Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 121: Chuyện Phiếm

Chương 121: Chuyện Phiếm


Thành Đông Kinh những ngày này nắng nhạt gió nhẹ, là thời tiết hợp lòng người, hoặc ít nhất Trịnh Khả cho là như thế.

Lần đầu tiên trong đời lão cảm thấy đấu tranh chính trị là một chuyện nhẹ nhõm lâm ly sảng khoái đến vậy.

Mượn một góc nhìn khác mà nói, lão tỏ ra thỏa mái đến thế là vì lần này lão là người thắng.

Chứ cũng là đấu tranh chính trị mà thua theo kiểu hữu tâm vô lực như tháng trước ở Tây Kinh thì tâm tình của lão tốt lên nổi mới là lạ.

Ngồi trong nhã gian của trà lâu, lão cảm thấy vị đắng của trà hôm nay dường như cũng tinh tế hơn, còn vị ngọt thì dư âm không dứt.

Lê văn Linh ngồi bên cạnh lão nhắm mắt tụng kinh, tay lần tràng hạt, tỏ vẻ ta đây là cao tăng đắc đạo, kệ chúng bây muốn làm gì thì làm.

Ngồi đối diện lão là Trình Thanh, lão già này cũng là tự đắc thỏa thích thưởng trà.

Duy chỉ có Hà Lật vẻ mặt cười bồi nhưng người có mắt liền thấy hắn là khổ mà không dám nói.

Vốn là đám thế tộc Thiên Trường bọn hắn nhà ít thì một vài nghìn nhiều thì dăm ba nghìn mẫu ruộng, tá điền trong nhà nhà nào cũng mấy trăm đến cả nghìn người.

Vấn đề là từ hai đến bốn phần mười số này bị thế tộc giấu đi.

Thực ra đây cũng chả phải vấn đề mới mẻ gì, từ thời Tĩnh Hải quân đến giờ đã thế, càng không phải vấn đề riêng có của Đại Việt, từ Đại Minh, Đại Hòa, Triều tiên đều thế cả.

Cái khác là tùy từng không gian, thời gian mà con số chênh lệch ít hay nhiều thôi.

Đỉnh điểm như thời Minh thuộc, Giao Chỉ Bố chính Sứ ty gần như không thể nắm rõ được nhân khẩu, điền sản của bất cứ địa phương nào.

Dẫn đến trò hề là một đơn vị hành chính giàu màu sắc quân sự như Giao Chỉ Bố chính Sứ ty phải chiếu vào hồ sơ sách vở từ thời Đại Ngu mà truy thu tô thuế, trưng tập dân đinh.

Sự thực bi hài này chính là lý do hai mươi năm Minh thuộc nhà Minh ra tay đàn áp cực kỳ mạnh bạo đối với thế tộc Kinh Lộ.

Tranh đấu giữa Giao Chỉ Bố chính Sứ ty với thế tộc nghiêm trọng đến mức sau khi Thái Tổ Lê Lợi đuổi được quân Minh về nước, thế tộc đã gần như không còn năng lực phản chế uy quyền của triều đình nữa.

Nhờ đó Lê Lợi mới có cơ hội dẹp bỏ hệ thống nửa trung ương tập quyền mà người Việt sử dụng hơn bốn trăm năm qua để thay thế bằng một mô hình trung ương tập quyền triệt để hơn.

Quay lại vấn đề của bọn Hà Lật, chỉ độ mươi ngày nay dăm sáu nhà bọn hắn tất tả ngược xuôi thống kê điền sản, tá điền tích góp mười mấy năm nay.

Tuy Trịnh Khả không kỳ vọng cũng không tin đây đã là tất cả những gì chúng có, nhưng gì thì gì, đây cũng là một thành quả tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.

Mấy lão già c·hết tiệt của quốc sử viện dù muốn hay không cũng sẽ phải điền thành quả mà hắn là người góp công lớn này vào chính sử.

