Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 101. Quà Vặt

Chương 101. Quà Vặt


Thành Đông Kinh vào những ngày đầu tháng chín đang vào độ dễ chịu nhất trong năm.

Đây là thời điểm giao mùa, khi mùa nắng nóng oi bức cùng mưa rào luân phiên đã qua còn mùa rét mướt chưa đến.

Trời trong gió mát, khiến cho việc hít thở mỗi một ngụm không khí cũng làm người ta cảm thấy nhẹ nhàng, khoan khoái hơn.

Hai thân ảnh một già một trẻ dạo bước ven bờ Đại Hồ (cả một khu vực rộng lớn từ phía nam đến phía tây khâm thiên ngày nay xưa đều là Đại Hồ cả) trung niên thỏa thích ngắm nhìn lá vàng rơi lả tả xuống mép nước.

Hắn đắc chí vươn vai một chút không khỏi cảm thấy từng luồng thanh lương len sâu vào từng tấc da thước thịt.

Tên thanh niên bên cạnh hắn thì lại có vẻ xao động, trước sau chỉ chăm chăm nhìn hàng quán ven hồ bày bán náo nhiệt.

Trung niên liếc xéo thanh niên một cái rồi lắc đầu cười, rảo bước đi về phía một hàng ăn gần trà lâu ven hồ.

Nhờ phước hai đứa con nhỏ, gần đây nhà hắn kiếm được một ả trù nương tay nghề rất cao, đã hơn tháng nay mấy cha con lão trầm mê vào mỹ thực ở nhà nên không tạt vào hàng ăn bên ngoài rồi.

Hôm nay tiện đường làm một bữa ra trò cũng là không tệ.

Thanh niên dường như cũng chung chí hướng với trung niên, cực kỳ hào hứng gọi liền ba bốn món từ những hàng bên cạnh nữa.

Dặn dò mấy bà mấy cô chủ quán làm xong đưa đến trà lâu rồi hai cha con một trước một sau bước vào ngồi bàn riêng trong trà lâu.

Chẳng bao lâu bà chủ quán đậu rán mỡ hành đã bưng nguyên một mâm đồ ăn lên lầu hai, hầu bàn nhanh nhẹn phụ giúp đưa đến bàn trong nơi hai cha con đang ngồi uống trà ngắm cảnh.

Không chỉ đem đậu rán quán mình, ả còn nhân tiện bê hộ các quán khác nữa.

Buôn có bạn, bán có phường hiển hiện từ những thứ nhỏ nhặt như vậy.

Đậu chiên giòn vàng rụm, bên ngoài được áo một lớp nước mắm cùng hành tái vừa đến.

Gật đầu hài lòng về kiểu cách bên ngoài, trung niên chậm rãi gắp một miếng đậu lên chậm rãi phẩm vị.

Vỏ ngoài giòn mà không ngấm mỡ, phần ruột bên trong béo ngậy. Nước mắm áo bên ngoài pha vừa tới, không mặn lắm, chua ngọt vừa phải.

Đã mười mấy năm ăn thứ đậu phụ rán ở thành Đông Kinh này nhưng trung niên chưa bao giờ thôi cảm thán về hương vị lẫn kết cấu của món ăn tương đối bình dân này.

Tên thanh niên thì không có vẻ gì là hứng thú với đậu rán lắm, thằng này cứ nhằm mấy địa bánh giò, bánh bột lọc liến thoắng không dừng.

Hai cha con đang gian nan chiến đấu với bốn năm đĩa thức ăn thì có viện binh đến.

Một lão già không nói không rằng ngồi xuống vén tay lên, không biết hóa ở đâu ra một đôi đũa cũng tích cực chiến đấu, một bộ không bình định được mâm thức ăn này thề không bỏ qua.

Thanh niên ngẩng đầu nhìn qua ông già mình, thấy hắn không có vẻ gì là để ý liền buông đũa xuống, dáng điệu phục tùng đứng hầu sau lưng ông già.

