Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 128: Dáng Vẻ

Chương 128: Dáng Vẻ


Không gạ được kèo biện luận giữa Huệ Hồng với mấy vị cao tăng A Ngõa, Lê Khôi cảm giác đồ chay trên bàn chả còn có mấy mùi vị nữa.

Theo lão thấy, nếu ước được cuộc luận đạo này thì mấy vị cao tăng A Ngõa có tỉ lệ thắng không nhỏ.

Lão cũng rất vui lòng thấy điều đó.

Chư vị sa môn phẩm hạnh cao vời, phát đại nguyện hoằng dương kinh điển, đưa chính pháp của đức Thích Ca đến với quảng đại chúng sinh.

Mỗi lần nghe giảng kinh điển Cựu pháp, lão đều cảm thấy mình có chút thu hoạch.

Đầu năm nay lão đối mặt với ngàn sự trái ý vẫn giữ được tâm cảnh yên bình một phần không nhỏ là vì lẽ ấy.

Dẫu cho xét trên quan điểm lợi ích thì Tịnh Độ tông chính là pháp môn mà triều đình cần có.

Tuy nhiên, ở một phương diện khác, Lê Khôi vẫn muốn phái Cựu pháp có chỗ đứng nhất định.

Lão đang thả hồn lên mây thì Lê Soạn chui từ đâu ra đã xán lại gần.

Điệu cười vô sỉ treo trên mặt Lê Soạn khiến lão không khỏi khóe miệng giật giật.

Không biết tên thô bỉ này lại có m·ưu đ·ồ bẩn thỉu gì.

Nhân duyên của thằng cha này trong triều không lấy gì làm khả quan cho lắm.

Ai bảo lão đầu này tính tình thô thiển bỉ ổi, há miệng ngậm miệng đều cực kỳ khiến người trái tai, lại tham lam thành tính. Ngoại trừ hội anh em Lũng Nhai không mấy người cho lão sắc mặt tốt.

Thành ra trong yến tiệc ngày hôm nay quá nửa khách khứa đều giữ khoảng cách với lão.

Trung thực mà nói, nếu không phải tị hiềm lão quyền cao chức trọng thì không thiếu người tỏ thái độ ra mặt rồi.

Ngay cả Lê Khôi lúc này cũng hơi ê răng, vô ý thức hơi khom người giấu cái bình tông đựng rượu đi, thấp thỏm đối phó.

- …

- Lão Soạn à! Có gì cứ nói thẳng, chỗ anh em thân tình cả đừng cười kiểu đó với mỗ, mỗ hơi sợ …

Lê Soạn như không thấy thái độ đề phòng của Lê Khôi, bày ra điệu cười mà hắn cho là “chất phác” lại liệng một quyển sách cho Lê Khôi.

Lê Khôi không hiểu lắm, từ khi nào thằng giặc thô bỉ này quan tâm đến sách vở chữ nghĩa vậy.

Dở sách ra đọc thì lão nhận ra, đây chẳng phải là tài liệu học tập bằng chữ tượng thanh của Quốc học Lam Sơn sao!

Lão nhíu mày đưa ánh mắt nghi vấn về phía Lê Soạn, Lê Soạn xoa xoa tay, cười nói.

- Hà hà … cũng không có gì! Chỉ là mỗ nghe nói thư viện có phương pháp in mới, rất nhanh, rất đẹp, tài liệu học tập của bọn nhóc con ở đó rặt một lò là in ấn ra cả.

Lê Khôi vô ý thức gật nhẹ đầu, việc ở Cẩm Giang có máy in không phải bí mật gì.

Ngay từ khi nghiệm thu máy in Lê Ý đã xác định sẽ sản xuất hàng loạt bán cho cả thiên hạ với giá gốc.

Thậm chí, bán bản vẽ kỹ thuật của máy in cho các nhà khác sản xuất cũng chả phải việc to tát gì.

Cái nó hướng đến không phải mấy đồng bạc lẻ từ việc bán máy in hay bán sách.

Mục tiêu của nó là khiến cho tri thức không còn là đắt đỏ nữa, ít nhất là tri thức cơ bản.

Biến đổi về lượng ắt sẽ dẫn đến biến đổi về chất.

Nền học thuật Đại Việt dưới sự tẩy rửa của tri thức giá rẻ tràn qua như hồng thủy há lại không thể có biến chuyển tích cực?

