Trình Thanh cười lắc đầu nhả ra hai chữ.
- Trả giá.
- Trả giá?
Cười ung dung xoa đầu Trình Ngung, Trình Thanh khẳng định.
Đúng vậy. Bất kể là dâng tấu thỉnh công cho ta hay cho phép ta điểm danh giá·m s·át sứ v.v. Tất cả nhưng thứ hắn đề cập hôm nay chỉ nhằm một mục đích.
Để tay xuống vai Trình Ngung, Trình Thanh đột ngột nắm chặt đến mức Trình Ngung súyt nữa không nhịn được kêu thành tiếng.
- Bọn hắn muốn thăm dò giới hạn của chúng ta. Hay đúng hơn là cái giá phải trả để có được cái gật đầu thực sự của chúng ta về việc đắp đường cũng như quân dịch.
Trình Ngung ngỡ ngàng.
- Không phải mấy nhà chúng ta đã …
Như nghĩ đến cái gì, ánh mắt nó không khỏi trợn trắng ra, thất thanh nói.
- Hưng Hóa … giặc cỏ … phụ thân đại nhân người … các người … không … không phải …
Hắn nhìn chằm chặp vào ông già mình, miệng lẩm bẩm mê sảng.
Trình Thanh cười khổ, ôm lấy đầu con trai, để ánh mắt hắn nhìn thẳng vào hai mắt mình.
- Chúng ta sinh ra là thế tộc, thừa hưởng đãi ngộ của thế gia tử đệ thì phải hết lòng vì lợi ích gia tộc. Tình cảm cá nhân, yêu - ghét, sướng - khổ, trung - phản, ngay - gian v.v. đối với chúng ta không được lấn át hay ít nhất là làm ảnh hưởng đến lợi ích gia tộc. Hiểu?
Trình Ngung ngồi thẫn thờ, ánh mắt vô hồn nhìn ra Đại Hồ, không biết hồn đang thả đi nơi nao.
Mãi đến khi hầu bàn thay đến ấm trà thứ ba rồi nó mới tỉnh hồn lại, thều thào hỏi.
- Nói như vậy, Trịnh Khả … mà không, tất cả đại lão trong triều đều biết chuyện là chúng ta làm?
Trình Thanh cười ấm áp, ra vẻ không có gì phải lo nói.
- Không đến mức, nhưng tất cả những người nên biết hẳn là đều phải biết.
Trình Ngung chau mày nói.
- Nếu như vậy tại sao bây giờ chúng ta vẫn đang sống an ổn? Ý con là, đúng ra các phe phái khác phải ra sức công kích chúng ta chứ? Quyền lợi của tất cả mọi người gắn liền với quốc gia kia mà!
Chắp tay đứng bên của sổ, Trình Thanh thấp giọng than thở.
- Quyền lợi của tất cả mọi người gắn liền với quốc gia, điều đó đúng. Nhưng mức độ gắn bó của mỗi một tập đoàn lợi ích với quốc gia đều không giống nhau. Có tập đoàn cần quốc gia càng tập quyền càng tốt, tỷ như huân quý.Tập đoàn khác lại mong quốc gia chỉ vừa đủ tập quyền để gánh chịu áp lực từ bên ngoài mà thôi …
Trình Ngung thất hồn lạc phách thều thào.
- Tỉ như … chúng ta?
Trình Thanh chua chát cười.
- Đúng vậy, tỉ như chúng ta! Mức độ tập trung quyền lực của trung ương càng thấp thì thế tộc chúng ta càng hùng mạnh. Đến cuối cùng, sẽ có lúc mạnh như họ Đoàn, họ Nguyễn, họ Trần v.v. thời Lý mạt. Đến lúc đó, không loại trừ trường hợp chúng ta sẽ học họ Trần thay đổi cả triều đại. Chuyện đến nước đó, thế lực mong muốn tập quyền hơn ai hết lại chính là chúng ta cũng chưa biết chừng.
Nhìn vào gương mặt nhu hòa của phụ thân khi lạnh nhạt nói ra những lời đại nghịch bất đạo đó, trái tim Trình Ngung không khỏi giật thót lên một nhịp.
- Nói như vậy có rất nhiều thế lực giống như chúng ta vui thấy sự thành?
Lắc nhẹ đầu rồi lại gật gật, Trình Thanh chậm rãi giảng giải.
- Không phải tất cả đều là như vậy. Có những thế lực chỉ đơn giản là muốn nhìn bằng chứng xác thực. Đối với họ tội to cũng được, tội nhỏ cũng không sao, vấn đề quan trọng là kẻ cầm quyền không được phép tùy ý vu vạ cho các thế lực khác. Đối với các thế lực này kể cả Trịnh Khả có lập luận kín kẽ bằng trời nhưng không đưa được bằng chứng ra chứng minh thì chúng vẫn sẽ bảo vệ ta … à không, là bảo vệ luật chơi tới cùng.
Như nhớ tới cái gì, Trình Ngung hiếu kỳ hỏi.
- Chờ đã, chẳng phải tháng trước Thái Giám Lê Khôi đại nhân mất chức vì một v·ụ t·hảm s·át không có bằng chứng xác thực sao?
