Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 123: Mộ Anh Hùng

Chương 123: Mộ Anh Hùng


Lê Ý mặc giao lĩnh kiểu nửa vời, hở ngực lộ nhũ, nó năm nay mới mười lăm tuổi nhưng nhờ rèn luyện khắc khổ từ nhỏ nên phát d·ụ·c cực kỳ tốt.

Ngực nở eo vững, vai rộng hông dày, nhìn qua đại đa số mọi người hẳn là sẽ cho rằng chí it nó cũng phải mười bảy, mười tám tuổi trở lên.

Một tay ôm mỹ nhân bên cạnh dán sát vào người, bàn tay thì không thành thật vòng qua cổ buông xuống nắm lấy một ngọn cao phong mà mơn trớn.

Người xưa nói mỹ nhân là mộ anh hùng, Lê Ý cũng cho là như vậy, vì lẽ đó từ trước đến nay nó luôn cực kỳ cẩn thận mỗi khi có người muốn nhét đàn bà đến bên cạnh nó.

Cái gì? Lê Ý lo sợ nối gót thằng quý tử nhà Lê Ê mới tí tuổi đầu đã bất lực nên mới sợ đàn bà như xà hạt á?

Tầm bậy! Tuyệt đối là vu cáo!

Tiểu Hầu gia nhà chúng ta hùng phong vạn trượng, đêm nay ba trăm hiệp thì đêm mai tuyệt đối cũng là ba trăm hiệp không chút nào suy chuyển.

Chẳng qua là nó đương buổi gầy dựng sự nghiệp, chưa muốn sa ngã vào ôn nhu hương quá sớm mà thôi.

Bọn mi phải tin vào nhân phẩm của nhân vật chính, hà hà ...

Lê Ý đã nghiêm cẩn giữ mình như vậy, hiềm một nỗi món hàng Đại Nội Giáo Hoằng ném vào phòng nó quá mê người.

Nàng này thân cao quá bốn thước mốt ( 164cm) dáng người tuy không đến mức mười điểm nhưng trước lồi sau vểnh chí it cũng được tám điểm.

Làn da láng mịn này là đặc thù của đàn bà xứ ôn đới, phụ nữ xứ nhiệt đới như Đại Việt thì lỗ chân lông phải to để bài tiết dịch nhờn cùng mồ hôi nên không thể quá láng mịn như này được, sờ vuốt từ qua tới giờ Lê Ý vẫn là yêu thích không nỡ buông tay .

Khuôn mặt trứng ngỗng, mũi cao thẳng, môi hồng răng trắng, đặc biệt nhất là đôi mắt đào hoa long lanh mơ màng như muốn hớp tâm phách người ta.

Con mẹ nó ... đôi mắt đào hoa này Lê Ý có chút ngần ngại, không hiểu sao cứ nhìn thấy là lại bất giác nghĩ đến thằng cha Thượng Sam Phòng Triều, hắn cũng có một đôi mắt mê người như vậy.

Nếu chỉ đơn giản là nhan sắc thì Tiểu hầu gia nhà chúng ta cũng không đến mức từ bỏ lời thề dễ thế.

Nó là ai cơ chứ? Đại Việt đỉnh cấp nhị đại hoàn khố, muốn loại nữ nhân nào mà không được!

Kể cả Nguyệt Nương của Tầm Thanh Lâu, chỉ cần nó muốn là ả phải ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ tự thân bò lên giường Lê Ý đợi sủng hạnh.

Lý do gì đến mức nó trao thân đồng tử vào tay nàng này dễ thế à?

Ai bảo ả đàn bà này không chỉ xinh đẹp mà còn là nghệ tử cơ chứ!

Đối với Lê Ý, bất kể là cầm kỳ thư họa tứ nghệ tinh thông, hay trà nước quà bánh không gì không biết đều có sức hấp dẫn chí mạng.

Người có tiền có quyền như Lê Ý mưu cầu là cái gì?

Không phải là giá trị chân thực mà là giá trị biểu tượng.

Giả như mấy năm trước lão già vô sỉ Đại Nội Trì Thế không dẫn Lê Ý đi chơi gái thì thôi, đã chơi thì phải là cấp bậc hoa khôi.

