Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 131: Ngu Xuẩn
Đối với người Nhật, tiết trời tháng mười âm lịch có thể nói là mát mẻ trong lành.
Cứ nhìn hai thằng cha Đại Nội Giáo Hoằng (Ouchi Norihiro) cùng Thượng Sam Thanh Phương (Uesugi Kiyokata) hở ngực lộ nhũ cùng mười mấy tên chân c·h·ó ngồi hóng gió ở gian ngoài lương đình là biết.
Nhìn mặt tên nào tên nấy phơi phới thế kia cơ mà.
Còn đối với một con khỉ nhiệt đới như Lê Ý thì cái nhiệt độ mười đến mười lăm độ ở đây thực sự là rét đến tận tim gan.
Nó bước vào lương đình, thi lễ với hai tên kia xong thì lựa vị trí ngay chỗ tiếp giáp giữa hai gian mà ngồi, ở chỗ này có thể né được một chút gió lạnh.
Đèo mẹ! Bên trong mặc hai lớp áo, bên ngoài còn phải khoác thêm một lớp đối khâm mà nghe chừng cũng chưa ấm lắm.
Nó vừa an vị thì Đại Nội Giáo Hoằng quăng cho nó một phong thư, đoạn lại bắt đầu nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt với Thượng Sam Thanh Phương.
Lê Ý có thể khẳng định chín phần mười là hai thằng cha này đang bàn chuyện đi chơi gái chứ cái ngữ vũ phu như Thượng Sam Thanh Phương thì thơ với chả phú cái gì.
Từ sau khi Đại Nội Giáo Hoằng cắn răng cho nhà Thượng Sam hẳn bảy danh ngạch buôn bán vào Triều Tiên thì Thượng Sam Thanh Phương trở nên dễ nói chuyện hẳn.
Hơn chục ngày nay hai thằng cha này đã dắt nhau đi chơi gái ba bốn bận rồi, càng đáng hận là trước sau không dẫn nó đi cùng.
Lê Ý không rủa xả hai tên này nữa, lấy bức thư trong phong ra xem.
Hóa ra là thư xin hòa của Thủ hộ Đại danh phiên Đối Mã - Tông Trinh Thịnh (So Sadamori).
Nội dung không ngoài Lê Ý dự đoán, tên này bộc bạch rằng hắn vốn đã muốn phân chia lợi ích cho mọi người từ sớm, hiềm một nỗi kẻ đứng đầu đám hải tặc trên đảo Đối Mã - Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang (早田左衛門大郎/ Hayata Saemon Dairo) - quá sức tham lam, trước sau đều ngăn trở hắn.
Tông Trinh Thịnh giấy trắng mực đen viết như thế nghĩa là tỏ thái độ dứt khoát không muốn dính dáng gì đến đám Oa khấu nữa.
Ngẫm lại cũng đúng, hơn hai chục năm trở lại đây nhà họ Tông đã mất khả năng kiểm soát đám hải tặc dưới tay nhà Tảo Điền.
Cuối thư, Tông Trinh Thịnh lại cam kết đưa ra nhiều danh ngạch hơn cho tất cả các gia tộc trong liên minh thảo phạt lần này.
Đọc xong lời lẽ ngụy biện của Tông Trinh Thịnh, Lê Ý lắc đầu có chút bất đắc dĩ.
Thằng này coi cả thiên hạ là đồ ngu hay sao?
Kể cả thế lực của nhà Tảo Điền trên đảo Đối Mã đã lớn đến mức nào thì cùng lắm cũng chỉ tương đương với Tông thị mà thôi.
Chuyện hệ trọng như thế này làm quái gì có chuyện Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang có thể quyết đoán cả được.
“Hừ! … Lòng tham che mờ con mắt! Ban đầu chỉ chia cho mỗi nhà một danh ngạch, đến khi thấy chúng bạn xa lánh, nghe mùi không ổn thì cuống cuồng bổ khuyết. Khôn như mày quê tao nấu rựa mận hết rồi!”
Đại Nội Giáo Hoằng cùng Thượng Sam Thanh Phương cũng đã từ gian ngoài bước vào vào tự lúc nào.
Thấy điệu cười của Lê Ý, Đại Nội Giáo Hoằng cũng cười nói.
- Biết điều như thế này ngay từ ban đầu có phải là tốt cho tất cả mọi người hay không. Sao cứ phải khư khư cố chấp níu giữ lấy lợi ích mà mình không đủ sức bảo vệ cơ chứ.
Thượng Sam Thanh Phương cũng gật đầu cho là phải.
Nếu ngay sau khi ký điều ước Gia Cát (điều ước Kayoshi (1443)/ Triều Tiên gọi là điều ước Quý Hợi) với Triều Tiên, phiên Đối Mã đồng ý giao ra phần lớn danh ngạch cho mọi người phân chia thì đâu đến nỗi này.
Tông Trinh Thịnh cho rằng dựa vào đâu phiên Đối Mã có tư cách tồn tại như một thực thể chính trị trước mặt triều đình Triều Tiên?
