Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 133: Võ Đức Cường Thịnh
Lần này xuất chinh nhà Đại Nội sử dụng hơn sáu ngàn quân, trong đó thủy quân hơn hai ngàn, lục quân gần bốn ngàn, quá nửa là kỵ binh.
Nhà Sơn Danh ban đầu toan góp năm ngàn quân nhưng cuối cùng rút lại chỉ còn bốn ngàn.
Nhà Thượng Sam vẫn cam kết như cũ, hai ngàn quân nhưng số chiến thuyền thì tăng lên sáu mươi chiếc.
Thương hội Vĩnh Xương góp gần bốn mươi chiến thuyền, cả thủy thủ lẫn quân hộ vệ Lê Ý mang theo lên đến gần bốn ngàn người.
Vốn còn nhà Trường Vĩ cũng muốn góp hai ngàn quân, nhưng số danh ngạch đã hết.
Đại Nội Giáo Hoằng dù thèm hai ngàn quân nhà Trường Vĩ đến đâu cũng không thể cắt bớt danh ngạch nhà mình đem cho nhà Trường Vĩ được.
Thành ra nhà Trường Vĩ cũng chỉ có thể giống như các nhà khác, hầu như chỉ góp võ sĩ, mỗi nhà vài chục đến trăm người lấy lệ.
Ngay cả như thế, cả đoàn quân chỉ tính lính tráng đã lên đến gần một vạn sáu ngàn người. Cảng Bắc Cửu Châu (Kita Kyushu) mấy ngày này đã trở thành trại lính.
Đại Nội Giáo Hoằng ngồi trên lầu cao nhất của Vọng Hải lâu nhìn xuống cảng thị nhộn nhịp.
Đã rất lâu rồi nhà Đại Nội mới lại chuẩn bị cho đạo quân khổng lồ như vậy xuất chinh.
Không khí như thế này khiến chỗ sâu nhất trong tâm linh hắn không khỏi bốc lên một luồng hào tình.
Nhà Thiếu Nhạc (gia tộc Shoni) nợ Đại Nội Giáo Hoằng món thù g·iết cha.
Tuy h·ung t·hủ g·iết cha hắn - Thiếu Nhạc Mãn Trinh (Shoni Mitsusada) - đ·ã c·hết được chục năm dưới tay huynh trưởng (Đại Nội Trì Thế) nhưng vay nợ phải tính lãi, đó không phải là lẽ thường trên đời hay sao!
Nghĩ đến cảnh cắt đầu Thiếu Nhạc Giáo Lại (Shoni Kyoyori) đem đi tế bái phụ thân, hắn kích động đến run cả người.
Hít sâu một hơi kiềm chế trái tim đang nhảy bình bịch trong lồng ngực, Đại Nội Giáo Hoằng chậm rãi bước xuống lầu dưới, khoan thai ngồi vào chủ vị.
Đoạn nghiêm trang hướng thanh niên ngồi bên tả khấu đầu một nhịp, nghiêm giọng nói.
- Gia chủ nhà Đại Nội không bao giờ trốn tránh chiến chinh, chuyện trong nhà giao phó hết cho Thịnh Trì, em ta chịu khó gánh vác vậy. Đợi đến khi ca khúc khải hoàn huynh đệ ta sẽ cùng nhau bái tế phụ thân cùng huynh trưởng, nâng chén chung vui nỗi niềm báo phục.
Thanh niên này nghiễm nhiên là một trong hai người anh em còn lại của Đại Nội Giáo Hoằng - Đại Nội Thịnh Trì (Ouchi Morimochi).
Hắn vốn đang còn một người anh trai nữa là Đại Nội Giáo Hạnh (Ouchi Noriyuki) thế nhưng thằng này đã rời khỏi gia tộc từ thời Đại Nội Trì Thế (Ouchi Mochiyo) đến nay vẫn chưa trở về.
Đại Nội Thịnh Trì nghe thấy thế thì quỳ mọp xuống, kính cẩn nói.
- Thịnh Trì, không dám chểnh mảng!
Gật đầu hài lòng, Đại Nội trì thế vung tay bá khí hướng đám tướng lãnh, võ sĩ ở dưới giọng trầm thấp.
- Lần chinh chiến này liệu trước sẽ nhiều sóng gió, gian nan muôn bề, không hưng được sĩ khí thì khó khăn muôn trùng. Truyền xuống, quân sĩ các phiên Chu Phòng (phiên Suo) Trường Môn (phiên Nagato) Phong Tiền (Buzen) xuất chinh mà có cơ sự gì thì lão ấu trong nhà do nhà Đại Nội cung dưỡng. Thiên Chiếu Đại Ngự Thần (Amaterasu) làm chứng, nếu như hai lời, nguyện nhà Đại Nội bị thiên địa ruồng rẫy, quỷ thần trừng phạt!
