Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 114: Trời Trong
Đầu óc xoay chuyển một lát, Trình Thanh lặng lẽ nói.
- Tình thế hiện tại, Thái Hậu đã nắm đằng chuôi tất cả chúng ta, ngay cả bọn huân quý cũng đã buông xuôi đối với đám “lộc điền” mà chúng trấm trộm mở rộng được, chúng ta … mà không, các ngài hiện tại là thân cô thế cô, muốn chỉ bỏ ra cái giá như bọn lão phu đi trước là không có cửa. Giờ chỉ còn cách các vị cam kết với Trịnh Khả rằng phần việc vét kênh, đắp đường ở tổ địa của bản thân sẽ do các vị bỏ tiền bỏ người ra làm. Chỉ có lợi ích như thế mới đủ khiến Thái Hậu giơ cao đánh khẽ mà thôi. Đương nhiên, đây là ngu kiến của lão phu, chưa hẳn Thái Hậu đã nghĩ thế, càng chưa hẳn tộc lão nhà chư vị chấp nhận cái giá này.
Bọn Hà Lật nghe vậy liền trầm lặng hẳn lại, ai nấy cấp tốc suy tư.
Mấy lão già Đào Công Soạn, Trình Hiển hai mặt nhìn nhau, đồng thời gật đầu.
Cách này của Trình Thanh cũng coi là hay, nếu có thể dựa vào đống lợi ích này bãi bình Thái Hậu là tốt nhất.
Lại nói, kể cả Thái Hậu có cố dí tới cùng thì đám bọn hắn cũng có thể dựa vào đó mà lớn tiếng tuyên truyền.
Nói gì thì nói, việc các gia tộc này bỏ tiền túi ra đắp đường vét kênh thì sử quan muốn chép mấy chữ phỉ báng kia vào sách sử cũng không phải chuyện dễ.
Cái khó là các gia tộc này có thể chấp nhận việc bỏ vốn dày như thế hay không mà thôi.
Hai lão đầu không khỏi lắc đầu thở dài, kế này thiện, thi hành thì khó.
Tốc độ gõ tay vào ghế của Hà Lật càng ngày càng nhanh.
Từ khi khắp thành Đông Kinh nổi lên tin đồn, dân chúng bắt đầu thóa mạ cả nhà nhà hắn thì Hà Lật đã hiểu Trịnh Khả chơi thật chứ không phải dọa suông. Kèo này bọn hắn thua chặt rồi, cửa lật đã mười phần không nổi một.
Tình thế như vậy thì nghiễm nhiên là bước đến phủ Trình Thanh hắn đã có chuẩn bị tâm lý phải trả giá đắt.
Chuẩn bị thì chuẩn bị, hắn vẫn luôn cho rằng mình chỉ là chịu đòn nặng một chút mà thôi, chưa đến mức bỏ mũ quăng giáp.
Mà theo phương án của Trình Thanh, bọn hắn nghiễm nhiên bị cho là phe thua cuộc, thua triệt để thì cái giá nghị hòa mới đắt đỏ đến mức đó.
Chẳng qua hắn không nhận ra mà thôi, bây giờ bị Trình Thanh nói toạc ra, hắn không thể không nghiêm túc nhìn nhận sự thực này.
Triều đình đúng là cần người làm việc, càng cần hơn nữa là một lớp hồ dán kết dính giữa chính quyền trung ương ở Đông Kinh với các làng xã vốn nổi tiếng biệt lập của người Lạc Việt.
Nhưng triều đình không phải bồ tát đất, triều đại gốc Trại này có thừa uy quyền cũng như sức mạnh để đạp nát bất cứ mầm mống phản loạn nào, chẳng qua là cái giá có đáng hay không mà thôi.
Vì không đáng cá c·hết lưới rách với thế tộc nên Thái Hậu đưa một cơ hội hài hòa lợi ích lên bàn đàm phán, chỉ tiếc là bọn hắn không kịp thời nắm lấy vậy!
