Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 115: Lý Lẽ Của Chiến Tranh

Chương 115: Lý Lẽ Của Chiến Tranh


Gió thu tháng chín không chỉ đem không khí thanh lương, sắc trời trong lành về thành Đông Kinh.

Ngay cả miền rừng thiêng nước độc như xứ Hưng Hóa những ngày này cũng bắt đầu trở nên dễ chịu hơn … Hoặc cũng chưa chắc.

Cầm Sương an tĩnh ngồi ở trên quả đồi phía bắc bản Hi Nậm, chăm chú quan sát trận công thủ chiến đã gần đến cuối ngày thứ hai.

Khắp một dải thung lũng Yên châu, tiếng trống trận dồn dập từ sáng đến chiều như phà hơi nóng rừng rực của c·hiến t·ranh vào gáy tất cả những người đang tham gia vào cái cối xay thịt tanh máu này.

Ở nơi đây, chỉ là một luồng thanh lương cuối thu nghe chừng chưa đủ để xua tan bầu không khí túc sát này.

Khoảng mười trượng dưới chân tường bản Hi Nậm, hơn bốn trăm xạ thủ điểu thương thay phiên giương s·ú·n·g chỉ lên mặt tường.

Hiện giờ bọn chúng đã không còn bắn cấp tập theo loạt nữa, cứ chia phiên ra kê s·ú·n·g lên tường chờ kẻ địch nhú ra là bắn ngay mà thôi.

Vì không bắn theo đội hình nên vị trí của quân Phủng Thánh tản mạn hơn đáng kể.

Hơn nữa, vì độ chuẩn xác của điểu thương không cao lắm nên khi bắn tự do đám xạ thủ phải thu hẹp khoảng cách tới mục tiêu hơn trước.

Tính ra, khoảng cách của chúng với tường lũy cũng gần hơn độ chục trượng so với khi bắn cấp tập theo đội hình.

Một tên trai tráng người Thái khéo léo men theo đoạn lan can b·ị b·ắn vỡ từ trước mà lựa thế ném một viên đá nặng hơn chục cân xuống đầu đám quân công lũy.

Một tên thổ binh dưới chân lũy theo phản xạ tự nhiên nâng cao khiên lên đỡ.

Tuy nhiên viên đá nặng hơn chục cân từ trên cao tám chín thước (3,2-3,6 m) liệng xuống cũng không phải nhẹ nhàng như vậy.

[Bịch …] Tên thổ binh không khỏi tê rần cả tay trái.

“Không biết đám xạ thủ làm ăn gì để chúng nó ném đá như ruồi …”

[Đoàng … đoàng … bụp … bụp …]

Dòng suy nghĩ của hắn còn chưa hết thì đã có bốn năm khẩu điểu thương khai hỏa về phía người Thái vừa ném đá trên tường lũy.

Hài lòng nhìn về phía sau, tên thổ binh âm thầm xin lỗi đám xạ thủ điểu thương, nghe chừng cũng không vô dụng như mình nghĩ.

-Thay người, thay người …

Gian nan giữ vững tư thế dùng khiên che kín đầu, tên thổ binh lớn giọng gọi người lên thay phiên, hắn sắp không nâng nổi khiên nữa.

Người công lũy là như thế, phía trên tường lũy người phòng thủ cũng không dễ dàng gì.

Tên thổ binh người Thái lớn gan vừa rồi liếc mắt nhìn về chỗ đất đá vỡ vụn ngay bên cạnh.

May mà hắn nhiều kinh nghiệm, tổng thời gian từ khi nhú ra đến khi ném xong viên đá chỉ gói gọn trong độ một hơi thở.

Chỉ cần chậm một chút nữa thôi, số phận của hắn hẳn là cũng không khá hơn đoạn tường bên cạnh là mấy.

Hắn vừa định bốc thêm một viên đá nữa tìm cơ hội liệng xuống thì … [đoàng ... đoàng … bụp … phập] hắn chỉ thấy tên đồng đội tác chiến cùng mình hai ngày nay bị một viên đ·ạ·n bắn thẳng vào trán.

