Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 130: Quân Doanh

Chương 130: Quân Doanh


Đoàn hậu cần của Lê Niệm ăn trưa xong một đường đi tới gần tối thì hoàn thành quãng đường còn lại đến đại doanh của quân triều đình.

Đội quân hơn hai vạn lính cùng phu rải khắp một mảnh rừng núi phía nam mường Mụa đóng liên miên cả chục dặm.

Gần đến nơi thì thấy có mấy chục kỵ phi đến đón, nheo mắt lại nhìn mới nhận ra là Đỗ Lam.

Lê Niệm không bất ngờ, hai đội của quân Ưng Dương hộ về đoàn quân nhu có một đội là lính của thằng này.

Một đường đánh từ Mường Sang lên Mường Vạt, từ lũy Chiềng Đông lên lũy Mường Moun đám bảo bối của Đỗ Lam đã thiệt hại mất mấy chục người cả c·hết lẫn b·ị t·hương.

Giờ lại theo Lê Niệm hộ tống đoàn quân nhu, có thể bị người Thái phục kích bất cứ lúc nào.

Gần bốn trăm quân này đều là máu thịt của Đỗ Lam cả, hắn xót ruột chạy đến xem có tổn thấy gì không cũng là phải lẽ.

Canh Đỗ Lam còn cách mình độ năm thước, Lê Niệm liệng một cái bình tông cho hắn, cười nói.

- An tâm, đám bảo bối của anh em không làm mất đứa nào, đều ở đây cả!

Đỗ Lam nghe thế cũng chưa yên lòng, thúc ngựa chạy một mạch về phía trung quân xem xét một lúc.

Kiểm kê kỹ càng, chắc chắn không có thiệt hại nào mới mặt mày hớn hở quay lại, Đỗ Lam mở cái bình tông ra làm một ngụm, chợt mắt thằng này trợn trắng lên tỏ vẻ không thể tin nhìn Lê Niệm.

Trong bình không phải nước mà là rượu hoa quả, thứ này hẳn là mới theo thuyền quân nhu lên.

Trong quân cấm rượu, nhưng đó là với bọn lính tráng mà thôi, còn đám nhị đại này thì … cũng không hẳn.

Năm đó Nguyễn Sư Lộ con trai Nguyễn Xí còn đem cả đàn bà vào trong quân, bị ông già phát hiện đánh cho ba mươi quân côn rồi đuổi lên Hưng Hóa theo chịch khỉ.

Bọn Đỗ Lam chưa đến mức đó, nhưng chút lợi lộc nho nhỏ cũng không tị hiềm là mấy.

Dáo dác ngó chung quanh hai cái, hắn kín đến không thể lại kín nhét bình tông rượu vào trong áo, đoạn phất tay dẫn đường cho đoàn hậu cần của Lê Niệm tiến vào doanh trại.

Lê Niệm tương đối hụt hẫng, đại quân từ Bài Mộc lên đến Mường Moun trước sau đều đóng quân trong bản làng, chiềng mường bị bỏ hoang, chí ít vẫn coi là chỉnh tề.

Thành ra, đối với việc bài bố doanh trại hắn đã có chuẩn bị tâm lý, không thể hoàn hảo như ý nhưng chí ít doanh trại ở đây cũng phải có lớp lang thứ tự đàng hoàng chứ.

Đàng này dọc theo dòng Nậm Bú nhếch nhác là lều trại, đám thổ binh nghe thấy náo động cũng từ trong lán trại nhú đầu ra, tên nào tên nấy như con culi, kẻ nào còn mặc giáp mây thì đỡ, những đứa cởi hết binh giáp ra rồi nhìn không khác gì dân phu.

Phảng phất trong không khí là mùi phân và nước tiểu, đại quân mới tới hai ngày đã có những con muỗi to như con ruồi bay le ve.

Nuốt một ngụm nước miếng, Lê Niệm cảm giác trong ruột như đã có người châm lửa.

Đỗ Lam liếc qua Lê Niệm liền biết thằng này đang lo sợ điều gì, vỗ vai trấn an.

