Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 125: Thêm Tiền
Phong mang tất lộ nghiễm nhiên là khiến chúng bạn xa lánh.
Lịch sử gia tộc Đại Nội chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Năm đó gia chủ thứ mười - Đại Nội Nghĩa Hoằng (Ouchi Yoshihiro - cha của Đại Nội Trì Thế/ bác ruột của Đại Nội Giáo Hoằng) còn tại thế, nhà Đại Nội võ đức sung mãn đến mức nào?
Thời kỳ c·hiến t·ranh Nam-Bắc triều đè quân Nam triều ở đảo Cửu Châu đánh kêu cha gọi mẹ, tham gia Minh Đức chi loạn (loạn Meitoku) đánh cho nhà Sơn Danh (gia tộc Yamana) từ mười một phiên còn ba phiên.
Thậm chí khi Chinh di Đại tướng quân Túc Lợi Nghĩa Mãn yêu cầu ông tỏ lòng trung thành bằng cách góp công xây dựng Lộc Uẩn Tự (chùa Kitayama Dai) Đại Nội Nghĩa Hoằng đã coi đây là một sự sỉ nhục và tuyên bố.
“Một võ sĩ chỉ phục vụ bằng cung tên của mình!”
Thế là không chỉ Chinh di Đại tướng quân mà cả các Thủ hộ Đại danh khác đều coi Đại Nội Nghĩa Hoằng là phần tử nguy hiểm.
Kết quả là vào cuối năm đó Chinh di Đại tướng quân ra lệnh cho Đại Nội Nghĩa Hoằng phát binh chinh phạt nhà Thiếu Nhạc ở đảo Cửu Châu.
Đây là “mệnh lệnh” chứ không phải là “lời kêu gọi”.
Đại Nội Nghĩa Hoằng buộc phải cho năm ngàn kỵ binh xuống t·ấn c·ông nhà Thiếu Nhạc trong điều kiện chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Kết quả là em trai cũng là cánh tay phải của Đại Nội Nghĩa Hoằng là Đại Nội Mãn Hoằng (Ouchi Mitsuhiro) t·ử t·rận.
Hơn nữa, sau khi kết thúc chiến dịch, không có một chút ban thưởng nào được ban xuống cho vợ góa con côi của Đại Nội Mãn Hoằng.
Cùng lúc đó hàng loạt gia tộc khác cũng bắt đầu tỏ thái độ cô lập nhà Đại Nội cả về chính trị lẫn kinh tế.
Đại Nội Nghĩa Hoằng coi đây là sự phản bội trắng trợn đến từ Chinh di Đại tướng quân.
Vì vậy ông đã khởi binh tiến về Bình An kinh (Heian-Kyo) đòi một câu trả lời, lịch sử gọi đây là Ưng Vĩnh chi loạn (loạn Oei).
Trong cuộc chiến loạn này chỉ năm ngàn kỵ binh nhà Ouchi đã chống lại hơn ba mươi ngàn quân của Mạc Phủ cùng các lãnh chúa lớn khác không mảy may rơi xuống hạ phong.
Tướng quân Túc Lợi Nghĩa Mãn đánh mãi không thắng bèn quay ra dùng hỏa công, sau đó lấy thịt đè người mới đàn áp được Đại Nội Nghĩa Hoằng.
Tấm gương bác ruột rành rành ra đấy, bất kể hiện tại võ đức của nhà Đại Nội đã dư thừa đến mức nào Đại Nội Giáo Hoằng cũng luôn cẩn thận như đi trên băng mỏng.
Trước sau đều cân nhắc kỹ càng ảnh hưởng từ mọi hành động của mình, dù nhỏ.
Nếu việc t·ấn c·ông phiên Đối Mã có thể khiến các lãnh chúa khác cho rằng hắn muốn học theo bác ruột hắn thì hỏng cả.
Hắn không muốn trở thành Đại Nội Nghĩa Hoằng thứ hai.
