Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 135: Nó Yếu Lắm Rồi!
Trong soái trướng, Lê Niệm bất đắc dĩ ngồi thổi sáo trúc.
Đúng là phận cá chậu chim lồng, từ sau khi hoàn thành việc chấn chỉnh vệ sinh, bọn Lê Ê suốt ngày chỉ sợ hắn lỉnh lên chiến trường, mấy lão già thay nhau quản chế, không khắc nào để hắn trốn khỏi tầm mắt.
Lê Ê cùng Lê Quy ngồi trên ghế xếp đánh cờ, Trịnh Tú cùng Lê Dịch ở hai bên bày một bộ quân tử xem cờ không nhắc.
Lê Bồi, Đỗ Lam thì chán đến c·hết ngồi mài đao trong góc quân trướng.
Con bé mà Trịnh Tú lấy từ chỗ Lê Bồi thi thoảng châm trà cho chư vị đại lão.
Ngoài doanh trướng đã bắt đầu đổ mưa phùn dày đặc, tiếng sáo của Lê Niệm dường như cũng bị màn mưa cầm tù không thể theo gió bay ra quá xa.
Ngoài quân trướng, xa xa đám quân lính tốp năm tốp ba quây lại bên mấy đống lửa.
Tháng mười ở Hưng Hóa đã bước vào những ngày cuối của tiết sương giáng.
Mấy ngày nay thời tiết cơ bản là lạnh mà ẩm, từ tối đến sáng sớm thi thoảng có sương mù cùng mưa phùn.
Thành ra quân triều đình thường phải đợi đến đầu giờ tỵ (9h sáng) mới bắt đầu t·ấn c·ông. Cứ thế đến độ đầu giờ dậu (5h chiều) đã phải lui binh.
Đánh như thế thì không đủ gây áp lực lên quân phòng thủ, người Thái ăn no ngủ kỹ một đêm đến sáng hôm sau lại sức lực tràn trề bắn tên ném đá xuống đầu quân triều đình.
Dưới trời mưa, đám thổ binh sau một buổi chiều công lũy chưa có gì tiến triển ai nấy rệu rã trở về quân doanh.
Khác với lũy Mường Moun và lũy Mường Mụa (Mai Sơn Châu) chỉ đơn giản là những bức tường lũy đắp trên một khu đất trống trải ven sông, lũy Mường La (nay là tp. Sơn La) là một pháo đài quân sự hoàn chỉnh.
Mường La cùng với Mường Muổi từ xưa đến nay là hang ổ của nhà họ Bạc.
Từ thời Chẩu mường (chúa Thái) Ta Ngần đến nay đời đời xây đắp, tường lũy phòng thủ nơi đây đã thành hệ thống.
Lấy Mường La làm trung tâm, nhà họ Bạc xây dựng thêm bảy tám ổ bảo trên các quả đồi chung quanh, mỗi ổ bảo đủ để chứa từ hai trăm đến ba trăm quân đồn trú.
Từ đây, khi có kẻ địch t·ấn c·ông lũy Mường La bọn chúng có thể tập hậu q·uấy r·ối, hữu hiệu hỗ trợ Mường La phòng thủ.
Lần trước Lê Nguyên Long đem quân lên dẹp Cầm Cương, quân Thái đại bại ở Yên Châu, nhà họ Bạc liền dẫn theo ba bốn ngàn tàn quân về đây cố thủ.
Lê Nguyên Long thấy đánh nhanh không được bèn học theo Thái Tổ Lê Lợi, cắt một bộ phận ở lại bao vây, đại quân thì tiếp tục đuổi gấp mà đánh Cầm Cương.
Chiến hậu, người Thái đại bại, nhà họ Bạc liền gửi thư xin hàng đến hành dinh của Hoàng Đế.
Lê Nguyên Long thấy lương thảo còn lại không nhiều, đại quân không thể ở lại Hưng Hóa năm sáu tháng trời vây đánh cái pháo đài này được, cuối cùng chỉ có thể gật đầu chấp thuận.
Đó là thời Lê Nguyên Long với nhà họ Bạc, còn bây giờ đối thủ của lão là Cầm Sương.
Trong vòng hơn một tháng hắn vừa đánh vừa đẩy từ Yên Châu lên đến Mường Mụa, thằng này sai người ngày đêm mở rộng, gia cố đám ổ bảo quanh Mường La.