Mấy chục tên lính truyền tin từ lâu đã quỳ một chân ở ngoài cửa, trên lưng đeo tiếu kỳ chữ “忣” (cấp).
Nghe thấy lời thề độc của Đại Nội Giáo Hoằng thì đứng bật dậy, nhanh nhẹn xuống lâu lên ngựa, đoạn mỗi tên một hướng thúc ngựa chạy gấp, vừa chạy vừa hét.
- Truyền … nhà Đại Nội cung dưỡng …
- Truyền … Thiên Chiếu Đại Ngự Thần làm chứng …
- Truyền … nếu như hai lời, thiên địa ruồng rẫy, quỷ thần trừng phạt …
- … thiên địa ruồng rẫy, quỷ thần trừng phạt ...
Theo từng tiếng tiêu kỵ hét vang khắp cảng Bắc Cửu Châu, bất kể là lĩnh dân trong cảng hay là thương lái tới buôn bán cũng đều reo hò phụ họa.
…
Nghe tiếng reo hò từ phía đám lính tráng nhà Đại Nội từ cảng biển vọng tới, Thượng Sam Thanh Phương đang nhắm mắt dưỡng thần trên xe ngựa cũng không thể không lắc nhẹ đầu mở mắt ra than thở.
- Haiz … nhà Đại Nội võ đức cường thịnh cũng không phải không có cái lý của nó. Thái Lang! Ngươi nói xem, phải chăng nhà Thượng Sam chúng ta cũng nên bắt chước nhà Đại Nội một chút?
Linh Mộc Thái Lang thừa biết chủ tử nhà mình chẳng có ý định tham vấn ý kiến của mình, hắn chỉ chăm chú đánh xe không nói gì.
Chẳng mấy chốc xe ngựa đã đến bến cảng, Linh Mộc Thái Lang đang định dừng xe thì phía sau có tiếng vó ngựa dồn dập truyến đến.
Hắn khéo léo đánh xe hơi chếch sang một bên nhường đường.
Người có thể phi ngựa trong quân cảng như thế này không phải là loại dễ chọc.
Chưa nói nơi đây là quân cơ trọng địa, chỉ xét riêng trên phương diện ngựa cưỡi thì hành động của kẻ kia cũng không phải người bình thường có thể làm được.
Cứ nhìn con đường toàn đá dăm dưới chân thì biết.
Kỵ sĩ không xót ngựa phi nước đại ở đây hoặc là ngu xuẩn không biết cân nhắc, hoặc là trong nhà giàu nứt đố đổ vách không ngại phế một con ngựa chiến.
Ngoái đầu lại, sắc mặt Linh Mộc Thái Lang đột nhiên trở nên cực kỳ đặc sắc.
Mả mẹ nó!
Hóa ra kẻ “không bình thường” mà hắn vừa lầm bầm chửi rủa lại là công tử nhà mình - Thượng Sam Phòng Triều (Uesugi Fusatomo).
Thượng Sam Phòng Triều cưỡi một thớt ngựa cao to, hoặc ít nhất là cao to theo tiêu chuẩn của người Nhật.
Đại Hòa đã sử dụng kỵ binh từ lâu, thậm chí, trong một số cuộc chiến thì kỵ binh còn là lực lượng quyết định thắng bại.
Tuy nhiên, vì bản thân Đại Hòa không có nguồn ngựa tốt nên trong hằng trăm năm họ vẫn phụ thuộc vào nguồn ngựa từ lục địa.
Đại Hòa chỉ thực sự có được nguồn ngựa chiến bản địa chất lượng từ sau cuộc xâm lược của người Mông Cổ.
Người Mông Cổ bại trận đã để lại một số lượng ngựa tương đối lớn, vì vậy loại ngựa chiến mà họ có thường là hậu duệ của ngựa Mông Cổ lai với các giống bản địa.
Giống ngựa này cao khoảng ba thước đến ba thước ba tấc tới vai (1,2 - 1,32 m).
Thớt ngựa của Thượng Sam Phòng Triều cao ít nhất ba thước năm tấc tới vai (1,4 m) đúng là thằng chột làm vua xứ mù.
Linh Mộc Thái Lang liếc thấy thằng này cưỡi trên lưng ngựa, thân mặc giáp Đỗng Hoàn (dõ-maru) đầu đội chiến khôi (kabuto) hông đeo thái đao (tachi) lưng cõng thương dài (yari) bên hông ngựa còn treo cả cung tiễn.
Không thể không nói, Thượng Sam Phòng Triều được cái mã rất tốt, bây giờ nai nịt gọn gàng thương nhọn cung cứng đúng là có một loại cảm giác uy phong lẫm lẫm, hào quang lan tràn.
