Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 106: Vừa Tới

Chương 106: Vừa Tới


Trong phủ đệ của Trình Thanh, bọn Hoàng Thanh, Nguyễn Nhật Thiêm v.v. năm sáu người sầu mi khổ kiểm hướng Trình Thanh van nài.

- Sùng Đức tiên sinh, lần này ông phải ra tay cứu chúng ta, nếu không chúng ta c·hết chắc.

- Đúng vậy, ông cũng biết, Nam Đạo mười mấy năm nay giữ lại điền sản, thuế phú không biết bao nhiêu mà kể. Số ruộng vườn tài phú đó căn bản là không thể truy hôi, một khi động đến thì toàn bộ thế tộc Nam Đạo trước sau lên đoạn đầu đài hết.

- Chưa hết, lại còn kiểm kê nhân đinh, sang năm làm quân dịch kiểu gì cũng sẽ đếm ra số nhân đinh thực tế khắp cả nước, đến lúc đó số sổ sách kia chính là con dao kề lên cổ chúng ta đấy.

- Chỉ có đoàn kết toàn bộ sỹ tộc Kinh Lộ lại chúng ta mới có ngày tháng tốt đẹp mà thôi …

- …

Trình Thanh ngồi trên chủ vị nghe đám đại diện thế tộc này mi một lời ta một câu đến nhức cả đầu.

Thuế phú, điền sản, đinh khẩu chính là mệnh mạch của thế tộc khắp thiên hạ. Nhà hắn cũng là thế tộc, hắn chưa ngu đến nỗi cầm đá tự ghè vào chân, thế nên nào có muốn thành thực khai báo.

Hiềm một nỗi triều đình Đông Kinh hiện tại cầm đại kỳ cải cách. Một mặt đút cho ăn miếng bánh “phương pháp canh tác lúa mới” mặt khác liên tục cầm roi đánh đòn “đắp đường - quân dịch”.

Hắn không có can đảm đứng lên chống lại cả thiên hạ mà nói nửa chữ “không” thành ra ngay cả hắn bây giờ cũng phải ngoan ngoãn phục tùng. Cùng lắm dựa thế làm một ít trò vặt cản trở mà thôi, nào có lựa chọn khác.

Lão day day hai bên thái dương, hướng bọn Nguyễn Nhật Thiêm, Hoàng Thanh Hỏi.

- Trịnh Khả có để người giá·m s·át các ông không?

Lão không ngờ Trịnh Khả ra tay nhanh đến thế, từ ngày lão từ chối bắt tay với Trịnh Khả đến nay chưa đến mười ngày mà thôi.

Thế tộc Kinh Lộ tuy là dây mơ rễ má, lẫn nhau liên kết nâng đỡ nhau chém hoài không đút, thế như giờ đây Trịnh Khả tay cầm đại thế mà đè ép đó là đã chiếm được tiên cơ.

Dù có liên kết với nhau hơn nữa đứng trước guồng quay thế cuộc cũng là lực bất tòng tâm.

Nói như vậy không có nghĩa là Trịnh Khả sẽ thuận tay diệt hết thế tộc Kinh Lộ.

Triều đình hẵng còn cần người vận hành, lùi một bước, kể cả đám sỹ tộc đã thay thế hoàn toàn được thế tộc thì từ triều đình đến địa phương hẵng còn cần một tầng trung gian kết dính.

Lão chưa bao giờ sợ hãi Trịnh Khả đem chuyện làm tuyệt. Hành sự quyết tuyệt như vậy chẳng đem lại lợi ích cho ai cả.

Kết quả có thể chấp nhận được cho tất cả các bên là thế tộc ngoan ngoãn phối hợp với chính sách triều đình.

Còn triều đình thì bịt mũi bỏ qua hắc liệu mười mấy năm qua.

Lý là như thế, nhưng lần cảnh cáo này nhẹ cũng khiến cho chư nhà thế tộc phải bị lột một tầng da.

Hơn nữa còn phải mang ơn Trịnh Khả nhẹ tay, vái tạ hoàng ân như biển.