Hà Lật nghĩ đi nghĩ lại dường như cũng chỉ có phương pháp của Trình Thanh là đủ khiến Trịnh Khả và người đứng sau hắn - Thái Hậu - hài lòng.
Thế nhưng mấy vị lão tổ tông ở nhà là loại tính tình cứt c·h·ó gì sao hắn không biết.
Hắn gửi thư về hôm nay thì ngay tối mai thôi sẽ có thư nhà gửi ra chửi hắn máu c·h·ó xối đầu.
Hắn đến nhận lỗi cầu cạnh Trình Thanh thực ra là muốn thử xem lão có thể ra mặt bãi bình hay không.
Thậm chí dùng thế lực Trình thị gây áp lực nhằm hòa hoãn quan hệ với Trịnh Khả và phe bảo hoàng thì càng tốt.
Tuy nhiên Trình Thanh đơn giản là không vác cái tù và này, về phần hắn, Hà lật hắn cũng không mở nổi miệng ra thúc ép.
Rốt cuộc là hắn cùng mấy tên kia nổi lên lòng bất mãn, không nghe lời Trình Thanh giao sổ sách ra trước.
Hơn nữa hắn còn có ý muốn tự lập môn hộ, không nghe đường lối của Trình Thanh nữa.
Ngẫm lại cũng không thể trách Trình Thanh được! Ta bạc cả đầu tìm cách lưu giữ vốn liếng cho cả tập đoàn, thậm chí không tiếc lấy gia tộc mình làm mẫu cho bọn mi làm theo.
Đổi lại là cái gì? Bọn mi không những bất mãn, còn tìm đường tự lập môn hộ.
Phàm là người có máu có thịt, nghĩ đến mình khổ công nhọc sức như thế đổi lấy thái độ, phản hồi như thế của đàn em không cầm chổi đuổi bọn hắn ra khỏi cửa đã tính là tu dưỡng tốt.
Trình Thanh là ai? Há có thể không hiểu bọn đầu đất này nghĩ gì, ngoài mặt bảo trì tu dưỡng trong bụng cười lạnh.
“Lâu lâu phải để tụi bây ăn đòn một lần, nếu không từ già đến trẻ chả đứa nào còn nhớ trong tập đoàn Thiên Trường này ai mới là lão đại. Tên nào tên nấy đều coi mình là Gia Cát Lượng tái thế, tài hoa trùm trời che đất ru. Hừ!”
Đào Công Soạn tuy ghét bọn Hà Lật làm loạn nhưng suy cho cùng vẫn là người mình, không nhịn được tỉ tê nói.
- Sùng Đức, ngài cùng với Lê văn Linh là chỗ quen biết cũ, không biết có thể dựa vào điểm này phá cục hay không?
Trình Thanh ra vẻ bất đắc dĩ cười khổ nói.
- Tân Khanh (Đào Công Soạn) xem trọng lão phu quá mức rồi! Lão già Lê văn Linh kia là loại người gì? Tinh ranh như quỷ! Mấy đứa con trai bất kể là trưởng hay thứ đều tài hoa hơn người nhưng mở miệng là khuyển tử, ngậm miệng là không nên thân, người không biết còn tin là thật. Thử hỏi con cháu mấy nhà chúng ta có bao nhiêu kẻ có thể sánh ngang Lê Hoằng D·ụ·c? Loại cáo già như thế há sẽ vì một chút thiển giao với ta mà mạo hiểm đắc tội Thái Hậu cùng hoàng gia tông tộc sao?
Nghĩ đến con cáo già mãi không chịu c·hết Lê văn Linh, Đào Công Soạn cũng chỉ biết thở dài.
- Tử Kiên, nếu như đường này không thông thì quả thực chỉ còn cách lúc nãy Sùng Đức nói là có thể sử dụng được thôi. Các ngài nên đích thân về nhà trình bày rõ lẽ thiệt hơn cho thân tộc được tường tỏ. Ấy là đường ra khả dĩ vậy!
