Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 122: Sẩy Chân

Chương 122: Sẩy Chân


Trình Thanh nghe lời ấy đứng dậy chắp tay hướng Trịnh Khả vái nói.

-Thành ý của Bình chương đại nhân, Thanh đã thấy vậy!

Trịnh Khả không thích khoe khoang hay dọa nạt, phép cầm quân của lão trước nay đều là phân tích thực kỹ ưu nhược của ta và địch, lại chuẩn bị kỹ càng, tính toán thiệt hơn rồi mới tung quân ra đánh một đòn chí mạng.

Năm đó bất kể là đánh bại quân Đông Quan ở Ninh Kiều hay chặn đánh quân tiếp viện của Vương An Lão ở cầu Xa Lộc đều là như thế.

Tương tự, lần này lão nói những lời này không phải để dọa dẫm gì bọn Hà Lật, Trình Thanh mà để thể hiện cho bọn hắn biết lão không có ý định cắn c·hết chuyện này không thả nữa.

Đây là thành ý lớn nhất vậy.

Trịnh Khả ngồi dựa lưng vào ghế dựa, thỏa mái cười nói.

- Không có chi, chuyện nhỏ mà thôi, giữ lại những thứ này chỉ tổ khiến đôi bên không được hết lòng với nhau.

Lê văn Linh lúc này cũng cười nói.

- Thế nào, Hà đại nhân? Thành ý chúng ta đem đến đã đủ rồi chứ! Ý ngài thế nào nên nói rõ ra để chúng ta biết đường làm việc.

Trình Thanh lúc này cũng nói vun vào.

- Hà đại nhân, tuy nói bỏ tiền bỏ người ra đắp đường vét kênh chính là ra vốn gốc. Thế nhưng ít nhất gia tộc ngài còn có thể tiếp tục kéo dài với tư cách là thế tộc. Nói gì thì nói, ngày sau nếu có người thi cử đỗ đạt vẫn dễ dàng hơn nhiều so với đám hàn sinh ngoài kia, không biết ngài còn do dự điều gì?

Hà Lật ngồi thẳng lưng dậy, chán ngán nói.

-Các ngài cũng biết đấy, chúng ta tiếng là cá nhân nhưng thực ra là nhất tộc chi chủ. Phía sau chúng ta còn cả đại gia tộc, những chuyện như thế này ta chỉ có thể nói ta rất muốn quyết đoán, thế nhưng đám tộc lão có đồng lòng với ta hay không … haiz, vô cùng khó nói.

Trịnh Khả gật đầu ra vẻ thông cảm, ở đây có ai không phải đương gia cơ chứ.

Ngồi ở vị trí đó, thụ hưởng quyền lực, quyền lợi của cả gia tộc, bây giờ lại muốn hy sinh quyền lợi của gia tộc, nói nghe thì dễ.

Kể cả sự hy sinh này là sớm muộn để tránh hậu quả lớn hơn cũng là như thế.

Thở dài một tiếng, Trịnh Khả ấm giọng nói.

-Chúng ta ở đây nói chuyện với nhau thì ngài hẳn là cũng hiểu tình thế diễn tiến đến mức nào rồi. Thế này đi, ngài hẳn là cũng biết, đến giữa tháng mười một sẽ bắt đầu đắp đường, ta sẽ bẩm lên Thái Hậu xin thời gian cho ngài từ giờ đến giữa tháng mười. Tức là một tháng trước ngày khởi công, ngài phải cho ta câu trả lời chắc chắn.

Hà Lật vốn cho là Trịnh Khả sẽ cứng rắn ép hắn đi vào khuôn khổ, giờ nghe lời ấy vội vàng rướn người đến khẩn thiết hỏi.

- Đại nhân nói lời ấy là thật chăng?

Trịnh Khả cũng không trả lời thẳng, bâng quơ nói.

- Từ giờ đến rằm tháng mười còn hơn hai mươi ngày, hi vọng ngài có thể giãi bảy hơn thiệt cho chư vị bô lão quý tộc.

Hà Lật đứng dậy hướng Trịnh Khả vái nói.

