Sự tình là vậy nên tâm tình hiện tại của Thượng Sam Phòng Triều khá là kỳ cục.
Một mặt nhờ nhà Trường Vĩ (gia tộc Nagao) đánh bại chú của hắn nên một đứa trẻ mồ côi như Phòng Triều mới có thể quay trở lại làm Thủ hộ Đại danh của phiên Việt Hậu (phiên Echigo).
Mặt khác hắn tuy được đưa lên làm Thủ hộ Đại danh nhưng vì thực quyền đã sớm bị nhà Trường Vĩ giá không nên Thượng Sam Phòng Triều chỉ có thể quanh năm ở An Bình Kinh (Heian-Kyo) ăn chơi phè phỡn.
Ờ … còn kiêm luôn người đại diện cùng chân chạy cho ông chú quý hóa Thượng Sam Hiến Thực trước mặt Mạc phủ nữa.
Vốn là chuyến này nhà Thượng Sam (gia tộc Uesugi) chỉ yêu cầu ba hạn ngạch, có thể thêm hạn ngạch nào đều về cá nhân hắn cả.
Thành ra Thượng Sam Phòng Triều mới há mồm ra hét giá năm danh ngạch cho thiên hạ kh·iếp sợ.
Thượng Sam Phòng Triều nheo mắt phượng lại nhìn tên gia thần nhà Trường Vĩ đang ra sức nhảy nhót, hé miệng châm chọc khẽ nói.
- Bằng vào ta là đại diện gia tộc Thượng Sam, đại diện của Quan Đông Quản lĩnh Thượng Sam Hiến Thực đại nhân, đủ chưa?
Nghe câu trả lời của Thượng Sam Phòng Triều, Đại Nội Giáo Hoằng không khỏi ngớ người sượng sùng gãi gãi mũi.
Đúng như tên gia thần nhà Trường Vĩ nói, chia cho nhà Thượng Sam quá nhiều thì hết phần chia cho các nhà khác.
Ngay cả nhà Đại Nội chủ công, thương hội Vĩnh Xương phụ công cũng mới được chia lần lượt tám hạn ngạch cùng ba hạn ngạch mà thôi.
Nhà Thượng Sam ngồi mát ăn bát vàng tự nhiên được năm hạn ngạch đúng là khó coi.
Tuy nhiên Thượng Sam Phòng Triều nói càng đúng.
Ảnh hưởng của nhà Thượng Sam còn đó, chức Quan Đông Quản lĩnh gần như là chức vụ thế tập võng thế của nhà Thượng Sam.
Bất cứ cái bánh nào ở Đại Hòa mà không có sự chấp thuận của gia tộc này nghe chừng hơi khó chia.
Ngoại thương ở Đại Hòa thời kỳ này chính là miếng mồi béo bở.
Một đà (đơn bị đo cân nặng ~135 kg) đồng ở Đại Hòa có giá mười quan, buôn sang Đại Minh có thể bán ngay tại cảng với giá bốn mươi đến năm mươi quan.
Ngược lại, một xấp lụa ở Đại Minh có giá hai đến ba tiền (0,2 - 0,3 quan) đem về Đại Hòa có thể được mua ở cảng với giá năm quan tiền.
Thương mại với Triều Tiên còn màu mỡ hơn, đến mức Chinh di Đại tướng quân thứ tư Túc Lợi Nghĩa Trì (Ashikaga Yoshimochi) đã từng cho dừng buôn bán với Đại Minh để đáp ứng các yêu cầu cho việc buôn bán với Triều Tiên và Lưu Cầu.
Mãi đến đầu thời Chinh di Đại tướng quân thứ sáu - Túc Lợi Nghĩa Giáo (Ashikaga Yoshinori/ chính là vị tướng quân cố gắng khôi phục quyền lực trung ương của Mạc phủ rồi bị á·m s·át) thì sự giao thương với nhà Minh mới được khôi phục.
Quay lại danh ngạch buôn bán với Triều Tiên trong tay gia tộc họ Tông của phiên Đối Mã.
