Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 120: Tướng Chủ

Chương 120: Tướng Chủ


Cao Tung đang cùng gần hai trăm người còn lại khổ chiến ở tiền doanh thì nghe thấy tiếng còi đồng rít lên ở phía sau.

Biết là tiếng còi gọi nhịp của Quách Lương, lão nhìn về hướng hậu doanh, trong bụng thầm than.

“Thằng này thế mà không bỏ chạy? Cũng coi là có chút bóng dáng của bác hắn Quách Luân! Nếu hôm nay còn sống rời khỏi đây nhất định phải kéo thằng này ăn nhậu một bữa!”

Bụng thì nghĩ như vậy, bên ngoài lão không chần chờ chút nào, đưa còi đồng lên thổi một tiếng [huýttt] thật dài đáp lại.

-Anh em, giữ vững đội hình, tịnh lui về phía sau hội họp với người của chúng ta ở hậu doanh.

Đám thổ binh sau khoảng thời gian đầu bị người Thái đè lên đánh có chút hoảng loạn mất phương hướng.

Tiếng còi đồng ra hiệu tập hợp nhanh chóng giúp chúng định hồn lại.

Kinh nghiệm chinh chiến mấy tháng nay mách bảo chúng, muốn sống phải gia nhập vào các đội hình lớn, trật tự rõ ràng.

Sau mấy hồi còi đồng ngay cả người mù kẻ điếc đều thấy hai tên kia sừng sững đứng đó.

Đám thổ binh mới gia nhập dưới sự điều khiển của đám ngũ trưởng cũng dần dần ổn định lại vị trí, phân chia lại đội ngũ, bắt đầu hữu hiệu đương cự với đội hình người Thái chậm rãi đẩy tới.

Quách Lương vung giáo đâm xuyên qua cả khiên mây g·iết c·hết một tên giặc Thái.

Ngoái đầu nhìn lại đã thấy thổ binh quy tụ liền ngày càng nhiều, nhiệt huyết tràn lên não, hắn vung giáo trong tay cao cao, gầm lên:

- Bọn phản tặc to gan, giữa thanh thiên bạch nhật lại dám đánh lén chúng ta, theo các ngươi hiện tại chúng ta phải đáp trả thế nào?

Đám thổ binh thấy đội trưởng nhà mình vũ dũng như thế như được bôi máu c·h·ó lên mặt, tên nào tên nấy hăng máu hét.

- G·i·ế·t! G·i·ế·t!

- Anh em quanh mỗ có kẻ nào s·ợ c·hết không?

- Không sợ! Không sợ!

- Hiện tại mỗ muốn cùng anh em xông pha g·iết địch, các anh em có dám theo mỗ hay không!

- Nguyện theo đội trưởng dẹp giặc!

...

Đối với Cầm Sinh thì lần đánh lén này mọi thứ đều rất thuận lợi.

Quân của hắn đông gần gấp ba lần đối phương, mượn rừng già yểm hộ mà tập kích bất ngờ, quân tiếp viện của địch thì hẳn là vẫn đang bận rộn ở lũy Hi Nậm.

Nói chung mọi lợi thế trên chiến trường đều nằm trong tay hắn.

Đúng như hắn dự kiến, quân của hắn rất nhanh đánh nát quá nửa tiền doanh, hiện tại hắn đã ép cho quân địch co cụm lại một chỗ khổ sở chống cự rồi.

Rõ ràng chỉ cần nỗ lực thêm một chút hẳn là có thể đại hoạch toàn thắng, chờ nghiền nát nhóm người đang vô vọng chống cự kia hắn có thể tung quân ra bắt đầu tàn sát.

Sau đó nhẹ nhõm phóng hỏa đốt hết quân nhu của địch ở đây rồi ôm đại công phủi đít về Mường Mụa.

Thế nhưng nửa đường nhảy ra một thằng Trình Giảo Kim phá rối.

Cầm Sinh nheo mắt nhìn đầu lĩnh của kẻ địch ở phía xa, chỉ dựa vào uy vọng một người vậy mà có thể khôi phục được sĩ khí của đám thổ binh đang r·ối l·oạn.

Thời đại v·ũ k·hí lạnh này, một đầu mục vũ dũng hơn người cầm đao lên trước có thể khích lệ tinh thần quân sỹ hơn bất cứ thứ thuốc kích thích nào.

"Xem ra hôm nay không thể tàn sát hết quân phòng thủ ở đây, nên nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ trước khi viện binh của bọn chúng đuổi đến ... Haiz!"

