu vực khoảng bảy tám dặm về phía nam Chiềng Đông chấm một cái, cười nói.
- Vậy nên, ý bản tướng muốn dựng một đồn lũy, cắt đặt một ít nhân mã lưu thủ ở đây. Nơi này không cần quá kiên cố, chỉ cần đủ để kẻ địch không thể bất ngờ tập kích hành dinh ở bản Bon là được.
Nói rồi ánh mắt dò xét nhìn một vòng quanh quân trướng, ý tứ rất rõ ràng.
“Kẻ nào nguyện làm chó giữ nhà ở đây thì bước ra nhận việc!”
Lê Chiêm ngay lập tức chắp tay cung kính nói.
- Chủ tử nhà mỗ đã nói chuyện dẹp loạn giao cho tướng quân, vậy thì tướng quân nói đánh kiểu gì liền đánh kiểu đó, sai sử điều gì mỗ cũng hết mực thuận theo.
Gia thần nhà Lê Niệm là Trình Thắng thấy thế cũng vội vàng chắp tay tỏ thái độ.
- Mỗ cũng là như vậy.
Lê Ê được như nguyện sảng khoái hướng Lê Dịch cười nói.
- Thiện! Quân cơ hệ trọng, giao cho người khác bản tướng cũng không an tâm, liền để lão Dịch đứng ra quán xuyến chuyện này vậy.
Lê Dịch nhíu mày phản bác.
- Không được! Mạt tướng phụng mệnh bệ hạ mà tới, nhiệm vụ là dẹp giặc báo quốc, nguyện theo tướng quân lên trước phá lũy giết giặc.
Nói đùa cái gì! Hắn cùng Lê Quy lên Hưng Hóa lần này nhiệm vụ chính là giám sát Lê Ê, bây giờ Lê Quy đã bị Lê Ê sai đi chặn hậu cho quân của Lê Niệm, Lê Thọ Vực công lũy Chiềng Đông.
Giờ này lão mà bị bố trí ở thung lũng Yên Châu làm chó giữ nhà nữa chẳng phải Lê Ê muốn làm gì thì làm?
Lê Ê thấy ý đồ của mình bị Lê Dịch không chút lưu tình vạch trần cũng chẳng chút nào xấu hổ, liền coi như không có gì chỉ mặt Lê Lỗi nói.
- Đã vậy thì Lê Lỗi ở lại lo liệu việc này.
- Rõ!
Lê Ê ngồi xuống ghế xếp, xua tay.
- Ra lệnh các quân nghỉ ngơi hai ngày, tiếp đó sẽ dốc sức vượt Yên Sơn, đến lúc đó ta không hy vọng có quân nào hành sự chểnh mảng.
- Rõ! (x9)
Chúng tướng nhận mệnh ai nấy lui ra khỏi quân trướng, chỉ có bọn Lê Lao, Lê Lỗi, Lê Bồ - thân tín của Lê Ê vẫn ở lại.
Lê Bồ nhỏ giọng hướng Lê Ê phàn nàn nói.
- Tướng quân, tay Lê Dịch này khắp nơi chống đối mệnh lệnh của ngài như thế, e là không ổn. Chúng ta có nên …
Nói rồi hắn tách một tiêu kỳ trên sa bàn ra khỏi các tiêu kỳ khác, ra hiệu cô lập Lê Dịch.
Lê Ê cũng chẳng để ý lắm, hỏi ngược lại.
- Bọn mi cho rằng chỉ mỗi Thái Hậu lo sợ chúng ta dở trò trên này thôi à?
Bọn Lê Bồ ba mặt nhìn nhau có vẻ chưa hiểu gì lắm. Đối mặt với đám anh em vào sinh ra tử này Lê Ê cũng không che lấp gì, lão thở phào một hơi, nói.
