Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 134: Tiếp Thị

Chương 134: Tiếp Thị


Quân các nhà khác chả hiểu vì sao quân nhà Đại Nội đột nhiên hô hào, chỉ là thấy ồn ào cũng lớn tiếng góp vui. Đến khi biết lý do thì đứa nào đứa nấy nhìn chủ tướng nhà mình đều có vẻ là lạ. Khiến cho đám võ sĩ không hẹn mà cùng hô hỏng việc.

Chiến tranh là một hình thái chính trị - xã hội phức tạp. Trong trận chiến, người ta không chỉ đấu kỹ năng, đấu trang bị, đấu mưu kế, đấu hậu cần v.v. mà còn đấu cả sĩ khí.

Hai quân tương sát, bên nào sĩ khí cao hơn thì nghiễm nhiên đè ép bên kia một phép.

Đã quá xa rồi cái thời người ta quyết thắng thua c·hiến t·ranh bằng trò đấu tướng, thế nhưng tướng lãnh thân ở tuyến trước đi đầu xung phong vẫn có chỗ đứng của mình là vì lẽ ấy.

Bây giờ chưa ra trận nhưng quân mấy nhà này đã không có khí thế bằng nhà Đại Nội.

Lại nói về chuyện trang bị, nhìn thấy quân của Lê Ý, đám lãnh chúa Đại Hòa coi như là được mở rộng tầm mắt.

Lần này ra biển Lê Ý đem theo gần bốn trăm quân Nam Xương, đám khỉ đột này tên nào tên nấy cao to lực lưỡng, trang bị tinh lương.

Chưa nói v·ũ k·hí, chỉ riêng loại giáp tấm nguyên khối kia đã khiến cho người ta trông mà thèm.

Sáng hôm nay Đại Nội Giáo Hoằng đã đích thân thử năng lực bảo vệ của mười hai bộ giáp tấm mà Lê Ý tặng cho hắn.

Bất kể là thái đao hay trường thương đều không có cách nào đâm thủng được loại giáp này.

Thằng này ngay lập tức bày tỏ muốn dùng giá cao một trăm hai mươi lượng bạc một bộ mua ba trăm bộ giáp tấm trang bị cho thân binh của mình.

Lê Ý tuy rất thèm cái giá đó nhưng cũng chỉ có thể lắc đầu từ chối.

Nói đùa cái gì, Đại Việt còn tới ba vạn quân Thiết Đột cùng hơn một vạn Ngự tiền võ sĩ cần trang bị giáp tấm.

Hiện tại ở công xưởng Vĩnh Xương chỉ có độ hơn trăm thợ thủ công chuyên chế tạo giáp.

Toàn bộ hơn trăm thợ thủ công này được phân chia vào hệ thống sản xuất theo công đoạn.

Không chỉ các phần việc rèn, cắt, tạo hình, ghép nối, hoàn thiện v.v. đều tách riêng mà ngay trong công đoạn rèn thì cả bộ giáp cũng được chia thành nhiều bộ phận rèn cùng lúc.

Người rèn mảnh giáp ngực thì chỉ làm giáp ngực, người rèn giáp lưng chỉ làm giáp lưng v.v.

Kể cả như thế, mỗi ngày toàn bộ dây chuyền cũng chỉ có thể hoàn thành độ trên hai chục bộ giáp mà thôi.

Tính đâu ra đó một năm chỉ có thể hoàn thành sáu đến bảy ngàn bộ giáp tấm.

Nếu không mở rộng quy mô thì chỉ riêng trang bị cho năm quân Thiết đột cùng Ngự tiền võ sĩ đã tốn ít nhất từ năm đến sáu năm.

Lý là như vậy, nhưng thợ rèn là tài nguyên quý giá, đâu phải nói mở rộng là làm ngay được.

Hiềm một nỗi mấy tên võ phu này nhiệt tình quá, thành ra cuối cùng Lê Ý vẫn phải cam đoan sau này sẽ ưu tiên bán giáp tấm cho bọn chúng.

Thế còn chưa xong, đến đầu giờ trưa mấy lão già vô sỉ này kiếm cớ lên tham quan chiến thuyền mà bò lên hai chiếc Định Hải, khi nhìn thấy đám thủy thủ lưng đeo điểu thương thì tên nào tên nấy đều tỏ vẻ rất hứng thú.