Nghĩ đến đây hắn phất tay nói với tên thân tín.

- Mày cắt lấy năm trăm người, chia làm bốn nhóm tích cực phóng hỏa, tao sẽ kiềm chế phần lớn bọn c·h·ó này ở đây.

- Được!

Mắt thấy tên thân tín đã dẫn người đi phóng hỏa, Cầm Sinh lãnh liệt nhếch mép cười, đoạn nhấc mã sóc dẫn theo gần ba mươi tên thân tín lần nữa nhập vào trận loạn chiến.

...

Ở phía bên kia.

- Được lắm!

Quách Lương hô hào mấy tiếng, thấy sĩ khí đã hưng liền nhấc lên mũi giáo của mình, chỉ về phía đội hình người Thái đang xâm thực từng phần tiền doanh ngay trước mắt, ra lệnh.

- Vậy thì đi! Mỗ mang anh em đi g·iết người!

- G·i·ế·t! G·i·ế·t!

Đám thổ binh tiêm nhiễm khí thế của Quách Lương tựa như thay đổi thành người khác.

Bừng bừng khí thế đều nhịp đẩy tới va vào đội hình của người Thái.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Cao Tung đứng giữa đội hình thổ binh ở tiền doanh cũng nhân đó hướng về đám thổ binh dưới tay mình hét lớn.

- Người của chúng ta đang đẩy đến! Tất cả giữ vững đội hình tịnh lui về hội quân với đội hình hậu doanh!

Trong mắt Cao Tung, đám quân Thái này chơi trò tường khiên không khác gì trông mèo vẽ hổ, so với quân triều đình chênh lệch quá xa.

Hiềm một nỗi người của lão hiện tại chỉ là đội ngũ cấp thời, méo mó, quân số lại thua thiệt quá nhiều. Nếu không lão tự tin chỉ cần hai đến ba khắc giờ là có thể g·iết cho đám quân Thái này tán loạn mà mở một đường ra.

“Nếu như có chuẩn bị từ trước, dù chỉ là một khắc thì đâu đến nỗi này. Ngược lại, đây chính là chiến công ngập trời tự đưa tới miệng. Haiz đáng tiếc!”

Lão thầm nghĩ đáng tiếc rồi ra lệnh chỉnh đốn xong đội hình quân Thái trước mặt đã lại phát động một làn sóng công kích mới.

Rất nhanh hai quân lại một lần nữa va vào nhau. Thổ binh của Cao Tung vung giáo từng đợt đâm tới, người Thái phía bên kia cũng núp sau tường khiên giáo mác đâm ra như rừng.

...

Cầm Sinh một bên chỉ huy q·uân đ·ội, một bên nhìn chằm chằm về phía tụ điểm của đám thổ binh hậu doanh, cố gắng tìm tòi thân ảnh của Quách Lương.

Chưa đến một khắc liền biến một đám tàn quân rệu rã thành kiêu binh hãn tốt, dũng mãnh không s·ợ c·hết.

Năng lực như thế không thể nào coi nhẹ, người như thế trên chiến trường hiển nhiên là cực kỳ đáng sợ.

Thế nhưng c·ái c·hết của loại người này cũng có thể dễ dàng dẫn đến quân tâm sụp đổ.

Cầm Sinh biết rõ điều đó, thế nên Quách Lương bị hắn liệt vào danh sách phải g·iết đầu tiên.

Cầm Sinh đích thân dẫn đầu một làn sóng t·ấn c·ông, đội hình quân Thái dưới sự chỉ huy của hắn đều nhịp tiếp cận khối đội hình của Quách Lương.

Đám thổ binh này tuy không được huấn luyện và trang bị tốt như quân triều đình nhưng mấy tháng nay kề vai sát cánh bên cạnh quân chính quy cũng học được chút da lông.

So với quân Thái trông mèo vẽ hổ chỉ được cái mã bên ngoài đúng là có chút ưu thế.

Dù ít quân hơn nhưng Quách Lương nhìn thấy quân Thái đội hình chuệch choạc, biết là thời cơ liền không chút nào do dự ra lệnh đẩy tới phản kích.

Cầm Sinh không ngờ tên cầm đầu phe địch liều lĩnh như thế, chỉ cảm thấy áp lực trước mặt đại tăng suýt nữa thì không kịp phản ứng.

Đội hình quân Thái thiếu điều b·ị đ·ánh nát từ phía trước.

May mà thằng này dư thừa võ đức, thấy thế núng liền dẫn mấy chục tên thân tín xông lên giữ ở tuyến trước nhất níu lại đội hình.