Nếu không có Đại Hòa ở phía sau chống lưng thì nhà họ Tông đã bị người Triều Tiên nhổ cỏ tận gốc từ thời c·hiến t·ranh Ứng Vĩnh (Chiến tranh Oei (1419)/ Triều Tiên gọi là Kỷ Hợi Đông Chinh) rồi.
Năm đó Triều Tiên nhân cơ hội phần lớn hạm đội Đối Mã đã ra ngoài đánh c·ướp liền đổ bộ một vạn bảy ngàn quân lên đảo Đối Mã.
Đối ngoại tuyên bố bình định Oa khấu dưới tay Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang nhưng thực tế ai cũng biết là Triều Tiên Thái Tông - Lý Phương Viễn mong muốn không chỉ là như thế.
Vị trí địa lý của đảo Đối Mã quá quan trọng, người Đại Hòa có thể dùng hòn đảo này làm bàn đạp để t·ấn c·ông Triều Tiên bất cứ lúc nào mà Triều Tiên không có cách nào phòng bị hiệu quả.
Nỗi lo này hơn trăm năm sau sẽ được Phong Thần Tú Cát (Toyotomi Hideyoshi) hiện thực hóa trong các cuộc xâm lược Triều Tiên nổi tiếng của mình.
Vậy nên, mục đích chân chính của người Triều Tiên là biến Đối Mã trở thành một tỉnh của vương triều Triều Tiên thống nhất, một lần và mãi mãi diệt trừ mối nguy này.
Lực lượng trên đảo Đối Mã lúc đó chỉ có bảy trăm kỵ binh cùng vài ngàn dân binh.
Quân Triều Tiên đổ bộ lên cảng Vĩ Kỹ (cảng Ozaki) tại đây họ đã chiếm được hơn một trăm tàu biển.
Trong những ngày sau đó, tận dụng ưu thế bất ngờ, q·uân đ·ội Đối Mã cũng như hải tặc không kịp phản ứng, quân Triều Tiên vừa c·ướp vừa phá gần hai ngàn nóc nhà.
Sáu ngày hành quân gần như không gặp bất cứ sự chống trả nào đáng kể, quân Triều Tiên thế như chẻ tre mà tiến đến Thuyền Việt (Funakoshi, nay là thị trấn Mitsushimamachi Kofunakoshi) cắt đảo Đối Mã làm hai phần.
Tông Trinh Thịnh ở phía nam lúc này đã mất hoàn toàn liên lạc với đám hải tặc bị vây ở phía bắc.
Mọi chuyện tưởng như đã xong xuôi, chủ tướng quân Triều Tiên - Lý Tòng Mão thậm chí còn tự tin đến mức đưa cho Tông Trinh Thịnh ý chỉ của Triều Tiên Thái Tông - yêu cầu phiên Đối Mã trở thành một tỉnh của Triều Tiên.
Đúng lúc này, đám hải tặc bất ngờ nhận được quân tiếp viện từ đảng Tùng Phổ (đảng Matsuura) - một liên minh của các nhóm võ sĩ (samurai) trực thuộc gia tộc Tùng Phổ ở phiên Phì Tiền (phiên Hizen).
Những võ sĩ này đang đóng quân ở đảo Nhất Kỳ (đảo Iki) vì vậy chỉ mất vài ngày để họ đổ bộ lên đảo Đối Mã tham chiến.
Có được sự chi viện này, đám hải tặc đã thực hiện một trận phục kích mẫu mực, đánh tan cánh quân Triều Tiên ở Khang Nhạc (nay là Umugi/ Toyotama/ Tsushima/ Nagasaki) g·iết c·hết hơn một trăm binh lính khác.
Chỉ mấy ngày sau trận chiến bại quân Triều Tiên rút quân khỏi hòn đảo này, phiên Đối Mã thoát khỏi nguy cơ trở thành một tỉnh của Triều Tiên.
Đừng hiểu nhầm, đối với một đội quân đông đảo như quân Triều Tiên thì thiệt hại hơn một trăm lính chẳng đáng là gì.
Thứ khiến chủ tướng phía Triều Tiên - Lý Tòng Mão e ngại là lúc này Đối Mã đã không còn đơn độc.
Lý Tòng Mão lo sợ rằng các võ sĩ của nhà Tùng Phổ chỉ là tiền trạm, đại quân của Đại Hòa vẫn đang ở đằng sau có thể chặn đường về của quân Triều Tiên bất cứ lúc nào.
Vì lẽ đó, quyết định rút quân được đưa ra tương đối nhanh chóng mà không cần bẩm báo về triều đình Triều Tiên.
Kể cả chuyện năm mươi danh ngạch vào Triều Tiên, nếu không có con ngáo ộp Đại Hòa làm chỗ dựa, bằng vào lý gì triều đình Triều Tiên phải kiên nhẫn đàm phán với một hòn đảo vài vạn dân như Đối Mã?
Thượng Sam Thanh Phương cười nhạt.
“Thứ không biết điều!”
Nếu nhà họ Tông tỏ ra biết điều thì nhà Thượng Sam cũng không tham, chỉ cần hai đến ba danh ngạch là đủ.