Lê Ý cực kỳ “miễn cưỡng” để cho đám hộ vệ thương thuyền xếp hàng bắn biểu diễn ba bốn loạt mới yên.

Khi nhìn thấy tấm gỗ dày hơn hai tấc (8 cm) bị đ·ạ·n chì bắn cho thông thấu thì không ai nói gì, nhưng từ ánh mắt sáng như đèn pha của mấy lão già này Lê Ý không khỏi thở nhẹ một hơi.

Hà hà … trước khi về chiếc thuyền soái trang trí hoa lệ của mình Đại Nội Giáo Hoằng còn nháy mắt với nó một cái.

Ngay lúc đó Lê Ý biết, chuyến tiếp thị này coi như đã hoàn thành quá nửa.


[Uuu … uuu …]

Tiếng tù và vang vọng khắp cả cảng Bắc Cửu Châu thúc d·ụ·c những tên dân phu cuối cùng nhanh chóng thu thang lên thuyền.

Hai chiếc Định Hải từ eo biển Quan Môn (eo biển Kanmon) ra biển lớn đã định là không giấu được ai.

Huống chi theo sau chúng là hơn năm trăm chiếc thuyền khác.

Gián điệp của nhà Tảo Điền hẳn là đã ngay lập tức thả bồ câu đưa thư về đảo Đối Mã.

Bất kể là Đại Nội Giáo Hoằng hay Lê Ý đều không để ý chuyện này. Theo một phương diện khác mà nghĩ, để cho Tảo Điển Tả Vệ Môn Đại Lang cùng Tông Trinh Thịnh cảm nhận một chút hơi nóng phả vào gáy cũng không phải chuyện gì tai hại lắm.


Khác với tâm trạng thỏa mái của hai tên vô sỉ kia, Thiếu Nhạc Giáo Lại (Shoni Kyoyori) cùng Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang (Hayata Saemon Dairo) lúc này không khác gì kiến bò chảo nóng.

So ra, Tông Trinh Thịnh có vẻ khá hơn nhiều, thằng này an tĩnh ngồi trên chủ vị, ít nhất bên ngoài vẫn là một bộ trời sập mà không vội.

Người của chúng gửi tin về Đối Mã thông báo liên quân do nhà Đại Nội cầm đầu đã bắt đầu xuất phát.

Xét về lực lượng thuyền chiến, trừ khi nhà Đại Nội tập trung cả các lực lượng đang đề phòng nhà Tế Xuyên (gia tộc Hosokawa) lẫn lực lượng bảo vệ thương lộ đến Triều Tiên trở về, bằng không không đời nào Đại Nội Giáo Hoằng có đủ lực lượng để áp đảo đám Oa Khấu dưới trướng nhà Tảo Điền.

Tông Trinh Thịnh cũng rất tin là như thế nên mới mắt nhắm mắt mở để Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang quyết định chỉ đưa ra hơn hai mươi danh ngạch thuyền buôn vào Triều Tiên cho các gia tộc lớn trong nội quốc.

Kết quả là sau khi nghe gián điệp ở cảng Bắc Cửu Châu báo cáo về quy mô đội thuyền mà thương hội Vĩnh Xương sử dụng để hợp sức với nhà Đại Nội, hắn thực sự có lòng hối hận.

Đám thuyền đó tuy ít nhưng chiếc nào chiếc nấy đều lớn gấp hai gấp ba thuyền chiến của đảo Đối Mã.

Chiến tranh trên biển chính là một cuộc đấu vật hạng nặng.

Hai bên không chỉ so xem ai ra đòn nhanh hơn, mạnh mẽ hơn mà còn phải xét đến khả năng chịu đòn nữa.

Thuyền chiến của phiên Đối Mã tuy nhiều gấp đôi nhưng mặt đối mặt với đám thủy quái kia cũng không mấy sáng cửa.

“Lùi lại một bước, kể cả có thắng thì vốn liếng bỏ ra để hủy diệt đám thủy quái kia cũng không phải là phiên Đối Mã hiện tại … à không!”

Tông Trinh Thịnh chợt nở một nụ cười khổ.

“Nói đúng ra, đó không phải là thiệt hại mà đám Oa Khấu có thể chịu đựng nổi!”