Đến bây giờ số quân đồn trú tối đa trong ổ bảo đã tăng từ ba trăm lên thành sáu trăm người, tường lũy cũng được gia cố cao hơn, dày hơn, chắc chắn hơn.
Nghĩa là về tương quan lực lượng, so với thời điểm Lê Nguyên Long vây đánh nhà họ Bạc thì phe thủ không chỉ có lực lượng đông hơn mà công sự cũng chắc chắn hơn.
Phe công thì ngược lại, quân của Lê Ê không những quân số không bằng Lê Nguyên Long mà lương thực cũng đã không còn nhiều.
Vốn là lão còn hơn ba tháng quân lương, không gọi là thỏa mái nhưng đánh hạ chỗ này vẫn còn nhiều hi vọng.
Hiềm một nỗi lần trước người Thái tập kích kho hậu cần tuyến hai đã đốt mất hơn một tháng lương thực của lão.
Số lương thực còn lại chỉ đủ để đại quân đánh trận tầm trên dưới hai tháng mà thôi.
Nhìn vào Mường La, muốn đánh vào lũy chính trước hết phải dọn dẹp đám ổ bảo chung quanh.
Thế nhưng tất cả các ổ bảo này đều được xây dựng trên các cao điểm chung quanh Mường La.
Trước kia đã khó đánh, bây giờ còn được gia cố, mở rộng thêm. Muốn đánh hạ nói nghe rất dễ, nhưng hành sự thì không mấy khả quan.
Sau mấy ngày cường công chịu nhiều tổn thất, khí thế ngất trời của quân triều đình giống như bị làn mưa lạnh miền Hưng Hóa dập tắt.
Không còn cách nào, Lê Ê không thể không chủ động hạ thấp nhịp độ t·ấn c·ông đám ổ bảo quanh Mường La.
Lão vốn muốn tiết kiệm một ít bộc phá, sau khi đánh xong Mường La còn đánh lên Mường Muổi nhưng đến nước này e là không được.
Lão thở dài, có lẽ cuối cùng vẫn phải dùng bộc phá đánh sập tường đám ổ bảo chung quanh Mường La.
Đánh như thế thì kể cả có lấy được Mường La lão cũng không còn bộc phá để tiếp tục đánh những nơi khác nữa.
Lê Ê cực kỳ khó chịu, rõ ràng có kẻ thông báo cho Cầm Sương biết trong tay lão không có nhiều bộc phá nên hắn mới dùng tài nguyên không nhiều của người Thái mà chơi trò này.
“C·h·ó đẻ! Coi như mi giỏi, thích thì ta chiều tới nơi!”
Lê Ê thầm chửi một câu, lão biết thừa đây là điều Cầm Sương hằng mong ước, nhưng đúng là lão không còn cách nào khác.
Ngay cả năm đó bọn Lê Khôi, Trịnh Khả v.v. theo tiên đế lên Hưng Hóa dẹp loạn Cầm Cương không phải cũng bó tay trước lũy Mường La hay sao!
Nghĩ thông rồi tâm trạng liền thỏa mái, kéo quân xe bình ba ô chỉ thẳng vào quân pháo của Lê Quy.
Mãi không thấy Lê Quy đi cờ, ngẩng đầu nhìn thì thấy Lê Quy ngồi đối diện nét mặt hơi thất thần nhìn ra ngoài doanh trướng, tay mân mê mấy con cờ không biết hồn thả đi đâu.
Lê Ê liền cười nói.
- Lão Quy, lũ chúng ta vất vả mấy mươi năm, bây giờ có thể ngồi giữa quân trướng ngắm mưa, đánh cờ, nghe sáo v.v. có thể coi là cao nhã chưa?
Lê Quy hồi thần, nhìn xuống bàn cờ suy ngẫm một lúc mới nói.
- Còn phải xem tâm cảnh như thế nào nữa!
Tiện tay nhặt con pháo ra khỏi tầm ủi của con xe, lại đặt vào vị trí uy h·iếp được con mã của Lê Ê, Lê Quy chậm rãi nói tiếp.
- Năm đó chúa công ngồi đánh cờ với Phạm Vấn từng nói: ”Ta và ngươi ngồi đây đánh cờ, nghe nhã nhạc, ngắm thắng cảnh v.v. so với lão nông, con buôn ngồi đầu bờ cuối hẻm nói chuyện nhà cửa, vợ con, lông gà vỏ tỏi v.v. không có gì là khác biệt. Sao có thể đơn thuần dựa vào việc đang làm mà bình là nhã hay không nhã? Cái nhã là do tâm cảnh của ngươi ta mà thôi!”
