Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 108: Đến Rồi
Không nghĩ lan man nữa, Cầm Sương đứng dậy vươn vai nói.
- Lý là như thế, vậy nên tao đã để Mứn Lạn lấy hai ngàn trai tráng ở Mường Mụa, lại cộng với số trai tráng còn lại của họ Bạc hết thảy chừng gần năm ngàn người. Quân số này dựa vào chỗ hiểm yếu mà thủ thì Đèo Mạnh Vượng có cất cả vạn Hồng y quân cũng khó lòng làm gì nổi Mường Muổi, Mường La.
Họ Bạc ở đất Mường Muổi, Mường La cùng các mường chung quanh có thể gọi là thâm căn cố đế, từ thời chúa Thái Ta Ngần đến nay đều như thế cả.
Năm đó họ Cầm chưa làm chủ Mường Thanh, phạ Xam Mứn (chúa Mường Thanh khi ấy) muốn lấy Mường Muổi nhưng hình thế họ Bạc ở đây vững chãi quá, bèn lấy cớ muốn tranh ngôi vua Vạn Tượng, yêu cầu các mường to mường nhỏ đem quân đến giúp.
Chúa Mường Mổi lúc đó là Mứn Hằm (cha Mứn Pú, Mứn Lạn) cả tin, sai Tạo Pâng cầm quân Mường Mổi, Tạo Đeng cầm quân Mường La, Pọng Đòng cầm quân Mường Sại, Pọng Phạ cầm quân Mường É, Pằn Ngần cầm quân Mường Piềng, Ho Hé cầm quân Mường Khiêng, Quảng Đếch cầm quân Mường Chanh v.v. hết thảy gần chục mường đem gần bốn ngàn quân lên giúp phạ Xam Mứn.
Vì trai tráng đang theo các khun, các tạo lên Mường Thanh hội quân hết rồi nên Mường Muổi lúc này trống rỗng, Phạ Xam Mứn lúc này mới lật mặt, sai Cầm Bong đem gần hai ngàn quân xuống bắt Mứn Hằm.
Mứn Hằm chống không nổi, phải bỏ xứ đi nương nhờ Cướt Cằm (tức là Đèo Cát Hãn).
Cầm Bong cai trị Mường Muổi chưa được bao lâu thì các khun, các tạo mách nước cho anh em Mứn Pú, Mứn Lạn giả cách đem quân lên giúp phạ Xam Mứn nhưng nửa đường thì quay lại g·i·ế·t Cầm Bong, Mường Muổi lại về tay họ Bạc.
Chỉ một chút da lông như thế đã đủ thấy lòng người ở khu vực này phục tùng ai.
Giờ này Cầm Sương để Mứn Lạn về hiệu triệu trai tráng các mường đề phòng Đèo Mạnh Vượng cũng là phải đạo.
Cầm Thanh nghe thế cũng yên tâm.
Bố trí như vậy căn bản là đã chu toàn, chỉ có điều hình thế của chúng ta ở đây cũng không được tốt lắm, cắt thêm hai ngàn người lên mặt bắc thì ở Mường Mụa căn bản là đã hết quân. Không kể số trai tráng bắt buộc lưu thủ ở các yên đài canh phòng, báo hiệu ra thì Mường Moun đã không còn thanh viện.
Cầm Sương coi như không có gì nhẹ nhàng nói.
- Không vấn đề gì, dù sao tao cũng không có ý định ở Mường Moun sống mái với chúng, bố trí làm sao câu được nhiều thời gian nhất là được.
Cầm Thanh từ lâu đã biết Cầm Sương không có ý định tìm kiếm một trận quyết chiến với người Kinh, thoả mái nói.
- Nói như vậy cũng không thể không cảm tạ những kẻ ở dưới xuôi. Nếu như triều đình trăm người như một, đồng lòng nhất trí thì quân ta khó mà biết được quân tiếp viện sẽ lên trên này nhanh thế. Càng không có thời gian đào hào đắp lũy, di tản dân chúng, xếp đặt quân nhu.
Cầm Sương nghe vậy nét mặt cũng hiện nét cười.