Bản thân Tông thị hiện tại chỉ còn chưa đến một trăm thuyền đi biển, không nổi một phần ba hạm đội Oa Khấu của nhà Tảo Điền.

Theo lẽ thường thì nhà Tảo Điền hủy diệt không phải là không có lợi cho Tông thị.

Hiềm một nỗi, chính bản thân Tông thị - thông qua việc chứa chấp Thiếu Nhạc Giáo Lại - cũng có khúc mắc với nhà Đại Nội.

Bức thư đầu hàng hắn gửi cho Đại Nội Giáo Hoằng không khác gì đá chìm đáy biển chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Cứ việc mục đích của bức thư đó là đặt một cái bẫy cho nhà Đại Nội nhảy vào thì thái độ quyết tuyệt mà Đại Nội Giáo Hoằng thể hiện ra cũng không khỏi khiến Tông Trinh Thịnh thở dài.

Lấy lại tinh thần, Tông Trinh Thịnh ngẩng đầu hướng Tảo Điền Tả vệ Môn Đại Lang nói.

- Đại Lang, kế hoạch của ngươi, ta thấy có thể thực hiện được.

Chưa đợi Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang lên tiếng, Thiếu Nhạc Giáo Lại đã lớn tiếng nói.

- Nhạc phụ, xin người cân nhắc lại một lần. Nếu dùng kế đó, chúng ta không còn chút mặt mũi nào quay lại vòng thượng lưu ở Bình An Kinh (Heian Kyo)!

Tông Trinh Thịnh vẻ mặt bất đắc dĩ thấp giọng nói.

- Tùng Pháp (tên cúng cơm của Thiếu Nhạc Giáo Lại)! Nếu không qua được cơn phong ba lần này thì đừng nói đến chuyện trở về vòng quyền lực ở Bình An Kinh, ngay cả cái mạng của chúng ta còn giữ được hay không cũng không có gì chắc chắn. Gián điệp của ta ở Bắc Cửu Châu báo về, Đại Nội Giáo Hoằng đã công khai tuyên bố muốn dùng đầu của con tế bái Đại Nội Thịnh Kiến (Ouchi Morimi) đấy!

Tính toán của Thiếu Nhạc Giáo Lại sao hắn không biết cơ chứ.

Chẳng qua là hi vọng một đại nhân vật nào đó ở Bình An Kinh cần một cái gai kiềm chế nhà Đại Nội nên gọi hắn trở về Đại Tể Phủ (nay là tp. Dazaifu/ Fukuoka) khôi phục nhà Thiếu Nhạc như một Thủ hộ Đại danh mà thôi.

Việc sử dụng kế hoạch của Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang có thể khiến hắn mất tính chính danh để tận dụng thời thế - nếu có.

Thiếu Nhạc Giáo Lại suy tính như thế cũng không phải là không có cái lý của hắn.

Anh trai hắn - Thiếu Nhạc Gia Lại (Shoni Yoshiyori) đã từng ẩn mình chờ thời như vậy và thành công tái lập nhà Thiếu Nhạc.

Tuy nhiên, thời nào thế đó, Đại Nội Giáo Hoằng hiện tại không có vẻ gì là sẵn lòng bỏ qua cơ hội c·hặt đ·ầu Thiếu Nhạc Giáo Lại tế bái phụ thân.

Thành ra ý tưởng của Thiếu Nhạc Giáo Lại không khỏi có chút đếm cua trong lỗ.

Thiếu Nhạc Giáo Lại nghe thế thì im miệng không phản bác gì nữa.

Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang lúc này mới lên tiếng.

- Đại nhân! Nếu chỉ có đội thuyền dưới tay tại hạ, e rằng …

Tông Trinh Thịnh sao lại không thấu tâm tư của thằng này, chẳng qua là sợ hắn qua cầu rút ván nên cần thuyền chiến của Tông thị làm đầu nhập mà thôi.

Hắn ra vẻ thỏa mái xua tay nói.

- Chốc nữa ta sẽ cho người cầm binh phù cắt ba mươi chiến thuyền nghe lệnh ngươi làm việc. Số còn lại đích thân ta sẽ chỉ huy.

Tảo Điền Tả Vệ Môn Đại Lang lúc này mới hài lòng, đứng dậy chắp tay khom lưng.

- Sẽ như ý đại nhân!

Chương 134: Tiếp Thị