Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 118: Như Nguyện

Chương 118: Như Nguyện


Ở phía tường lũy bản Hi Nậm.

- Thiết Đột hãm trận, thề c·hết không lùi! ... Thiết Đột hãm trận, thề c·hết không lùi!

Cầm Sương nghiền ngẫm nhìn đám quân Thiết Đột vừa ngâm nga vừa đều nhịp đẩy đến.

Hắn quay đầu lại nhìn đám trai tráng người Thái, trong đáy mắt đạm mạc của hắn dần nhen lên một luồng lửa nóng.

Chỉ có những lúc như thế này người ta mới chợt hiểu thì ra Cầm Sinh không phải con rơi con rớt nhặt ở ngoài về.

Hóa ra loại ánh mắt hung lệ, rừng rực lửa bạo tàn kia Cầm Sương cũng có.

Hắn hắng giọng hướng đám trai tráng người Thái nói.

- Người Thái chúng ta dựa vào Hồng y quân cầm kiếm đi mở đất, từ Mường Thanh sang Mường La, từ Mường La xuống Mường Mụa, từ Mường Mụa xuống Mường Vạt v.v. đều là tổ tiên chúng ta dùng sắt và máu chiếm lấy. Hôm nay tao, Cầm Sương một lần nữa triệu tập Hồng y quân, nhưng lần này không phải là cầm kiếm đi mở mường, dựng chiềng, lập bản. Chúng ta tập hợp ở đây để bảo vệ mảnh đất thấm đẫm máu của tổ tiên chúng ta. Hôm nay, chúng ta ở đây để bảo vệ gia viên. Sau lưng chúng ta chính là Mường Mụa, là Mường La, là Mường Thanh v.v. cha mẹ, vợ con chúng ta đang ở sau lưng chúng ta đấy. Nói cho tao nghe, chúng mày có sẵn lòng c·hết cho những thứ đó hay không?

Đám trai tráng Thái vốn đã xuống tinh thần vì tiếng ngâm nga như sóng biển liên miên bất tuyệt của quân Thiết Đột, giờ đây nghe thấy những lời này thì nhiệt huyết xông lên đầu, tên nào tên nấy vung tay hét lớn.

- C·hết! ... C·hết!

Cầm Sương hài lòng nhìn quanh, đây mới là khí thế của người Thái, một dân tộc vũ dũng mấy trăm năm cầm kiếm đi mở cõi không thể hèn mạt như lúc trước được.

- Được!

Hắn hào tình vạn trượng vung giáo dài chỉ về phía ngoài lũy.

- Thế thì theo tao, chúng ta làm một trận ra trò ở đây, ngay dưới chân lũy Hi Nậm này, g·iết!

- G·i·ế·t! ... G·i·ế·t!

Đám trai tráng Thái vừa xốc tinh thần xong thì quân Thiết Đột cũng bắt đầu theo mười mấy đoạn tường sập mà tràn vào.

Cầm Sương đứng ở phía trước nhất, cất giọng hét lớn.

-Giữ vững đội hình, đẩy lui bọn chúng!

Hắn vung cánh tay lực lưỡng của mình đâm một nhát giáo thật mạnh vào tên lính Thiết Đột xông vào trước nhất.

-C·hết!

Nhát giáo đâm xuyên qua khiên rộng, đáng tiếc là bên trong vẫn còn một lớp giáp nữa.

Tên hãn tốt kia không cho hắn thời gian rút giáo ra, cố nhịn trước ngực khó chịu vung đao chém vào cán giáo.

[Phập] mũi giáo bị đoản đao chặt đứt rất ngọt, tên hãn tốt kia đắc thế nhưng không chút nào ham chiến, vẫn giữ vững đội hình cùng đồng đội đẩy tới.

Đám quân Thái tuy cũng kết thành đội hình nhưng muốn ngay mặt đối cứng với quân Thiết Đột thì vẫn còn hơi non.

Chỉ chưa đến một khắc giờ, trên toàn tuyến đã có đến hơn trăm tên ngã xuống vũng máu.

Cầm Sương thấy thế quân hơi núng, đoạn tay trái cầm khiên, tay phải rút kiếm đi đầu hò hét.

- Tiến lên, theo tao chém c·hết bọn c·h·ó người Kinh!

- G·i·ế·t! ... G·i·ế·t! ...

Đám quân Thái thấy chủ tướng vẫn chưa nao núng thì sĩ khí lại chấn, người trước ngã xuống người sau tiến lên chặn đầu quân Thiết Đột.

Xa xa bên ngoài lũy Hi Nậm, trên một ghề đất cao, Lê Ê ngồi trên ghế xếp buông ống nhòm xuống liệng cho Trịnh Tú.

