Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 129: Ngựa
Tiếc là Lê Niệm không có mặt tại Đông Kinh, cũng chẳng có tha tâm thông có thể soi rõ tâm trí kẻ khác, nếu không hắn sẽ cực kỳ đồng cảm với Lê Khôi.
Trong khi mấy tên con ông cháu cha nhà khác vẫn đang thỏa mái rượu chè gái gú thì hắn đã phải đứng ra gánh lấy danh dự của cả gia tộc.
Cha chú trong nhà đều c·hết trận cả, chỉ còn hắn cùng mấy tên đường huynh đệ, hắn không thể không phồng má giả làm người mập, từ suy nghĩ đến hành động luôn luôn là dáng vẻ ổn trọng mưu sâu tính kỹ.
Lê Niệm ngủ rất nông, vừa rạng sáng đã bị tiếng ồn trong doanh trại đánh thức.
Ngồi dậy dùng tay xoa xoa mạnh lên mặt, hắn chậm rãi mặc khôi giáp lên người.
Thói quen này hắn học từ bác Khôi, bác ấy nói trên chiến trường đôi khi chỉ một khắc giờ mặc giáp là cách biệt giữa sự sống và c·ái c·hết, dù là quân doanh tuyến hai cũng là như vậy.
Rõ khổ, từ sau lần hắn len lén theo quân tràn vào lũy Chiềng Đông chém g·iết, cả Lê Ê và Trịnh Tú đều đi đến một quyết định.
Tốt nhất là không nên để dòng độc đinh nhà Lê Lai có cơ hội làm lại trò ngu độn đó lần nữa. Một vạn lần không may xảy ra mệnh hệ gì thì không ai chịu nổi trách nhiệm ấy!
Thành ra nhất phẩm chân võ cảnh đại nhân, tổng quản quân Phủng Thánh nhà chúng ta phải ngoan ngoãn ở lại tuyến hai lo bảo hộ hậu cần. Đại quân đã tiến về phía mường Mụa được một ngày nhưng hắn vẫn đang bị chôn chân ở mường Moun.
Vừa chui ra khỏi trướng bồng, Lê Niệm đã thấy cả đại doanh ồn ào náo nhiệt, người nhen lửa nấu cơm, kẻ tranh thủ sửa xe đẩy, xa xa trên tường lũy có mấy tên thổ binh đang chờ đổi phiên gác.
Thời tiết xứ Hưng Hóa tháng mười đã tương đối ôn hòa, nắng nhẹ, gió mát, thi thoảng có mưa nhưng không phải kiểu dầm dề ngày này qua tháng nọ.
Quân triều đình có thể hành quân năm đến sáu canh giờ một ngày không mấy tốn sức, đây cũng coi là một loại địa lợi vậy.
Lê Niệm bóng lưng thẳng tắp, rảo bước dạo quanh một vòng quanh lũy mường Moun rồi mới vào ăn sáng.
Đúng là kiệm thành sang dễ, sang thành kiệm khó. Mới tập tành ăn sáng có mấy tháng mà bây giờ buổi sáng không có gì lót dạ đã làm hắn cảm thấy toàn thân bứt rứt.
Bữa sáng là cháo đặc với cá khô bào, ăn với rau rừng muối. Để bảo quản được lâu, tất cả số rau muối này đều mặn c·hết đi được, thành ra phu nấu ăn không bao giờ bỏ muối vào cháo.
Khi nào ăn cho rau muối vào bát trộn đều lên là vừa đúng.
Ăn sáng xong, đoàn hậu quân mới bắt đầu xuất phát, tốt nhất là trước trời tối đến được đại doanh của tiền quân.
Chứ ở chốn rừng thiêng nước độc này đâu đâu cũng có thể là nơi người Thái mai phục.
Lê Niệm thừa nhận là hắn có chút nghiện cái hương vị ngây ngấy của mỡ người cháy, thế nhưng đó là mỡ của kẻ khác, hắn còn chưa muốn bị bọn giặc cỏ đưa lên vỉ nướng.
[Lộc cộc … lộc cộc…]
Từ đằng sau có mấy kỵ sĩ thúc ngựa đủng đỉnh phi nước kiệu đến khiến Lê Niệm không thể không chấm dứt tưởng nhớ về thứ hương vị đặc biệt kia.