Từng dòng chất lỏng sền sệt nửa đỏ nửa trắng bắn tung tóe cả vào mặt hắn.

Trên mặt tên thổ binh người Thái không có hoảng sợ, không có vô minh.

Chỉ hai ngày qua hắn đã thấy quá nhiều sinh tử, nhiều hơn cả cuộc đời gần hai mươi năm trước đó của hắn cộng lại.

Cảnh tượng tanh máu như thế, suốt chiều dài hơn trăm trượng của lũy Hi Nậm chỗ nào cũng có.

[Keng keng, keng … keng keng, keng …]

Nghe thấy tiếng kẻng thu quân của quân triều đình, không riêng tên thổ binh người Thái, toàn bộ mấy trăm quân thủ lũy đều không hẹn mà cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Tên lính Thái như quả bóng bị xì hơi, ngồi sụp xuống, hắn mân mê bàn tay thô ráp của mình, miên man nghĩ.

“Còn sống, mình còn sống qua ngày hôm nay … A Phạ lại c·hết, thế mà thường ngày nó thường khoe đường chỉ tay cho biết nó sống thọ lắm, hà hà … Không biết bao lâu nữa mình sẽ c·hết, và c·hết như thế nào đây ... Haiz!”


Trời chưa tối hẳn nhưng trong hành dinh của quân triều đình tại bản Bon đã rực sáng ánh đèn đuốc.

Lê Chiêm sắc mặt cực kỳ nghiêm túc nói với Lê Ê.

-Tướng quân, chiều nay người của Nhập nội Kiểm sát ty đưa đến một phong thư, can hệ trọng đại.

Lê Ê vươn tay lấy phong thư đã xé niêm phong từ tay Lê Chiêm, mười mấy năm nay lão cũng không phải chỉ lo ăn no chờ c·hết, chút thời gian rảnh vẫn hay dùng để học tập.

Tuy chưa gọi là hay chữ nhưng ít nhất còn có thể tự thân đọc hiểu thư từ qua lại, đừng chi hồ giả dã là được.

Đọc mật thư xong nét mặt Lê Ê giãn ra, cười nói.

-Nhập nội kiểm sát ty hành động thật nhanh, tên đó khi nào thì hành sự vậy?

Lê Chiêm nghiêm túc đáp.

-Hồi tướng quân, lâu nhất là một tháng ạ.

Lê Ê cười lạnh, đoạn đưa cho Trịnh Tú xem.

-Hành động lực quả thực là không tệ. Nói như thế để phối hợp với hắn trong vòng một tháng tới chúng ta phải dẹp xong bọn giặc khắp một miền Mường La, Mường Muổi rồi! Thời hạn này thực sự là hơi gấp gáp. Bọn mi nói coi, hắn có đủ năng lực chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ trong vòng một tháng không?

Trịnh Tú nheo mắt đọc, mắt lão đã hơi kém, kể cả ánh đèn chụp thủy tinh sáng hơn hẳn đèn lồng cũng cực kỳ tốn thời gian.

Đọc xong thư, lão lắc đầu, chậm rãi nói.

-Thằng này tuy là có năng lực nhưng muốn trong thời gian gấp rút như thế này chuẩn bị thỏa đáng nói nghe thì dễ. Tuy nhiên, ích lợi từ lần hành động này quá lớn. Bất kể là vì lý do nào, là lý tưởng hay tham vọng cá nhân thì hắn cũng sẽ mạo hiểm.

Lê Chiêm gật đầu cho là phải, cười nói.

-Thằng này chung quy là tuổi còn trẻ, lại có năng lực, nhiều tham vọng một chút cũng là chuyện thường tình. Loại người này, có thể dùng!

Lê Ê nghe hai người nói thì gật nhẹ đầu.

-Không sai. Ta đã xem tư liệu Nhập nội Kiểm sát ty đưa đến, loại người như kẻ này dùng cũng là thuận tay.

