Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 124: Con Bà Nó!

Chương 124: Con Bà Nó!


Chẳng nghĩ chuyện này nữa, ánh mắt Lê Ý đột nhiên bị thân hình Giai Tử thu hút. Ả đàn bà này đang cung kính khấu đầu khóc lóc, thành ra mông vểnh lên cao cao.

Tiểu Hầu gia nhà chúng ta là loại người dễ dàng bị khều lên d·ụ·c tâm như thế này sao?

Lê Ý tự tát mình một cái, nó lại đúng là loại người như vậy.

Nói đùa cái gì, một mực chờ đợi mười mấy năm mới một lần nữa được nếm tư vị đàn bà, Lê Ý chỗ nào chịu được.

Thế là vỗ vào mông Giai Tử một cái, ả mịt mờ ngẩng đầu dậy đã bị Lê Ý nhào tới hôn tới tấp.

Nó cảm thấy buổi sáng cùng nữ nhân mê người thế này tập đánh vần cũng là một chuyện thú vị phải thử trong đời người.

Trong phòng tràn ngập tiếng thở gấp gáp mập mờ, mùi hương cơ thể đàn bà khêu gợi vờn quanh.

Đúng lúc Lê Ý vừa cởi quần trong ra, đ·ạ·n đã lên nòng thì

[Cộc ... cộc ... cộc]

Tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền tới, Lê Ý một mặt không bỏ nhìn mỹ nhân đã bị trêu chọc đến thành một đoàn nước dưới thân, đoạn vẫn kéo quần trong lên, gắt giọng hỏi.

- Ai đấy!

Giọng Lê Khiêm thấp thỏm từ bên ngoài vọng vào.

- Bẩm thiếu chủ, Đại Nội Giáo Hoằng đại nhân cho mời.

Mặt Lê Ý nhăn như quả mướp đắng, lầm bầm dặn dò Giai Tử.

- Nàng ở yên đó ... chốc nữa trở về đại chiến ba trăm hiệp.

Giai Tử che miệng cười, bò dậy ân cần giúp Lê Ý mặc vào áo mũ chỉnh tề.

Lê Ý vừa thụ hưởng giai nhân chăm sóc, trong bụng không ngừng chửi rủa Đại Nội Giáo Hoằng.

“Mỗ rút lại những gì vốn nghĩ về nhữ - Đại Nội Giáo Hoằng. Nhữ so với lão già vô sỉ Đại Nội Trì Thế hẳn phải là một chín một mười mới đúng!”

Đại Nội Giáo Hoằng mà biết được ý nghĩ của Lê Ý thì sẽ hô to oan uổng á.

Làm thế quái nào hắn biết được đêm qua thằng này chơi vui như vậy, ngủ muộn như vậy.

Đã dậy muộn lại còn định tăng gia thêm một hiệp buổi sáng, chơi kiểu này hắn chưa bao giờ thử qua thì làm sao mà né được.

...

Đại Nội Giáo Hoằng cực kỳ hiếu kỳ nhìn Lê Ý một bộ kìm nén ngồi trước mặt, thằng này chỉ còn thiếu viết lên mặt mấy chữ “mỗ đang cáu bẳn” nữa là đủ bộ.

- Hiền đệ! Món quà hôm qua vi huynh đưa qua có đủ hài lòng hiền đệ chăng?

Lê Ý đè nén không vui, hơi chắp tay cảm tạ nói.

- Cực kỳ hài lòng!

Đại Nội Giáo Hoằng trong bụng hơi có không vui.

Loại hàng cao cấp như thế trong lâu đài Sơn Khẩu cũng không có nhiều, chính bản thân hắn thường ngày cũng không dám hưởng dụng.

Hôm qua vì bày tỏ lòng thành xin lỗi vụ trưng dụng hạn ngạch thép của thương hội Vĩnh Xương năm ngoái nên mới cực kỳ không bỏ mà đưa món hàng kia đến dỗ dành Lê Ý.