Nhìn thật kỹ, thì ra là Lê Chiêm, đi cùng với lão là hai tên quản sự của thương hội Vĩnh Xương.
Nhìn Lê Chiêm thân cao lêu nghêu ngồi chễm chệ trên lưng con ngựa lùn làm Lê Niệm không khỏi bật cười thành tiếng.
Ngựa chiến của quân triều đình hiện tại đều bắt nguồn từ độ gần vạn con chiến mã phương bắc thu được trong khởi nghĩa Lam Sơn.
Vậy nên tuy không nhiều nhưng đều khá to khỏe, về lý thuyết, ngựa chiến đều cao không dưới ba thước năm tấc tới vai (~1,4 m).
Hiềm một nỗi, miền sơn cước này địa hình hiểm trở, ngựa chiến cỡ lớn đem lên đây bữa trước bữa sau gãy vó hết.
Thành ra hiện thời từ chủ tướng như Lê Ê đến loại binh tôm tướng cua như Lê Niệm đều rặt một màu cưỡi ngựa lùn.
Giống ngựa này chỉ cao độ ba thước tới vai (~1,2 m) chân thẳng, mảnh nhưng cứng và khỏe, leo dốc đá rất vững, sức lại bền, cực kỳ thích hợp trong điều kiện ở đây.
Lê Niệm hướng Lê Chiêm cười nói.
- Chú Chiêm, cho bọn quản sự theo quân làm gì? Chốn binh nhung mũi tên hòn đ·ạ·n, chú sợ chúng c·hết không đủ nhanh hay sao?
Lê Chiêm nhún vai cười trừ, lão cực kỳ bất đắc dĩ. Bọn quản sự thương hội này chạy lên tiền tuyến chẳng giúp ích được gì nhiều, lại còn phải cắt người bảo vệ.
Thấy lão hơi sượng sùng, một tên quản sự nở nụ cười xu nịnh lên tiếng.
- Hồi Tổng quản đại nhân, chỉ riêng số gỗ quý, da thú, nô lệ chiếm được mấy tháng qua đem về dưới xuôi chí ít cũng kiếm được ba ngàn lượng bạc. So với ích lợi thu được từ c·hiến t·ranh thì cái mạng hèn của chúng nô tài có đáng là gì chứ. Chúng nô tài đi làm việc ở những nơi binh nhung này đều có hoa hồng cộng vào lương cứng cả, dù cho có bỏ thây lại đây vợ con ở nhà sẽ được cung dưỡng tới hơn mười năm. Tính kiểu gì cũng không lỗ, hà hà …
Lê Niệm thở dài, thân là một trong số hai mươi mấy ông chủ của thương hội Vĩnh Xương, hắn không khỏi có chút cảm khái.
Người c·hết vì tiền tài, chim c·hết vì miếng ăn, bên trên động miệng một chút bên dưới chạy không tiếc mạng là đây chứ còn ở đâu nữa.
Nói gì thì nói bọn này cũng là người làm công nhà mình, tiền chúng kiếm về chính mình mới là người ăn phần lớn.
Chẳng có lý nào Lê Niệm lại bảo chúng không nên vì chút tiền lẻ rơi rớt mà bất chấp tính mạng bao giờ.
Hắn vỗ vai hai tên quản sự, không quan tâm hai thằng này thụ sủng nhược kinh giục ngựa phi về phía trước.
Đoàn xe đã bắt đầu vào guồng, tốc độ ngày một nhanh. Hơn tám trăm thổ binh mở đường phía trước, hai đội quân Ưng Dương trộn lẫn trong đoàn xe.
Cuối cùng là Lê Chiêm ở phía sau chỉ huy hơn bốn trăm quân chặn hậu
Lê Niệm lại cẩn thận tung hơn mười ngũ trinh sát ở bốn phía thu thập thông tin.
Hết thảy hơn hai ngàn quân bảo vệ đoàn xe hậu cần, giả dụ có bị tập kích, Lê Niệm cũng hoàn toàn vững tin lực lượng này là đủ để chống trả tại chỗ chờ tiếp viện kéo đến.
Đoàn xe cứ như thế đủng đỉnh bám theo đường mòn mà thẳng tiến từ sáng tới trưa, bọn giặc cỏ mà Lê Niệm chờ đợi trước sau chả thấy đâu.
- Cắt năm ngũ thổ binh vào bản kiểm tra thật kỹ, ta không muốn có sơ sẩy gì, dù là nhỏ nhất!
