Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 107: Nhận Ra
Cầm Thanh nằm trên cáng do bốn tên trai tráng nhanh nhẹn khiêng bốn góc nhìn về phía lũy Mường Moun.
Hiện tại trên người hắn có tới bảy v·ết t·hương, trong đó có một nhát giáo đâm thủng ổ bụng.
Trọng thương đến mức này hắn cũng không thể không từ bỏ ý định cưỡi ngựa hay ngồi xe đi đường.
Nói đùa cái gì, tình trạng như thế này ngồi xe xóc nảy chỉ có một con đường c·hết.
Hắn còn phải đích thân xuống Mường Moun gặp mặt Cầm Sinh trình bày “thu hoạch” của hắn sau trận ác chiến ngày hôm kia.
Tính kỹ ra, từ khi hắn nhận lệnh Cầm Sương xuống Chiềng Đông đốc thúc phòng thủ đến nay mới gần một tháng.
Hắn vẫn còn sống, sống trên đất đai tổ tiên vĩ đại chỉ huy Hồng y quân cầm gươm đi chinh phạt mà có. Tuy nhiên, tâm tính đã không còn như trước nữa.
Hắn vẫn nhớ như in ánh mắt của tám chín trăm trai tráng thành công rút lui khỏi Chiềng Đông hai ngày trước.
Người vẫn là đám trai tráng hắn đem từ Mường Thanh xuống kia, nhưng từ đáy mắt bọn chúng, Cầm Thanh nhìn thấy được e ngại, sợ hãi, khủng hoảng, vô minh v.v.
Còn đâu khí khái hào hùng hăm hở kiến công lập nghiệp chỉ một tháng trước đó.
Cầm Thanh không trách đám trai tráng này, ngay cả bản thân hắn hai ngày nay cũng thường tự hỏi.
“Đây là mày sao, A Thanh? Thằng Thanh kiêu dũng vô úy đâu rồi!”
Đoàn người của Cầm Thanh vừa đến tường ngoài lũy Mường Moun thì bị người ngăn cản.
Chỉ một chốc đã có mấy cái đầu nhú ra xem xét, tên thân tín ở bên cạnh hét lớn với người trên lũy.
- Phù nạm Mường Hia (nay là Núa Ngam, h.Điện Biên/ Điện Biên) Cầm Thanh đến gặp Chẩu Mường.
Tên thân tín vừa nói hết lời thì cửa gỗ nặng nề bị mở ra, chưa thấy người đã nghe thấy giọng trầm ấm hữu lực tới trước.
- Sao a Thanh không ở Mường Mụa dưỡng thương, cất công chạy xuống Mường Moun làm gì!
Cầm Thanh nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên lưng hùm vai gấu đang cười ha hả bước đến, chính là Cầm Thịnh.
Cầm Sương ngày thường trăm công nghìn việc, vậy nên hắn thân là bạn nối khố của Cầm Sương thay hắn dạy dỗ bọn con em trong nhà.
Cầm Thanh làm phù nạm ăn lộc Mường Hia, bọn con em các phù nạm đều được hắn tập trung nuôi dạy ăn tập ở Mường Hia cả. Cầm Thịnh từ nhỏ đã vũ lực hơn người, thường xuyên mượn cớ “trao đổi cảm tình” xuống gạ "thầy dạy" đánh nhau cùng với hắn, mỗi lần không được mươi hiệp thì khó mà an ổn.
Cầm Thanh chẳng còn lạ gì tính tình Cầm Thịnh, không kiên nhẫn xua tay nói.
- Lăn đi chỗ khác, tao không rảnh tỉ thí với mày.
Cầm Thịnh phất tay ra hiệu đoàn người của Cầm Thanh có thể vào trong lũy, vừa đi Cầm thanh vừa hỏi.
- Sao lũy Mường Moun canh phòng nghiêm mật như thế này.
Cầm Thịnh nghe hắn hỏi thì nụ cười chợt tắt, hiếm thấy thở dài.
- Từ sau v·ụ n·ổ lớn ở Chiềng Đông, trong quân chợt nổi lên lời đồn người Kinh lần này có sự giúp đỡ của thánh thần, chứ người thường không thể tạo nên kỳ tích như thế. Mấy ngày nay đã có trai tráng vụng trộm bỏ trốn. A Sương phải hạ lệnh các doanh các trại toàn bộ thắt chặt quân kỷ, trị tội theo phép liên đới. Khó khăn lắm mới duy trì được quân tâm không tán!