Lần trước nhà Đại Nội suy sụp có cha hắn cùng huynh trưởng đứng ra gánh vác, mất tới hơn bốn mươi năm mới lần nữa khôi phục được sức mạnh.
Hắn không dám cũng không có quyền đánh cược gia tộc này có còn đủ khí vận để sản sinh hai ba thế hệ lãnh chúa tài năng như cha anh mình hay không.
Vậy nên bây giờ hắn đã cực kỳ cẩn trọng mà đón tiếp người nói chuyện của gia tộc Thượng Sam - Thượng Sam Thanh Phương.
...
-...
-Nói như vậy là có người bày bỏ lo ngại với ngài rằng nếu để ta chinh phạt phiên Đối Mã thì ta sẽ nghiễm nhiên trở thành Đại Nội Nghĩa Hoằng thứ hai?
Đại Nội Giáo Hoằng một bộ nhẹ nhõm cười nói.
- Thanh Phương đại nhân, chúng ta đều là võ sĩ, người ngay không nói lời gian, nói thẳng ra với nhau đi, ngài muốn bao nhiêu danh ngạch?
Thượng Sam Thanh Phương cười mỉm, hắn là võ sĩ, thích làm việc thẳng tới thẳng lui như thế này.
Hiềm một nỗi đám quân sư quạt mo ở Bình An Kinh suốt ngày khuyên hắn tự ý thức địa vị của mình hiện tại, là người phát ngôn của nhà Thượng Sam, hắn phải đi đứng thế này, nên nói chuyện thế kia, mệt c·hết.
Thượng Sam Thanh Phương giơ hai bàn tay lên chắc nịch nói.
- Nhà Thượng Sam muốn mười danh ngạch, không thể ít hơn nữa.
Đại Nội Giáo Hoằng trực tiếp cười lớn, con mẹ nó lão già này đúng là mở miệng nói được lời này.
Hà hà ... nhà Đại Nội chủ công mới lấy tám danh ngạch, thương hội Vĩnh Xương phụ công mới lấy ba danh ngạch.
Thượng Sam Thanh Phương thì hay rồi, há miệng ra đòi ăn nhiều hơn cả nhà Đại Nội chủ công.
Cười là việc của cười, nhưng Đại Nội Giáo Hoằng không chút nào lơi lỏng đánh giá Thượng Sam Thanh Phương.
Kể cả khi Đại Nội Giáo Hoằng tỏ thái độ bất lịch sự như thế nhưng nét mặt của Thượng Sam Thanh Phương không chút nào suy chuyển.
Thái độ này chỉ truyền tải một thông điệp duy nhất, lão đến đây để đàm phán.
Hay nói thẳng ra, Thượng Sam Thanh Phương có chuẩn bị mà đến, mối làm ăn này có thể bàn được.
Phẩm ra hương vị này, Đại Nội Giáo Hoằng không dám xem nhẹ tên võ biền này chút nào.
C·h·ó cắn người thường không sủa, rất rõ ràng, Thượng Sam Thanh Phương không chỉ biết cắn, còn có thể cắn c·hết người..
Nghiêm túc mà nói, cơ sở quan trọng nhất để nhà Đại Nội cùng nhà Thượng Sam đàm phán với nhau nằm ở thế mạnh và sức mạnh của hai nhà.
Nhà Đại Nội nổi tiếng biết đánh trận, bốn mươi năm trước năm ngàn quân của Đại Nội Nghĩa Hoằng đánh cho ba mươi ngàn quân Mạc Phủ không chiếm được lợi lộc gì.
Bốn mươi năm sau, bất kể là Đại Nội Thịnh Kiến, Đại Nội Trì Thế hay Đại Nội Giáo Hoằng rõ ràng đều kế thừa truyền thống này.