- Niệm, mi yên tâm, vòng ngoài đều là thổ binh cả, phòng khi bị tập kích chúng sẽ câu thời gian cho quân chính quy tập hợp đội ngũ. Tinh binh triều đình đều ở mấy khu trung tâm, không nhếch nhác thế này đâu.

Hành quân đánh trận không ai đóng hết đại quân thành một cụm cả.

Chơi kiểu đó thì q·uân đ·ội không đủ tốc độ phản ứng để ứng phó với các biến động trên chiến trường.

Hơn hai vạn người cả lính lẫn phu không phải là một đội quân nhỏ, vậy nên khi hạ trại phải chia thành sáu bảy doanh trại lớn nhỏ.

Ở vòng ngoài là các nhánh thổ binh canh phòng bốn phía, quân triều đình ở phía trong cũng chia thành bốn doanh sẵn sàng tiếp viện cho thổ binh.

Người Thái muốn tập kích đại quân trước hết phải gặm được mấy cái doanh trại vòng ngoài đã, chuyện này không dễ, nhất là khi chúng có thể nhận được tiếp viện bất cứ lúc nào.

Lê Niệm lúc này mới cảm thấy mát ruột phần nào, xem ra công việc của hắn mấy ngày tới chỉ là điều giáo đám man di này tuân thủ điều lệnh vệ sinh nữa là đủ.

Bất kể là chức quan văn hay võ thì địa vị của hắn đều tương đối có trọng lượng.

Hơn nữa, tháng trước trong lũy Chiềng Đông hắn đã chứng minh vũ dũng của mình cho đám vũ phu này được mở rộng tầm mắt.

Nói đùa cái gì, loại tướng lĩnh có thể xông lên tuyến trước ba lần bốn lượt ở phía trước nhất xung phong còn đập c·hết hơn hai mươi tên địch nào phải ở đâu cũng có.

Nhắc đến vị tướng quân trẻ này dù là lão binh từ thời Lam Sơn cũng không thể không giương ngón tay cái lên khen ngợi.

Lý lẽ trong quân là đơn giản như vậy, công việc bàn giao rất gọn gàng, không ai dám ngáng chân Lê Niệm.

Dàn xếp xong xuôi cũng đã quá giờ cơm, Lê Niệm sang doanh trướng của Lê Ê trình diện báo cáo xong thì về doanh trướng thân binh đã dựng sẵn bò lên võng đánh một giấc tới sáng, hôm nay quá mệt nhọc rồi.

Sáng hôm sau Lê Niệm dậy sớm, kê ghế xếp ra ngồi trước quân trướng.

Thi thoảng có binh lính xếp hàng đi qua trước mặt hắn. Hít sâu một hơi, hôm nay Lê Niệm còn có chuyện phải làm.

Đám thổ binh lâu nay đã quen ăn lông ở lỗ kêu khổ thấu trời.

Ngay cả bọn Cao Tiến, Quách Luân cũng bị Lê Niệm xách đi làm quan quân pháp, suốt ngày tuần tra trong doanh trại bắt đám thổ binh phải thu dọn lán trại cho ngăn nắp, khô thoáng.

Trước lán kẻ nào có nhiều rác rưởi, võng màn kẻ nào ẩm thấp tối tăm là bị kéo đi đánh mười quân côn.

Lê Niệm còn sai người xây dựng ở mỗi khu doanh trại mười mấy cái nhà vệ sinh.

Kẻ nào tiểu tiện lung tung cũng xử mười quân côn, sau đó đi dọn dẹp nhà vệ sinh.

Các vệ quân chính quy cũng không yên thân với thằng này, ngoại trừ dòng Nậm Pàn cùng chi lưu ra tất cả ao tù nước đọng trong phạm vi ba dặm quanh quân doanh đều bị Lê Niệm sai quân chính quy đi đào lấp bằng hết.

Trong điều lệnh vệ sinh nói rõ chấy rận, ruồi muỗi, chuột bọ chính là nguồn cơn của bệnh dịch.