Bình Chương sự đại nhân yên tâm, thời gian như thế là đủ rồi.


Trình Thanh cùng Hà Lật rời đi rồi mới có một lão giả thân mặc viên lĩnh, ngoài khoác đối khâm đủng đỉnh từ gian sau đi ra.

Trịnh Khả thấy lão giả ra tới, đích thân đứng dậy hầu trà, đâu vào đó mới hơi nghi hoặc hỏi.

-Trung thừa đại nhân, vì sao chúng ta không tiện tay bóp c·hết luôn bọn Hà Lật? Mỗ nhìn thằng này cũng không giống nhân vật có tài cán gì lắm.

Lão giả này thế mà lại là Ngự sử Trung thừa Bùi Cầm Hổ.

Nếu như Trình Thanh còn ở nơi này hẳn là sẽ ngay lập tức nhận ra, thì ra bậc trí giả liên hợp với Trịnh Khả hành cho mình d·ụ·c tiên d·ụ·c tử chính là lão đầu này.

Bùi Cầm Hổ một bên chậm rãi têm một tâm trầu bỏ vào miệng, nhai tương đối nhuần rồi mới nhổ nước trầu vào bô, khoan thai nói.

-Dưới gầm trời này người không có năng lực gì nổi trội chiếm đến chín phần mười. Nếu triều đình chỉ chăm chăm chọn những người có năng lực vượt trội mới dùng thì hơn năm ngàn cái mũ ô sa trong triều ngoài biên quá hai phần ba phải cất trong kho rồi. Huống hồ, thằng này (Hà Lật) cũng coi là biết chút chữ nghĩa, lại thẹo phép làm việc ở địa phương, người như thế đã hơn bảy tám phần mười thiên hạ rồi. Không có tài năng là xét tương đối thôi, để hắn ngồi chức Chuyển vận sứ một huyện vẫn là dư sức.

Trịnh Khả trầm ngâm không nói, Lê văn Linh lại cười nói vun theo.

- Trung thừa đại nhân nói phải lắm, nhớ năm đó Thái Tổ có thể thành được đại sự là nhờ vào đâu? Có người nói là nhờ vua gặp buổi loạn lạc mà ý chí vững bền, hoặc lại nói vua đánh dẹp bằng nhân, chinh phục bằng nghĩa mà được thiên hạ. Những lời đó tuy rằng đúng lý nhưng chưa đi vào bản chất. Từ buổi đầu dấy nghĩa đến ngày đại công cáo thành, cái đức tính sáng chói nhất của Thái Tổ ta chỉ có một chữ “dung”. Bọn Phạm văn Xảo, Trần Nguyên Hãn, Cầm Bành v.v. tên nào không có ý riêng? Bọn Lê Dao, Lê Hài, Lê Chương v.v. có tên nào tài năng xuất chúng gì? Thế nhưng Thái Tổ đều khoan dung được hết, nhờ thế mà dưới tay vua không lúc nào thiếu người có thể dùng. Ấy là đạo dùng người vậy.

Bùi Cầm Hổ gật đầu cho là phải, nghiền ngẫm nói.

-Phép dùng người, đại để không nên khắt khe quá, giả như Hậu Trần Giản Định đế tả hữu chỉ có bọn Trần Triệu Cơ, Đặng Tất, Nguyễn Cảnh Chân v.v. mười mấy người còn không biết dùng. E sợ bọn chúng tiếm quyền nhưng lại cho g·iết bọn tông thất là Trần Thúc Giao cùng Trần Nhật Chiêu v.v. hơn sáu trăm người. Giao và Chiêu tuy là hàng giặc ra làm quan, định là có tội nhưng không đến mức phải thế. Vả lại, g·iết đi thì lấy gì kiềm chế bọn Đặng Tất, Nguyễn Cảnh Chân? Khí độ nhỏ hẹp như thế thua về tay giặc Ngô là phải đạo lắm.

Trịnh Khả tự suy luận không ra, nhưng nghe vẫn là hiểu, phất tay nói.