Thằng này thì hay rồi, ăn xong lau sạch trông cứ như Đại Nội Giáo Hằng hắn ép thằng nhãi này phải ăn không bằng.

Một tên gia thần bên cạnh thấy gia chủ nhà mình hơi có vẻ không vui, biết ý ghé vào tai hắn nói thầm mấy câu.

Đại Nội Giáo Hằng ban đầu có vẻ không kiên nhẫn lắm, càng nghe mắt càng trợn to, sau đó ý vị nhìn Lê Ý.

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện thì nhịn không được cười đến gập cả bụng.

Cười đã đời rồi dường như cảm thấy mình hơi quá đáng, chắp tay hướng Lê Ý bồi tội nói.

- Là vi huynh quấy rầy không phải lúc, ở đây hướng hiền đệ xin lỗi! Ha ha ha ...

Lê Ý sắc mặt đen như đít nồi, thằng cha này đúng là không nể mặt nhau gì cả. Phải cái đương lúc có việc cầu người, nó không thể không ra vẻ không đáng là gì, xua tay nói.

- Huynh trưởng không cần tự trách, tình nghĩa huynh đệ chúng ta là mức độ nào cơ chứ? Chẳng lẽ tiểu đệ lại vì thằng đệ của mình mà hờn dỗi với huynh trưởng hay sao!

Đại Nội giáo Hoằng nhíu mày.

- Đệ đệ?

Lê Ý cười d·â·m nói.

- Đệ đệ song sinh mà, nam nhân ai chẳng có một đứa.

Đại Nội Giáo Hoằng nghe đến đây ngộ ra, không thể không cảm thán thằng này suy nghĩ nhảy thoát, dùng từ kỳ cục.

Không khí đã dần ấm trở lại rồi, Lê Ý mới ngồi thẳng lưng hướng Đại Nội Giáo Hoằng hỏi.

- Không biết huynh trưởng cho đòi tiểu đệ đến là có chuyện gì?

Đại Nội Giáo Hoằng thở dài nói.

- Còn có thể là chuyện gì, xuất quân á!

Lê Ý nhíu mày, nghiêng đầu hỏi.

-Không biết xuất quân có chuyện gì làm khó huynh trưởng?

Đại Nội Giáo Hoằng thở dài.

- Thằng ranh Thượng Sam Phòng Triều đã hứa trong vòng sáu ngày quân của nhà Thượng Sam sẽ đến, hôm nay đã là ngày thứ tám vẫn chưa thấy bọn chúng đâu.

Lê Ý trầm mặc, đội quân này tiếng là quân của nhà Thượng Sam nhưng thực tế là tư binh của Thượng Sam Phòng Triều.

Thế nên về mặt quân sự, không bao giờ có chuyện Thượng Sam Phòng Triều gặp rào cản gì trong việc điều động lực lượng của mình cả.

Rào cản duy nhất khả dĩ là Thượng Sam Thanh Phương (Uesugi Kiyokata) không cho hắn làm điều đó.

Từ sau Vĩnh Hưởng chi loạn (cuộc nổi loạn Eikyo) Quan Đông Quản lĩnh Thượng Sam Hiến Thực đại nhân quyết định lên núi đi tu, mọi chuyện trong gia tộc lẫn quyền lực của Quan Đông Quản lĩnh đều được hắn phó thác cho em trai - Thượng Sam Thanh Phương.

Vậy nên thái độ thay đổi thất thường của Thượng Quan Phòng Triều chỉ có thể là đích thân Thượng Sam Thanh Phương đã ra mặt cấm đoán hắn dùng danh nghĩa nhà Thượng Sam nhảy vào vũng nước đục này.

“Mãi mới lừa phỉnh được thằng ngu Thượng Sam Phòng Triều nhảy hố! Chẹp chẹp!”

Nó lắc đầu nói.

-Xem ra người đương gia hiện tại của nhà Thượng Sam không phải hạng xoàng xĩnh. Ngu đệ Vốn tưởng phó tướng quân Thượng Sam Hiến Thực đi tu rồi hệ thống quyền lực của nhà Thượng Sam sẽ có biến động gì cơ. Xem ra là tưởng bở.