Nói xong lão ngẩng đầu lên nhìn Lê Ê, chỉ thấy lão mỉm cười quỷ dị không nói.
Ngoái đầu sang thấy bọn Trịnh Tú, Lê Dịch cũng là như vậy.
Lê Quy đưa tay lên sờ mặt mình, không thấy có gì dính lên mặt, bọn Lê Ê đều cười phá lên.
Lê Quy nheo mắt nhìn bọn chúng cười đã đời rồi mới hỏi.
- Có gì đáng cười sao?
Lê Ê lúc này mới vuốt vuốt ngực, có tuổi rồi, cười một lát mà cơ hoành đã như nhão hết ra. Xuôi cơn mỏi rồi, lão mới tủm tỉm nói.
- Tâm cảnh của lão Quy rất tốt, nhưng cũng vì như thế mà ngài quá sa đà vào cuộc đấu trí đấu sức với Cầm Sương rồi.
Lê Dịch lúc này cũng thỏa mái góp lời.
- Chiến tranh không bao giờ là một cuộc đấu tay đôi thuần túy. Giả như năm đó Đại Minh là một đế quốc khổng lồ như thế nào? Nếu chỉ đơn thuần là anh em chúng ta mấy vạn người đơn độc đối đầu với người Ngô thì có thắng nổi không?
Chưa chờ Lê Quy trả lời, Lê Dịch cười nhạt.
- Chúng ta đều là người trong cuộc, không cần lừa mình dối người. Thời điểm đó, không ai dám khẳng định nếu Tuyên Đức điều thêm một đạo quân tầm mười đến mười lăm vạn lính nữa thì chúng ta có đỡ nổi hay không. Hơn nữa, cứ cho là chúng ta có thể một lần nữa đánh tan viện quân của giặc đi. Sau đó thì sao? Người Ngô có đủ sức tăng viện vài đạo quân mười vạn người khác không?
Lê Quy khàn khàn.
- Thừa sức, nhà Minh tính ít cũng có hơn mười ngàn vạn dân, cứ theo tỉ lệ tuyển quân của chúng ta mà tính thì nói ít cũng được bốn năm trăm vạn.
Lê Dịch cười thỏa mái.
- Thế vì sao Tuyên Đức không điều thêm quân xuống bình định An Nam? Chẳng lẽ hắn rộng rãi đến mức chấp nhận cả một thừa tuyên ly khai khỏi đế quốc à?
Lê Ê lại cười ha hả, châm chọc nói.
- Vì Đại Minh còn hằng tá vấn đề khác phải lo, tung hết sức ra giữ một thừa tuyên xa xôi như An Nam thì người Mông Cổ không để yên, người Nữ Chân sẽ tìm cách thống nhất, Oa Khấu sẽ tăng cường c·ướp phá vùng ven biển … ngay cả những thế lực khác trong nước cũng rất sẵn lòng tạo việc vặt cho Hoàng Đế giải quyết.
Lê Niệm đã ngừng thổi sáo tự lúc nào, nghe đến đây lẩm bẩm.
- Nói như vậy, chả việc gì ta phải ôm đồm tất cả mọi thứ vào thân mới triệt hạ được đối thủ. Việc chúng ta cần làm chỉ là để cho những đối thủ khác của chúng biết “nó đuối lắm rồi”. Sau đó, hoặc là nó phải ngồi vào bàn đàm phán với những điều kiện có lợi cho ta, hoặc là nó sẽ phải đối mặt với một đàn sói đói vây ráp tứ phía.
Lê Ê vỗ tay một cái, gật đầu tỏ vẻ khích lệ Lê Niệm.
Lê Niệm thấy vậy thì giọng ngày một vững hơn.
- Bây giờ Cầm Sương cũng là như thế, chúng ta đánh bại hắn ở Mường La không chỉ là tiến gần một bước trong cuộc đấu tay đôi mà còn là thêm một tín hiệu cho những kẻ khác cùng tham gia vào trận chiến này. Bằng cách đó, nhanh chóng ép hắn phải lựa chọn, thỏa hiệp hay là … toàn diệt!
- Vấn đề là làm thế nào để đưa tín hiệu "nó yếu lắm rồi" đến những kẻ đang chờ chực chung quanh. Không đưa thông tin đến được tai chúng thì có đánh mười cái lũy Mường La cũng là công cốc thôi!
