Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 132: Trí Kế Tối Thượng
Đại Nội Giáo Hoằng thấy thế thì không dí thêm nữa, đưa tay lên xoa trán vuốt mồ hôi lạnh. Hắn quyết định rút lại tất cả những kết luận trước đây của mình về thằng cha Thượng Sam Thanh Phương này.
Đèo mẹ, vốn tưởng Thượng Sam Thanh Phương là loại cáo già thích chơi trò giả heo ăn hổ.
Ai ngờ ngoại trừ điểm mấu chốt cần kiên thủ ra thì cất dấu thật sâu phía dưới dáng vẻ mưu sâu tính kỹ kia là một thằng nhóc con trong đầu tràn ngập tư tưởng "thiên lão đại ta lão nhị".
Tương kế tựu kế cóc khô à, nghĩ hay như thế thì cứ đếm cua trong lỗ dần đi là vừa.
Trên đời này không bao giờ thiếu người thông minh, nhưng so với người thông minh thì loại tự cho là thông minh lại càng nhiều.
Loại người này đọc mấy quyển tiểu thuyết kiểu “Tam quốc Diễn nghĩa” “Thủy hử” v.v. nên não trạng lúc nào cũng thích ra vẻ mưu sâu tính kỹ.
Bọn chúng cho rằng c·hiến t·ranh là trò đấu trí của đám mưu sĩ, coi chiến trận là võ đài thi thố xem kẻ nào tâm tư kín đáo hơn.
Loại não trạng này khiến người ta luôn có xu hướng phức tạp hóa thủ đoạn c·hiến t·ranh. Lại cho rằng mưu kế càng phức tạp, càng ngoài ý muốn thì càng hiệu quả.
Đại Nội Giáo Hoằng cười nhạt.
Nếu như ngồi một chỗ có thể tính toán được hết chuyện trên đời này thì phần lớn Trung Quốc (Chugoku) Tứ Quốc (Shikoku) cùng một phần Cửu Châu (Kyushu) đã nằm dưới tầm ảnh hưởng của nhà Đại Nội hắn từ thời bác hắn - Đại Nội Nghĩa Hoằng (Ouchi Yoshihiro) mất rồi.
Nào đến lượt Đại Nội Giáo Hằng hắn lao tâm khổ tứ như hiện tại.
Bài học từ thời Đại Nội Nghĩa Hoằng khiến Đại Nội Giáo Hoằng từ trước tới nay đều tôn sùng một nguyên tắc.
“Ngoại trừ đại chiến lược ra thì bất cứ thứ gì cũng có thể bị thay đổi khi thời thế biến động. Bất cứ thứ gì ở đây bao gồm cả chiến lược trong một khoảng thời gian nhất định”
Đại chiến lược ở đây là sự mở rộng quyền lực của nhà Đại Nội ở Trung Quốc, Tứ Quốc và Cửu Châu.
Chỉ cần bá·m s·át đại chiến lược này, những khúc chiết còn lại đều có thể xoay chuyển theo thời cuộc.
Như là một hệ quả tất nhiên, Đại Nội Giáo Hoằng cực kỳ kiêng kỵ sử dụng những tính toán, mưu lược theo kiểu Tam quốc Diễn nghĩa.
Vì vậy, hắn cực kỳ khinh ghét các loại mưu sâu kế hiểm đi ngược lại lẽ thường.
Trong c·hiến t·ranh, mà không … phải là trên đời này, mỗi một hành động, lời nói, kế hoạch của thực thể này đều tương tác qua lại với các hành động, lời nói, kế hoạch của thực thể khác.
Đơn giản rằng các kế hoạch càng phức tạp, càng cao siêu thì nhân tố có thể tác động vào thành bại của nó lại càng nhiều.
Qua đó ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng, khiến cho mọi chuyện không thể suy diễn theo kiểu một cộng một bằng hai.
Diễn biến trên chiến trường không và sẽ không bao giờ đi theo một con đường mà chiến lược gia bày sẵn trong đầu.
Bản chất của thế sự là vô vàn biến số như thế nên thứ người ta có thể thôi diễn ra chỉ có thể là đại thể, là xu hướng chứ không ai thừa hơi thôi diễn tiểu tiết.
Luôn và sẽ luôn luôn có những tình huống mà chiến lược gia không lường tới được.
Cho rằng mọi diễn tiến, tình huống trên chiến trường đều vận động theo những gì chiến lược gia suy tính là chủ quan và duy ý chí.
Ngược lại, những kế hoạch càng đơn giản - đơn giản đến mức một tên đội trưởng cũng có thể lý giải và thực hiện theo đúng ý chí của chiến lược gia - lại càng có tỉ lệ hoàn thành cao.
