Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 138: Sát Giới
Người Thái có tập quán định cư gần các dòng nước, vì vậy việc đặt tên các khu định cư của mình theo tên dòng nước không phải việc hiếm lạ gì.
Cái tên Mường La được đặt theo dòng nước chính chảy qua khu định cư này, dòng Nậm La.
Con nước Nậm La mùa này trong vắt, hai bên bờ là cỏ cây xanh tốt ngút tầm mắt, gió thổi hiu hiu sao mà dễ chịu.
Nếu thay hết đám lính tráng tay khiên tay giáo đang hò hét xếp thành đội, thành ngũ hối hả ven bờ bằng nông dân tay cầm cuốc vai vác mai thì cũng coi là một cảnh thanh bình hiếm có.
Cầm Sương trầm mặc ngồi trên tường lũy Mường La đã hơn một canh giờ.
Quân triều đình t·ấn c·ông tổng lực lên bốn thổ bảo chung quanh Mường La rồi.
Từ mặt đông đến mặt nam Mường La hơn hai mươi dặm tràn ngập t·iếng n·ổ đì đùng của s·ú·n·g pháo.
Từ phía sau Cầm Sương đột nhiên có tiếng khôi giáp leng keng vang lên, người tới ngồi xuống phía sau hắn không nói gì.
Cầm Sương dường như biết người đến là ai, vẫn tiếp tục nhắm mắt lắng nghe tiếng đì đùng từ xa vọng lại.
Được một lát mới hỏi.
- A Thịnh, vẫn không được à?
Cầm Thịnh một thân sơn văn giáp, trên mặt dính mấy giọt máu không biết của đồng đội hay kẻ địch, giọng trầm thấp.
- Quân ta c·hết hơn hai trăm người mới đánh núng một cánh của địch, đúng lúc đó có độ hơn trăm thiết kỵ của địch đến tiếp viện, ta mất thêm hơn trăm người nữa mới có thể lui về được.
Cầm Sinh ngẫm nghĩ một lát, ra lệnh.
- Bảo a Sinh đem quân của nó cùng tàn dư quân Mộc Châu chuẩn bị xung trận, mày cầm quân Mường Thanh của tao hợp với nó đánh ra. Chúng mày có hơn bốn ngàn tinh nhuệ, từ giờ đến trưa phải giải vây cho ổ bảo ở bản Buôn. Nhớ lấy, đường xuống Mường Chanh không thể mất!
Cầm Thịnh đứng dậy đấm thật mạnh vào khôi giáp, xoay người rời đi.
…
Pháo dã chiến kéo vào tầm năm mươi trượng (200m) tập trung bắn vỡ nữ tường (tường thấp trên mặt tường lũy, đục ô quả trám để thủ thành) mỗi nhóm t·ấn c·ông đều có một nhóm khẩu đội (3 khẩu pháo) yểm trợ.
Chỉ độ nửa canh giờ mấy đoạn nữ tường của bốn cái ổ bảo đã b·ị b·ắn nham nhở là vết đ·ạ·n.
Đây là khoa mục được huấn luyện rất kỹ, chỉ có dẹp được đám nữ tường này thì điểu thương mới có thể áp chế quân phòng thủ một cách hữu hiệu.
Đây là tác dụng lớn nhất của pháo binh khi công thành.
Không phải không có những khẩu pháo có thể bắn sập được thành lũy, ở Cẩm Giang hiện tại đã đúc được những khẩu pháo cỡ năm tấc (200 mm).
Chúng bắn những viên đ·ạ·n gang nặng tới bốn mươi bốn cân, so với đ·ạ·n của pháo dã chiến hiện tại thì sức p·há h·oại đâu chỉ gấp mười.
Nếu loại pháo này mà có mặt ở đây thì đừng nói là mấy bức lũy rách của người Thái, ngay cả tường thành bằng đá của thành Tây Giai cũng chả là gì.