Lê Thọ Vực đã đứng ở ngoài doanh trướng từ lâu, đến lúc này mới lên tiếng nói.
Hắn bước vào doanh trướng chắp tay với mấy lão già rồi ngồi xuống ghế xếp, vẻ mặt nhăn nhó.
Lê Ê không trách Lê Thọ Vực, mấy ngày nay quân của hắn chịu trách nhiệm phối hợp với đám thổ binh áp chế quân thủ lũy cho công binh đào lỗ nhét bộc phá, t·hương v·ong đã bắt đầu khiến thằng này xót ruột.
Bây giờ hắn chỉ muốn đảm bảo thiệt hại của anh em dưới tay là xứng đáng mà thôi.
Lão cũng không câu giờ, quay vào phía sau doanh trướng gọi.
- Đinh đại nhân, Nhập nội Kiểm sát ty có thể lo liệu chuyện này chứ?
Từ phía sau doanh trướng, hai thân ảnh chậm rãi bước ra.
Thân ảnh đi trước mặt trắng không râu, đầu đội mũ mềm gắn bạch ngọc, thân mặc viên lĩnh.
Thân ảnh thứ hai theo sau kẻ kia không thể quen thuộc hơn được, chính là gia thần nhà Lê Khôi - Lê Chiêm.
Thân ảnh thứ nhất vừa bước ra đã hướng mấy lão già trong doanh trướng chắp tay vái nói.
- Phúc, ra mắt chư vị đại nhân!
Kẻ này không phải ai khác, chính là tiền nhiệm Nhập nội Kiểm sát ty Tả Đô đốc - Đinh Phúc.
Đinh Phúc năm trước bị người nhắm vào, lấy cớ Nguyễn Trãi trước khi bị hành hình buông lời cảm thán “hối không nghe lời bọn Phúc, Thắng” mà đòi chém đi.
Lê Khôi phải đứng ra bảo đảm tính mạng cho chúng, lại giao chức Tả - Hữu Đô đốc của Nhập nội Kiểm sát ty cho Lê Lễ cùng Lương Hy tạm quyền.
Từ đó đến nay thiên hạ chỉ biết hai kẻ này nhận lệnh của Đại Tông chính - Lê Khôi thực hiện nhiệm vụ ở nước ngoài.
Bây giờ xem ra Đinh Phúc được giao đảm nhận hoạt động của Nhập nội Kiểm sát ty ở mạn Đại Tây Sơn.
Hít một hơi thật sâu, không ai bảo ai nhưng tất cả mọi người ngồi đây đều có cùng một kết luận.
“Phái nhân vật cỡ này đảm nhiệm khu vực Đại Tây Sơn, xem ra m·ưu đ·ồ của tông tộc họ Lê với khu vực này không phải là nhỏ!”
Trước đó mọi người đều tưởng hai tên này sẽ giá·m s·át hai khu vực Đại Minh cùng Chiêm Thành, ai ngờ.
Chào hỏi một vòng, Đinh Phúc mới chắp tay vái Lê Ê một cái, nhẹ giọng nói.
- Bẩm Trấn man Tướng quân, thông tin sẽ đến tai những kẻ cần nghe, duy chỉ có phản ứng của chúng thì lão nô không dám khẳng định.
Lê Ê nghe thế cũng không bắt bẻ gì, xua tay cười nói.
- Như thế là đủ rồi. ta không tin trong bọn chúng có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của đề nghị này.
Nói xong, lão đứng thẳng dậy, chống kiếm xuống đất trầm giọng ra lệnh.
- Quân bây đâu!
- Có! (x8)
- Truyền lệnh, các quân ngày mai nghỉ một ngày dưỡng sức. Sáng ngày kia, giờ mão nổi trống, giờ thìn công lũy. Lấy tiếng bộc phá làm hiệu! Kẻ nào nghe trống không tiến, chém! Kẻ nào nghe kẻng không lui, chém! Ngũ trưởng đốc sát binh sỹ, đội trưởng đốc sát ngũ trưởng, Tổng quản đốc sát đội trưởng, ta - Lê Ê đích thân đốc sát Tổng quản các vệ. Trước khi trời tối phải dọn dẹp hết đồn trại, bảo lũy của kẻ địch ở hai mặt đông, nam Mường La!
- Rõ! (x8)