Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 117: Chiến

Chương 117: Chiến


Cầm Sương cứ như thế nằm ngủ luôn ở trên ghề đá, sa vào giấc mơ lúc nào không biết.

Hắn mơ về mấy năm trước, khi ấy hắn còn là một thanh niên bừng bừng nhiệt huyết.

Khi ấy hắn kết bạn với Bạc Thường, cùng với Bạc Thường chỉ huy hai cánh quân chủ lực dưới tay cha hắn.

Cũng là năm ấy, Bạc Thường cùng hơn hai ngàn trai tráng dưới tay ở lại chặn hậu, ngăn cản quân triều đình cho hắn đem theo chủ lực nhà họ Cầm chạy trước, chính mình cũng cửu tử nhất sinh mới giữ được tính mạng.

[Thùng … thùng … thùng …]

Đang mơ màng thì hắn tỉnh, đúng hơn là bị tiếng trống trận gọi tỉnh.

Nghe tiếng trống trận vang vọng khắp thung lũng Yên Châu, từ nơi sâu kín nhất trong tâm linh hắn chợt nổi lên một luồng quen thuộc.

“Đúng rồi, năm đó a Thường cùng anh em dưới tay nó chặn hậu cũng là ở cái thung lũng này”.

Nghiêm chỉnh mà nói, dọc theo dòng Nậm Vạt thông xuống suối Sập, từ Chiềng Đông ở phía bắc đến Tả Làng ở phía nam, cái thung lũng này rộng tới hơn chín trăm dặm vuông (~145 km2).

Trừ những khu vực đồi núi gồ ghề ra những nơi có thể thỏa mái canh tác nói ít cũng phải hơn ba trăm dặm vuông (~50 km2).

Khắp vùng rừng thiêng nước độc Hưng Hóa này cũng không có bao nhiêu khu vực bằng phẳng rộng rãi hơn Yên Châu.

Vậy nên trong mắt người Lạc Việt nơi này chỉ có thể coi là thung lũng, trong mắt người Thái đây đã coi là một khu vực đồng bằng rộng rãi.

Cầm Sương luôn cho rằng sự chênh lệch về diện tích đất canh tác này chính là lý do mà triều đình người Kinh có thể nuôi tới mười mấy vạn lính.

Đúng vậy, là "lính" chứ không phải “trai tráng” hay “người có thể cầm v·ũ k·hí”.

Người Thái từng rất nhiều lần nổi dậy, mỗi lần đều xưng hai vạn, ba vạn, năm vạn đại quân.

Nhưng đất đai mười sáu xứ Thái chỉ có như thế, làm sao đủ sức nuôi hai vạn, ba vạn, năm vạn lính cơ chứ.

Phần lớn trong số đó cả đời chỉ biết đến làm nông, thi thoảng vào rừng săn thú, cả đời mới có một hai lần bị gọi vào Hồng y quân theo phù tạo, chẩu mường đánh trận.

Số quân nhân chuyên nghiệp của các xứ thực tế là rất ít, giả dụ như Mường Thanh tự xưng có hơn hai vạn người có thể cầm v·ũ k·hí, thế nhưng số lính tráng thực tế chỉ có chưa tới hai nghìn.

Họ Bạc cũng một thời làm bá chủ đất Hưng Hóa, thời đại hùng mạnh nhất của Chẩu Mường Ta Ngần cũng chỉ có hơn vạn người có thể cầm v·ũ k·hí, lính tráng chưa tới hai nghìn người.

Ta Ngần có thể xưng hùng xưng bá như thế chủ yếu dựa vào gần năm trăm bộ binh trọng giáp.

Đã ba bốn đời chúa Mường Mổi từ khi Ta Ngần c·hết, thế nhưng số bộ binh trọng giáp đó vẫn là vương bài tuyệt đối trong toàn bộ mười sáu xứ Thái.

Họ Bạc ngày nay vẫn dựa vào độ gần bốn trăm bộ binh trọng giáp còn lại mà bảo lưu được địa vị của mình.

