Đại Nội Giáo Hoằng thú vị nói.
- Vậy nên thương hội Vĩnh Xương chưa cần đầu tư quá nhiều tâm sức. Nói đi, nếu không phải thương mại thì mục đích hiền đệ cất công đến Đại Hòa lần này là gì.
Lê Ý cười nói.
- Đương nhiên là tiểu đệ đến Đại Hòa để giải mối lo của huynh trưởng.
Nghe Lê Ý nói vậy, Đại Nội Giáo Hoằng ra vẻ thú vị nói.
- Ồ? Hiền đệ muốn giải mối lo gì cho vi huynh vậy?
Lê Ý vẻ mặt nghiền ngẫm nhả ra bốn chữ.
- Thiếu Nhạc, Đối Mã.
Bầu không khí trong lương đình đột nhiên đông cứng lại.
Ánh mắt Đại Nội Giáo Hoằng bỗng tràn ra một luồng lăng lệ, chằm chặp nhìn vào Lê Ý.
Thiếu Nhạc thị (gia tộc Shoni) là một chi nhánh của Võ Đằng thị (gia tộc Muto). Vào thời đại đỉnh cao, gia tộc này cai trị năm phiên gồm: Phiên Phì Tiền (Hizen no Kuni) phiên Trúc Tiền (Chikuzen no Kuni) phiên Phong Tiền (Buzen no Kuni) phiên Nhất Kỳ (Iki no Kuni) cùng phiên Đối Mã (Tsushima no Kuni).
Tình cảnh những năm gần đây của gia tộc này không được ổn lắm, bắt đầu từ khi nhà Túc Lợi sai xây dựng Cửu Châu Thám Đề (Kyushu Tandai) ở đảo Cửu Châu (đảo Kyushu) quyền lực của nhà Thiếu Nhạc không ngừng bị ăn mòn.
Đến khi nhà Đại Nội mượn cớ giúp đỡ nhà Sáp Xuyên (gia tộc Shibukawa) - Thám Đề thế tập do Mạc Phủ bổ nhiệm - mà chinh phạt nhà Thiếu Nhạc thì gia tộc này không khỏi liên tục bại lui.
Đương nhiên là Mạc phủ sẽ không trơ mắt nhìn nhà Đại Nội mở rộng quyền lực theo cách đó, vì vậy bốn năm trước Chinh di Đại tướng quân Túc Lợi Nghĩa Giáo đã đứng ra làm trung gian hòa giải giữa gia chủ nhà Đại Nội (Đại Nội Trì Thế) và gia chủ nhà Thiếu Nhạc (Thiếu Nhạc Gia Lại/ Shoni Yoshiyori).
Nhà Đại Nội buộc phải trả một phần lãnh thổ đã chiếm được cho nhà Thiếu Nhạc làm căn cứ.
Theo lý mà nói, nhà Đại Nội sẽ phải chờ rất lâu để trả được mối hận này, ai ngờ gia chủ trung hưng của nhà Thiếu Nhạc - Thiếu Nhạc Tùng Cương c·hết sớm, em trai hắn - Thiếu Nhạc Giáo Lại kế vị lên làm gia chủ nhà Thiếu Nhạc thì ngu si quá mức.
Không hiểu thằng ngu đó nghĩ ngợi kiểu gì mà lại che chở, hỗ trợ cho h·ung t·hủ hành thích tướng quân Túc Lợi Nghĩa Giáo chạy sang Triều Tiên.
Thế là nhà Đại Nội chớp lấy cơ hội tuyên bố muốn khai chiến với nhà Thiếu Nhạc để trả thù cho gia chủ (Đại Nội Trì Thế) vong mạng trong lúc bảo vệ tướng quân Túc Lợi Nghĩa Giáo.
Nói đùa cái gì, cả triều đình Đại Hòa lúc này đều là “trung thần lương tướng” cả, há có thể đội trời chung với loài phản trắc hành thích Chinh di Đại tướng quân?
Nhà Đại Nội mượn cái cớ chính đáng như thế, giờ này trên triều chỉ cần há cái mồm ra nói nửa chữ không là sẽ bị nước miếng dìm c·hết ngay lập tức.
Thế là triều đình Đại Hòa hiếm thấy “đồng lòng” mà bật đèn xanh cho nhà Đại Nội tiếp tục đè nhà Thiếu Nhạc mà đánh.
Người xưa đã dạy ai binh tất thắng, Đại Nội Giáo Hoằng đau buồn vì mất huynh trưởng, binh lính nhà Đại Nội ai thương vì mất tướng chủ. Kết quả cuộc chiến từ cuối năm kia đến cuối năm ngoái dường như đã được quyết định từ trước khi khai chiến rồi.
Thiếu Nhạc Giáo Lại liệu sức không chống nổi quân nhà Đại Nội, bèn theo kế cũ của cha chú - chạy sang đảo Đối Mã trốn tránh.