Lê Thọ Vực cùng Lê Niệm ngồi trong góc doanh trướng, chung quanh toàn là mấy lão già từ trong đống n·gười c·hết bò ra, từ đầu đến giờ bị khí tràng của mấy lão già vô sỉ này chèn ép.

Bây giờ lựa được đề tài, Lê Thọ Vực khí thế nói.

-Tướng quân, hay là ngày mai chúng ta đem tin này tuyên cáo cho quân giặc thủ lũy biết, lúc này quân tâm của chúng ắt loạn, quân ta t·ấn c·ông chẳng phải bớt được biết bao xương máu sao?

Lê Niệm ngồi ngay bên cạnh không nói gì, ánh mắt thì như nhìn thằng ngu hài hước nhìn Lê Thọ Vực.

Lê Thọ Vực thấy mấy lão già thú vị nhìn bên cạnh mình, quay sang lại thấy ánh mắt “trìu mến” của Lê Niệm, hơi không nắm chắc ỏn ẻn hỏi.

-Sao, anh nói sai gì à, làm loạn lòng quân địch không phải là đại thiện sao?

Lê Niệm cũng không vội trả lời, nhìn về phía Trịnh Tú xin ý kiến, thấy lão gật đầu rồi mới đủng đỉnh nói.

-Làm loạn lòng quân địch là phép hay khắc địch chế thắng, điều này không sai. Thế nhưng anh có nghĩ đến mục đích chúng ta lặn lội ngàn dặm đường xa, băng rừng lội suối lên xứ rừng thiêng nước độc Hưng Hóa này làm gì không?

Lê Thọ Vực không chút do dự chắc nịch trả lời.

-Dẹp loạn.

Lê Niệm gật đầu, rồi lại hơi lắc đầu.

-Dẹp loạn là đúng, nhưng chưa đủ. Lần này chúng ta lên Hưng Hóa là để đảm bảo Hưng Hóa có thể an ổn vài năm, để triều đình có thể tập trung đánh dẹp Chiêm Thành năm sau gây sự, để triều đình có không gian tiến hành đào kênh đắp đường, để triều đình có thời gian thi hành quân dịch v.v.

Nói đến đây, ánh mắt Lê Niệm hiện lên một luồng sắc lẹm.

-Chiến tranh là công cụ chứ không phải mục đích. Một cuộc c·hiến t·ranh đánh như thế nào không được quyết định bởi hình thế của chính nó mà được quyết định bởi hình thế chính trị, mục đích khai chiến.

Lê Thọ Vực đau khổ vò đầu.

-Mi nói tiếng người được không?

Cả quân trướng chợt nổ một tràng cười vang, Lê Niệm bất đắc dĩ giải thích.

-Nghĩa là, c·hiến t·ranh không phải chỉ có đánh càng nhanh càng tốt, thiệt hại nhân mạng càng ít càng tốt. Nói đúng và đủ ra, một tràng c·hiến t·ranh phải đánh làm sao để hoàn thành mục tiêu chính trị càng nhanh càng tốt, thiệt hại chính trị càng ít càng tốt.

Lê Ê hai mắt sáng rực nhìn Lê Niệm.

“Nhà lão Lai xem ra có người kế tục không tệ, mới từng ấy tuổi đã thấu hiểu bản chất của c·hiến t·ranh như thế, đợi chục năm nữa còn đến mức nào!”

Nghĩ đến đứa con muộn mới có, đã lớn mà không nên thân của mình, trong bụng Lê Ê không khỏi nổi lên một trận buồn bực.

Lê Niệm không biết đã có người chỉ hận không thể tráo đổi hắn với con trai nhà mình, điềm đạm hỏi.

-Bây giờ anh nói cho em, mục đích c·hiến t·ranh đã rõ ràng như thế. Vậy thì chúng ta nên làm vỡ quân tâm của chúng, khiến chúng bỏ chạy tán loạn khắp nơi hay chờ người kia hành sự rồi tiền hậu giáp kích nhất cử diệt gọn chủ lực của người Thái?

Chương 115: Lý Lẽ Của Chiến Tranh