Đến nước này nhà Đại Nội đã động binh, nhà Thượng Sam đã động quan hệ rồi mới nhận ra nguy cơ thì quá muộn rồi.
Đại Nội Giáo Hoằng ngồi vào chủ vị, buồn cười nói.
- Chư vị đoán xem, nếu ta đưa bức thư này cho Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang thì thằng này sẽ phản ứng như thế nào?
Về mặt nổi, bọn chân c·h·ó bên dưới đều là gia thần của các nhà đại danh đến chia phần, trên một phương diện nào đó là đại diện cho chủ tử nhà bọn chúng.
Đại Nội Giáo Hoằng cũng không thể làm lơ.
Còn lời ngầm à? Người ngồi ở đây không ai là kẻ ngu, Đại Nội Giáo Hoằng rõ ràng đã có quyết đoán, hỏi câu này chẳng qua là phòng hờ mà thôi.
Hắn không rảnh ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, tất cả các quyết định của cuộc chinh phạt đều phải được quyết định một cách tương đối "dân chủ" như thế này.
Phòng khi lỡ không may vì quyết định của hắn mà chinh phạt bất lợi thì mấy nhà kia cũng không thể mượn cớ hắn độc tài quyết đoán mà đòi bồi thường được.
Gia thần nhà Sơn Danh (Yamana) thấy cô gia nhà mình đặt câu hỏi liền nhân đức không nhường ai gập mình kính cẩn.
- Hồi đại nhân, gia chủ nhà thần ủy thác toàn bộ quyền quyết định cho ngài. Ngài chỉ hướng đông quân nhà Sơn Danh tuyệt không đi hướng tây.
Bọn gia thần phía dưới thấy thế cũng nhao nhao tỏ thái độ, duy chỉ có gia nô nhà Trường Vĩ (gia tộc Nagao) hơi nhích khỏi chỗ ngồi một chút, cúi người khấu đầu thật sâu rồi mới nói.
- Hồi đại nhân, e rằng không thiện!
Đại Nội Giáo Hoằng tỏ vẻ thú vị khoan hòa hỏi.
- Ồ! Lời ấy là lý làm sao?
Tên gia thần nhà Trường Vĩ hít một hơi, sắp xếp từ ngữ rồi mới nói.
- Hồi đại nhân, phiên Đối Mã danh nghĩa là lãnh địa của nhà họ Tông nhưng từ sau khi người Triều Tiên c·ướp phá phần lớn hạm đội trong thời c·hiến t·ranh Ứng Vĩnh thì sức mạnh của họ đã suy giảm nhiều. Mấy năm nay quyền lực của nhà họ Tông liên tục bị nhà Tảo Điền xâm thực.
Đại Nội Giáo Hoằng gật đầu, điều này cả thiên hạ đều biết, đoạn phất tay ra hiệu cho kẻ kia trình bày tiếp.
- Hai nhà này đương nhiên là chỉ hận không thể xẻ thịt lột da, moi gan uống máu nhau nhưng đối với vấn đề ngăn cản thế lực ngoại lai nhúng chàm vào phiên Đối Mã thì cực kỳ nhất trí. Dù sao chén canh trên đảo Đối Má chỉ có như vậy, đây là điểm mấu chốt không bao giờ suy chuyển. Ngay cả bức thư này, thần e rằng cũng là hai nhà này liên hợp với nhau diễn một vở kịch.
Tất cả mọi người trong đình hai mặt nhìn nhau. Ngẫm lại thật kỹ, khả năng này không phải là không thể xảy ra.
Lê Ý nghe vậy cũng không khỏi cảm thán.
“Đèo mẹ! Nguy hiểm thật, trèo lên vị trí này không có ai là thằng ngu, nếu mình là chủ sự của cuộc chiến này không phải bị hai con cáo già Tông Trinh Thịnh cùng Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang xỏ dây vào mũi dắt đi hay sao!"
Càng nghĩ càng sợ, nó thì thào nói.
- Nếu đúng là như vậy thì chẳng phải bây giờ chúng đang chờ huynh trưởng liên lạc với một trong hai nhà bọn chúng, sau đó …
- Sau đó thiết lập một cái bẫy để ta ngoan ngoãn chui vào, hà hà …
Đại Nội Giáo Hoằng không có vẻ gì là bất ngờ, cười nhạt.
Thượng Sam Thanh Phương lúc này không khỏi tròng mắt đảo quanh, một tên vũ phu như hắn giờ này lại bày một bộ Gia Cát Khổng Minh nắm hết mọi thứ trong lòng bàn tay, khí thế nói.
- Nếu đã lường trước được mọi việc như vậy sao ta không tương kế tựu kế lừa cho chúng thả ta lên đảo, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà diệt chi! Lúc đó chẳng phải …
- Không được! (x3)
Lão vừa nói chưa dứt câu đã nghe Đại Nội Giáo Hoằng, gia thần nhà Trường Vĩ cùng gia thần nhà lão ba người không hẹn mà cùng vung tay ngăn cản.