Không tin thì hỏi nhà Thiếu Nhạc ở Cửu Châu, gia tộc đó cũng nổi tiếng là biết đánh trận, năm xưa chính là nhà Thiếu Nhạc đánh cho quân Nguyên chạy tan tác ra biển để rồi bị thần phong nhấn chìm.
Thế nhưng nhà Thiếu Nhạc gần nửa thế kỷ qua trước sau đều bị nhà Đại Nội đánh cho d·ụ·c tiên d·ụ·c tử, hai lần bỏ xứ ra đi.
Thế mạnh của nhà Thượng Sam nằm ở tầm ảnh hưởng của mình, mẹ của Chinh di Đại tướng quân đầu tiên - Túc Lợi Tôn Thị là người nhà Thượng Sam.
Từ khi nhà Túc Lợi trở thành Chinh di Đại tướng quân đến nay chức Quan Đông Quản lĩnh/ phó Chinh di Đại tướng quân gần như là nhà Thượng Sam thế tập võng thế kế tục.
Tầm ảnh hưởng của nhà Thượng Sam không chỉ bao trùm lên cả vùng Quan Đông mà trong Mạc Phủ ở Bình An Kinh cũng là không kém.
Nhà Đại Nội rất biết đánh trận nhưng càng đánh thắng nhiều thì càng chọc thiên hạ kiêng kỵ.
Nhà Thượng Sam vừa lúc có thể xoa dịu sự kiêng kỵ này.
Tình thế hiện tại, nhà Đại Nội muốn nuốt miếng bánh Đối Mã thì nhà Thượng Sam là đối tượng tốt nhất, là tuyệt đối tốt nhất, không có một trong!
Thế nhưng đó không phải lý do nhà Thượng Sam có thể sư tử há mồm nuốt phần chia còn nhiều hơn cả nhà Đại Nội như thế.
Đại Nội Giáo Hoằng ngẫm nghĩ một lúc, nói.
-Sáu danh ngạch, nhà Thượng Sam vẫn góp quân và thuyền như cũ.
Thượng Sam Thanh Phương cười nhạt lắc đầu.
- Chúng ta đều là một thành viên của thủ hộ lãnh quốc chế (lệnh chế quốc/ hệ thống Reisoku). Các phiên bất kể là Quan Tây hay Quan Đông, Cửu Châu hay Trung Quốc, đất liền hay hải đảo đều là đồng minh. Nhà Thượng Sam không thể khoanh chân bó gối nhìn bất cứ một phiên nào bị Thủ hộ Đại danh của phiên khác vô cớ lấn chiếm.
Cầm chén trà lên nhấp một ngụm, Thượng Sam Thanh Phương lại nhàn nhạt uy h·iếp nói.
- Nhà Thượng Sam chúng ta ở Đại Hòa này vẫn có một chút quyền lực, cho phép gia tộc chúng ta thi thoảng duỗi tay một chút ra khỏi vùng Quan Đông. Ngài hẳn là nên tin tưởng ta, nhà Thượng Sam có lãnh địa rộng lớn, con dân đông đúc, tùy tùng thiện chiến, cuối cùng là ảnh hưởng chính trị to lớn. Ta vốn cho rằng nhà Đại Nội hưng binh tiến sang Đối Mã là nổi lên chính nghĩa chi binh, hôm nay xem ra ... chưa chắc.
Đại Nội Giáo Hoằng cực kỳ ê răng nhìn xem lão già vô sỉ một bộ cứng nhắc nói vanh vách như một con vẹt kia.
Không cần đoán, những lời này chắc chắn không phải loại võ biền như Thượng Sam Thanh Phương có thể nghĩ ra được.
Đám quân sư quạt mo c·hết tiệt, lời lão già Thượng Sam Thanh Phương vừa nói nhìn như một bầu chính nghĩa nhiệt huyết, nhưng người có cái đầu đều hiểu, ý tứ của lão là.
“Muốn kiếm cớ đánh phiên Đối Mã à? Cũng được thôi, nhưng trước hết phải thêm tiền.”