Hà Lật quả thực là có khổ khó nói, đứng trước nguy cơ bị cả thiên hạ phỉ nhổ, đám tộc lão ở nhà miễn cưỡng chấp nhận giao ra sổ sách điền sản dân đinh.

Thế nhưng đối với chuyện ra người ra tiền đào kênh đắp đường thì nhất quyết không nhả. Không chỉ nhà hắn, bốn năm nhà khác đồng khí liên chi với nhau cũng là như vậy.

Vì lẽ đó, giai đoạn thứ hai trong kế hoạch của Trình Thanh không cách nào thực hiện.

Mấy ngày nay một mực nơm nớp lo sợ Trịnh Khả sẽ đại triển thế công trước khi hắn kịp hoàn thành tất cả chuẩn bị.

Trình Thanh tuy vì đại cuộc mà mở lời giúp hắn xin xỏ với Trịnh Khả nhưng đó không có nghĩa là Trình Thanh sẽ đập nồi chìm thuyền sát cánh bên hắn tới cùng.

Chuyện hắn muốn tự lập môn hộ không phải chuyện đùa, Trình Thanh chưa đãng trí đến mức quên chuyện đó nhanh đến thế.

Bây giờ lỡ không may tên võ biền ít học này hết kiên nhẫn chơi c·hết hắn thì bọn Trình Thanh cũng chỉ đứng ngoài nhìn.

Thành ra cơ hội ba mặt, à nhầm, bốn mặt mới đúng … bốn mặt một lời nói chuyện với Trịnh Khả hôm nay hắn quả thực là cực kỳ trân quý.

Khó xử là bây giờ Trịnh Khả đến đây trước sau không nói câu nào, dường như trong mắt Trịnh Khả, so với hắn, chén trà trước mặt hắn lại càng có chuyện để nói.

Hà Lật trước hết không chịu được áp lực, hướng Trịnh Khả cùng Lê văn Linh chắp tay vái nói.

- Hai vị đại nhân có thể nể mặt tiểu nhân mà phó ước, quả thực là ...

Trịnh Khả đưa tay lên ngăn Hà Lật thao thao bất tuyệt, ở vị thế người thắng hỏi.

- Không cần nói những lời vô ích này, ta chỉ hỏi một lần, mong ngài trả lời cho kỹ. Ngài, cũng như những người mà ngài đại diện cho có đồng ý và sẵn sàng hỗ trợ công cuộc vét kênh, đắp đường, quân dịch cũng như đảm bảo thông thương trong nước hay không?

Hà Lật lúc này trong ruột chua chua, khó khăn nói.

- Không giấu gì Bình chương đại nhân, những sự ngăn cách bất tiện này, chúng ta đã sớm muốn dọn dẹp khơi thông. Nay triều đình muốn làm những việc này, đây là công đức vạn thế vậy, chúng ta sao lại không ủng hộ cơ chứ…

Trịnh Khả day day thái dương nhìn Lê văn Linh đang lần tràng hạt bên cạnh, vẻ mặt ê răng nói.

- Người đọc sách các ngài lúc nào cũng thích tô vẽ hoa lá cành thế này à?

Lê văn Linh lúc này mới thôi giả bộ làm cao tăng, hướng Hà Lật cười nói.

- Hà đại nhân, Trịnh đại nhân là võ nhân, ngài nên đi vào điểm chính. Nghĩa là ngài có dứt khoát ủng hộ, hỗ trợ không? Nếu có thì ngài sẵn sàng hỗ trợ đến mức nào. Thiết nghĩ, những lời khác cũng không cần nói.

Hà Lật có chút đỏ mặt.

- Lật chỉ là sợ hãi các vị đại nhân tính sổ!

Trịnh Khả nghiêng đầu.

- Tính sổ? Nếu là vụ ban đầu ngài không hợp tác thì thôi, Khả chưa đến mức nhỏ mọn như vậy.

Hà Lật cúi đầu một lúc, cuối cùng cắn răng nhả ra ba chữ.

-Vụ Hưng Hóa.