Chỉ một lúc sau một trung niên một lão niên hai người đã thành công hàng phục mâm thức ăn đầy ắp.

Thanh niên tay chân mau lẹ toan bê mâm bát đĩa xuống thì cha hắn ra hiệu dừng lại, chỉ vào lão già đến sau không mặn không lạt nói.

- Tính tiền!

Lão già kia vốn tưởng hôm nay có lộc ăn chực, bây giờ lại bị chỉ mặt đặt tên đòi chia tiền liền nhăn mặt lại.

Chần chờ một lúc cuối cùng vẫn móc túi dấu ra, đếm đi đếm lại thật kỹ mới liệng độ mấy chục đồng tiền vào mâm.

Lão già bỏ tiền ra rồi trung niên mới giãn cơ mặt ra, kéo khay trà nước lại đủng đỉnh rót trà, xỉa răng.

Chờ tên thanh niên quay lại đã thấy một tên thanh niên nữa đứng sau lưng lão già ăn chực tự lúc nào.

Hắn nhăn mày, lại cũng không nói gì.

Thấy con trai đã quay lại, trung niên mới thỏa mái nhổ tăm tre trong miệng xuống bô, thản nhiên chắp tay chào hỏi.

- Khả, gặp qua Trình đại nhân.

Trung niên này, chính là đương triều Nhập nội Bình chương sự Trịnh Khả, thanh niên kia đương nhiên là con trai lớn của hắn Trịnh Quát.

Mà đến ăn chực hôm nay nghiễm nhiên là đương triều Nội mật viện Chánh chưởng Trình Thanh cùng con trai nhỏ Trình Ngung.

Trình Thanh cũng không có vẻ gì là để ý, nửa đùa nửa thật nói.

- Nghe qua danh tiếng Trịnh đại nhân tham món lời nhỏ đã lâu, hôm nay gặp mặt mới biết danh bất hư truyền.

Trịnh Khả nghe vậy ngửa mặt lên cười ha hả.

- Thứ lỗi, thứ lỗi nha, ha ha ha … chúng ta những võ phu này xuất thân bần hàn, chẳng qua gặp được minh chủ mới có công danh hôm nay, không tránh khỏi có chút thói xầu khó bỏ.

Trình Thanh cũng cười xòa, như bạn thân rướn người sang ghế Trịnh Khả vỗ vỗ lên tay hắn, như là bạn thân lâu năm tự giễu nói.

- Nào có, nào có … là bọn chúng ta kiều sinh quán dưỡng đã quen, không biết củi gạo dầu muối quý mới đúng.

Trịnh Khả cũng cực kỳ phối hợp, hàn huyên đủ đường. Được một lát Trịnh Khả ra hiệu Trịnh Quát rót nước cho hắn cùng Trình Thanh, đoạn nâng chén lên hướng Trình Thanh kính nói.

- Đại quân xuất chinh, lương thảo đi đầu. Lần này xuất quân dễ dàng như thế, Trình đại nhân lo toan trăm bề là công lao lớn lắm, hay là Khả lại viết một bản tấu, trình lên cho Bệ Hạ cùng Thái Hậu được tường tỏ?

- Không vội!

Trình Thanh mỉm cười đủng đỉnh nói.

- Mấy năm nay Thanh có chút trầm mê vào thư họa, e là không thể đảm nhiệm trọng trách lớn hơn được. Nếu là Bệ Hạ có gì cần đến, Thanh hết sức là được. Thăng quan tiến tước coi như thôi.

Trịnh Khả nghe thấy Trình Thanh trả lời như thế cũng gật nhẹ đầu, lại thành khẩn nói.

- Đất nước đương buổi dựng xây, đồ là từ cuối năm nay đến đầu năm sau trước thì đắp đường vét kênh, sau thì mộ đinh vào quân dịch, hẳn là còn khuyết một số chức giá·m s·át sứ. Khả đang lo không có người tài năng đức độ đủ để đảm nhiệm những chức vụ này. Khả mặc dù tay cầm quyền to nhưng chỉ là phường vũ phu, không có mắt nhận thức anh tài, chuyện này vẫn là cần Trình đại nhân đề cử một hai để giải cơn khẩn cấp.