Trịnh Tú xem xét một lát rồi gật đầu cười nói.

-Không ngờ bọn ô hợp này có thể cầm chân quân Thiết Đột lâu như vậy.

Lê Thọ Vực ngồi phía sau lải nhải nói.

-Lần trước quân ta công lũy Chiềng Đông cũng là như thế, bọn này chỉ thiếu tổ chức cùng trang bị thôi. Riêng về lòng quả cảm thì không kém cỏi chút nào. Nếu lúc ấy thằng Niệm không một người một chùy trước sau đập c·hết gần hai mươi tên thì lấy Chiềng Đông không nhẹ nhàng như thế.

Lê Ê nghe vậy gật nhẹ đầu, Lê Niệm mới tí tuổi đầu đã một chân đạp vào nhất phẩm, đúng là quái vật.

Nhớ đến đám tướng lĩnh Lam Sơn năm ấy, có kẻ nào không phải là cửu tử nhất sinh, không biết bao nhiêu lần bò từ đống n·gười c·hết ra ngoài mới lần mò được đến cảnh giới ấy.

Đơn thuần về mặt con số, nơi trận tiền mỗi bên đều tính bằng đơn vị ngàn người, vạn người thì một mình đập c·hết hơn hai mươi người quả thực như muối bỏ biển.

Tuy nhiên tác động của hành động này không thể tính theo kiểu con số như thế.

Quân triều thấy Lê Niệm dũng mãnh như thế sĩ khí ắt lên, còn quân giặc thì ngược lại, sĩ khí sẽ chùng xuống.

Chiến tranh thời đại này đánh không chỉ là tổ chức, trang bị mà còn đánh bằng sĩ khí.

Một bên thua sút khí thế thì giao thủ ắt sẽ bất lợi.

Đó là lý do đã quá xa rồi cái thời người ta quyết thắng thua c·hiến t·ranh bằng trò đấu tướng, thế nhưng cho đến nay vẫn không đội quân nào ngại dũng sĩ trong q·uân đ·ội của mình quá nhiều.

Bụng thì nghĩ như thế, nhưng Lê Ê không mảy may chút nào nghĩ tới chuyện để Lê Niệm ra trận tiền một lần nữa.

Thằng này là dòng độc đinh nhà Lê Lai, mấy hôm trước len lén theo Lê Thọ Vực lên trận tiền ở Chiềng Đông đã tạo nên một trận gà bay c·h·ó chạy trong doanh trại của lão.

Lần này mà để hắn lâm trận nữa thì chưa biết hậu quả đến mức nào.

Hơn nữa, xét cho kỹ thì tình thế chiến trường chưa đến mức lão phải mạo hiểm đưa thằng này đi giải quyết, đám quân Thái tuy là tạm thời giữ được đội hình nhưng đó là do c·hết chưa đủ nhiều mà thôi.

Đến khi chúng chợt nhận ra đồng đội bên cạnh đã đổi ba bốn lượt thì cuộc tàn sát mới chính thức bắt đầu.

Lão chẳng lấy gì làm lo lắng ra lệnh.

- Thời cơ đã sắp đến, Lê Bồ, mi dẫn theo bốn trăm bộ binh trọng giáp đến gần tường lũy, khi nào quân địch đuối sức thì tràn vào phá trận.

- Rõ!

Đúng như Lê Ê ước đoán, dù quân Thái cực kỳ anh dũng cố thủ mười mấy đoạn tường sập.

Nhưng có cố gắng đến mấy thì đám người này cũng không đủ khả năng đánh tay đôi với đám quanh năm ăn tập lại thân trải trăm trận như quân Thiết Đột.

Thời điểm ban đầu, vì sợ hãi hoặc hưng phấn kích thích tuyến thượng thận tiết ra adrenaline cho phép cơ thể chúng tiến vào trạng thái quá tải, nhờ đó có thể đấu tay đôi với quân Thiết Đột đến mức có đến có về.

Chẳng qua tác dụng của loại hormone này không kéo dài, chỉ độ chưa đến một khắc giờ, thời gian tác dụng của thứ c·hất k·ích t·hích sinh học đã kết thúc.

Đến lúc này tác dụng phụ của trạng thái quá tải mới ập đến, cơ tay bắt đầu b·iểu t·ình, tim cũng không còn có thể cung cấp đủ máu cho hoạt động tác chiến cường độ quá cao nữa.

Nếu bây giờ đối thủ của chúng là một đám thổ binh ... không, kể cả quân chính quy bình thường thì vấn đề cũng không lớn lắm.