Lần đó lão già bốn mươi tuổi đó chiếm được lần đầu của một nàng hoa khôi, suốt ngày lên mặt với Lê Ý cái gì mà “dư vị bất tận” cái gì mà “hùng phong bừng bừng không ngã”.

Đèo mẹ! Lại lạc đề rồi, quay lại chuyện của Lê Ý, giá trị biểu tượng của ả đàn bà này cao không?

Hà hà ... Lê Ý có thể tự tin khẳng định là so với nàng hoa khôi lão già Đại Nội Trì Thế bóc tem năm đó, ả đàn bà này cao hơn không chỉ một đẳng cấp.

Đơn cử như thi thư lễ lạt, tuy không nói là thâm sâu đến mức nào nhưng cũng tạm đủ để cùng Lê Ý hàn huyên có đến có về, cái này để văn nhân rởm như Tiểu hầu gia nhà chúng ta chịu đựng kiểu gì cơ chứ.

Nhoằng một cái đã là đêm khuya mà đêm khuya thì chuyện gì đến cũng phải đến.

Thành ra tiểu Hầu gia nhà chúng ta quên béng mất lời thề chưa qua tuổi mười sáu không đụng vào đàn bà năm nào.

Cười d·â·m tiện, Lê Ý lần nữa đánh giá ả đàn bà c·ướp đi lần đầu của mình.

Không thể không thừa nhận nữ nhân này mới có mười chín mà vốn liếng bất kể ở trên hay dưới đã không coi là tệ.

Vốn liếng như thế lại được huấn luyện kỹ càng chuyện giường chiếu thì thứ gì chịu nổi!

Trong một khoảnh khắc, Lê Ý không khỏi nảy ra ý tưởng bê nguyên một lò đào tạo nghệ tử về thành Nghi Sơn mở mối làm ăn.

Đừng vội chê Tiểu Hầu gia nhà chúng ta tham tài, kỹ năng của ả đàn bà này đúng là xuất sắc.

Nghĩ đến vòng eo của ả đêm qua khiến mình d·ụ·c tiên d·ụ·c tử như thế nào, Lê Ý thầm hạ quyết tâm lần này nhất định phải c·ướp ả từ kho hàng của Đại Nội Giáo Hoằng.

Những mặt hàng như thế này hắn nuôi cả đám trong biệt phủ ngay bên cạnh lâu đài Sơn Khẩu không phải để dành làm quà ngoại giao à?

Mà cũng không đúng, lại lẫn lộn đầu đuôi rồi. Trung thực mà nói Lê Ý là bị buộc phải thu nhận nàng này vào hậu trạch mới đúng.

Cớ sự từ vụ năm ngoái Đại Nội Giáo Hoằng chuẩn bị cho chiến dịch chinh phạt nhà Thiếu Nhạc trên đảo Cửu Châu (đảo Kyushu) nên “trưng dụng” mấy ngàn cân thép của thương hội Vĩnh Xương.

Thành ra tên này tuy không nói nhưng đưa gái lên giường Lê Ý hàm nghĩa rất rõ ràng - đây là quà xin lỗi.

Nó biết, nếu nó không thu nhận ả đàn bà này có khi Đại Nội Giáo Hoằng lại bứt rứt không vui.

Lỡ không may thằng này nghĩ nhiều làm điều gì vượt ngoài dự tính thì lại ảnh hưởng không ổn đến thương lộ của thương hội Vĩnh Xương đến Đại Hòa.

Hôm qua Lê Ý dù biết nhưng vẫn để nàng bồi bạn mình nói chuyện cả buổi tối không phải vì trấn an Đại Nội Giáo Hoằng sao!

Thế nên, làm nhị đại huân quý ... à không, phải là làm quý tộc như Lê Ý cũng đâu phải là chuyện dễ dàng gì. Ngay ả đàn bà trên giường mình cũng đâu phải ưng là tới, không ưng là chối được đâu.

Hên một cái là mặt hàng Đại Nội Giáo Hằng đẩy lên giường nó khiến Lê Ý cực kỳ hài lòng, đây cũng coi là nhân phẩm tốt được phúc báo vậy.

Càng nghĩ càng khoái, Lê Ý không nhịn được dùng tay còn lại nâng gương mặt nàng đang vùi sâu vào ngực mình lên.

Nhìn vào đôi mắt anh đào ngậm nước của ả, Lê Ý thấp giọng nói.