Quân Thái thấy tướng chủ dũng mãnh như vậy cũng lấy lại sĩ khí, một lần nữa thành lập tường khiên phía trước đối chọi với thổ binh của Quách Lương.

Cầm Sinh rướn người lên trước đâm một sóc thủng cả khiên mây của tên thổ binh đóng đinh hắn trên mặt đất.

Bất chợt từ bên cạnh cũng có một ngọn giáo đâm thủng ổ bụng một quân Thái ngay bên cạnh.

Cầm Sinh ngoái đầu lại nhìn, trong giờ khắc này, không ai bảo ai nhưng cả Cầm Sinh lẫn Quách Lương đều nhận ra nhau.

“Kẻ này phải c·hết!”

Cả hai không hẹn mà có chung một luồng suy nghĩ, đều nhanh như chớp dật rút sóc/ giáo ra khỏi n·ạn n·hân trước đó.

Cầm Sinh hoành sóc đập xuống, cánh tay như đùi người kia của hắn nổi lên từng mạch máu cho thấy đòn này không lưu chút lực nào.

[Cạch]

Quách Lương đưa giáo hơi nghiêng đón đỡ, chỉ cảm thấy cánh tay tê rần.

“Thằng ôn con này khí lực không phải hạng xoàng!”

Thấy không nên đấu lực với thằng này, Quách Lương khéo léo mượn thế đâm tới một giáo.

Cầm Sinh như đã tính trước, liền không vội không chậm đưa thuẫn sắt tròn nhỏ lên chặn lại.

Sau đó tay kia vung một cái ngọn giáo của Quách Lương đã bị bẻ gãy.

Cầm Sinh nhân cơ hội Quách Lương không có v·ũ k·hí đâm tới một nhát, Lương ngả hẳn người ngã ra đất mới né được.

- Con mẹ nó mém c·hết!

Lầm bầm mấy lời, Quách Lương không ham chiến nữa, nhận lấy một ngọn giáo khác từ tên thân binh nhoáng một cái lại lựa thế đâm xuyên cổ một quân Thái khác.

Cầm Sinh thấy thế cũng không cố dí tới, chiến trường không phải võ đài, cơ hội chạm mặt nhau chỉ có một hai đường như vậy, không làm gì được đối phương thì thôi.

Rướn người ra khỏi đội hình tám chín phần mười sẽ bị quân giặc loạn giáo đ·âm c·hết.

Nói đùa cái gì? Thách thức đối phương tránh hết ra để hắn bắt cặp đấu tay đôi với tướng lãnh bên kia ý hả?

Trò đó chỉ có trong tiểu thuyết của đám toan nho chưa bao giờ biết đến chiến trường mà thôi.

Cầm Sinh đang muốn xốc lại đội hình chuẩn bị giáp công lần nữa thì từ bên trái đã có một đội hình bộ binh độ hơn hai trăm người chậm trãi tịnh tiến tới.

-Hai ba, này! ... Hai ba, này!

Tên thân tín ghé vào bên tai Cầm Sinh nói.

- A Sinh, đội hình tường khiên của chúng vững chãi hơn, đã ép lui hai đội hình của chúng ta rồi.

Cầm Sinh chăm chú nhìn sang, chỉ thấy đám tàn quân lúc nãy bây giờ đã bắt đầu tổ hợp lại thành đội thành ngũ. Cứ mỗi nhịp còi lại lấn tới một bước.

Quân Thái tuy không bị thiệt hại quá nhiều nhưng cũng không đủ sức giữ vững đội hình nữa.

Đám thổ binh dưới tay Cao Tung mắt thấy đã sắp có thể hội họp với đồng đội thì như hít phải thuốc kích thích, càng ủi càng hăng.

Chỉ cần tái hợp được đội hình với hậu quân thì không còn phải lo bị kẻ địch dùng quân số áp đảo mài c·hết nữa.

Kể cả không đánh thắng được trận này hẳn là cũng có thể chậm rãi rút lui về phía chân đồi chờ tiếp viện.

Đối phương sĩ khí đang lên như thế, Cầm Sinh cũng không thể không ra lệnh cho đội hình của mình thoái lui khỏi đường tới của Cao Tung.

Quách Lương đâu phải kẻ ngu, thấy kẻ địch có dấu hiệu thoái lui, hắn liền đưa còi đồng lên miệng thổi liền ba hơi thật dài.