Hiềm một nỗi là những kẻ đang từng bước lấn tới vung đao chém bọn chúng là quân Thiết Đột.

Đám quái vật này đao đao đều là chí mạng, khiến người Thái phòng thủ thực sự rất tốn sức chống đỡ, chỉ cần sơ sẩy một nhịp là có thể m·ất m·ạng ngay.

Dường như cảm nhận được tốc độ phản ứng của quân Thái đã đang chậm dần, quân Thiết Đột bắt đầu tràn vào càng lúc càng đông.

Cứ như thế vùng kiểm soát của quân Thiết Đột càng ngày càng lớn

Dọc theo mười mấy đoạn tường sập la liệt xác người, thân thể tử sĩ trùng điệp chồng chéo lên nhau.

Tay cụt chân đứt, đầu người đứt đoạn vương vãi khắp mọi nơi, có những t·hi t·hể huyết nhục mơ hồ không còn có thể phân rõ ra đâu là người Kinh, đâu là người Thái nữa.

Suy cho cùng máu đổ đều là màu đỏ, não người đều là màu trắng. Mùi máu xực lên gay mũi, nhưng chẳng còn ai để tâm, đám người còn sống tham lam hít lấy từng ngụm không khí, cố giữ lại thể lực.

Cầm Sương đã lui về tuyến hai từ lâu, ánh mắt chăm chú nhìn ra mấy đoạn tường sập, hắn thấy trong đống xác la liệt kia phần nhiều là của người Thái.

Lại nhìn đám người Thái còn lại thể lực đã tiêu hao cực kỳ nghiêm trọng thì biết sự tình không ổn. Hắn một mặt ra sức động viên tinh thần đám trai tráng, nhanh chóng điều chỉnh lại đội hình quân Thái dưới chân tường lũy.

Mặt khác ra lệnh cho thân tín đưa phiên thứ hai lên thay thế phiên thứ nhất sớm hơn dự định.

Để có thể thay phiên phòng thủ, quân Thái cần phải gắng sức đẩy quân Thiết Đột lùi lại phía sau một nhịp.

Vì vậy hắn cần cổ động đám quân Thái ở tuyến trước bung hết phần sức lực cuối cùng còn lại ra.

Chỉ là quân phiên thứ nhất vừa nhất tề bung sức ra đẩy quân Thiết Đột lùi lại mấy bước thì ở bên ngoài tường lũy, Lê Bồ sớm đã chờ đợi từ lâu đưa còi đồng lên miệng thổi liền hai hồi dài một hồi ngắn.

[Huýttt ... huýttt ... huýt]

Từ bên ngoài một đám trọng giáp bộ binh toàn thân mặc bố diện giáp, tay cầm đoản đao, đầu đội khôi mạo trên mặt đeo mặt nạ Văn Thù bồ tát đã như thủy triều tràn vào.

Cầm Sương thấy vậy lần đầu tiên trong đáy mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn, hắn gầm lên.

- Giữ vững đội hình, không được để chúng phá trận.

Chỉ tiếc, đã muộn. Quân Thái thủ lũy vừa dùng nhiều sức, phản ứng bây giờ cực kỳ trì độn đối mặt với đám kiêu binh khiên rộng giáp dày này gần như không có sự chống cự nào đáng kể.

Phiên thứ hai đã đến nhưng chưa kịp thay, phiên thứ nhất thì sức cùng lực kiệt.

Cầm Sương lúc này chỉ có thể ra lệnh cho quân Thái trong phiên thứ hai dàn trận ngay sau lưng phiên thứ nhất.

Quân Thái của phiên thứ nhất thấy đồng đội đã đến bỏ cả hàng ngũ bỏ chạy về phía sau, người trước chen lấn người sau khiến cho đội hình của phiên thứ hai không khỏi hơi loạn.

Lê Bồ thấy thế, nào có thể bỏ qua! Đưa còi đồng lên miệng thổi liên hồi thúc d·ụ·c đám bộ binh trọng giáp lấn lên mà đánh, chẳng mấy chốc ngay cả phiên thứ hai cũng có chút lúng túng khó nhịn.

Cầm Sương thở dài, than thở.

"Đồng đội ngu như lợn!"

Đúng lúc này, từ phía đông nam - hướng Việt Châu - chợt vang lên một tiếng pháo hiệu.

[Viu ... bụppp]

Cầm Sương đang định phát lệnh rút lui thì nghe thấy tiếng pháo từ phía đó, liền cười to sảng khoái nói.

- Ha ha ha ... Người của ta đã thành công tập kích doanh trại hậu cần của địch, anh em đâu, theo mỗ xông lên cầm chân chủ lực của chúng.