Thay vì mưu mẹo sâu xa, mai phục dụ dỗ, thuyền cỏ mượn tên v.v. Đại Nội Giáo Hoằng thích tập trung tâm sức của mình vào việc cải thiện kỷ luật, điều phối hậu cần, tăng cường trang bị kỹ thuật v.v. qua đó gia tăng sức mạnh của binh lính, võ sĩ nhà Đại Nội hơn.
Nghĩ đến gần hai mươi ngàn tinh nhuệ của nhà Đại Nội hiện tại, hắn không khỏi lòng tin càng vững, bày một bộ trời sập không đổi sắc ngà ngà nói.
- Nếu kế của Thượng Sam Thanh Phương đại nhân có thể thành công thì quân ta chỉ dùng sức một nửa mà được lợi gấp đôi, thực là diệu kế vậy. Thế nhưng, thứ cho Giáo Hoằng khó lòng y theo mà làm được.
Gia thần nhà Sơn Danh cũng ngay lập tức bày một bộ nghiêm trọng tỏ vẻ ủng hộ cô gia nhà mình.
- Chư vị đại nhân, lần này hội quân chinh phạt phiên Đối Mã lực lượng của chúng ta thực sự rất khổng lồ. Chưa tính người của công tử Lê Ý, chỉ riêng mấy nhà chúng ta cả thủy lẫn bộ lên tới một vạn bốn ngàn người. Xuất chinh nghĩa là lâm vào vòng sinh tử, ta tuy không phải là chủ tướng những cũng tự thấy trọng trách nặng nề, tuyệt không dám có bất cứ sơ sót nào. Mọi việc cầu ổn là hơn!
Gia thần các nhà khác nghe thế cũng lập tức phụ họa.
- Đúng vậy, đại sự cầu ổn là hơn …
- Tương quan lực lượng có lợi cho chúng ta, cứ dựa thế lấn tới là được!
- …
Thượng Sam Thanh Phương thấy ngay cả gia thần nhà mình cũng không nhịn được cúi thấp đầu, không lên tiếng. Không mù đều biết thằng này cũng có ý ủng hộ Đại Nội Giáo Hoằng, hơi ngại ngùng trấn áp “mưu kế thâm sâu” của mình lại.
Lão xoa xoa tay, xuống nước nói.
- Hà hà … lão đầu tử ta chỉ là góp ý như thế, Giáo Hoằng ra lệnh đánh phía đông, quân nhà Thượng Sam tuyệt không nhích về phía tây. Chẳng qua, phiên Đối Mã nói ít cũng có ba bốn trăm con thuyền có thể dùng vào hải chiến, nếu không dùng kế lừa cho chúng để quân của ta lên đảo thì t·ấn c·ông như thế nào? Thứ cho lão đầu tử ta lắm lời, muốn dọn đường cho quân ta đổ bộ lên Đối Mã không có ba trăm chiến thuyền nghe chừng khó. Đổ bộ xong rồi mà thủy quân lại bị thuyền chiến Đối Mã đông hơn làm thịt thì bảy tám ngàn quân ta trên đảo không khác gì rùa trong hũ, chỉ có thể đợi c·hết mà thôi. Năm đó người Triều Tiên đổ gần hai vạn quân lên đảo Đối Mã, vì sao mới mất hơn trăm người đã vội bỏ chạy? Không phải vì e ngại quân tiếp viện của chúng ta đến đánh úp hải quân của chúng triệt đường về đó sao!
Nhà Đại Nội có một hạm đội hùng mạnh, điều này không có gì phải tranh cãi.
Đây là cơ sở để gia tộc này duy trì quyền lực của mình đối với đảo Cửu Châu cũng như đề phòng nhà Tế Xuyên (gia tộc Hosokawwa) ở biển Lại Hộ (biển nội địa Seto).
Hơn nữa, như là một phần của truyền thống, nhà Đại Nội phải dành một phần lực lượng để đảm bảo con đường giao thương với đất tổ - bán đảo Triều Tiên.
Nói ra thì dài nhưng nhà Đại Nội tự xưng là hậu duệ của Hoàng tử Lâm Thánh nước Bách Tế (Baekje) vì vậy ngay cả trong thời đại Triều Tiên tương đối phong bế, nhà Đại Nội vẫn có dòng chảy thương mại - dù nhỏ - đến bán đảo này.
Dòng chảy thương mại nối liền không dứt là chỗ dựa cho các cuộc phiêu lưu quân sự của Đại Nội Nghĩa Hoằng (Ouchi Yoshihiro).