[Huýttt huýttt huýttt]

Trong số thổ binh không thiếu người nhiều kinh nghiệm trận mạc, vừa nghe tiếng còi đã hiểu đội trưởng muốn làm gì.

Kẻ địch đã bắt đầu thoái lui, những lúc như thế này đội hình của chúng là thiếu ổn định nhất, lấn tới mà g·iết là được.

- Tiến lên, kẻ địch đã bắt đầu bỏ chạy.

Đám thổ binh non kinh nghiệm chỉ thấy đồng đội bên cạnh bắt đầu bung sức ra đẩy, đang do dự thì nghe thấy tiếng gầm thét của Quách Lương liền không nghĩ nhiều nữa, chen vai nhau mà đến.

Cầm Sinh đột nhiên cảm thấy tuyến trước lại một lần nữa chịu áp lực nặng nề, vươn cổ hét lớn.

- Không được hoảng loạn ... Giữ vững đội hình chậm rãi mà lui!

Non một khắc giờ sau, Cầm Sinh khó khăn lắm đưa được mấy trăm người trong đội hình của mình thoát khỏi bị hợp vây.

Thiệt hại không tính là nhiều nhưng m·ưu đ·ồ chia nhỏ vây g·iết của hắn đã phá sản.

Giờ này hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn hai khối đội hình của đối phương tập trung lại chậm rãi lui về hậu doanh.

Phía sau hắn tên thân tín lúc nãy dẫn người đi đ·ốt p·há đã trở lại.

- A Sinh, toàn bộ nhà kho của chúng đã bị châm lửa rồi, chúng ta đánh tiếp hay rút lui?

Đáy mắt Cầm Sinh lóe lên một tia không cam lòng, gần ngàn quân triều đình lưu thủ ở đây đáng ra đã có thể bị hắn tàn sát bằng hết.

Ngưng thị một lúc, hắn nhìn về phía đội hình của kẻ địch bây giờ đã có tới gần năm trăm người đang chậm rãi thoái lui. Chốc lát sau, thở ra một hơi bất lực, xua tay nói.

- Đưa tử sĩ cùng thương binh đi trước, chúng ta đè ở đây thêm một khắc giờ rồi rút lui.

Tên thân tín cũng thở nhẹ một hơi, hắn rất sợ máu điên của thằng này lại nổi lên, quyết dẫn người lao vào sống mái thêm trận nữa.

-Được!

Tên thân tín như sợ chỉ một hơi nữa Cầm Sinh liền đổi ý, nhanh chóng chắp tay đi ngay.

Trong một khoảnh khắc, hắn đã muốn ra lệnh tiếp tục đánh vào hậu doanh, thậm chí t·ruy s·át đến sườn đồi, nhưng rồi lý trí vẫn chiến thắng dòng máu bạo ngược đã chảy rừng rực trong huyết quản.

Hắn đã dây dưa ở đây gần nửa canh giờ, nếu lại bị bám lấy không nhả thêm nửa canh giờ nữa thì quân tiếp viện của đối phương dù ù lì đến mấy cũng sẽ lục tục kéo đến.

Khi đó không cẩn thận còn phải bỏ thêm tính mạng vài trăm anh em mới mong toàn thân được.

Suy cho cùng, hắn đã hoàn thành mục đích của lần tập kích này, mất đi số lương thực khí giới ở đây, quỹ thời gian dành cho quân triều đình bình định mười sáu xứ Thái đã ít lại càng thêm ít.

So về thiệt hại, người của hắn trước sau mới mất hơn một trăm mà thôi, đối phương tính rẻ cũng đi hơn hai trăm mạng.

Cả mục tiêu chiến thuật lẫn chỉ tiêu sát lục đều đã hoàn thành tương đối, không đáng phải thế.

...

Bên phía lũy Hi Nậm, cuộc huyết chiến vẫn đang tiếp diễn.

Việc đầu tiên Lê Ê làm sau khi nghe thấy tiếng pháo hiệu cầu viện từ phía Việt Châu không phải là cắt quân tiếp viện mà là sai Lê Thọ Vực đích thân dẫn thêm bốn trăm quân dự bị lên tăng viện cho Lê Bồ.

Đám bộ binh trọng giáp của Lê Bồ là tài sản quý giá, không thể vì một tiếng pháo hiệu mà tổn thất ngoài định mức được.

Lê Thọ Vực đem quân lên sát tường lũy rồi lão mới sai Lê Quy dẫn theo một ngàn hai trăm thổ binh đi trước.

Đám thổ binh này là con của miền rừng núi, vượt suối băng rừng như đi trên đất bằng.