Đầu năm nay, gia tộc họ Tông đã thành công ký kết với triều đình Triều Tiên điều ước Gia Cát (hay hiệp ước Quý Hợi theo cách gọi của Triều Tiên).
Theo đó phiên Đối Mã có quyền ủy quyền cho năm mươi tàu hàng tự do buôn bán ở Triều Tiên mỗi năm.
Tất cả các tàu này đều phải được đăng ký cụ thể cũng như chỉ được ra vào buôn bán tại ba cảng đã được quy định.
Tuy nhiên, các thương nhân Nhật Bản sẽ mặc nhiên coi năm mươi tàu đó có quyền ra vào bao nhiêu lần tùy thích rồi.
Vậy nên ngay từ đầu năm nay đã có mười mấy gia tộc đánh tiếng với nhà họ Tông về việc có được một số tàu nhất định đứng tên trong số được phép vào Triều Tiên buôn bán.
Nói đùa cái gì, Đại Hòa với Triều Tiên trước đó không phải không có buôn bán gì, nhưng ngoài nhà Đại Nội ra thì hết thảy đều chỉ là trấm trộm dưới sự bảo trợ của các thế tộc địa phương mà thôi.
Bây giờ có danh ngạch do quan phương Triều Tiên cung cấp thì có một tỉ chuyện dễ làm hơn nhiều.
Đơn cử như phần chia với các gia tộc quyền thế ở Triều Tiên cũng sẽ được tính lại.
Sẽ không bao giờ có chuyện mấy gia tộc ở Triều Tiên được ăn phần nhiều như bây giờ nữa.
Đứng trước áp lực từ mười mấy gia tộc hùng mạnh nhất Đại Hòa, Tông thị cuối cùng vẫn phải nhân nhượng, nhưng nhân nhượng theo kiểu nửa mùa.
Theo đó Tông thị chấp nhận cho mỗi gia tộc một danh ngạch buôn hàng vào Triều Tiên.
Việc họ Tông từ chối chia nhiều danh ngạch hơn cho các gia tộc hùng mạnh trong nước đã gây nên một hệ quả tai hại.
Ngay khi nhà Đại Nội gửi thư thông báo “sẽ đánh chiếm phiên Đối Mã, sau khi hoàn thành rồi sẽ chia cho các nhà ủng hộ ít nhất hai danh ngạch” thì mười mấy gia tộc này đều không một tiếng động ủng hộ hành động quân sự của nhà Đại Nội.
Kết quả là buổi yến hội ăn nhậu chia phần ngày hôm nay.
Nhớ lại điệu cười khả ố của Lê Ý ngày hôm đó, Đại Nội Giáo Hoằng cũng sầu thối ruột.
“Haiz … có biết không vội lấy vợ, thế có phải bây giờ bớt đau đầu không!”
Giữa năm nay hắn mới lập gia đình, thê tử của hắn là con gái nuôi của Thủ hộ Đại danh Sơn Danh Tông Toàn (Yamana Sozen).
Qua mối liên hôn này hắn đã đảm bảo được hai gia tộc Thủ hộ ở miền Trung Quốc là Đại Nội (cai quan bốn phiên) và Sơn Danh (cai quản tám phiên) có được lòng tin cậy chính trị tối thiểu.
Hệ quả là bây giờ hắn muốn đánh phiên Đối Mã thì hạn ngạch buôn bán của phiên này vào triều tiên ắt phải chia cho nhà vợ.
Không chia không được, nếu không vì những lợi ích ngồn ngộn như thế thì người ta thông gia với nhau làm gì?
Đại Nội Giáo Hoằng suy tư một lúc, hướng Thượng Sam Phòng Triều ở bên tả nói.
- Được rồi, nhà Thượng Sam đúng là có tư cách này, thế nhưng ngồi không bó gối mà được hưởng nhiều danh ngạch như vậy cũng là khó xem …
Thượng Sam Phòng Triều hơi nhướng mày, nếu chỉ lấy được ba danh ngạch, chú hắn hẳn là không có vấn đề gì nhưng hắn thì vạn lần khó chịu.