Trình Thanh lắng tai nghe, đoạn thành khẩn tha thiết nói.

- Triều đình hiện tại nhân tài như sao trên trời, người có thể dùng thực là không ít. Nguyễn Duy Tắc người huyện Tiên Lữ/ Phủ Khoái Châu, Phạm Như Trung người huyện Thanh Lâm/ phủ Nam Sách, Ngô Thế Dụ người huyện Kim Hoa/ phủ Bắc Giang, Lê Cầu người huyện Phúc Lộc/ phủ Quốc Oai v.v. mấy người này đỗ đệ tam giáp tiến sỹ năm ngoái mà thôi, vẫn chưa được nhập chức gì, tài tình ai nấy đều là bậc thượng hạng, có thể dùng được.

Trịnh Khả gật đầu, đánh mắt bảo Trịnh Quát ghi nhớ năm sáu danh tự này. Có dùng hay không còn phải đích thân gặp mặt mới được.

Tình hình miếu đường bây giờ đây căng thẳng, chuyện lớn chuyện nhỏ dù thiếu người nhưng không phải người nào cũng có thể dùng.

Đôi khi để người không thích hợp làm việc tác hại còn lớn hơn để đấy không làm.

Trong đầu tính toán lách cách như thế, bề ngoài vẫn cùng Trình Thanh bàn luận một chút về ẩm thực, phong tục, thời tiết Kinh Lộ một lúc lâu sau Trịnh Khả mới “lưu luyến không rời” chia tay Trình Thanh rảo bước về hướng dinh thự nhà mình.

Đợi đến lúc Trịnh Khả khuất bóng rồi Trình Thanh mới như sực nhớ đến cái gì, lớn tiếng chửi.

- Hay cho mày thằng vũ phu Trịnh Khả, thế mà lanh chân chạy trước không trả tiền nước.

Sau một hồi chửi đổng Trịnh Khả vô sỉ, Trình Thanh mới tức tối dẫn con trai nhỏ vào phòng riêng lúc nãy gọi một ấm trà mới.

Trịnh Khả cũng không phải không biết thưởng thức, tầm nhìn từ gian riêng này ra đại hồ phải nói là cực kỳ không tệ.

Nhất là những ngày giao mùa này lại càng khiến người tâm tình xao xuyến.

Trình Thanh thỏa mái ngồi xuống bàn, bây giờ đây trên mặt lão nào còn mảy may chút tức tối bực dọc gì.

Một bộ thản nhiên tự đắc tự rót trà tự uống, vừa nhấm trà ngắm cảnh vừa ngâm nga điệu xẩm nào đấy đang nổi lên thời gian gần đây.

Lão cũng coi là tuổi già nhưng chí chưa già, mấy con hát ở Lạc Văn Hiên vẫn còn c·hết lên c·hết xuống với lão, hà hà …

Trình Ngung lúc này mới ngồi xuống đối diện với ông già mình, nhăn nhó nói.

- Phụ thân đại nhân!

- Nói.

- Vì sao lúc nãy, khi Trịnh Khả hỏi ý kiến về việc bổ nhiệm giá·m s·át sứ người không tiến cử người của chúng ta?

Trình Thanh ánh mắt hài hước nhìn con trai út.

- Nếu con là hắn con sẽ dùng người bị dán nhãn thế gia sao?

Trình Ngung lại càng xoắn xuýt.

- Dùng chứ, con thấy Trịnh Khả hẳn là thiếu nhân tài có thể sử dụng được nên mới muối mặt mở miệng xin ý kiến của người! Nếu không cần lời khuyên của phụ thân vậy hắn bảo muốn dâng tấu kể công phụ thân làm gì?

Chương 101. Quà Vặt