Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 105: Lộ Răng Nanh
Trịnh Khả nghênh ngang vào Hoàng Thành, bọn quân ngự tiền lẫn nội thị đều không ai dám cản, ai bảo trước chức Bình chương sự của hắn có hai chữ “Nhập nội” cơ chứ.
Vừa vào đến cửa nơi đã sai Trịnh Quát đi tìm Lê Khôi.
Việc sắp tới hắn làm không có Nhập nội Kiểm sát ty không được. Mà đám c·h·ó điên Nhập nội Kiểm sát ty chỉ nghe lệnh của hai người. Một là Hoàng Đế, bây giờ Thái Hậu tạm thay quyền. Hai là Đại tông chính, tức là Lê Khôi.
Chẳng mấy chốc Trịnh Khả đã mượn được Nguyễn Cung từ tay Lê Khôi, thằng này cực kỳ hưng phấn dẫn theo một đám nội thị, tên nào tên nấy thái dương gồ cao, lưng hùm vai gấu.
Đèo mẹ, lão Trịnh đầu tự phụ võ nghệ không kém, tuy nhiên cũng không thể không thừa nhận nếu lão bị bọn c·h·ó điên này hợp vây hẳn là cửu tử nhất sinh.
Hùng hổ dẫn theo Nguyễn Cung cùng đám chân c·h·ó Nhập nội Kiểm sát ty Trịnh Khả vừa đi vừa lầm bầm.
“Khinh người đến thế là cùng, con bà nó hổ dữ không gầm chúng bây tưởng ông là mèo bệnh!”
Vừa vào đến trị sở của Nội mật viện, thấy đội hình hùng hậu Trịnh Khả đem đến, Thiêm tri Nội mật viện sự Trình Hiển vội vàng ra cửa tiếp đón.
Ti Chức tham kiến Bình chương sự đại nhân.
Trịnh Khả chẳng lòng vòng gì, nghiêm trang túc mục nói.
- Sai người mời Nội mật Sứ Nguyễn Nhật Thiêm cùng Phó sứ Hoàng Thanh đến đây.
Bọn chân chạy của nội mật viện ba mặt nhìn nhau rồi cùng chắp tay.
Vâng!
Trịnh Khả đút tay vào ống tay áo, nhắm mắt dưỡng thần.
Khoảng hai khắc (~30 phút) sau, cả Nguyễn Nhật Thiêm cùng Hoàng Thanh không hẹn mà đến cùng lúc.
Nguyễn Nhật Thiêm mấy năm nay càng ngày càng lên cân, từ khi tiền nhiệm Nội mật Sứ Lê Cảnh Xước bị Nguyễn Trãi chửi cho máu c·h·ó xối đầu bãi chức về làm dân thì lão ngồi lên cái ghế lão đại Nội mật Viện này đã hơn năm năm.
Vừa bước vào đại đường hai lão đã thấy Trịnh Khả một bộ sơn đại vương ngồi chễm chệ trên chủ vị.
Trên mặt viết bốn chữ “ta đến kiếm chuyện” bèn nhìn nhau cười khổ chắp tay hướng Trịnh Khả vái chào.
- Ti chức tham kiến Nhập nội Đô đốc Bình chương đại nhân. (x2) (1)
Không khác được, đây không phải triều hội, cũng không phải ở ngoài đường, chức quan của Trịnh Khả xếp vào hàng tể phụ, quyền khuynh triều dã.
Trịnh Khả xua tay, vào việc ngay nói.
- Đem tài liệu thuế phú cùng hộ tịch các huyện thuộc Nam đạo trong vòng ba năm qua tới đây. Nhập nội kiểm sát ty muốn sao lưu hồ sơ.
Đám thế tộc Kinh Lộ nghe chừng hơi cứng đầu … Trịnh Khả cũng không phải phường ăn chay, hôm nay hắn đến đây tỏ thái độ cảnh cáo chúng một chút. Lời vừa rồi của lão ý ở ngoài lời là.
“Hiện tại ông có rất nhiều con bài tốt để sử dụng, không muốn c·hết thì ngoan ngoãn phối hợp đi.”
Nói đùa cái gì! Bây giờ phổ cập phương pháp canh tác mới, đắp đường cùng quân dịch đang là chính trị chính xác.