- May mà có Trung thừa đại nhân vạch đường chỉ lối cho, nếu không Khả đã phạm vào sai lầm lớn rồi.

Bùi Cầm Hổ sao lại nghe không ra, Trịnh Khả tự nhận “hắn phạm sai lầm lớn” ý là “tập đoàn hoàng tộc phạm sai lầm lớn”.

Ánh mắt hơi tối, lại nhổ một miếng nước trầu vào bô, đoạn cười khổ..

- Haiz … suy cho cùng cũng là vì Tiên Đế kế nghiệp lúc còn nhỏ, phép quyền mưu ít người dạy dỗ, nếu như là Quốc Vương …

Lê văn Linh gắt giọng.

- Trung thừa đại nhân! Tai vách mạch rừng, những lời này nói ít đi một chút thì hơn.

Bùi Cầm Hổ hít vào một hơi, đầu hơi ngẩng nhìn lên nóc nhà.

Quốc Vương Tư Tề thân trải trăm trận, lại là người thân cận học được phép quyền mưu của Thái Tổ.

Trong buổi khởi nghĩa phong làm Tư Đồ, khởi nghĩa thành công phong làm Hữu Tướng quốc, địa vị chỉ dưới Thái Tổ cùng Trần Nguyên Hãn mà thôi.

Đến năm thuận thiên thứ hai lại phong làm Quốc Vương, giúp vua trông coi việc nước.

Lúc này Lê Tư Tề đã cách ngôi cửu ngũ chỉ nửa bước chân, mà Lê Nguyên Long vẫn chỉ là một Quận Công, so với Lê Tư Tề không khác gì đom đóm với hạo nguyệt.

Tiếc là năm đó bị tư duy quán tính thôi động mà không đoán biết được ý chí của Thái Tổ.

Cứ ỷ y cho rằng đại nghiệp đã thành rồi Thái Tổ vẫn sẽ dùng phép tiết độ sứ hoặc những biến thể của nó mà Đại Việt đã duy trì bốn trăm năm qua.

Vì thế mà qua lại có chút gần với những người thuộc phe thủ cựu như Trần Nguyên Hãn, Phạm văn Xảo.

Không nghĩ tới Thái Tổ lại tinh ý nhận thấy thế tộc ở các địa phương qua hai mươi năm tranh đấu với Giao Chỉ Bố chính Sứ ty đã suy yếu chí cực.

Cơ hội ngàn năm có một tiến hành trung ương tập quyền ở một mức độ chưa từng có đã bày ra trước mắt.

Bậc đại trí như Thái Tổ đời nào có thể bỏ qua!

Thế là bọn Hãn, Xảo vạn kiếp bất phục, còn Quốc Vương thì bị buộc phải xuống đài, nhường ngôi Hoàng Đế cho đứa trẻ mười một tuổi.

Lê Nguyên Long quyền mưu thượng thừa mà khoan dung không đủ, Lê Bang Cơ ba tuổi nối ngôi âu cũng là theo đó mà đến.

Nghĩ đến đây, Bùi Cầm Hổ thở dài một hơi, ngậm miệng cũng không nói gì nữa.

Lê văn Linh vỗ nhẹ vai lão, đưa chủ đề trở lại với bọn Hà Lật.

-Lại nói, trải qua chuyện lần này, trong mắt thế tộc ba đạo khác bọn Hà thị cùng bốn năm nhà đồng khí liên chi với Hà thị đã trở thành phản đồ. Ngay cả thế tộc Nam Đạo tuy biết rõ nội tình nhưng giữa chúng với bọn Hà thị đã có vết nứt, không có chuyện đồng lòng với nhau nữa. Loại người này dùng an tâm hơn nhiều, ngài cứ tự tiện sai sử, không phải lo chi hết.

Trịnh Khả cũng cực kỳ phối hợp với Lê văn Linh xua tan bầu không khí nặng nề, cười sang sảng chắp tay vái nói.

-Đa tạ hai vị dạy ta! Khả nhất định sẽ không phụ kỳ vọng!

Chương 122: Sẩy Chân