Dẫu trên thực tế thì vị trí của cả Mường La lẫn Mường Mỗi đều là đất tứ chiến, bất kể họ Cầm, họ Đèo hay bất cứ dòng họ nào khác muốn thống nhất mười sáu xứ Thái đều phải làm chủ hai xứ này.

Nói như thế để thấy nuôi lính tốn kém đến mức nào.

Thế mà triều đình Đông Kinh nuôi một lúc mười mấy vạn đại quân, trong đó chỉ riêng số lính chuyên nghiệp khiên giáp đầy đủ đã không dưới bốn vạn người.

Cầm Sương không tin, nếu không phải dựa vào diện tích canh tác bao la của miền xuôi triều đình có thể nuôi nhiều quân như vậy.

Phàn nàn thì phàn nàn thôi, con không chê cha mẹ khó, c·h·ó không chê chủ nghèo. Hắn, Cầm Sương cũng chưa đến mức vì điều kiện thiên sinh thua kém mà ghét bỏ tổ tiên.

Tổ tiên người Thái gầy dựng nên cơ đồ hôm nay cũng không dễ dàng gì, dẫn theo Hồng y quân cầm kiếm tiến xuống những khu vực trù phú như thế này đều phải dùng máu mà chinh phạt cả.

Con cháu những nhà chinh phạt năm xưa đến nay lại dùng máu của mình để thủ hộ di sản của tổ tiên.

Mấy năm trước Bạc Thường là như thế, hôm nay Cầm Sương hắn cũng là như vậy.

Cầm Sương hít một hơi thật dài, bóng lưng lại trở nên thẳng tắp. Hắn, không thể thua kém tên kia, một chút cũng không được.


[Huýttt … đùng … đùng … đùng …]

Hôm nay quan quân triều đình kéo pháo dã chiến vào tầm một dặm, từ khoảng cách này có mấy mỏm đồi thấp, độ chục khẩu pháo đặt ở đây có thể thỏa mái ngắm bắn vào cùng một điểm trên tường lũy.

Lê Ê vẫn chưa từ bỏ ý định sử dụng pháo kéo để bắn sập tường lũy, lần này lão nảy ra sáng kiến tập trung lượng lớn pháo dã chiến lại bắn vào cùng một đoạn tường.

Tường lũy Hi Nậm được đắp từ đất chèn đá, tường mới được đắp mấy ngày nay, vẫn còn hơi ẩm, độ dai và độ cứng cân bằng hoàn hảo nên đ·ạ·n gang bắn vào tường không khác gì bi sắt bắn vào chất lỏng phi Newton.

Sau hơn mười loạt đ·ạ·n không có tác dụng gì mấy, cuối cùng lão cũng từ bỏ ý tưởng này. Đám pháo dã chiến quay lại nhiệm vụ chính của chúng - áp chế mặt tường.

Những viên đ·ạ·n gang nặng độ hơn ba cân (~2 kg) không xi nhê gì với tường lũy dày đến sáu bảy thước, thế nhưng đối với nữ tường chỉ dày độ một hai thước thì có thể tạo thành phá hư đáng kể.

Đến giữa giờ sáng ngày hôm nay cơ bản đã không còn bất cứ đoạn nữ tường nào người Thái có thể lợi dụng để ẩn núp còn trên mặt tường nữa.

Nhờ đó đám xạ thủ có thể dễ dàng áp chế quân thủ lũy không thể ngóc đầu lên.

Mượn tiện lợi này đám công binh cũng đẩy nhanh tốc độ đào lỗ trên mặt tường cực kỳ nhanh chóng.

Lê Ê ngồi trên ghế xếp, chung quanh là mấy chục thân binh, lão buông ống nhòm xuống nói với bọn Lê Bồi, Lê Thọ Vực.

- Để cho các đội các ngũ chuẩn bị sẵn sàng, sau khi nổ được cửa mở dưới chân tường lũy quân Thiết Đột lên trước, quân Ưng Dương theo sau. Trận chiến này cần phải gọn gàng, không được có sai sót.

- Rõ! (x2)


Cầm Sương sắc mặt lạnh nhạt nhìn người Kinh tăng mạnh áp chế từ sáng sớm đến giờ, không có vẻ gì là nóng ruột vì người Kinh sắp phá được lũy Hi Nậm.

