0
Trống trận dồn dập từ cuối giờ sáng kéo dài đến hết giờ chiều.
Quân triều đình dưới sự yểm trợ của pháo dã chiến cùng điểu thương chậm rãi áp sát mặt đông và đông bắc của lũy Hi Nậm, cứ thế bắc thang lên đánh tới không lúc nào ngơi nghỉ.
Lê Ê cho các quân thay phiên nhau áp chế quân thủ lũy để công binh đục tường lũy đặt bộc phá.
Mỗi chiếc lỗ bộc phá đều phải được đào khoét kỹ lưỡng vào những điểm thích hợp trên tường công sự. Sao cho với sức nổ nhỏ nhất đem lại hiệu quả cao nhất.
Ngay thời điểm ban đầu sử dụng thuốc nổ đen làm bộc phá Lê Ý đã cay đắng nhận ra tính chất thuốc nổ đen là một loại chất nổ thấp.
Nghĩa là tốc độ cháy của bản thân sự cháy của nó không đủ sức tạo ra sóng xung kích đủ để tạo thành thiệt hại cho công sự như các loại bộc phá thời hiện đại sử dụng chất nổ cao.
Vậy nên loại bộc phá hạng hai này của nó bắt buộc phải được đốt trong một buồng nén đủ lớn để tích súc được áp lực lớn. Lại phải đủ nhỏ để hai đến bốn binh lính có thể dễ dàng vận chuyển.
Vỏ gang phải đủ dày để đảm bảo khí thuốc sinh ra khi cháy có thể tích súc đến mức đủ để tạo thành sóng xung kích. Lại phải đủ mỏng để khi thuốc súng cháy vừa hết thì lượng khí thuốc tạo ra là vừa đủ thể tự phá xác giải phóng sóng xung kích tạo thành phá hư.
Thành phần thuốc súng lẫn kích cỡ vo viên cũng có những yêu cầu riêng phục vụ cho việc đẩy nhanh và mạnh sự cháy của thuốc súng đến mức tối đa.
Kể cả như thế, uy lực của thứ v·ũ k·hí công thành này cũng không thể nào so sánh được với các loại bộc phá sử dụng chất nổ cao.
Chịu thôi, không có chó bắt mèo ăn *** vậy, vì uy lực kém nên khi sử dụng loại bộc phá này cũng không thể là treo nó lên thân tre luồng hay đục một chiếc lỗ nông nông rồi nhét vào như bộc phá hiện đại được.
Quân triều đình cố sức chở che công binh, người Thái thủ lũy cũng không phải là tượng đất mặc kệ xâm lược.
Quân t·ấn c·ông ở chân lũy có đội hình cung nỏ cùng điểu thương ở phía sau áp chế, vì vậy mỗi một lần người Thái trên lũy nhoài người ra bắn cung đều phải trả một cái giá nhất định.
Cuối cùng Cầm Sương ra lệnh cho đám trai tráng Thái trong lũy từ bỏ bắn tên, thay vào đó mượn thế trên cao cứ thân cây, hòn đá mà ném xuống.
Từ lúc người Thái đổi chiến thuật đánh trả, t·hương v·ong của bọn chúng giảm đi trông thấy.
Ở phía đối diện, tuy có quân hàng trước cầm khiên rộng che chắn nhưng thế của người Thái trên lũy thực sự quá thuận lợi.
Trận đánh mới diễn ra từ sáng tới chiều nhưng chỉ riêng số quân công lũy bị ném đá tới c·hết theo nghĩa đen đã hơn một trăm người.
Mấy tên đầu mục người Thái, Mường đã mấy lần muốn xin Lê Ê rút quân chỉnh đốn nhưng thái độ của lão trước sau chỉ có một.
“Đau dài không bằng đau ngắn, thà bỏ hai trăm mạng mỗi ngày trong hai đến ba ngày mà công được lũy chứ chơi trò cù cưa với giặc là hành động của lũ thiểu năng.”