Vậy nên toàn quân cũng bắt đầu được cấp phát mỗi ngũ một bánh xà phòng to.

Kẻ nào để mùi cơ thể bay đến mũi quan quân pháp thì sẽ bị mấy tên lực lưỡng này nọc cổ ra tắm.

Trên này không sẵn xơ mướp, bọn chúng cứ nhặt bừa đá sỏi ven lòng sông mà cọ.

Mấy ngày nay không có tên nào bị quan quân pháp hầu hạ qua một lần còn dám để chúng có cơ hội giúp mình tắm rửa lần nữa.

Chỉ vài ba ngày không khí trong quân doanh đã thay đổi hẳn, ít nhất bây giờ Lê Niệm đã không còn phải nhíu mày che mũi mỗi khi đi qua các doanh thổ binh nữa rồi.

Tối nay ngồi nướng lạp sườn cũng không phải lo bị mùi lạ làm hỏng hứng thú.

Bọn Đỗ Lam, Lê Thọ Vực giao ban xong vừa về đến doanh trướng ngửi thấy mùi thơm liền chạy sang hóng hớt.

Thấy Lê Niệm chăm chú điều chỉnh mấy xiên lạp sườn trên than hồng thì không tên nào dời chân đi nữa.

Số lạp sườn này hồi chiều Lê Chiêm mới sai người đưa qua cho hắn một ít, là loại nhiều mỡ, nướng một lát mỡ đã rớt xuống than hồng réo lên những tiếng xèo xèo làm người vui vẻ.

Mùi mỡ cháy theo gió lan quá nửa quân doanh, Đỗ Lam mặc kệ lạp sườn chín hẳn chưa, vừa ngồi xuống đã cầm một xiên đưa lên mũi ngửi.

Nghe mùi thơm điếc mũi đó, hắn thỏa mãn gật đầu móc bình tông rượu hoa quả từ trong lòng ra làm một ngụm rồi há mồm ngoạm một miếng lạp sườn.

Thằng này không biết nóng thì phải, lạp sườn vừa nướng xong còn réo xì xì như thế mà hắn vừa nhai vừa nhắm mắt lại, đuôi mắt hơi cong ra chiều hưởng thụ lắm.

Cái dáng vẻ hưởng thụ mà chăm chú ấy, ở Đông Kinh Lê Niệm cùng Lê Thọ Vực chưa được thấy bao giờ.

Ngay cả non một năm trước, cả bọn rủ nhau đi Mãn Tâm lâu - hàng ăn ngon nhất ven đại hồ cũng chưa bao giờ thấy.

Đối với đồ ăn, Đỗ công tử ngày trước luôn luôn cực kỳ xét nét, dù ngon đến mấy cũng để lại vài miếng liêm sỉ.

Bây giờ thì sao? Đỗ công tử ăn xong phần của mình rồi liên tục đánh mắt nhìn xiên lạp sườn của Lê Niệm cùng Lê Thọ Vực.

Dường như chỉ cần hai tên này tỏ ra nửa điểm ngán ăn thì hắn sẽ lao tới dọn dẹp sạch sẽ.

Cảm nhận được ánh mắt quái dị của Lê Niệm cùng Lê Thọ Vực, Đỗ Lam hơi có vẻ xấu hổ nhưng vẫn cứng miệng nói.

- Ánh mắt đó là như thế nào?

Lê Niệm đưa tay lên đỡ trán không bóc vảy trên v·ết t·hương của người khác. Lê Thọ Vực thì không cho thằng này chút sĩ diện nào chỉ thẳng mặt hắn cười nói.

- Há há … ánh mắt của mi nhìn xiên lạp sườn của bọn ta, há há há …

Lê Niệm biến từ đâu ra thêm mấy xiên lạp sườn nữa, lại đặt lên lửa nướng, điềm đạm nói.

- Không cần thòm thèm, chú Chiêm đưa cho em cả gói to, chốc nữa em san cho nửa gói đem về.