Trình Thanh suýt nữa phun trà ra bàn.

[Sụ … sụ … sụ …]

Ho sù sụ, lão trợn trắng mắt nhìn Hà Lật.

Lão không hiểu thằng này đột nhiên nhắc đến vụ Hưng Hóa là có ý gì?

Chẳng lẽ định kéo lão xuống nước c·hết chung?

Cái này không hợp lý chút nào, lão làm việc cực kỳ gọn gàng, Thái Hậu có muốn nhắm vào lão cũng không có chuôi mà cầm.

Còn cầm lưỡi đao chém lão ý hả.

“Xì!”

Trình Thanh cười nhạt, thiên hạ này không phải là thiên hạ của Thái Hậu.

Tất cả mọi người đều có phần chia trong cái công ty cổ phần này.

Không nắm được đằng chuôi mà chơi trò “chỉ ai người đó c·hết” thì không có cái kết nào khác ngoài chúng bạn xa lánh.

Kết quả của chúng bạn xa lánh à? Cứ nhìn gương Lê Nguyên Long.

Vì chúng bạn xa lánh nên có quá nhiều người có thể công khai hay ngấm ngầm không nể mặt Hoàng Đế, thậm chí không coi Hoàng Đế là thiên tử.

Hoàng Đế không có cái hào quang đó là một đối tượng quá dễ tổn thương.

Đơn giản vì cả thiên hạ đều có động cơ để đưa Hoàng Đế đi gặp Thái Tổ.

Mà một khi cả thiên hạ đều muốn, lại đều có động cơ làm điều đó thì pháp không trách chúng, cho tiền cũng không ai dám điều tra vụ này.

Năm ngoái Lê Khôi mà cố chấp điều tra tới cùng chính là phạm vào chúng nộ, cuối cùng đành phải thôi.

Chung quy chỉ có Nguyễn Trãi vì dây vào Nguyễn thị Lộ nên bị cả thiên hạ ngầm đồng ý thành con dê tế thần, tru di tam tộc.

Thế mới nói, cố sống cố c·hết nắm lưỡi dao c·hém n·gười thì không những đứt tay mà có ngày còn bị uốn ván mà c·hết.

Trình Thanh suy nghĩ thông suốt rồi lại đủng đỉnh nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, ra vẻ không liên quan gì đến mình.

Trịnh Khả cũng hơi bất ngờ, nhưng cũng rất nhanh cười xòa nói.

- Hà đại nhân nói lời ấy lý gì vậy, ngài thì liên quan gì đến bọn phản loạn ở Hưng Hóa. Chẳng lẽ chính bản thân ngài cũng tin những lời đồn trôi nổi khắp thành Đông Kinh, cái gì mà “Hà Lật sai người móc nối với Xa văn Uông, qua đó xúi d·ụ·c Xa văn Thành mở đường cho Cầm Sương vào Mộc Châu” các thứ!

Giọng Trịnh Khả càng nói càng chậm, càng chậm càng lạnh.

Mắt lão lãnh liệt nhìn thẳng vào mắt Hà Lật, không chút nào không nắm chắc, tựa như không phải lão đang nhắc đến một tin đồn mà là sự thực hiển nhiên vậy.

Vừa nghe lời đầu cả Hà Lật lẫn Trình Thanh đều vững bụng, hẳn là Trịnh Khả sẽ nhẹ nhàng bỏ qua, chẳng qua, càng nghe càng lạnh thấu cả tim gan.

Tay cầm chén trà của Trình Thanh hơi run một nhịp rồi lại trở về bình thường.

Trong bụng thì có cả ngàn con chiến mã đang chạy loạn.

“Con mẹ nó, thì ra bọn hắn đã điều tra đến tận đấy, may thật, may mà có Lê Ê ra tay chùi đít. Xem ra lần sau Lê Ê về Kinh phải đích thân đem quà đến nhà cảm ơn hắn lần nữa!”

Chương 121: Chuyện Phiếm