Đến nước đó nữa thì Lê Ý cũng chỉ có thể bày tỏ hữu tâm vô lực mà thôi.

Lùi một bước, nếu nó muốn kiếm tiền thì bán mực chả không thơm hơn hay sao?

Thứ phức tạp chân chính trong kỹ thuật in ấn mới vốn chả phải là cái máy in.

Thứ đó đám công tượng chỉ mất bốn năm tháng là hoàn thành.

Thiên hạ chưa bao giờ thiếu nhân tài, chỉ cần công xưởng Vĩnh Xương sản xuất máy in bán ra thị trường thì năm trước năm sau các nhà khác sẽ trông mèo vẽ hổ, sao chép - sản xuất được hàng tá mẫu mã máy in tương tự thôi.

Thứ thực sự gây khó khăn cho công trình này là mực.

Vì mực nước bình thường dùng cho máy in bất kể là độ đậm hay độ sắc nét đều rất kém.

Để giải quyết vấn đề này, Lê Ý đã từng để đám công tượng cho tăng lượng mực sử dụng nhưng kết quả không mấy khả quan.

Cho nhiều mực hơn sẽ dẫn đến thấm mực từ mặt này qua mặt kia, bị như thế coi như là vứt đi.

Yêu cầu của mực in là thành phẩm phải đồng đều, đậm và sắc nét với một lượng mực vừa phải.

Chỉ riêng công cuộc nghiên chế loại mực phù hợp đã ngốn của Lê Ý gần hai năm trời.

Cuối cùng phải sử dụng hàng loạt cải tiến kỹ thuật mà quan trọng nhất là can thiệp vào độ nhớt của mực mới hoàn thành giải quyết vấn đề.

Nó có phương lược rõ ràng còn như thế, Lê Ý chả tin những nhà khác có thể phá giải bí mật công nghệ sản xuất mực in nhanh thế.

Lại lạc đề rồi, quay lại chuyện Lê Soạn cho rằng sách vở ở Quốc học Lam Sơn toàn là in ấn hàng loạt.

Lê Khôi sảng khoái gật đầu thừa nhận, đoạn nghiêng đầu ý vị nhìn Lê Soạn cười nói.

- Sao? Lão Soạn, nhữ muốn mua máy in về in sách? Chuyện này thú vị đấy, năm đó nhạc phụ mỗ (Phạm Vấn) còn sống không biết bao nhiêu lần khuyên bảo nhữ học lấy con chữ. Bây giờ mới ngấm à?

Lê Soạn nhìn trước ngó sau một lát mới khẽ tiếng nói.

- Hề hề … Chớ nói thế, sách của Tuyên Vũ Hầu (Phạm Vấn) cất giữ đương nhiên toàn là tinh phẩm, hiềm một nỗi tri thức trong đó cao xa quá, ai xem cơ chứ. Gần đây mỗ sai người đi Lạc Văn Hiên thu thập tài liệu chuyện giường chiếu của bọn ca kỹ ở đó, lại sai thuyết thư tiên sinh biên soạn kỹ càng, mô tả sinh động, văn phong lôi cuốn. Mỗ đã đưa cho vài người thẩm qua, không ai không vỗ đùi khen một chữ “diệu”. Thằng Bí còn dùng ba mươi quan tiền mua nguyên một bộ về … hà hà …

Lê Khôi mắt trợn tròn xoe, chỉ hận không thể ngay lập tức xóa bỏ quan hệ với thằng cha vô sỉ này.

Những chuyện như thế mà hắn có thể sai người thu thập biên soạn lại, rồi còn đường đường chính chính khoe khoang với chính mình.

“Không đúng! Thằng cha này hôm nay nhắc đến chuyện máy in … chẳng lẽ…”

Lê Khôi chưa kịp phất tay áo bỏ đi thì Lê Soạn đã vội vàng níu tay áo lão lại, giọng khẩn khoản.

- Lão khôi … đều là chỗ anh em vào sinh ra tử cả, giúp mỗ một chút. Một nhà hơn trăm miệng ăn, chưa kể gia thần thủ hạ, chút cổ phần trong thương hội Vĩnh Xương quả thực là hơi giật gấu vá vai.