Tuy nhiên, cũng vì có quá nhiều mối bận tâm nên lực lượng hải quân của nhà Đại Nội bị căng ra thủ hộ cả biển Lại Hộ ở phía đông nam lẫn biển Triều Tiên ở phía tây bắc.
Lực lượng thực tế mà nhà Đại Nội có thể điều động tham gia cuộc chinh phạt này ước đoán cũng chỉ có hơn một trăm thuyền đi biển mà thôi.
Lo lắng của Thượng Sam Thanh Phương không phải là không có cơ sở.
Vẫn cái giọng ngà ngà, Đại Nội Giáo Hoằng chậm rãi nói.
- Điều này Thanh Phương đại nhân không cần lo lắng, quá nửa hạm đội Đối Mã đã có lực lượng của thương hội Vĩnh Xương lo liệu.
Thượng Sam Thanh phương nhíu mày.
- Chẳng lẽ lần này thương hội Vĩnh Xương đem hơn trăm t·àu c·hiến An Nam đến Đại Hòa?
Lê Ý ngồi im giả c·hết từ đầu đến giờ cũng bị lão già này làm tỉnh, lắc đầu nói.
- Hồi đại nhân, lần này tiểu tử đem đến hai mươi tám tàu, cộng với số có sẵn ở Đại Hòa vẫn chưa tới bốn mươi tàu.
Lắc đầu, Thượng Sam Thanh Phương hơi chùng xuống nói.
- Không đủ, kể cả như thế cùng với số t·àu c·hiến của nhà Đại Nội, nhà Sơn Danh lẫn nhà Thượng Sam v.v. tổng cộng lực lượng của chúng ta mới hơn hai trăm tàu. Hải chiến không giống bộ chiến, bộ chiến thì một nhóm nhỏ quân tinh nhuệ có thể quyết thắng thua của c·hiến t·ranh, hải chiến lại phải dựa vào phương tiện trên biển. Nói trắng ra chính là đốt tàu, nhiều thuyền hơn chưa chắc đã thắng nhưng chí ít cũng không thể đần độn kéo thuyền ra đánh nhau khi kẻ địch nhiều thuyền gấp đôi phe ta được.
Lê Ý lúc này ngồi thẳng lưng dậy, nhìn thẳng vào mắt Thượng Sam Thanh Phương, vẻ mặt lãnh liệt.
- Thượng Sam đại nhân có biết năm đó Đại Việt chúng ta đánh bại người Mông Cổ như thế nào không?
Thượng Sam Thanh Phương đúng là không biết chuyện này đầu cua tai nheo ra sao, nghiêng tai ra vẻ lắng nghe.
- Năm đó người Mông Cổ kéo vào Đại Việt lần thứ ba, trên bộ thì không nói, ở dưới nước, thủy quân họ Trần một mặt thì cắm cọc chặn đường chạy của giặc, mặt khắc DÙNG THUYỀN LỚN CHẮN NGANG SÔNG mà đánh. Người Mông Cổ tiến không được, lui không xong bị thuyền lớn của chúng ta đánh cho tan nát. Chúng ta diệt thủy quân của người Mông Cổ trước sau đều dựa vào sức lực bản thân, dùng thuyền lớn đánh thẳng mặt mà phá được, không dựa vào cơn thần phong nào đâu.
Thượng Sam Thanh Phương không để ý đến ý khiêu khích trong lời của Lê Ý. Ánh mắt sáng lên nhìn Lê Ý như bắt được thứ gì.
- Thuyền lớn?
Lê Ý lúc này mới thu lại vẻ lăng lệ, lúc nói thì sướng cái miệng đấy, nói xong mới thấy mình miệng tiện.
Nói như thế có khác gì bảo người Đại Hòa chống Mông Cổ toàn dựa vào ăn may.
Chỉ một câu đã đắc tội với toàn bộ quý tộc Đại Hòa quanh đây.
Lê Ý tự răn bản thân sau này trước khi nói phải uốn lưỡi bảy lần, ngữ điệu hơi chùng xuống gật đầu với Thượng Sam Thanh Phương.
- Lần này thuyền của chúng ta sang Đại Hòa không những tất cả đều vượt qua tiêu chuẩn thuyền lớn đánh Mông Cổ năm xưa, mà còn có thêm hai chiếc cự hạm lớp Định Hải. Loại cự hạm này, mỗi một chiếc đều chiếm nước tối đa gấp sáu lần loại trước. Tiểu tử sẽ dùng nắm đấm sắt nói cho Tông Trinh Thịnh cùng Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang biết cái gì gọi là trí kế tối thượng. Đứng trước sức mạnh tuyệt đối của chiến hạm lớp Định Hải, đám thuyền câu của phiên Đối Mã dù có mưu biển kế trời lại đáng là gì!