Có lẽ trận chiến trong mắt người khác là một cuộc đốt quân cực độ tanh máu nhưng trong mắt Lê Ê, chỉ cần số quân thiệt hại chưa vượt quá chỉ tiêu đã định thì lũy Hi Nậm có là tường đồng vách sắt cũng chỉ là đồ trong túi.
Nhanh thì hai ngày, chậm thì ba ngày là xong, Cầm Sương có là tài thánh cũng không sao thủ nổi.
Bọn đầu mục cuối cùng cũng phải đồng ý với Lê Ê. Chơi như thế nhìn như t·hương v·ong mỗi ngày ít hơn một nửa nhưng thời gian công lũy ắt sẽ dài hơn không chỉ gấp đôi.
Cuối cùng không bỏ ít nhất trên dưới ngàn mạng người trong mười ngày đừng hòng thấy thành quả.
Sự thực chứng minh Lê Ê có cái lý của lão, chỉ đến giữa giờ chiều Cầm Sương đã nhịn không được sai quân đồn trú lũy bản Tía ở phía bắc ra khỏi lũy t·ấn c·ông q·uấy r·ối doanh trại của quân Ưng Dương cùng quân Phủng Thánh ở gần Chiềng Đông.
Cố gắng gây r·ối l·oạn quân triều nhằm san sẻ áp lực cho quân thủ bản Hi Nậm.
Chẳng qua hành động của hắn sớm đã bị Lê Ê phòng hờ từ trước, quân của Cầm Sương t·ấn c·ông rào gỗ dưới chân đồi chưa được bao lâu thì bị hơn ba trăm kỵ binh t·ấn c·ông từ bên sườn.
Sau khi bỏ lại gần hai trăm cái xác mà không có hiệu quả thì quân Thái không còn cách nào khác phải thoái lui lên đồi cao.
Từ chiều đến tối Cầm Sương vẫn chưa từ bỏ ý đồ, lại cho quân từ trên cao đánh xuống thêm hai lần nữa, lần sau dùng binh nhiều hơn lần trước.
Thế công nhìn thì hung mãnh, thế nhưng cũng không đủ sức làm loạn bố trí của Lê Ê.
Trong nhà sàn trung tâm bản Hi Nậm, Cầm Thịnh có chút buồn bực hướng Cầm Sương báo cáo.
-Chẩu Mường, tao dẫn người từ trên đồi công xuống, ban đầu chiếm được một ít lợi thế, thế nhưng chẳng mấy chốc kỵ binh của kẻ địch đã đến đánh tạt sườn. Thế mới biết kẻ địch khắp một dải dọc theo Nậm Vạt đều có yên đài, bất kể nơi nào bị t·ấn c·ông đều có thể nhanh chóng điều kỵ binh đến tiếp viện.
Cầm Thanh nằm trên ghế dựa, lúc này cũng ngóc đầu dậy nói.
-Hôm nay tao ở trên đồi quan sát cả buổi chiều, tướng phe địch điều phối nhịp t·ấn c·ông cực kỳ hợp lý. Quân t·ấn c·ông chia làm ba phiên, mỗi phiên chỉ có độ chưa đến ngàn người nhưng vẫn đảm bảo áp lực từ sáng đến chiều che chở cho đám phu phen đào chân tường của chúng ta không khi nào ngơi nghỉ. Cứ theo đà này sớm là tối mai, muộn là trưa ngày kia tường lũy bản Hi Nậm sẽ nối gót tường lũy Chiềng Đông.
Cầm Sương đưa tay lên day day trán.
-Haiz … tao không mù, hiềm một nỗi không giống như tướng chỉ huy trận Chiềng Đông thi thoảng còn cho quân lên tường lũy đánh dẹp đường, tướng phe công trận này tuyệt đối không cho người làm mấy trò khoe khoang vũ lực như thế. Bao nhiêu chuẩn bị của chúng ta chẳng khác gì liếc mắt đưa tình với người mù.
Quân triều đình công lũy trước sau chỉ đến chân lũy, cùng lắm là có thêm một đám đao thuẫn thủ theo thang luồng leo lên đánh đúng kiểu nửa mặn nửa nhạt là thôi.