Trình Thanh vỗ vai Trình Ngung hài lòng nói.
- Không tính quá đần, biết đặt tư duy phản biện. Con hỏi rất đúng, nhưng con quên một điều, điều này là căn bản cho tất cả các luận điểm khác.
Trình Ngung hào hứng.
- Điều gì ạ?
- Quân quyền.
- Quân quyền?
Trình Thanh cảm khái nói.
- Đúng vậy! Thời điểm đó Lê Khôi làm lục quân Thái Giám, có quyền giá·m s·át toàn bộ hơn bốn vạn quân trong thành Đông Kinh. Trong đó, hơn một vạn Ngự tiền Võ sĩ do hắn cầm hổ phù chỉ huy trực tiếp. Quân quyền như thế là quá lớn, hắn đã phạm luật. Vì vậy người ta không cần biết bằng chứng buộc tội hắn có xác thực hay không.
Trình Thanh có chút hiểu ra, nói.
- Nói như thế tội của Lê Khôi không phải là g·iết cả nhà Nguyễn Lan mà là quân quyền của hắn đã lớn đến mức cả thành Đông Kinh không ai có thể ngủ ngon nữa. Đây là tội to không ai, không thế lực nào có thể đơn giản chấp nhận được.
Trình Thanh cười nói.
- Không được chúng bạn chào đón như thế ngay cả Thái Tổ họ Lê cũng không thể không tạm tránh mũi nhọn, Lê Khôi là ai mà dám đi ngược xu thế.
Trình Ngung đầu óc xoay chuyển, lanh lẹ nói.
- Vậy nên, quay lại chuyện cũ. Nếu Trịnh Khả không có trong tay chứng cứ xác đáng thì mặc kệ hắn biết rõ là chúng ta làm, mặc kệ chư vị đại lão các thế lực khác biết rõ chúng ta làm thì chúng ta vẫn đứng ở thế bất bại. Đây mới là lý do hôm nay Trịnh Khả thử thăm dò giá đáy của chúng ta.
Trình Thanh gật nhẹ đầu không đáp lời, coi như đồng ý. Thấy thế, Trình Ngung cười đầy ý vị.
- Đầu đường cuối ngõ đều nói Trịnh Khả hay tham món lợi nhỏ mà quấy rầy trăm họ. Con ghét hắn thô bỉ đã lâu, hôm nay nhìn thấy hắn đá trúng hòn đá lớn ở đây thực là đại khoái nhân tâm!
Trình Thanh quay đầu, ánh mắt sắc lẹm lên nhìn Trình Ngung. Thằng này là đứa con thông minh nhất của lão, ngay cả trưởng tử Trình Ngang, đích tử Trình Nguyên cũng có chút không bằng.
Tuy là con út, lại do cơ th·iếp sinh ra nhưng lão tin dưới bàn tay dạy dỗ của lão tương lai thằng này cũng không phải loại tép riu gì.
Trình Ngung đột nhiên cảm nhận được ánh mắt lãnh liệt của ông già, bất giác nuốt một ngụm nước miếng hỏi.
Phụ thân đại nhân, con nói sai gì sao?
Trình Thanh ánh mắt chưa đổi, giọng nói đạm mạc.
- Ai dạy mi nói xấu đương kim mệnh quan triều đình?
Trình Ngung có chút không cho là đúng, chống chế nói.
- Không phải sao, chỉ là một đám vũ phu chân đất mắt toét mà thôi. Vừa có một chút quyền lực trong tay đã không ngại mặt mũi là liếm hết món lợi này đến món lợi khác. Nhiều thì cũng thôi đi, mỗi chỗ một vài chục quan tiền …
Trình Thanh không nghe nổi nữa, xua tay cắt ngang.
- Ngu độn! Đứa nào dạy cho mi thứ tư tưởng dốt nát đó? Mi thực sự cho rằng Trịnh Khả thực sự vì ham món lợi nhỏ mà dăm bữa nửa tháng lại bắt chẹt của dân vài lượng bạc? Mi thực sự cho rằng Lê văn Linh vì ham phật sự mà lú lẫn đến mức nhận tiền đút của người? Mi thực sự cho rằng Lê Thụ thiếu trâu dê đến mức một năm mười mấy lần kiếm cớ tổ chức yến tiệc trong nhà, mỗi lần đều bắt quan lại các nơi hiến trâu dê cho hắn?
Trình Ngung hoang mang hỏi.
- Không phải như vậy sao?
Cười nhạt, Trình Thanh chấm tay vào chén nước trà, đoạn viết ra bàn tám chữ.
Trình Ngung chăm chú phẩm đọc, càng đọc giọng càng không tự chủ được tiết chế lại.
- Công thần mệnh mỏng, thánh nhân đoản thọ!
Lúc này Trình Thanh mới nói tiếp.