Cầm Thanh nghe vậy nhẹ gật đầu. Đám quân Thái ở đây còn tốt, nhờ Cầm Sương hạ lệnh chỉnh đốn kịp thời nên quân dung vẫn còn, quân tâm chưa tản. Đám người hắn đưa về từ Chiềng Đông thì đã triệt để hỏng mất rồi.
Nói đâu xa, ngay chính bản thân hắn bây giờ chắc gì đã khá hơn bọn chúng.
Cầm Thanh cười khổ hỏi Cầm Thịnh.
- A Sương có kế sách nào có thể ngăn bước người Kinh không?
Cầm Thịnh trả lời.
- Hiện tại đã cho đắp thêm đất đá vào mặt trong lũy của các bản Hi Nậm cùng bản Tía. Mặt trên cũng bắt đầu đắp lan can dày hơn, hi vọng có thể hạn chế được sức mạnh của những thứ v·ũ k·hí kia. Mặt khác sáng nay a Sương đã cho người chạy ngựa về ra lệnh cho người của ta ở Mường Mụa bắt đầu s·ơ t·án dân chúng, lại tăng nhanh tiến độ đắp lũy Mường La v.v.
Nghe một hệ liệt công tác chuẩn bị cả tuyến trước và tuyến sau đã được an bài cẩn thận, rành mạch như vậy Cầm Thanh cũng nhẹ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
- Ừm, a Sương lo tính chu toàn, tính đường lui trước như thế là phải đạo lắm.
Dưới sự dẫn đường của Cầm Thịnh, chẳng mấy chốc Cầm Thanh đã nhìn thấy Cầm Sương đang ngồi trong căn nhà sàn lớn nhất Mường Moun.
Cầm Sương xua tay cho bốn tên trai tráng lui ra ngoài, đoạn bế Cầm Thanh đặt lên ghế dựa.
Xong xuôi mới ngồi bên cạnh cầm tay Cầm Thanh chân thành nói.
- Mày còn sống chạy ra khỏi Chiềng Đông được làm yên lòng tao lắm. Tao cứ tưởng mày bị nổ c·hết ở đó rồi cơ.
Cầm Thanh vỗ lên hai bàn tay Cầm Sinh đang nắm chặt tay phải của mình, cảm khái.
- Tao cũng tưởng là như thế … Haiz, tao đã định tối hôm ấy đưa anh em theo đường núi chạy về hội quân với mày, tiếc là không kịp.
Nghe Cầm Thanh nói thế, Cầm Sương không khỏi cũng nổi lên lòng thương xót. Gần hai ngàn trai tráng bỏ mạng ở lũy Chiềng Đông đấy, đó không chỉ là hai ngàn Hồng y quân, đó còn là hai ngàn người chồng, người cha, hai ngàn anh em tin cẩn của hắn, bảo hắn không xót sao được.
Hắn bất giác vỗ vai Cầm Thanh an ủi.
- Cũng không trách mày được, giữa giờ chiều hôm đó tao cũng cảm giác là lạ, mãi đến khi nhận ra nguy cơ để a Sinh gửi lệnh rút quân cho mày thì đã muộn. Xét cho cùng, tao thấy có khi những lời đồn trong quân doanh kia không phải không có lý.
Cầm Thanh ngẩng đầu lên nhìn Cầm Sương, hốt hoảng.
- Ý mày là?
Cầm Sương gật đầu trầm lặng.
- Nếu không phải được thượng thiên phù hộ, cớ sao người Kinh lại có những thứ v·ũ k·hí khủng kh·iếp như thế cơ chứ.
Hắn là Chẩu Mường, trong mắt mọi người hắn là và chỉ có thể là một nam nhân mạnh mẽ, luôn luôn một bộ núi lớn sập xuống cũng không đáng lo.
Chỉ có trước mặt Cầm Thanh - thằng bạn nối khố này hắn mới dám bày tỏ một mặt yếu đuối, vô lực còn lại của bản thân.
Cầm Thanh nghe Cầm Sương nói thế thì hơi nhạc nhiên, sau đó ... [Cháttt] Cầm Thanh nhoài người dậy vung tay vận dụng hết sức lực còn lại của mình tát một phát vào mặt Cầm Sương, lạnh lùng nói.