-Giai Tử (Kako) ta không thể trở thành đàn việt của nàng.

Thân ảnh mềm mại trong lòng Lê Ý đột nhiên cứng lại, ánh mắt từ mê ly bỗng chốc trở nên kinh hoảng, rồi rất nhanh lại chuyển thành ảm đạm.

Chi phí đào tạo cũng như duy trì một nghệ tử là vô cùng đắt đỏ, vì thế việc sử dụng nghệ tử làm gái bán hoa là một sự phí phạm không thể nào chấp nhận nổi.

Thế nên mỗi một nghệ tử đều sẽ có một đàn việt đứng ra chi trả tất cả chi phí này.

Bù lại, mỗi một nghệ tử sẽ chỉ qua lại với một đàn việt duy nhất.

Mối quan hệ kiểu bố đường - bé đường này chính là tài nguyên nuôi sống nghệ tử.

Những nghệ tử không có hoặc không còn đàn việt bảo trợ thì kết quả không gì khác ngoài trở thành giao tế hoa, bán nghệ bán cả thân.

Bản chất mối quan hệ thì không thay đổi là mấy, thế nhưng từ vị trí chuyên chúc phục vụ một nam nhân trở thành phục vụ hết nam nhân này đến nam nhân khác cũng không phải dễ chấp nhận như vậy.

Chênh lệch tâm lý nhìn qua cũng thấy.

Đương nhiên, với loại mặt hàng cấp bậc cao như Giai Tử thì kể cả Lê Ý không cần nàng, Đại Nội Giáo Hoằng cũng chưa não tàn đến mức đưa nàng vào loại địa phương cấp thấp như nhà thổ.

Chẳng qua bỏ số tiền lớn đào tạo món hàng cao cấp đến mức này không thể lãng phí như thế được, số phận của nàng từ bây giờ hẳn là sẽ trở thành công cụ tiếp khách hạng hai.

Thân thể Giai Tử không nhịn được hơi run rẩy, nàng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cố nở ra một nụ cười chuyên nghiệp nhất có thể.

- Tất cả thuận theo ý đại nhân.

Lê Ý thấy thế cười biết ý, lại ghé vào tai nàng nói.

- Ta muốn nàng trở thành cơ th·iếp của ta, là loại có danh phận đàng hoàng.

Giai Tử dường như không tin vào tai mình, ánh mắt chăm chú nhìn Lê Ý như muốn tìm kiếm dấu vết của lời nói dối.

Lê Ý lần nữa chắc nịch gật đầu, Giai Tử lật người dậy quỳ trước mặt Lê Ý khấu đầu thật lâu không muốn ngẩng lên, nước mắt ả tràn ra ướt cả một mảnh chăn đệm không cách nào kiểm soát.

Đại Hòa không giống Đại Tống, cũng chẳng giống Đại Minh mà có thói coi trọng kỹ nữ đến mức có thể lấy về làm vợ.(1)

Ở Đại Hòa bao nuôi kỹ nữ là biểu hiện của phong nhã, thế nhưng cưới kỹ nữ vào nội trạch dù là cơ th·iếp đi chăng nữa cũng là không được.

Điều kiện xã hội như thế, vậy nên trong nhận thức của Giai Tử, ả thân là kỹ nữ mà được bước vào nội trạch của quý tộc chính là ân huệ bằng trời!

Lê Ý gãi mũi cười, trung thực mà nói tục lệ ở Đại Việt cùng Đại Hòa có khác.

Tuy chưa đến mức giống như Tống, Minh đội kỹ nữ lên đầu, cho làm chính thất nhưng ở Đại Việt cưới ca cơ, ả đào về làm th·iếp cũng chả phải chuyện to tát gì.

Cùng lắm là lên triều bị mấy vị đại lão tính tình nghiêm túc chửi là không biết giữ mình mà thôi.

Chú Thích:

(1)Thị lang bộ Lễ nhà Minh là Tiền Khiêm Ích lấy đệ nhất kỹ nữ Tần Hoài là Liễu Như Thị làm vợ, hai người sinh được một con gái. Ngoài ra còn có Đổng Tiểu Uyển được Minh phục xã Tứ công tử Mạo Tích Chương cưới làm th·iếp nhưng lễ hỏi không khác gì chính thất, gọi là “Như phu nhân”.

Chương 123: Mộ Anh Hùng