Nhiệm vụ của đám đao thuẫn thủ này chẳng qua là giữ vững áp lực trên mặt tường, không cho quân Thái ở trên lũy toàn lực ném đá, gỗ xuống đầu công binh đang ra sức đục mười mấy cái lỗ trên tường lũy.
Nhìn trung quy trung củ nhưng thực tế lại chu đáo chi cực.
Không chỉ đánh trận kiểu cầm chừng, ngay cả thể lực quân t·ấn c·ông cũng được cân nhắc kỹ càng để lựa thời điểm thay phiên phù hợp.
Thành ra đám đao thuẫn thủ công lũy từ sáng đến chiều chưa đến sáu canh giờ nhưng thay phiên tới hơn mười lần.
Trước sau t·hương v·ong chưa đến ba mươi tên, quả thật là khiến Cầm Sương hơi ngứa răng.
Loại t·ấn c·ông này nhìn như nhạt nhẽo, võ đức không chút nào hiển hiện nhưng cũng chính vì thế mà không xuất hiện bất cứ sai lầm nào.
So với loại tướng lĩnh thích sính vũ lực để thể hiện võ đức hay sính mưu kế để thể hiện trí tuệ còn đáng sợ hơn.
Loại tướng lĩnh sùng vũ lực chỉ cần nhuệ khí bị phá thì không có gì đáng sợ.
Tương tự, loại tướng lĩnh sùng trí kế chỉ cần mưu mẹo bị nhìn thấu ắt sẽ bị tổn thất nặng nề.
Nhưng loại biết mình biết người, chỉ dùng ưu thế của mình đè nát nhược điểm của địch này thì bó tay, chỉ có thể đánh bài ngửa đọ xem bên nào không chịu nổi trước.
Hiềm một nỗi Cầm Sương không so nổi, người Thái chịu không được cách thức so chiêu như thế.
Không phải Cầm Sương không muốn cố ý tạo sơ hở cho kẻ địch đánh láo, nhưng hắn sợ … sợ tên gian giảo phía bên kia nhận ra cái bẫy của hắn rồi nhân cơ hội lộng giả thành chân.
Biến sai lầm do hắn cố ý tạo ra làm mồi nhử thành chiến cơ để quyết thắng thua thực sự.
Thở dài một tiếng, Cầm Sương không khỏi tiếc nuối nghĩ.
“Nếu như Mứn Lạn còn ở đây thì tốt, có gần hai trăm bộ binh trọng giáp của hắn mở đường thì cánh quân đánh xuống chân đồi lúc chiều không đến mức chật vật như thế.”
Không phải lúc điều Mứn Lạn về tổ chức phòng thủ Mường Mổi hắn không tính đến có lúc cần đám bộ binh trọng giáp này.
Tuy nhiên đây chính là bảo bối gia truyền của nhà họ Bạc, năm xưa Chẩu Mường Ta Ngần xưng hùng xưng bá ở toàn bộ mười sáu xứ Thái cũng là nhờ đám bộ binh trọng giáp này cả.
Mấy năm qua dù hắn đã cực kỳ chú tâm vun đắp, hàn gắn mối quan hệ hai nhà. Nhưng Cầm Sương biết, dù hàn gắn đến mức nào cũng không đủ để anh em Mứn Pú, Mứn Lạn giao đám bảo bối gia truyền này vào tay hắn.
Trầm ngâm một lát, Cầm Sương hướng Cầm Sinh nói.
-A Sinh, mày vẫn muốn đơn kỵ đi đầu xông vào trận giặc đúng không?
Cầm Sinh nghe Cầm Sương hỏi như thế ánh mắt lóe lên một luồng ánh sáng, hào hứng nói.
-Đúng, đúng … em ngồi trong tường lũy mấy ngày nay sắp thành tượng bùn rồi.
Cầm Sương vỗ vai Cầm Sinh, ánh mắt dần trở nên nguy hiểm.