- Tỉnh lại, ủy mị như thế là đủ rồi. Mày là Cầm Sương, là Chẩu Mường của mười xứ Thái Đen. Trai tráng có thể yếu đuối, bọn phù nạm có thể vô minh, nhưng mày thì không được như thế. Chỉ một lần này trước mặt tao thôi, nếu mày còn để tao phát hiện ra mày đã trở thành loại đàn bà yếu nhược một lần nữa … hừ!
Cầm Sương không phản kháng, hắn đã nín nhịn ý nghĩ tiêu cực này quá lâu.
- Cảm ơn a Thanh, không có mày tao không biết xả nỗi âu lo này cho ai.
- Không có gì!
Giải tỏa xong, Cầm Sương hít sâu một hơi, khí thế cuồn cuộn vừa tản đi trong phút chốc lại quay trở lại, Chẩu Mường hùng tài đại lược của mười xứ Thái Đen đã trở lại.
Hắn ngồi xuống cái ghế đối diện Cầm Thanh, chỉ lên bản đồ trên mặt bàn nói.
- Đèo Mạnh Vượng ở Mường Lay đã bắt đầu phát lệnh triệu tập Hồng y quân của sáu xứ Thái Trắng, chưa rõ ý đồ của thằng này như thế nào! Tao đã để Mứn Lạn trở về Mường Mỗi để lo toan việc này.
Cầm Thanh nét mặt đanh lại.
- Thằng này y hệt cha nó, là phường hiệt kiệt, loại người này khó dò nhất, không biết hắn sẽ đâm sau lưng chúng ta lúc nào!
Cầm Sương gật đầu, ánh mắt phức tạp nói nói.
- Lúc trước tao cho rằng thằng này có thể lôi kéo được, dốc sức giao hảo với nó. Đến mức cắt cả đất Tả Làng (này là Mường Giàng/ Quỳnh Nhai/ Sơn La) của a Thịnh cho nó ăn. Nào ngờ thằng này lợi ích thì ăn không sót miếng nào nhưng đến lúc cần tỏ thái độ thì trước sau im lặng s·ú·c thế. Tâm tư thật đáng tru!
Nói đến đây, Cầm Sương hơi có chút chột dạ nói.
- Tả Làng là đất cha tao cắt cho nhà a Thịnh ăn lộc đấy. Nhà nó ăn lộc đất ấy bảy tám năm rồi, giờ lại bắt nó về ăn lộc Chiềng Muôn (nay là tt. Tuần Giáo) còn A Sinh thì đổi về ăn lộc Mường Fang (nay là tt.Mường Ảng). Haiz ... không biết chúng nó có thầm giận tao không.
Cầm Thanh nghe thấy thế an ủi nói.
- Hẳn là nó có thể hiểu cho mày đi, mày muốn làm nghiệp lớn, phải tìm kiếm tiếng nói chung giữa người Thái Đen và người Thái Trắng. Nói nó hoàn toàn không giận thì cũng không đúng, a Thịnh đâu phải thánh nhân, chẳng qua chỉ cần Mười sáu xứ Thái có thể nâng cao quyền tự trị, tộc Thái có thể hưng vượng, lợi ích hắn nhận lại đâu chỉ gấp đôi. Đứng trước lợi ích lớn như thế, vinh nhục của cá nhân lại đáng là gì.
Cầm Sương cười nhạt.
- Những chuyện này tao biết, mày biết, a Thịnh có thể cũng biết, nhưng Đèo Mạnh Vượng lại không biết. À không, có lẽ không phải nó không biết mà là không muốn biết mới đúng ... hừ!
Nói đùa cái gì! Toàn bộ sáu xứ Thái Trắng không ai có thể nhận ra lợi ích khi bảo lưu được tính tự trị tuyệt đối của người Thái hay sao?
Nếu hắn thực sự cho là như thế thì khinh thường anh hùng thiên hạ quá.
Chẳng qua có người nhìn ra mà vô lực thay đổi bất cứ điều gì. Người khác có năng lực thay đổi, cũng đủ tinh ý để nhìn ra bản chất trong đó nhưng lại vì lợi ích cá nhân mà ôm tay bó gối mà thôi.