- Thiện, người Kinh lần này lên đây nhìn như thanh thế to lớn nhưng cũng không phải vô giải. Triều đình Đông Kinh còn bận chuẩn bị năm sau chiến tranh với người Chiêm Thành ở phía nam. Vậy nên buộc phải kết thúc chiến tranh trong thời gian ngắn. Chúng ta chỉ cần tranh thủ bảo toàn lực lượng, lại kéo đủ thời gian khiến chúng hết lương mà không tìm kiếm được trận quyết chiến với chúng ta thì coi như không thắng trận nào ta cũng có thể thắng cả cuộc chiến.
Đúng lúc này từ ngoài nhà sàn có giọng oang oang vọng vào.
- Mấy lão già thâm độc các người suốt ngày bàn thua chứ không bàn thắng, nghe trộm mà nhụt cả chí.
Cầm Thanh cùng Cầm Sương ngoái đầu chán nản nhìn Cầm Sinh hùng hùng hổ hổ bước vào.
Cầm Thanh cười không chấp trêu chọc hỏi.
- A … vậy dũng sĩ của chúng ta có cao kế gì có thể chống lại người Kinh.
Cầm Sinh vỗ vỗ ngực một chầu, vẻ mặt kiệt ngạo nói.
- Dẫn người xông thẳng vào trại địch lấy thủ cấp tướng địch chẳng phải liền xong. Chúng ta nhiều người, cứ chia làm ba bốn cánh mà vây đánh, có thua cũng là thua có vinh dự.
Trong đáy mắt Cầm Sương cùng Cầm Thanh không nhịn được hiện lên một luồng ánh sáng. Những thứ Cầm Sinh miêu tả đối với bất cứ thằng nhóc nào cũng là hấp dẫn chí mạng.
Đàn ông, suy cho cùng cũng chỉ là những thằng nhóc to xác mà thôi, ai lại không muốn thống khoái tới cùng như Cầm Sinh mô tả cơ chứ.
Người Thái đánh trận chính là như vậy, Hồng y quân (đội quân chinh phạt) theo sau các khun mường (thủ lĩnh quân sự) tạo mường (phù nạm) chen nhau lên trước.
Khun mường xông lên trước nhất, đối chiến với thủ lĩnh của đối phương.
Bằng cách đó, người Thái đi đến đâu chinh phạt đến đó, từ khu vực cao nguyên Vân - Quý tràn xuống toàn cõi Đông Dương lục địa xây dựng các vương quốc của mình từ Vân Nam đến tận cửa sông Mê Nam.
Đáng tiếc! Đã quá xa rồi cái thời vũ dũng của một cá nhân có thể quyết định thắng bại của một cuộc chiến.
Người Kinh đã dạy cho người Thái một bài học đắt giá rằng kỷ luật tập thể có thể dễ dàng bóp nát vũ lực cá nhân.
Trai tráng Thái có vũ dũng không? Đến tận bây giờ Cầm Sương vẫn tự tin khẳng định là có.
Hắn tin tưởng ngàn đời sau người Thái anh hùng vẫn vũ dũng như vậy.
Thế nhưng vũ dũng hơn nữa đối diện với tường khiên phía trước, câu liêm, thủ tiễn phía sau đều nhịp đẩy tới cũng không chịu nổi một đòn.
Để chống lại, người Thái ở miền sơn cước này cũng phải dần dần thay đổi.
Các đội quân chinh phạt cũng phải dần dần biến đổi để thích hợp với tình hình mới.
Cầm Thanh đưa ánh mắt “nhìn coi, thằng em mày vừa nói gì kia” cho Cầm Sương một cái rồi nhịn cười nói.
- A Sinh, thời đại này không ai đánh trận như thế cả.
Cầm Sinh mặt hiện rõ không phục lớn tiếng phản bác.
- Chẳng phải mới mấy tháng trước thằng Cầm Bằng ở mường Đốc Mai đem mấy trăm người đánh xuyên qua tường khiên của người Kinh đó thây. A Thanh, anh mười tám tuổi theo cha em đánh người Kinh ở Mường Vẹt (Việt Châu) sao bây giờ lại sợ giặc như thế.
Cầm Sương ngay lập tức quát.