"Con mẹ nó từ bao giờ đám võ phu xứ Trại có thủ đoạn gọn gàng mà hiệu quả đến như vậy!"

Hoàng Thanh nghe Trình Thanh hỏi dò thì bất đắc dĩ nói.

- Đương nhiên là có, mấy tên thiến hoạn của Kiểm sát ty túc trực ở nội mật viện giám thị chúng tôi. Cũng không đến mức không cho người ra vào, chẳng qua muốn rời khỏi Đông Kinh hoặc điều lượng lớn người sửa trị sổ sách thì không được.

Trình Thanh nghe vậy cười khổ.

Xem ra chúng ta hết cách toàn thân thoát khỏi tình thế ngặt nghèo này rồi, các vị lo liệu mà giao tài liệu sổ sách lên đi. Người ta có gác đao lên cổ thì cũng chỉ có thể bó tay chịu c·hết vậy.

Bọn Hoàng Thanh mấy người bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Trình Thanh.

- Ông đây là từ bỏ hay sao? Cơ nghiệp cha ông mấy trăm năm vun đắp há lại có thể dễ dàng dâng ra như thế?

- Đúng vậy, xin Trình đại nhân nghĩ lại …

- …

Trình Thanh nhíu mày gằn giọng nói.

- Đủ rồi! Các ông muốn nhanh tay cắt lỗ hay liều mạng tới cùng ta không cản. Trình thị chắc chắn sẽ ngoan ngoãn giao sổ sách của mình lên triều đình. Về phần điền sản, đinh khẩu giấu nhẹm mười mấy năm nay, ngoại trừ điền sản, ta sẽ dốc hết tài lực có thể huy động trong nhà ra bù đắp. Có thể nôn ra chút nào thì nôn ra chút ấy. Còn phần động tay động chân các nơi, trước mắt Trình thị cũng sẽ cụp đuôi làm c·h·ó, không thôi động gì nữa.

Nói đến đây, lão không khỏi thổn thức.

- Muốn trách chỉ có thể trách thời cuộc cung cấp cho họ Lê quân bài quá mạnh. Cổ nhân nói “nhân định thắng thiên” nhưng hôm nay đối mặt với đại thế cuồn cuộn ta chỉ có thể nói với chư vị một câu thôi, “ý trời đã định”. kẻ nào nghịch thiên mà đi hẳn sẽ bị guồng quay thiên mệnh nghiền nát, xương cốt không lưu.

Chư vị gia chủ thế tộc Kinh lộ nghe Trình Thanh nói lời nhụt chí như vậy quay mặt nhìn nhau.

Từ trong mắt mọi người đều nhìn thấy phẫn nộ, sợ hãi, do dự, tiếc nuối cùng không cam lòng v.v. các loại cảm xúc thay phiên nhau cuồn cuộn tràn ra như nguồn suối.

Tổ tiên mấy trăm năm qua góp nhặt gia tài, đến thời Minh thuộc bị gọt một lượt, khổ công mười mấy năm qua từng chút từng chút góp nhặt lại đến nay lại phải hai tay dâng lên quá nửa cho triều đình.

Giờ này giao lên coi như toi công mười mấy năm qua.


Hai ngày sau, mới tan buổi chầu sáng Trịnh Khả đã dắt theo Lê văn Linh khệnh khạng bước vào nha thự Nội mật viện.

Vừa vào đến nơi đã thấy giấy tờ sổ sách các thứ chất đầy mấy rương lớn để trước hiên.

Nội mật viện Sứ Nguyễn Nhật Thiêm một bộ kiến bò chảo nóng tới lui không ngừng.

Vừa thấy Trịnh Khả cùng Lê văn Linh tiến vào Nguyễn Nhật Thiêm đã bước tới khom lưng vái nói.

- Bình Chương đại nhân, Tri Từ tụng đại nhân mời xem, đây là hồ sơ sổ sách về thuế vụ, điền sản cùng nhân đinh của Nam Đạo những năm qua.

Trịnh Khả tùy tiện cầm một quyển sổ lên xem, lão cũng chả phải loại người hay chữ, miễn cưỡng coi như thoát mù chữ mà thôi.