Hệ thống chính trị Đại Hòa coi trọng huyết thống. Ai biết được mười, hai mươi năm sau đột nhiên có vị đại nhân vật nào đó cần một cái đinh kiềm chế nhà Đại Nội lại vươn tay ra giúp mình khôi phục gia tộc thì sao?
Chẳng phải anh trai mình cũng là chạy sang Đối Mã chờ thời, cuối cùng chờ được Chinh di Đại tướng quân đích thân ra mặt cất nhắc đó sao.
Đảo Đối Mã vốn là một trong các đất phong của gia tộc Thiếu Nhạc, tuy nhiên vì nhà Thiếu Nhạc có quá nhiều thuộc quốc nên các đời gia chủ nhà Thiếu Nhạc trước sau đều cắt cử những người thân tín của mình làm Thủ hộ Đại (“đại” trong đại diện, thay thế cho Thủ hộ giả).
Tông thị (gia tộc Sō) dần già đã xâm thực quyền cai trị thực tế từ chủ của mình.
Đến mười năm trước, Mạc phủ đã bắt đầu rục rịch muốn xóa bỏ quyền Thủ hộ của gia tộc Thiếu Nhạc và công nhận gia chủ Tông thị (Tông Trinh Thịnh/ Sō Sadamori) là Thủ hộ giả của đảo Đối Mã.
Tuy trên thực tế đã chiếm quyền cai trị đảo Đối Mã từ tay chủ, nhưng nhà họ Tông vẫn tương đối nể mặt chủ cũ.
Mấy lần nhà Thiếu Nhạc thất thế ở đảo Cửu Châu (đảo Kyushu) chạy sang Đối Mã lánh nạn đều được Tông Trinh Thịnh rộng lượng dang tay cứu giúp.
Lần này cũng tương tự như thế, Thiếu Nhạc Giáo Lại chạy sang đảo Đối Mã đang ngày đêm tích súc lực lượng, chỉ chờ một ngày quay lại đảo Cửu Châu tranh hùng.
Đối với chuyện này, Đại Nội Giáo Hoằng trong lòng biết rõ. Cái cớ động binh đã có, thế nhưng Đối Mã sở hữu một lực lượng hải quân không yếu chút nào.
Là một phiên hải đảo, có thể nói ít nhất hai phần ba tiền của của phiên này đổ vào hải quân.
Hải quân nhà Đại nội quá nửa dùng để đảm bảo thông suốt giữa Trung Quốc và đảo Cửu Châu cùng với phòng hờ nhà Tế Xuyen (gia tộc Hosokawa) đánh lén.
Nếu không phải tình thế nan giải như vậy, đời nào Đại Nội Giáo Hoằng bỏ qua cái cớ trời cho (che chở tử thù của cả Đại Hòa) mà bỏ qua cho Tông thị.
Phải biết nuốt được miếng bánh này không những trừ được một mối họa trong lòng mà còn có thể c·ướp lấy hạn ngạch thương mại tới Triều Tiên trong tay gia tộc này.
Một hòn đá ném hai con chim cơ mà, ai không thèm cơ chứ.
Nghĩ đến đây, hơi thở của Đại Nội Giáo Hoằng trở nên nặng nề, đoạn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khẽ cười một tiếng xua tan bầu không khí lạnh lẽo nãy giờ.
Hiền đệ cũng biết những việc này?
Lê Ý làm như không nhận ra bầu không khí lạnh lẽo căng cứng hồi nãy, nhét một cái bánh gạo nữa vào miệng, nhai nuốt xong mới nói.
- Đại nhân Trì Thế cũng từng phàn nàn với tiểu đệ rằng nếu năm đó có nhiều thuyền chiến hơn thì đã có thể truy cùng diệt tận bọn giặc cỏ nhà Thiếu Nhạc rồi.
Đại Nội Giáo Hoằng nhướng mày.
- Ồ, huynh trưởng ta ngay cả chuyện này cũng trải lòng với hiền đệ?
Lê Ý ngồi thẳng lưng dậy, giọng nói nghiêm túc.
- Qua lại thông thường đương nhiên sẽ không nói. Huynh trưởng hẳn là cũng đã thấy thuyền buôn của thương hội Vĩnh Xương chúng ta. Cái khác không dám nói chứ riêng kích cỡ cùng độ ổn định trên biển lớn thì thuyền chiến Đại Hòa hết thảy đều xách dép cho chúng còn chưa kịp. Đại nhân Trì Thế cũng nhắm vào điểm này, có ý muốn kết một mối liên minh, rằng nếu như lần sau người nhà Thiếu Nhạc lại chạy sang Đối Mã thì nhà Đại Nội có quyền mượn hạm đội của thương hội Vĩnh Xương trợ lực, giúp thủy quân nhà Đại Nội làm chủ mặt biển.