Đám trai tráng Thái không nhiều người thông thạo binh pháp, nhưng lời của Chẩu Mường nói bọn hắn đều hiểu.

- Người của chúng ta thành công tập kích doanh trại hậu cần của địch!

- ...

- Người của chúng ta thành công tập kích hậu doanh của địch!

- ...

- Người của chúng ta đang đánh đến sau lưng kẻ địch!

- ...

Tam sao thất bản, chẳng hiểu vì sao câu nói của Cầm Sương lên đến tuyến trước lại thành.

- Chẩu Mường nói quân địch đã bị hai mặt hợp vây. Thời cơ kiến công lập nghiệp đã tới ...

Quân Thái nghe thấy vậy như được bơm thêm một liều adrenaline thứ hai, ai nấy hăng máu chen lên trước.

Ngay cả quân Thiết Đột thân trải trăm trận cũng không khỏi hơi dừng thế công mà thắt chặt đội hình phòng thủ.

Hoàng Xương hông đeo kiếm ngắn, tay khiên tay giáo thấy đội hình quân triều đình hơi thu lại liền vung giáo hô lớn.

-Quân giặc đã núng thế, anh em theo tao ... g·iếttt!

Đám trai tráng Mường Vạt thấy phù nạm nhà mình đích thân lên trước, ai nấy đều hăng máu lấn người lên theo.

Hoàng Xương vung giáo đâm tới, sức mạnh như voi rừng.

[Kịch ... phập ... phốc]

Giáo sắt của hắn đâm thủng cả khiên lớn của tên quân triều đình trước mặt.

Dư thế chưa hết tiếp tục xuyên qua đâm thẳng vào cổ tên đối thủ xấu số.

[Ọc ... ọc ...] Tên quân triều đình kia ánh mắt vẫn là hung hãn, duy chỉ có miệng là ngáp ngáp mấy bận nhưng không nói thành lời, khó khăn lắm mới có thể phát ra mấy âm thanh vô nghĩa.

Hoàng Xương vừa rút mũi giáo ra khỏi cổ tên quân triều đình chỉ nghe đằng sau có tiếng hét lớn.

-A Xương cẩn thận!

Ngửa đầu lên, hắn chỉ thấy một luồng lành lạnh phá không đâm tới, Hoàng Xương chỉ kịp theo phản xạ tự nhiên nhấc khiên che ngực.

[Kịch ... kịch ...]

Hoàng Xương cảm thấy trước ngực như bị đá tảng đè tới, hóa ra là mũi sóc của kẻ địch đâm tới cũng thủng cả khiên của hắn, may mà đường sóc đoạt mạng bị hộ tâm kính chặn lại.

Một kích không m·ất m·ạng, Lê Bồ luyến tiếc thu sóc lại, nếu mũi sóc có thể tinh chuẩn hơn chút nữa đâm vào cổ thì tên loạn tặc trước mặt hồn đã về vong xuyên rồi.

Hắn cũng không ham chiến, một kích không thể lấy mạng đầu lĩnh phe đối phương liền lẩn khuất mất phía sau tường khiên.

Hắn không biết hậu doanh gặp biến cố gì, cũng không muốn biết.

Lê Bồ tin tưởng Lê Ê có đủ năng lực đảm bảo sau lưng gần ba ngàn quân công lũy không có nguy hiểm gì. Mấy chục năm theo LÊ Ê vào sinh ra tử, chút tín nhiệm này hắn vẫn là có.

Bây giờ nhiệm vụ của hắn là đốc xúc thủ hạ giữ vững đội hình.

Trong mắt hắn, quân giặc liều c·hết giãy dụa, tuy không đủ xoay chuyển tình thế nhưng quả thật khiến người của hắn có chút chật vật.

Lê Bồ khéo léo điều phối đội hình lui về phía sau vài bước nữa để giảm thiểu áp lực tuyến trước.

Kể cả như thế, quân công lũy thoáng chốc đã bị đẩy đến gần mấy đoạn tường sập.

Chẳng qua, kể cả khi bị đẩy lui như thế đội hình quân triều đình vẫn không chút nào hỗn loạn.

...

Trên mỏm đồi bên ngoài tường lũy, mười mấy tên tướng quân triều đình cũng nghe thấy tiếng pháo hiệu cầu viện ở hướng Việt Châu.

Ngay lúc này, bất kể già trẻ cùng quay mặt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương, tất cả mọi người đều đọc được cùng một hàm nghĩa.

“Con bà nó! Quân nhu!”

Chương 118: Như Nguyện