Hơn nữa đám này từ sáng đến giờ không tham chiến, chủ công là quân Ưng Dương cùng quân Thiết Đột nên sức lực đám thổ binh vẫn còn dư dả, có thể nhanh chóng tiến xuống Việt Châu tiếp viện.

Đoạn lão lại sai Lê Lỗi dẫn theo hai đội (800 quân) Thiết Đột nữa đi xa xa phía sau áp trận, nếu Lê Quy có bị phục kích giữa đường thì Lê Lỗi sẽ ngay lập tức tiếp ứng.

Bên trong tường lũy.

Lê Bồ tay trái khiên lớn, tay phải giáo dài chỉ về phía trước gầm thét.

- Các anh em, theo mỗ, g·iết

Đám bộ binh trọng giáp phía sau thấy tướng chủ dẫn đầu lên trước cũng hô [g·iết] rung trời đồng loạt rút đao vung giáo hướng đội hình của quân Thái mà hăng máu đẩy tới.

Lê Bồ lần nữa đích thân lên phía trước nhất cùng đám bộ binh trọng giáp, hắn vung cánh tay lực lưỡng của mình ra đâm một giáo về phía một tên quân Thái.

Đường giáo cực kỳ xảo diệu lách qua tường khiên vừa khéo đâm xuyên cổ đối thủ.

[Ọc ... ọc ] Tên người Thái dường như muốn nói gì đó, Lê Bồ muốn đọc tiếng môi nhưng lại cười khổ nhớ ra mình không biết tiếng Thái.

Nhìn thấy ý sợ hãi trong mắt người Thái vừa bị mình hạ sát, Lê Bồ khẽ đến gần như không thể nghe lẩm bẩm.

- Trọng giáp xung phong, chúng sinh bình đẳng!

Một tên kiêu binh Thiết Đột đưa khiên lên đỡ được một mũi giáo không biết của tên nào đâm tới. Hạ khiên xuống tụ lực chém một phát thật mạnh về phía vai người Thái trước mặt.

Thời cơ chớp lấy cực kỳ tinh chuẩn, chỉ một đao đã chém rách cả giáp mây bổ ra một đường từ vai xuống đến ổ bụng, máu tươi bắn ra tung tóe khắp chung quanh.

Quân Thái phiên thứ hai đánh mãi không thấy quân Thiết Đột có vẻ nao núng gì thì chùng hẳn xuống.

“Con mẹ nó, kiểu đánh của đám quái vật này đâu có giống trước sau b·ị đ·ánh kẹp, rõ ràng là dồn hết sức ủi về phía trước đấy chứ!”

Bây giờ chúng lại quay về cảnh bị quân Thiết Đột đẩy tới đè lên đánh không khác gì phiên thứ nhất.

Đứng trước tình thế như thế này, đám người Thái có anh dũng hơn nữa đánh đến nước này cũng không thể không bắt đầu sinh thoái ý.

Đứng ở trên mỏm đồi phía trên bản Hi Nậm, Cầm Sương vẫn không chút nào bị suy chuyển, nhắm mắt lại lắng nghe tiếng chém g·iết ở bên dưới.

Dù từ đây xuống đến hành dinh của quân triều đình cách nhau đến hơn năm dặm nhưng thị lực của hắn đủ tốt để thấy đối phương đã cắt người quay về Mường Vẹt tiếp viện cho quân phòng thủ ở đó.

Chiến cuộc ở đây cơ bản đã hoàn thành mục tiêu.

- A Thịnh.

- Có!

- Mày thổi tù và đi, chúng ta có thể từ bỏ cứ điểm này được rồi.

Cầm Thịnh gật đầu, lấy chiếc tù và đeo trên lưng lên thổi.

[Uuu ... uuu ... uuu]

Tiếng tù và thê lương trong tai Hoàng Xương lúc này không khác gì thiên âm. Quân Mường Vạt của hắn - cũng chính là phiên thứ hai đã sắp không chịu nổi, nghe được mệnh lệnh rút quân hắn không khỏi thở phào một hơi.

Cuối cùng cũng đã có thể rút lui, hắn sợ bị đám quái thai kia đè lên đánh một hồi nữa quân Mường Vạt của hắn sẽ có người không chịu nổi mà đương trường đào ngũ.

Lắc nhẹ đầu, Hoàng Xương gầm lớn.

-Các anh em, chậm rãi rút quân ... tường thuẫn giữ vững đội hình ... cung nỏ bắn chặn đường yểm trợ không được hoảng loạn!

Chương 120: Tướng Chủ