Từ khi tiên đế băng hà đến nay, phong cách giải quyết vấn đề của triều đình đã ôn nhu hài hòa hơn nhiều.
Có thể vì Thái Hậu chưa quen cũng chưa dám dùng sức mạnh ép người.
Ít nhất là trong tương lai gần, Thái Hậu vẫn sẽ tiếp tục dùng biện pháp mềm mỏng chứ không quyết tuyệt tới cùng.
Đây là lý do Trình Thanh cho rằng chỉ cần giải quyết được người phe Hà Lật thì chuyện này hẳn là cũng nhanh chóng êm xuôi thôi.
Sau một hồi cân nhắc, Hà Lật cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Trình Thanh thấy thế nhìn một vòng chung quanh nói.
- Nếu chư vị đại nhân không có gì dị nghị về việc này nữa thì còn một chuyện khác phải chú ý.
Hà Lật nhìn về phía Trình Thanh, chắp tay nói.
- Sùng Đức tiên sinh cứ nói, Lật hết sức lắng nghe!
- Tù phạm.
Trình Thanh khẽ nói một tiếng, chờ tất cả mọi người chung quanh một lần nữa hội tụ ánh mắt về phía lão, Trình Thanh mới lãnh liệt nói.
- Chính xác là tù phạm t·rốn t·huế. Tất cả chúng ta đều biết bọn này thực ra là gì. Chẳng qua là đám trung nông chống đối bị người phía dưới kiếm cớ bắt vào ngục cho ăn cơm tù mấy ngày răn đe mà thôi. Trước kia thì không có chuyện gì to tát, thế nhưng sáng nay người của ta ở nhà báo lên đã có người của Nhập nội Kiểm sát ty về chiếu ngục các trấn, các lộ thanh tra việc này.
Trên đầu tất cả mọi người không hẹn mà cùng đổ mồ hôi lạnh.
Chuyện người nhà mượn quan chức của bọn hắn làm chuyện khuất tất không phải bọn hắn không biết.
Chẳng qua thân làm gia chủ thụ hưởng hào quang, phù trợ của cả gia tộc thì cũng phải có điều lại quả.
Nếu không có thói “một người làm quan cả họ được nhờ” thì hà cớ gì người trong tộc phải hết sức mà ủng hộ mấy người bọn hắn cơ chứ?
Hiềm một nỗi bây giờ chỗ dựa lại biến thành chỗ yếu có thể bị người công kích.
Bọn Nhập nội Kiểm sát ty kia là gì? Rặt một đám đều là c·h·ó canh nhà họ Lê.
Hoàng Đế bây giờ hẵng còn nhỏ, nhưng tông tộc họ Lê vẫn còn một Đại Tông chính có quyền lực hợp pháp điều động đám c·h·ó điên này.
Trình Hiển vẻ mặt nghiêm trọng hỏi.
- Chuyện này xử lý làm sao?
Trình Thanh than nhẹ một tiếng nói.
- Tông tộc họ Lê sẽ không dùng cái cớ này kiếm chuyện với chúng ta ngay bây giờ, kiếm cớ đánh nhau chí c·hết với chúng ta chẳng có lợi cho ai cả. Chẳng qua trong tay tông tộc họ Lê sẽ có thêm một con cờ mạnh mà thôi. Các vị lo liệu về nhà dọn dẹp bớt đi, một vài điểm yếu trong tay Lê Khôi là đủ rồi, nếu để hắn cảm thấy không cần quá tốn sức mà có thể đá chúng ta xuống đài thì ... Haiz, ta không cho rằng hắn sẽ do dự nửa nhịp thở nào đâu!
Cả bọn nghe đến đây cùng thở phào một hơi, đoạn ai nấy vội vã ra về xử lý gia sự.
Trình Thanh hai tay chắp sau lưng ngẩng đầu lên nhìn trời, miệng lầm bẩm.
- Hạo thiên! Tiết trời tháng chín cũng không thực sự trong trẻo như vậy!