Khịt mũi khinh thường, Lê Khôi trực tiếp bỏ ngoài tai toàn bộ lời ngụy biện của Lê Soạn.

Đừng nhìn thằng cha này luôn mồm kể khổ, bất kể là hắn hay mấy thằng con trời đánh nhà hắn đi chơi gái trước nay chưa bao giờ tiết kiệm.

Lắm lúc Lê Khôi phải vắt tay lên trán suy nghĩ, có phải mình chia cổ phần cho đám anh em Lũng Nhai nhiều quá rồi hay không.

Nếu không phải có hai phần trăm chia phần trong thương hội Vĩnh Xương chưa chắc Lê Soạn cùng mấy đứa con nhà hắn đã đổ đốn ra như bây giờ.

Thở dài một tiếng tự trách, Lê Khôi tỏ vẻ làm khó nói.

- Lão Soạn, nói gì thì nói, nhữ bây giờ cũng là Hành khiển một đạo, làm chuyện này nó cứ bị … ừm, không thích hợp thân phận lắm.

Lê Soạn là công thần khai quốc, công lao vất vả từ buổi đầu phất cờ nghĩa đến nay hai mươi mấy năm.

Hiện nay đang giữ chức Nam đạo Hành khiển, tước Nội Hầu Trí sĩ.

Một trong năm vị Hành khiển địa phương cơ mà, không thể không nói là quyền cao chức trọng.

Lê Khôi không giám tưởng tượng đám sỹ phu trong thiên hạ sẽ phản ứng như thế nào khi nghe tin thằng cha này tự hạ thân phận xuống làm loại chuyện như thế.

Lê Soạn lúc này cực kỳ thô bỉ nhếch mép cười nói.

- Nghĩ gì thơm thế? Làm sao có chuyện lão Soạn đây trực tiếp đứng ra rao bán loại d·â·m thư này được. Mọi chuyện từ đầu đến cuối sẽ có con buôn phía dưới lo liệu, mỗ cho chúng ăn hoa hồng, chúng thay mỗ làm việc, lợi cả đôi bên.

Thở phào một hơi, Lê Khôi không khỏi vuốt ngực thầm than may mà thằng này còn có chút giới hạn cuối cùng.

Nếu không lão cũng chả biết mai sau thằng cha này c·hết đám sử quan sẽ viết về Lê Soạn như thế nào.

Như thế chưa hết, chỉ sợ với tính tình thối hoắc của đám sĩ phu tiện tay vơ đũa cả nắm vào huân quý Lũng Nhai thì Lê Khôi đúng là nằm im không làm gì cũng ăn đ·ạ·n.

Thôi thì ít nhất thằng này còn biết đeo găng tay vào mà làm việc, lão cũng an tâm phần nào.

Xem ra mười mấy năm qua đám anh em Lũng Nhai không phải là không công lăn lộn trên triều đình, đến tên thô bỉ như Lê Soạn cũng bắt đầu có chút bài vở.

Càng nghĩ càng buồn cười, lão vỗ vai Lê Soạn.

- Nếu đã như thế thì ngày mai sai người đến trang viên lấy thư tay của mỗ. Người trong Cẩm Giang thấy thư này sẽ cấp cho nhữ ít nhất ba cái máy in, đủ không?

Lê Soạn nhận được lời khẳng định từ Lê Khôi, trên khuân mặt không lấy gì làm sáng sủa lần nữa hiện lên nụ cười thô bỉ, sảng khoái nói.

- Đã đủ! Đã đủ! Hà hà … mẻ in đầu tiên mỗ sẽ tặng cho nhữ một bộ.

Lê Khôi coi như không nghe thấy gì, lặng lẽ nhìn đám tân khách ồn ào trong chính sảnh, bất giác thẳng lưng ưỡn ngực lên.

Dưới mặt bàn làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu không cần biết, ít nhất bề ngoài bây giờ bọn hắn đã không còn là một đám nông dân lần đầu tiếp xúc xã hội phồn hoa nữa.

Giờ đây lão cùng đám anh em vào sinh ra tử của lão đã là công huân quý tộc.

“Huân quý phải có dáng vẻ của huân quý, dù là dạng c·h·ó hình người ra vẻ một chút cũng phải cắn răng mà diễn, không lơi là được!”

Chương 128: Dáng Vẻ