Tiêu Hà vì sao phải vào lao ngục? Trương Lương vì sao có thể an hưởng tuổi già? Hà làm người không tham tài, không háo sắc tựa như thánh nhân như vậy lại không về vườn mà trường kỳ ở Trường An nắm tướng quyền, thử hỏi ngoài Hán Cao Tổ ra còn ai dám yên lòng sử dụng? Lương thì sao, trước thì không tham công trạng, chối không nhận ba vạn hộ đất phong ở Tề. Sau khi về già lại học theo Phạm Lãi buông bỏ quyền lực mà ngao du thiên hạ.
Trình Ngung như có điều ngộ ra, nói.
- Thái Tổ họ Lê đối đãi với công thần cũng coi là hậu, cho đến lúc băng thệ cũng chưa bao giờ g·iết bừa một ai. Nhưng lẽ đời là vậy, tiểu nhân dễ quản, quân tử khó hầu. Người, một khi đã vô dục vô cầu thì thứ duy nhất còn hấp dẫn với họ là gì ngoài danh tiếng thánh nhân cùng …
Trình Thanh nhếch mép cười, nói kế vào.
- Ngôi cửu ngũ!
-Vậy nên bất kể Hoàng Đế có cố ý hay không thì việc đối đãi với loại thần tử như thế đều phải giữ lại một phép. Ngược lại, có điểm yếu rõ ràng - kể cả là chúng cố tình bày ra cho thiên hạ cùng Hoàng Đế nhìn thấy cũng được. Đây là một loại thái độ, tỏ ra mình không có ý định làm thánh nhân, càng không có cơ sở nổi dậy làm phản. Đó là đạo làm khai quốc công thần vậy!
Trình Thanh nghe thấy lời ấy hài lòng chi cực, trà hôm nay dường như cũng có hậu vị ngọt ngào hơn.
Bên này, hai cha con Trịnh Khả, Trịnh Quát lại quyết định đổi lộ trình, không về nhà nữa.
Trịnh Quát lão đèo theo đuôi ông già lèm bèm nói.
-Bố, chuyện xuất quân rõ ràng là lão già Trình Thanh đó động tay động chân khiến cho lương thảo đại quân không được sung túc, vì sao lúc nãy bố còn định dâng tấu thỉnh công cho lão?
Trịnh Khả không vội trả lời, hắn bước qua một thềm gạch quẹt quẹt đất bùn ở đế dày.
Thời tiết mấy ngày nay tuy đẹp nhưng không hiểu sao khu ven hồ vẫn còn mấy chỗ bẩn c·hết đi được.
Có lẽ Lê Khôi nói đúng, thành Đông Kinh trước sau gì cũng phải lát gạch mấy con đường chính như thành Nghi Sơn.
Thằng Quát năm trước đi biển về nói đường lớn ở Nghi Sơn trời mưa đi không bẩn giày.
Cảm thấy đế giày đã sạch rồi lão mới đủng đỉnh nói.
- Nghệ thuật chính trị là nghệ thuật thỏa hiệp, chỉ có hai loại người không phải thỏa hiệp trên chính trường. Loại người thứ nhất là nắm ưu thế tuyệt đối, loại này rất hiếm, ngay cả Thái Tổ lúc mới đuổi người Ngô hay Thái Tông lúc g·iết bọn Sát, Ngân cũng chưa bao giờ đạt được. Loại thứ hai là thằng ngu, Lê Quý Ly chính là loại ngu như thế, bất kể đối diện là quý tộc hay quan lại, nông dân hay thương nhân, ngoại bang hay nội phiên v.v. Lê Quý Ly cũng không bao giờ thỏa hiệp. Kết quả thì … như con thấy đấy, người Ngô kéo vào c·ướp nước họ Hồ bị cả thiên hạ quay lưng, thế là mất nước.
Trịnh Quát ngẫm nghĩ một lát mới nói.
- Nói như vậy lúc nãy bố đã chìa tay về phía lão đầu Trình Thanh, mà không, là chìa tay về phía tập đoàn lợi ích sau lưng lão mới đúng. Nhưng kết quả là …
Trịnh Khả chẳng quan tâm lắm gật đầu.
- Coi như là uyển chuyển cự tuyệt đi, hoặc nói cách khác là ở thời điểm này hắn còn muốn quan sát, thăm dò thêm chút nữa.
Trịnh Quát dường như vẫn còn vướng mắc, lại hỏi.
- Vậy bố xin ý kiến của lão cho việc dùng người làm gì?
Trịnh Khả cười nói.
- Trả giá!
Trịnh Quát như có điều hiểu ra.
- Nói như vậy lão Trình là …
Trịnh Khả không chờ, Trịnh Quát nói xong đã vỗ vai ra hiệu hắn im miệng, tiến đến một hàng nước dọc đường, hướng một lão già ngồi trong góc vắng chắp tay hành lễ nói.
- Khả, gặp qua tiên sinh.
Ông già trong góc kia cũng chắp tay hoàn lễ. Trịnh Khả ngồi xuống đối diện ông lão kia, sốt xắng nói.
- Đúng như tiên sinh tiên liệu, bọn chúng chưa có ý định thu tay lại.
Ông già trong góc thở dài, bất đắc dĩ nói
- Xem ra dạy trẻ nhỏ chỉ có từ mẫu không được, phải có bóng dáng của nghiêm phụ.
0