- Ngu xuẩn! Mày chỉ biết một mà không biết hai. Chỉ biết Cầm Bằng dẫn hai trăm trai tráng phá vòng vây của mấy trăm người mà nào biết ngay trước trận chiến hôm đó Cầm Bằng vừa vặn bắt đầu luyện tủy, bước vào nhất phẩm! Mày có biết trận chiến rạng sáng hôm đó người đối mặt với Cầm Bằng chỉ có chưa đến trăm người là quân chính quy của người Kinh không? Mày có biết để phá được vòng vây đó đã có mấy trăm trai tráng, phụ nữa trẻ em nằm lại la liệt khắp một dải thung lũng phía tây mường Đốc Mai không?
Chưa đợi Cầm Sinh phản bác thêm gì, Cầm Sương chửi tiếp.
- Vũ phu rõ ràng có thể quyết định thắng bại của một cuộc ẩu đả, anh không phủ định điều đó. Nhưng điều kiện ban đầu là mày phải là đỉnh lưu võ phu, chí ít cũng phải là nhất phẩm luyện tủy như thằng Bằng. Hơn nữa, quy mô chiến đầu phải không nhiều hơn hai trăm người mỗi bên.
Cầm Sương cười khinh thường.
- Mày thì sao? Một con thái kê khó khăn lắm mới nhập nhị phẩm nội luyện cảnh. Cuộc chiến chúng ta đang tham gia lại là như thế nào? Là vạn người mỗi bên tranh phong chém g·i·ế·t. Mày thử nói cho anh nghe, nếu kiêu dũng thiện chiến có thể quyết định thắng bại thì sao hôm đó hơn ngàn người trong tay mày cớ sao bị mấy trăm người Kinh ít người hơn tàn sát.
Cầm Sinh cúi gằm mặt xuống, trận tranh phong hôm đó đúng là vết sẹo khó lành của hắn.
Đến hôm nay hắn vẫn chưa kể cho Cầm Sương biết hôm đó mình đấu tướng bị người ta đè lên đánh, cuối cùng phải dùng mưu hèn mới lật ngược được tình thế.
Có thể mười, hai mươi năm sau Cầm Sinh sẽ ngồi bên bếp nướng, miệng rít điếu thuốc quấn tay, phì phèo kể cho đám thiếu niên nghe câu chuyện ngày hôm ấy.
Nhưng bây giờ thì chưa, tâm linh mong manh của hắn không chịu được cân nhắc.
“Nếu để anh Sương biết được tình hình chi tiết hôm đấy chẳng phải mình sẽ bị nhốt c·h·ế·t ở hậu doanh hay sao.”
Càng nghĩ Cầm Sinh càng âm thầm quyết tâm sẽ ôm bí mật này thêm vài chục năm nữa.
Hắn ngẩng đầu lên, không biết anh trai đã đang chửi đến đâu.
Chỉ thấy Cầm Sương liếc mắt nhìn hắn một cái đầy khinh miệt, vẻ mặt nghiễm nhiên nói.
- Bằng vào trình độ mèo ba chân của mày mà đòi đơn kỵ lên trước? Cho dù thế cuộc có đến ngày đó cũng là tao, Cầm Sương - anh trai mày mới đúng
Cầm Sinh nghe thế liền hết sạch ủ rũ, bắt đầu cập nhật lại nội dung câu chuyện, lại nghe Cầm Thanh xì một tiếng, dẫu động đến vết thương nơi ổ bụng tới méo cả miệng vẫn tỏ vẻ bá khí nói.
- Tao nói mày đấy a Sương, có một số việc nói mà không có bằng chứng có c·h·ó nó nghe.
Cầm Sương cười nhạt không ngại đụng đụng vào ổ bụng của Cầm Thanh chế giễu.
- Thương binh nên có giác ngộ của thương binh, trận này có đánh cũng chả đến lượt mày.
Cầm Thanh chắp tay ra vẻ “bội phục độ vô sỉ của mày” thấp giọng nói mát.
- Rửa mắt mà đợi.
Cầm Sinh lúc này mới bẽn lẽn giơ tay xin chiến.
- Còn em thì sao?
Chưa chờ hai tên vô sỉ một khỏe một bệnh lên tiếng đàn áp, từ bên ngoài đã vọng tới từng hồi trống trận dồn dập.
[Thùng ... thùng ... thùng ...]
Cầm Sương cùng Cầm Thanh hai mặt nhìn nhau, không hẹn cùng lên tiếng nói.
- Đến rồi!