Đỗ Lam ngượng nghịu làm một hớp rượu rõ to, đoạn thở dài.

- Thông cảm! … Gần nửa năm nay trên Hưng Hóa, ngay cả anh cũng chả còn nhận ra chính mình nữa rồi.

Lê Niệm ngẩng đầu nhìn Đỗ Lam một nhịp, lãnh tĩnh hỏi.

- Sao phải tự đày đọa bản thân như vậy? Tiếng là lên Hưng Hóa rèn luyện nhưng thân binh, gia nô hẳn phải có chứ? Bác Bí cũng đâu đến mức cắt hẳn tiếp tế cho anh trên này!

Đỗ Lam cười xòa, vỗ vai Lê Niệm.

- Tiếp tế là có, mỗi tháng gửi lên đây không chỉ có tiền mà còn có cả dê cừu, gà vịt. Số đó nếu chỉ có anh mi cùng mấy tên gia nô ăn uống thì đúng là dư dả, thế nhưng ai bảo anh mi lại đang là đội trưởng một đội cơ chứ. Thành ra tiếp tế trong nhà đưa lên đều g·iết thịt cải thiện bữa ăn cho mọi người cả.

Không đợi Lê Niệm đặt câu hỏi, hắn thở dài nói.

- Niệm à! Cả nhà mi còn mỗi mi là nam đinh cố nhiên là có nhiều áp lực, phải gánh vác những trách nhiệm mà các nhà khác có người lớn gánh lấy. Thế nhưng có tệ ắt có lợi, tài nguyên trong nhà dù không nhiều nhưng đều do mi độc chưởng. Quân Phủng Thánh dựa vào đó cũng được thơm lây, ông Tú từng nói quân Phủng Thánh ở Thanh Hóa ngày nào cũng được ăn mặn. Chưa hết, quân Phủng Thánh tiếng là thân binh của mi nhưng cả triều đình Đại Việt ai cũng biết đó là tân quân do tiên đế chỉ định. Bất kể là lương bổng, trang bị, cấp dưỡng đều được ưu tiên. Các quân khác nào dám mơ đến tiêu chuẩn như thế …

Thở dài một hơi, Đỗ Lam đưa tay trở mấy xiên lạp sườn đã bắt đầu xèo xèo trên lửa, không nói thêm gì nữa.

Lê Thọ Vực nãy giờ đóng vai người câm cũng vỗ vai Lê Niệm tỉ tê.

- Bây giờ, mi thử đặt mình vào vị trí của thằng Lam. Nếu mấy ngàn quân Phủng Thánh của mi cả tuần mới có thể chạm vào một lần thức ăn mặn, mi có thể điềm nhiên như không ngày ngày thịt gà g·iết dê ăn uống một mình hay không?

Trầm ngâm một lát, Lê Niệm cũng không khỏi lắc nhẹ đầu.

Có lẽ cái trò thu mua lòng người này đã khắc sâu vào cốt tủy đám huân quý rồi, không … không chỉ là huân quý, phải là khắc sâu vào cốt tủy quý tộc nói chung mới đúng.

Khắc sâu đến mức nó dường như đã trở thành một loại phản xạ vô thức.

Bình thường thì đám trâm anh thế phiệt này không khác gì người thường, có tên nhỏ mọn, có kẻ lắm lời, có người tham tài v.v. Nhưng khi đặt chúng vào một hoàn cảnh đặc thù, giả dụ như quân doanh chẳng hạn thì nó mới lộ ra.

Cái phản xạ đó điều khiển hành động của đám quý tộc, trong vô thức phù hợp với địa vị của chính bản thân mình.

Lê Thọ Vực thấy Lê Niệm sa vào dòng suy tư thì không nói thêm gì nữa.

“Haiz … thu mua lòng người, ai lại không làm cơ chứ, hai ngàn quân Thiết Đột trên dưới một lòng xả thân vì mệnh lệnh của mình không phải là là biểu hiện rõ nhất hay sao!”

Chương 130: Quân Doanh