- Rõ!
Nhìn tên thân binh cưỡi ngựa nhanh chóng đi truyền lệnh, Lê Niệm chỉ có thể chán nản thở dài.
Đây đã là bản làng thứ ba Lê Niệm gặp ven đường rồi. Đừng nói bọn giặc cỏ, ngay cả bản làng ven đường cũng chẳng còn người ở.
Người Thái không những di tản hết tất cả dân cư, mang đi tất cả lương thực, khí giới mà còn nhân tiện đầu độc cả nguồn nước.
Có thể nói là quân triều đình lần này được tận hưởng đãi ngộ của giặc phương bắc mỗi lần kéo quân sang Đại Việt.
Thanh âm ồn ào phía trước kéo Lê Niệm ra khỏi dòng suy ngẫm.
Giục ngựa tiến về phía trước đã thấy gia thần nhà hắn là Trình Thắng tới báo cáo.
Nói là bắt được một kẻ khả nghi, đám thổ binh đang tổ chức vây bắt.
Tiến vào trong bản, Lê Niệm chỉ thấy mười mấy tên thổ binh đang vây quanh một thân ảnh nhỏ con.
Nhìn kỹ thì ra là một đứa nhóc độ mười hai mười ba tuổi, làn da khô vàng, mặt mũi bẩn thỉu, tóc xơ xác như mớ bùi nhùi, duy chỉ có đôi mắt là ánh lên một tia quật cường.
Đứa nhóc này đang cầm một con dao rừng, nhe răng trợn mắt vung dao, phát ra từng hồi đe dọa mà Lê Niệm cũng không hiểu là nó đang nói gì, hẳn là bằng tiếng Thái.
Hỏi một tên ngũ trưởng người Thái bên cạnh mới biết đứa nhóc này đang đòi bọn thổ binh trả lại thức ăn cho nó, hẳn là chiếc giỏ tre trong tay tên thổ binh đằng kia.
Lê Niệm sai tên đó đổ đồ trong giỏ ra, chỉ thấy trong đống hỗn độn nào rau rừng, nào quả chín quả xanh đó có một con gà rừng cùng một con dúi béo núc ních.
Gật nhẹ đầu, Lê Niệm cực kỳ thông cảm với phản ứng của đứa nhóc kia.
Thời buổi chiến loạn, muốn lấp đầy cái dạ dày không phải chuyện dễ dàng gì, huống chi đây lại còn là hai con mồi vất vả lắm mới săn được.
Nghĩ là như thế nhưng hắn cũng chả có ý định trả lại cho đứa nhỏ kia.
Nói đùa cái gì, cả tháng chỉ ăn gạo đồ với cá khô rồi, hôm nay Lê đại Tổng quản hắn muốn ăn gà nướng, chuột om.
Trình Thắng ở phía sau dùng cùi chỏ huých vào hông Lê Niệm một cái đê tiện nói.
- Chủ tử, hay là chúng ta lấy cả thịt rừng lẫn con ả này đi. Tối nay không những được cải thiện bữa ăn, đến đêm công tử còn có thứ mà cưỡi. Một công đôi việc thế này không phải thiện lắm ru!
Con mẹ nó, hóa ra là con gái, không biết mấy lão già vô sỉ này nhận ra bằng cách nào! Lê Niệm cũng không muốn tìm gốc hỏi ngọn làm gì.
Ngoái đầu lại nhìn thật kỹ con bé kia, mái tóc lâu ngày không gội bết thành từng túm, cáu bẩn trên da đã bắt đầu đóng tảng.
Vệ sinh như thế này chắc không phải là thiên đường cho lũ chấy rận đâu … nhỉ!
Nghĩ đến đây, mặt Lê Niệm hơi tái đi, hắn biết đám gia thần trong nhà chỉ hận không thể nhét bảy bảy bốn chín con đàn bà lên giường cho hắn phối giống.
Nhưng sốt sắng đến mức nào cũng không ra nông nỗi này chứ.
Không biết bà nội nói gì với Trình Thắng mà lão già vô sỉ này lại cho rằng hắn có thể nổi hứng thú với mặt hàng như thế.
Hắn thúc ngựa quay đi không nói tiếng nào, cố gắng kiềm chế cơn nôn nao đang dường dược trong bụng, gian nan phun ra một chữ.
- Cút!