Chưa chờ Thượng Sam Phòng Triều mở miệng, Đại Nội Giáo Hoằng đã nói tiếp
- Như vậy đi, nhà Thượng Sam đóng góp ba mươi đến năm mươi thuyền chở quân, kèm với đó là một ngàn năm trăm đến hai ngàn lính chiến. Như vậy ta có thể chấp nhận cho nhà Thượng Sam bốn đến năm danh ngạch. Mà chư vị ở đây hẳn là cũng không có vấn đề gì lớn lắm … Phải không chư vị?
Bọn sứ giả, gia thần ở dưới ngẫm nghĩ một lát cũng hùa nhau vào ủng hộ.
Nói đùa cái gì, uy danh của nhà Thượng Sam không phải chém gió mà tới.
Bây giờ tất cả mọi người đều có lý do để về thoái thác với chủ tử nhà mình, làm gì có ai ngu mà phản đối bao giờ.
Gia thần nhà Trường Vĩ ngồi ở dưới không nói gì, hắn biết đại cục đã định, mình có nói đằng trời cũng không mấy người hùa theo.
Một mình một ngựa bài bác, c·ướp thịt mỡ từ miệng nhà Thượng Sam thì chủ nhân nhà mình cũng không gánh nổi.
Thượng Sam Hiến Thực tuy đã đi tu nhưng không ai đảm bảo hắn ăn chay hay ăn mặn.
Thượng Sam Phòng Triều ngồi bên trên cũng cười khổ.
"Xem ra muốn tay không bắt sói là không được!"
Hắn tuy chỉ là lãnh chúa trên danh nghĩa nhưng trong tay vẫn có một ít vốn liếng, đặt cả ở An Bình Kinh.
Số vốn liếng này vừa vặn là sáu mươi con thuyền đi biển cùng hơn hai ngàn quân thân tín.
Đôi mắt đan phượng đẹp mắt của hắn hơi híp nhìn Đại Nội Giáo Hoằng, chỉ thấy thằng này một bộ thật thà gãi mũi cười.
“Hừ … con cáo phiên Chu Phòng (phiên Suo/ SuoKuni)!”
Tay Đại Nội Giáo Hằng này bắt chẹt phải nói là vô cùng đúng mực, không nhiều, không ít.
Giờ này hắn còn lựa chọn nào khác sao?
Muốn ăn thì lăn vào bếp, muốn kiếm hai hạn ngạch vào thị trường màu mỡ như Triều Tiên thì xuất vốn liếng ra đánh một trận.
Thượng Sam Phòng Triều trong bụng đã sắp xoắn suýt c·hết, bên ngoài thì một bộ tự nhiên điềm đạm nói.
- Được, trong vòng sáu ngày thuyền của nhà Thượng Sam sẽ đến cảng Bắc Cửu Châu (KitaKyushu)!
Đại Nội Giáo Hằng thấy Thượng Sam Phòng Triều cuối cùng cũng chịu nhảy vào hố cả cười đứng dậy nắm tay Thượng Sam Phòng Triều, cả cười nói.
- Được sự tương trợ của Thượng Sam thị, lo gì đại sự không thành.
Nói đùa cái gì, chỉ cần kéo được nhà Thượng Sam tham gia cuộc chiến này thì ích lợi không chỉ ở chỗ có thêm vài ngàn quân.
Cái lợi lớn hơn là thông thoáng về mặt danh nghĩa, nhà Thượng Sam chính là nhà ngoại của Chinh di Đại tướng quân đầu tiên (Túc Lợi Tôn Thị/ Ashikaga Takashi).
Chỉ cần có sự tham gia về thực chất của nhà Thượng Sam thì Mạc Phủ dù không thích nhà Đại Nội mở rộng quyền lực đến đảo Đối Mã nhưng vẫn phải bịt mũi nhận mà thôi.
Sự thừa nhận của Mạc Phủ này mới là thứ khiến hai tên vô sỉ chí cực như Lê Ý cùng Đại Nội Giáo Hoằng chấp nhận chia phần cho nhà Thượng Sam nhiều như thế.
0