Bọn Cầm Thịnh, Khoa Ngấm, Hà Chiêu, Hoàng Xương từ lâu đã nai nịt gọn gàng, nghiêm chỉnh đứng sau lưng hắn.

Cầm Sương bâng quơ hỏi.

- Đã chuẩn bị xong chưa?

Hoàng Xương đi đến hướng Cầm Sương chắp tay nói.

- Quân Mường Vạt đã sẵn sàng.

Hà Chiêu cũng tương tự chắp tay.

- Chẩu Mường, quân Mai Châu cũng đã nóng lòng ra trận, khi nào chúng ta bắt đầu?

Hai mường này hai tháng trước bị quân triều đình t·ấn c·ông đầu tiên, tuy nhiên vì quân dẹp loạn lúc đó đếm tới đếm lui cũng chỉ có sáu bảy ngàn người, lại chủ yếu là thổ binh nên thực tế thiệt hại về quân số của hai mường này cũng không quá đáng kể.

Nói đến thiệt hại nặng nhất không ai qua được Mộc Châu của nhà họ Xa, quân Mộc Châu theo hắn bỏ chạy được lên Mường Mụa hết thảy chưa đến hai ngàn người có thể cầm v·ũ k·hí.

Một Mường lớn từng đủ sức huy động bốn năm ngàn người cầm v·ũ k·hí bây giờ chỉ còn lại chừng đó, không biết bao giờ mới có thể khôi phục lại được.

Cầm Sương không có quá nhiều thời gian để thương cảm, gật đầu với hai người cười nói.

- Hết sức chuẩn bị cho kỹ lưỡng, đương đầu với đám quái thai kia nhiều một phần chuẩn bị là nhiều một phần khả năng sống sót.

Hắn rót rượu gạo ra mười mấy cái chén con, sau đó cầm một chén giơ lên cao bừng bừng khí thế.

- Tuy nói sớm muộn gì chúng ta cũng rút, nhưng thắng bại của c·hiến t·ranh vẫn có một phần quan trọng ở trận đánh ngày hôm nay. Chư vị, vì kế thừa truyền thống anh hùng của tổ tiên chúng ta, vì tương lai con cháu chúng ta, vì sự sống và cuộc sống của chính chúng ta, CHIẾN!

Bọn đầu mục chung quanh cũng đồng thời cầm chén rượu lên, uống một ngụm cạn sạch, cảm nhận từng luồng lửa nóng chảy trong huyết quản, cùng đập mạnh mấy cái chén sành xuống đá, hét.

- CHIẾN … CHIẾN!!!

Đúng lúc này [ĐÙNG … ĐÙNG … ĐÙNG] hết t·iếng n·ổ mạnh này đến t·iếng n·ổ mạnh khác gào rít vang vọng khắp thung lũng Yên Châu.

Đám trai tráng người Thái tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng cơn sợ hãi vẫn như ôn dịch lan truyền từ người này sang người kia.

Thứ sức mạnh đoạn sơn liệt thạch này chính là quyền năng của thần, chỉ có thần chỉ ở thiên quốc ban phước cho người Kinh thì chúng mới có thể tạo ra thứ v·ũ k·hí uy lực khủng kh·iếp như thế.

Đúng lúc một số tên trai tráng sắp không nhịn được quay đầu bỏ chạy thì từ phía sau có tiếng bước chân rầm rập ngày càng tiến sát đến tường lũy.

Cầm Sương, thân mặc sơn văn giáp, hông giắt kiếm ngắn tay cầm giáo dài dẫn theo mấy chục tên thân binh của hắn đến.

Bản thân hắn nhân đức không nhường ai bước lên một trong mười mấy chỗ tường sập hướng ánh mắt ra ngoài tường lũy.

Từ phía ngoài tường truyền đến tiếng ngâm nga tựa như sóng vỗ bờ.

- Thiết Đột hãm trận, thế c·hết không lùi! … Thiết Đột hãm trận, thế c·hết không lùi! …

Chương 117: Chiến