Cung kính thi lễ với Thượng Sam Phòng Triều xong, Linh Mộc Thái Lang mới đặt câu hỏi.
- Chủ tử ngài định chinh chiến Đối Mã sao?
Thượng Sam Phòng Triều bừng bừng khí thế gật đầu cười nói.
- Thái Lang, ta là võ sĩ ... Một võ sĩ sẽ phục vụ bằng cây cung của mình!
Đây là câu nói nổi tiếng của Đại Nội Nghĩa Hoằng (Ouchi Yoshihiro - gia chủ đời thứ 10 của nhà Ouchi - cha của Đại Nội Trì Thế, bác ruột của Đại Nội Giáo Hoằng) tên đó đ·ã c·hết trận ba bốn chục năm nhưng danh ngôn hắn để lại thì trở thành kim chỉ nam của tất cả võ sĩ khắp xứ Đại Hòa này.
Chưa chờ Linh Mộc Thái Lang phúc đáp, Thượng Sam Thanh Phương đã nhóc đầu ra khỏi thùng xe, xì một tiếng mắng.
- Cút về! Trên đời làm gì có loại võ sĩ không biết yêu quý chiến mã như ngươi? Uổng cho một con ngựa tốt, rơi vào tay ngươi đúng là minh châu bị long đong.
Thượng Sam Phòng Triều sượng sùng gãi mũi, đoạn đáy mắt đảo quanh, một đôi mắt đào hoa u uất nói.
- Không phải là vì đuổi kịp lão nhân gia ngài sao! Thúc thúc yêu quý của ta, chẳng lẽ ngài đã lấy binh phù rồi còn không cho ta ra trận. Tùng bách không trải sương tuyết mãi vẫn chỉ là gỗ tạp mà thôi, không dùng vào việc gì được. Ngài định nuôi ta thành phế vật luôn à? Phải biết ta chính là Thủ hộ Đại danh của phiên Việt Hậu (Echigo no Kuni) đấy.
Thượng Sam Thanh Phương nhìn thật sâu vào ánh mắt Thượng Sam Phòng Triều. Cháu mình nói không sai, Thượng Sam Phòng Triều hắn là lãnh chúa trực trị của phiên Việt Hậu.
Sớm muộn gì hắn cũng sẽ phải quay trở về đó lấy lại những gì vốn thuộc về mình.
Nhà Trường Vĩ ngăn không được, nhà Thượng Sam càng không có lý do ngăn cản hắn đoạt lại những thứ đó.
Đến ngày đó, nếu hắn vẫn chỉ là một tên gà nhép hỉ mũi chưa sạch thì đơn thuần là lãng phí sinh mạng của mình cùng đám võ sĩ, binh lính dưới tay mà thôi.
Thượng Sam Thanh Phương thở dài, hắn đã thấy, sâu bên dưới đôi mắt hớp hồn người kia là một vẻ kiên định không gì ngăn cản nổi.
Ngẫm nghĩ một lát, hắn móc binh phù từ trong ngực ra liệng cho Thượng Sam Phòng Triều, trịnh trọng nói.
- Cầm lấy, quân của mi, thúc không c·ướp lấy làm gì, gia phong nhà Thượng Sam chúng ta chưa suy đồi đến mức độ đó!
Thượng Sam Phòng Triều hơi bất ngờ, vốn còn tưởng phải đóng vai đáng thương thêm một thời gian nữa mới có cơ hội cầm lại binh phù. Cuối cùng ông chú quý hóa lại trả binh quyền lại cho hắn dễ dàng như thế.
Nghĩ đến mình đã định dùng mưu hèn kế bẩn để gài Thượng Sam Thanh Phương trả lại binh quyền, Thượng Sam Phòng Triều không khỏi xấu hổ, chỉ muốn tự tát cho mình mấy cái.
Ngẩng đầu lên toan nói gì đã thấy Linh Mộc Thái Lang đánh xe ngựa quay đầu tự lúc nào, cảm xúc trào dâng như cơn lũ đến khóe miệng chỉ có thể nhả ra một tiếng.
- Thúc!
Thượng Sam Thanh Phương trên xe ngựa chỉ đưa tay ra cửa sổ xua nhẹ hai cái, mặc kệ Thượng Sam Phòng Triều trân trân dõi theo bóng xe ngựa của lão đi xa.
Ngồi trên xe ngựa êm ái, khóe miệng Thượng Sam Thanh Phương nhếch lên một đường vi diệu.
“Biết đâu được! Ai dám cược trong tương lai nhà Thượng Sam chúng ta có thể sản sinh ra một nhân vật võ đức cường thịnh hay không cơ chứ!”