Đại Nội Giáo Hoằng cũng day day trán gật đầu.

-Thượng Sam Thanh Phương bình thường không hiển sơn không lộ thủy, vi huynh cũng tưởng hắn là phường thất phu, hóa ra tên này không dễ qua mặt chút nào.

Nhà Thượng Sam hiện tại tuy hơi rung chuyển khi gia chủ bỏ lên núi đi tu nhưng vẫn đang ở vị thế dưới hai người trên vạn người.

Vì vậy gia tộc này hiện tại sẽ không tùy tiện ra tay. Muốn cuốn cái gia tộc chỉ một lòng cầu ổn này vào bất cứ một cuộc tranh đấu nào cũng phải cấp đủ lợi ích mới được.

Đại Nội Giáo Hoằng rất muốn mượn thế lực của nhà Thượng Sam để kiếm lợi thế về dư luận trong Mạc phủ ở Bình An Kinh.

Tiếc là chỉ thêm hai danh ngạch buôn bán vào Triều Tiên thôi xa xa chưa đủ.

Lê Ý lắc đầu cười khổ.

-Chỉ có thằng ngu như Thượng Quan Phòng Triều mới có thể bị người ta dùng hai danh ngạch cùng vài câu bâng quơ lợi dụng mà thôi! Xem ra lần này muốn nhà Thượng Sam ra mặt thì phải bỏ vốn gốc.

Đại Nội Giáo Hoằng cười âm hiểm phản bác.

-Cũng chưa hẳn! Vi huynh chả tin Thượng Sam Phòng Triều ngu muội đến mức không biết hành động của mình sẽ khiến gia tộc bị lỗ vốn. Đồ rằng khả năng cao là thằng này giả vờ ngu xem có thể man thiên quá hải ngay dưới mắt Thượng Sam Thanh Phương hay không mà thôi.

Lê Ý như nghiệm ra cái gì, thất thanh nói.

-Ý huynh trưởng là ...

Đại Nội Giáo Hoằng nghiêm trọng gật nhẹ đầu.

- Thượng Sam Phòng Triều coi đây như là một lần thử nghiệm, nếu Thượng Sam Thanh Phương nhắm mắt cho qua nghĩa là vị gia chủ tạm quyền này phách lực không đủ. Hắn có thể được đà lấn tới mà thực hiện những động tác cấp tiến hơn. Ngược lại ...

Lê Ý lầm bầm tiếp lời

-Ngược lại, nếu phản ứng của Thượng Sam Thanh Phương mà quyết đoán và dữ dội thì hắn sẽ thu liễm lại, một lần nữa chờ thời.

Càng nghĩ đến khả năng này, Lê Ý càng để cao cảnh giác.

Không thể bỏ qua khả năng này!

Trong bụng thầm than.

“Haiz thiên hạ không có ai là kẻ ngu á, sao mấy thằng vai chính khác hành sự vạn điều thông thuận, đến lượt mình mang tiếng là xuyên không mà bộ bộ kinh tâm thế này...”

Đúng lúc Lê Ý đang trong lòng kêu khổ thấu trời xanh thì đột nhiên có một tên gia thần nhà Đại Nội tiến vào, ghé vào tai Đại Nội Giáo Hoằng xì xào gì đấy.

Đại Nội Giáo Hoằng ban đầu thì cả mừng, được một lát thì nét mừng trên mặt tắt ngấm.

Lê Ý thấy thế nhíu mày hỏi.

-Huynh trưởng?

Đại Nội Giáo Hoằng nét mặt nhăn như quả mướp.

-Quân của Thượng Sam Phòng Triều đã đến

Lê Ý ra hiệu đang lắng tai nghe, Đại Nội Giáo Hoằng cũng không nhấn nhá nữa, khổ sáp nói tiếp.

-... Thượng Sam Thanh Phương đích thân dẫn đội.

Lê Ý nghe đến đây không khỏi văng tục lên.

- Con bà nó!

Chương 124: Con Bà Nó!