Cứ vin vào ba cái cớ đó mà hành động, đứa nào nhú lên phản ứng thì đập bè đầu đứa đó xem ai dám can ngăn.
Tin không, hôm nay kẻ nào nhú đầu lên nói nửa chữ “không” ngày mai phủ đệ của kẻ đó sẽ được dân chúng Đông Kinh dìm trong biển nước bọt.
Nào phải tự nhiên cả thiên hạ biết Nội mật Viện dở trò trong sổ sách dự trù lương tiền cho ba kế hoạch kia nhưng bọn Lê Khôi, Trịnh Khả vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt!
Chẳng phải vì Nội mật Viện kéo tấm đại kỳ “dự trù cho đắp đường, quân dịch” to đùng hay sao?
Nguyễn Nhật Thiêm có chút khó xử nói.
- Hồi đại nhân … cái này …
Trịnh Khả một bộ thân dân … à nhầm, thân quan, phải là thân quan mới đúng, cười hỏi.
- Có vấn đề gì à?
Hoàng Thanh không kiêu không gấp khom người nói.
- Hồi Đô đốc đại nhân, kho lưu trữ hồ sơ thuế vụ cùng nhân khẩu Nam đạo … mới bị cháy ạ.
Trịnh Khả nghiêng đầu, nhìn qua, treo trên mặt vẫn là một bộ tươi cười nhẹ nhõm như không có chuyện gì, chỉ là khóe miệng đã hơi chùng xuống, trong đáy mắt lóe lên một luồng hung lệ.
Toàn bộ không gian chung quanh như bị cực hàn đông cứng lại.
Nếu Trịnh Đạo mà có ở đây hắn sẽ run lẩy bẩy nói cho đám vô tri này biết ông già hắn đang sắp bão nổi rồi.
Ông già mất kiểm soát, tính chất rất nghiêm trọng.
Từng vết sẹo vằn vện trên mông của Đạo thiếu đến nay chính là minh chứng.
- Cháy bằng hết? Không lưu lại gì?
Hoàng Thanh lần nữa cảm nhận được sát khí gần như ngưng tụ thành thực chất tỏa ra từ người mấy tên điên bò ra từ đống n·gười c·hết này.
Đã rất lâu rồi lão mới lại cảm nhận được cảm giác miệng đắng lưỡi khô này.
Lần gần nhất là bao nhiêu năm rồi nhỉ?
À, hẳn là lần tiếp xúc với Tả Tướng quốc Trần Nguyên Hãn, năm đó Trần Nguyên Hãn ra mặt tụ tập thế tộc Sơn Nam lại hiệu triệu chúng phối hợp với quân Lam Sơn của Thái Tổ Lê Lợi.
Từ đó đến nay đã gần hai chục năm rồi.
Lão nuốt một ngụm nước bọt lấy lại tinh thần, đoạn vẫn không kiêu không gấp gật đầu khẳng định.
Sau cái gật đầu của Hoàng Thanh, bầu không khí dường như ngày đông chợt đón nắng hạ, tất cả mọi người đều không nhịn được thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Trịnh Khả thản nhiên cười nói.
- Thứ lỗi, thứ lỗi cho, thói xấu khó bỏ, ha ha ha … Cái gì nhỉ, à, kho tài liệu bị cháy, trùng hợp hiện tại ta đang rảnh, đem ta đi xem. Ta muốn biết h·ỏa h·oạn lớn cỡ nào có thể đốt rụi toàn bộ hồ sơ của cả một đạo.
Nghe yêu cầu của Trịnh Khả, Hoàng Thanh lại càng cung kính mà kiên định khom lưng vững chãi đáp.
- Hồi Đô đốc đại nhân, đ·ám c·háy đã dọn dẹp xong hết rồi ạ.
Lần này đến cả Nguyễn Nhật Thiêm cũng không tự chủ được cùng với Hoàng Thanh cùng khom người trước mặt Trịnh Khả.
Chưa chờ hắn thanh minh thêm gì, Nguyễn Cung từ đầu đến giờ đứng sau lưng Trịnh Khả giọng lạnh nhạt nhả hai chữ.
- Nói láo!