Lật dở một lúc lão đưa quyển sổ trong tay cho Lê văn Linh rồi châm chọc nói.

- Nội mật viện Sứ đại nhân quả là đại tài, chỉ mấy ngày đã khôi phục toàn bộ hồ sơ sổ sách như cũ. Khả không phục không được.

Nguyễn Nhật Thiêm coi như không nghe thấy Trịnh Khả trêu chọc, chắp tay phục tùng không nói. Đống hồ sơ này nào có quyển nào là thực sự bị thiêu hủy mà khôi phục cơ chứ.

Trịnh Khả cũng không bỡn cợt Nguyễn Nhật Thiêm nữa, vẫy tay gọi Nguyễn Cung phân phó.

- Đem tất cả những tài liệu này về để người sao chép một bản bằng tân tự. Lại đem phân chia thành điền sản, hộ tịch, thuế phú riêng ra, lại sắp đặt theo trình tự thời gian, nơi chốn rành mạch. Sao cho đến khi cần thuận tiện kiểm tra hư thực là được. Từ nay về sau hồ sơ các đạo đưa về cũng theo phép đó mà làm.

Lê văn Linh nãy giờ lần dở tài liệu chợt cũng gọi Nguyễn Cung lại dặn dò.

- Cầm mấy quyển hồ sơ này đi lao ngục các lộ thẩm tra kỹ lưỡng lại. Đầu năm nay Bệ Hạ mới xuống chiếu đại xá chiếu ngục, vì sao mới chưa được một năm mà số người b·ị b·ắt vào chiếu ngục các lộ nhiều thế? Lại toàn là chống đối không nộp thuế? Chú trọng thẩm tra những vụ này, ta đồ là ở đây có điều khuất tất.

Trịnh Khả nghe vậy hướng Nguyễn Cung gật đầu nói.

- Chiếu theo lời Tri Từ tụng đại nhân mà làm. Gọi cả người của Ngũ hình viện theo cùng, trước thì giá·m s·át quan coi ngục các lộ, sau thì thẩm tra ngục tốt. Nếu có người phản kháng … c·hết.

Nguyễn Cung nhận mệnh, liền sai một tên nội thị ngay lập tức bê hòm chứa đầy sổ sách Lê văn Linh vừa đề cập quay người liền đi.

Mấy tên thư lại Nội mật Viện bốn mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương một ý tưởng giống mình như đúc.

“Vụ này xem ra là làm thật, muốn nhẹ nhàng cho qua cũng khó.”

Đoạn Lê văn Linh lại luôn mồm dặn dò.

- Sai người đi kho lương các lộ kiểm tra đối chiếu tồn lương …

- Thông tri Trấn phủ sứ, An phủ sứ các trấn, lộ bắt đầu thẩm tra hộ tịch, đinh khẩu, ta muốn có con số rõ ràng trước tháng chạp.

- …

Từng đạo mệnh lệnh từ miệng Lê văn Linh nhanh chóng được Nguyễn Cung cắt người đi làm ngay.

Trên thực tế là làm dáng thể hiện quyết tâm của triều đình cho đám người vẫn còn ôm chút may mắn cuối cùng nhìn thấy mà thôi.

Chứ tình hình thực tế ở các lộ, trấn thì Nhập nội Kiểm sát ty báo về Đông Kinh ngày một. Không được mười phần đúng hết thì chí ít cũng hòm hòm được tầm bảy tám phần mười.

Bây giờ thuận tiện thẩm tra con số cụ thể mà thôi.

Địa chủ, phú hộ các lộ, trấn khắp Đại Việt đột nhiên cảm nhận thấy nha thự bình thường ù lì chậm chạp, mấy ngày nay hư hư thực thực đột nhiên trở nên nhanh nhẹn mà hữu lực.

Cái cảm giác này, chỉ có mười mấy năm trước, khi Thái Tổ mới đánh đuổi giặc ngô, cả nước bừng bừng khí thế trung hưng quốc gia mới có.

Chương 106: Vừa Tới