- Thái Hậu e ngại chúng ta phản phúc, sao ta lại không sợ Thái Hậu tính sổ sách cũ cơ chứ! Tuy rằng bọn Trịnh Khả, Lê Khôi đã nói sẽ không chấp nhặt với đám chó nhà có tang chúng ta nhưng Thái Hậu thì không lấy gì chắc chắn. Nói thẳng ra là vua đàn bà, ai biết lúc nào Thái Hậu đến tháng, cảm thấy bọn chúng ta ngứa mắt tìm cách trừ đi. Hôm nay ta cố ý làm như thế cũng là để bọn Lê Quy, Lê Dịch báo về cho Thái Hậu rằng ta dù giãy dụa nhưng vẫn trong tầm kiểm soát.
Lê Lỗi nhíu mày nói.
- Chúng ta bây giờ đây cũng là cầm quân phân ưu cho Bệ Hạ. Sao đến mức ấy?
Lê Ê cười ha hả, cười đến bụng có chút mỏi nhừ mới chua chát nói.
- Tín nhiệm! Là tín nhiệm chứ sao! Một lần thất tin là vạn lần thất tín. Bọn mi cho rằng tự nhiên Lê Dịch đương trường làm căng với ta vậy sao? Không gì ta với bọn hắn cũng là đồng đội cùng nhau bò từ đống xác chết ra cả, hắn có không đồng ý việc phân công của ta cũng sẽ tìm lời lẽ nhẹ nhàng mà góp ý. Ta há có thể bỏ qua ý kiến của hắn hay sao? Chẳng qua là hắn đang thông qua người của Nhập nội Kiểm sát ty trong quân truyền lời tới Thái Hậu rằng hắn không phụ kỳ vọng của Thái Hậu, đang tận lực làm việc của một giám sát sứ mà thôi.
Hóa ra chuyện đến giờ vẫn chưa chùi đít xong, lão đại nhà mình cùng bọn Lê Quy, Lê Dịch đều không dễ dàng gì.
Bọn Lê Lỗi ba người bừng bừng tức giận.
- Hừ! Nếu Thái Hậu đã không chứa được chúng ta thì chúng ta theo phe khác. Với năng lực của chúng ta dựa gốc cây nào lại không thể hóng mát kia chứ?
Đúng vậy, hiện tại quân quyền nơi tay, bất kể thế lực nào cũng muốn mấy anh em chúng ta về trợ lực.
Lê Ê đứng dậy quạt cho mỗi tên một bàn tai.
- Câm mồm!
Bọn Lê Lỗi vừa bị đánh vừa bị chửi như thế thì không nói gì nhưng vẫn một mặt không phục.
Lê Ê thở dài bất lực, tỉ tê nói.
- Biết Lã Bố không? Tên đó so với các ngươi thì năng lực như thế nào?
Lê Lỗi không nói gì, Lê Bồ toang toác nói.
- Hẳn là gấp ba gấp năm đi.
Lê Ê xì một tiếng khinh miệt.
- Các ngươi so với hắn như đom đóm so với trăng tỏ, vũ lực tài cầm quân của hắn so với các ngươi đâu chỉ gấp mười. Thế nhưng tại sao sau khi bắt được hắn Tào Tháo không để lại dùng mà lại đem giết?
-Cái này …
Lê Ê rít từng chữ ra khỏi kẽ răng, từng chữ như dùi sắt đâm thật sâu vào tai bọn Lê Lỗi.
- Gia nô ba họ, hiểu không! Không có ai dám thu dụng loại tiểu nhân không biết giữ gìn danh dự như hắn.
Lê Ê đưa tay lên day day trán mệt mỏi nói.
- Đây là cái giá chúng ta phải trả, bây giờ muốn một lần nữa lấy lại lòng tin tối thiểu thì biểu hiện tốt một chút. Xử lý đám bầy hầy trên này gọn gàng vào. Hiểu không!
Bọn Lê Lỗi cũng không phản bác gì nữa, chắp tay lui ra.
Lê Ê một thân rã rời ngồi dựa vào bàn, lẩm bẩm.
“Tùy hứng à! Trên đời này, chỉ có phụ nữ và trẻ em là được phép tùy hứng, đàn ông thì không bao giờ được để ý tưởng nguy hiểm đó manh nha trong đầu.”
0