Nghe Lê Ý nói vậy, Đại Nội Giáo Hoằng không khỏi nhớ đến cuối năm kia đem người từ Trung Quốc kéo sang đảo Cửu Châu, ở cảng Bắc Cửu Châu (KitaKyushu) có nhìn thấy độ dăm sáu con thuyền cỡ lớn đang neo đậu ở cầu cảng.
Hỏi tả hữu thì biết đó là thuyền buôn của thương hội Vĩnh Xương.
Không chịu nổi con sâu tò mò trong ruột, hắn cũng mặt dày ngỏ ý xuống thuyền tham quan một lần.
Nói thật, lúc đó hắn tương đối bất ngờ trước kích cỡ của đám “thương thuyền” này.
Không chỉ bên ngoài đồ sộ mà kết cấu long cốt bên trong cũng cực kỳ khoan hậu.
Nhìn dàn long cốt này hắn liền biết loại thuyền này dù có gặp bão biển thì tỉ lệ sống sót cũng tương đối cao.
Tuy nhiên, thương thuyền của thương hội Vĩnh Xương chung quy vẫn là số ít, hắn thở dài một hơi chân thành nói.
- Hiền đệ quả là người trọng chữ tín vậy, hảo ý của hiền đệ vi huynh đã biết. Cơ mà, thuyền của đệ đem đến tuy là tốt, nhưng số lượng không khỏi hơi ít một chút. E là khó tạo nên thay đổi lớn lao gì.
Lê Ý an nhàn vừa nhìn ra phía ngoài lương đình ngắm cảnh vừa lạnh nhạt nói.
- Hai mươi tám thuyền buôn, là loại huynh trưởng đã từng thấy ở đảo Bắc Cửu Châu, ngoài ra còn có hai chiếc thuyền chiến cấp Định Hải, là loại lớn gấp năm lần thuyền buôn.
Đại Nội Giáo Hoằng nghe thấy vậy không khỏi nhoài người dậy, trườn về phía bên cạnh Lê Ý nắm tay nó khẩn thiết nói.
- Hiền đệ nói lời ấy thật chăng?
Hắn vốn tưởng Lê Ý lần này sang Đại Hòa nhiều lắm cũng chỉ mang theo sáu đến bảy thuyền buôn, cộng với số lưu trú ở cảng Bắc Cửu Châu hết thảy trên dưới mười chiếc thuyền lớn mà thôi.
Ừ thì cũng nghe gia thần báo là thuyền hàng thương hội Vĩnh Xương đem đến cảng Bắc Cửu Châu rất nhiều. Hắn cho là thương hội Vĩnh Xương muốn học theo các thương hội An Nam khác mở rộng thương mậu kiếm chác từ c·hiến t·ranh.
Ai ngờ thương hội Vĩnh Xương lần này lại chơi lớn như thế! Hơn nữa theo lời Lê Ý lần này hiền đệ của hắn còn đem sang hai chiếc chiến thuyền chân chính của An Nam.
Chiến thuyền An Nam trong mắt các nước vòng văn hóa Hán quyển vẫn là có danh tiếng không nhỏ.
Có thể dàn thuyền lớn chắn ngang sông đánh vỗ mặt mà cả phá thủy quân nhà Nguyên thì không phải là chuyện ai cũng có thể làm được.
Lê Ý vỗ vỗ tay an ủi Đại Nội Giáo Hoằng, êm tiếng nói.
- Huynh trưởng an tâm, thuyền buôn của chúng ta đến Đại Hòa lần này buôn bán chỉ là phụ thôi. Tất cả thuyền bè tiểu đệ đem đến Đại Hòa lần này đều đem theo hỏa khí, làm chủ tuyệt đối trên mặt biển không phải vấn đề lớn lao gì … chẳng qua …
Đại Nội Giáo Hoằng chỗ nào còn không biết thằng ranh con này muốn thêm tiền. Một bộ hào sảng vung tay nói.
Hiền đệ cứ an tâm đ·ốt p·há, chi phí v·ũ k·hí, thủy thủ, khấu hao bao nhiêu cứ bao lên người của ta.
Lê Ý được như nguyện, siết chặt hai bàn tay Đại Nội Giáo Hằng một bộ thâm tình thắm thiết nói.
- Huynh trưởng an tâm, độ ba trăm con thuyền rách của nhà họ Tông cứ giao cho tiểu đệ. Đảm bảo bất kể là cảng Đối Mã ở phía nam hay cảng Bỉ Điền Thắng (cảng Kitakatsu) ở phía bắc, quân nhà Đại Nội muốn đổ bộ lúc nào liền tảo thanh lúc ấy.
Đại Nội Giáo Hoằng trầm trọng gật đầu.
- Được lời ấy của hiền đệ, ngu huynh còn lo gì nữa!
0