Nói rồi toan đi gọi người của Ngũ hình viện bắt Nguyễn Nhật Thiêm cùng Hoàng Thanh về tra hỏi.
Nhập nội Kiểm sát Chỉ huy sứ ty khác biệt Cẩm Y vệ của nhà Minh ở chỗ này.
Nhập nội Kiểm sát ty chỉ có quyền điều tra, giá·m s·át chứ không có quyền tư pháp.
Thành ra muốn làm gì cũng phải mượn sức Ngũ hình viện.
Trịnh Khả xua tay ra hiệu chậm đã, thỏa mái cười nói.
- Thực thú vị đấy, các vị ở đây là ngu … hay là các vị cho rằng bản quan là đồ ngu? Chư vị nói xem, nếu bây giờ bản quan đem chuyện này nói với bách tính ở các chợ ba mặt Đông Kinh thì họ có tin hay không?
Lời ngầm của Trịnh Khả đã rất rõ ràng, hồ sơ thuế vụ, nhân khẩu đàng hoàng là cách duy nhất để chấm dứt chuyện cười này.
Nếu không giờ này ngày mai phủ đệ của gia tộc bọn mi sẽ bị nước bọt của dân chúng Đông Kinh dìm c·hết.
Kẻ nào không phối hợp cứ chờ cả gia tộc thân bại danh liệt đi.
Hoàng Thanh sao không nghe ra ý ở ngoài lời của Trịnh Khả, hiềm một nỗi hơn chục năm nay mười mấy nhà thế tộc Nam Đạo đều tích cực khai man điền sản, dân đinh trong trang viên nhà mình.
Sổ sách đều đã được chải vuốt kỹ càng, chỉ cần triều đình không có số thực trong tay thì sổ sách ấy cũng đủ để ứng phó.
Bây giờ triều đình sắp đắp đường, quân dịch, sớm muộn gì số lượng điền sản, dân đinh thực tế cũng sẽ đến tay triều đình.
Đến lúc đó đối chiếu với sổ sách làm giả mười mấy năm nay thì thằng ngu cũng nhìn ra vấn đề.
Triều đình đang cần bọn hắn phối hợp, vậy nên chắc chắn sẽ không dùng những giấy tờ sổ sách này hoạch tội ngay.
Thế nhưng tương lai thì sao? Nộp đám sổ sách này lên chính là để thanh kiếm sắc của đối phương kề lên cổ mười mấy nhà thế tộc Nam Đạo.
Làm như vậy từ nay thế tộc Nam Đạo chính là con c·h·ó của triều đình, Hoàng Đế ở Đông Kinh nói đông trăm triệu lần chúng không dám thở ra nửa chữ tây.
Ngẫm nghĩ thiệt hơn một lát, Hoàng Thanh cắn răng nói.
- Đô đốc dạy phải lắm, là ti chức đãng trí, hồ sơ thuế vụ, nhân khẩu Nam Đạo vẫn còn một bản sao lưu ở địa phương, nhiều nhất ba ngày sẽ được đưa lên kinh giao cho Nhập nội Kiểm sát ty.
Trịnh Khả vỗ vai Hoàng Thanh, ghé vào tai hắn nói nhỏ.
- Nhớ lấy lời mi nói, nếu trong vòng ba ngày hồ sơ chưa đến tay Kiểm sát ty, đừng trách ta để gia tộc bọn mi bị vạn thế phỉ nhổ. Hiểu?
Đoạn hắn quay sang nhìn Nguyễn Cung ra hiệu, Nguyễn Cung ngay lập tức tỏ ra cực kỳ chân c·h·ó vẫy đuôi mừng chủ nói.
- Hầu gia an tâm, đám tơ hồng sẽ ngày đêm giá·m s·át, đảm bảo một tờ giấy cũng không để lọt.
Chú thích:
(1) Trịnh Khả kiêm nhiệm rất nhiều chức như: Tư Mã, Tổng quản Hành quân, Đô Đốc Bình chương (chính) sự v.v. Vì vậy tùy trường hợp có lúc sẽ gọi Trịnh Khả là Tư Mã, có lúc sẽ gọi là Đô đốc, có lúc lại gọi là Bình chương (chính) sự v.v.