Hiềm một nỗi mấy khẩu đại pháo này quá nặng nề, chỉ tính riêng nòng pháo đã nặng gần tám mươi hai tạ (~4,9 tấn).
Hiện tại ở Cẩm Giang người ta chưa chế tạo được khung gầm dã chiến nào đủ sức chịu nổi sức mạnh của khẩu pháo này.
Vậy nên, ít nhất là cho đến trước khi đám công tượng ở Cẩm Giang tìm được cách nhét khẩu pháo cỡ nòng năm tấc lên khung gầm dã chiến thì tác dụng của pháo binh trong công thành vẫn là như vậy.
Thổ binh Mường, Thái kết thành đội hình đi trước, ở phía sau là một cơ xạ thủ cầm điểu thương ở ngoài tầm bắn hiệu quả của tên nỏ, chúng phối hợp với cung nỏ ở gần hơn canh me lên mặt lũy áp chế quân phòng thủ cho công binh đào chân lũy nhét bộc phá.
Chiến thuật chẳng có gì mới, đơn giản mà hữu hiệu.
Quân phòng thủ bị áp chế gắt gao, phải canh me cẩn thận mới dám nhú đầu ra đáp trả.
Những lúc như thế này v·ũ k·hí phòng thủ hiệu quả nhất không phải là tên nỏ mà là gỗ, đá.
Những thứ đó không cần phải nhắm bắn, cứ len lén đưa nửa cánh tay ra là đã có thể ném xuống đầu đám công binh đang lúi húi đào bới dưới chân lũy.
Lũy đắp trên đồi cao, chiều cao của lũy cùng dốc đồi sẽ đảm bảo uy lực thừa đủ đập c·hết bất cứ kẻ nào trúng phải.
Quân Thiết Đột từ đầu đến cuối vẫn chưa tham gia công lũy, chúng an tĩnh tập hợp cách tường lũy không đến một dặm, chỉ chờ công binh nhét được bộc phá vào chân tường lũy là chúng sẽ chuẩn bị xung trận.
Quân Thiết Đột có cửa mở để xông vào thì không gì cản nổi, tất cả đầu mục của người Thái đều biết điều này.
Năm sáu ngày nay quân triều đình công lũy nhưng chúng không dám cho người của mình ném đá bừa bãi là vì sao?
Há chẳng phải là chờ công binh của người Kinh đến đào chân lũy mới bung đá ra sử dụng sao!
Có thể nói thắng bại của cuộc công thủ này nằm ở việc chúng có thể ngăn chặn được công binh quân triều đình đào chân lũy bao lâu.
Vị trí của đám công binh đó là cố định, nhắm mắt lại ném đá mười lần cũng phải có sáu bảy tảng trúng đích.
Muốn bảo vệ đám công binh đó à? Dùng thổ binh cầm khiên tới đỡ thôi!
Kể cả thổ binh thay phiên liên tục đỡ đá thì từ sáng đến giờ cũng đã có mấy trăm t·hương v·ong.
Lê Ê ngồi trên ghế xếp cách chiến trường chưa đến hai dặm, nhìn quân thủ lũy thay nhau ném đá xuống khiên mây của đám thổ binh, thi thoảng có tên thổ binh bị lực v·a c·hạm mạnh làm gãy cả tay.
Những tên đó nếu không nhanh chóng lui về sau hoặc chui vào tường khiên thì chẳng mấy chốc sẽ bị gỗ đá trên lũy ném cho trắng đỏ đầy đất.
Khuân mặt lãnh tĩnh nhìn lính tải thương đưa hết tên thương binh này đến tên thương binh khác về hậu doanh, Lê Ê may mắn nói.
- May mà quân giặc không có thời gian gia cố thêm, thành ra công binh của ta đào móc có tiến triển rõ ràng. Nếu không muốn trong một ngày công hạ đám thổ bảo này không phải chuyện dễ.
Lê Quy ở bên cạnh cũng buông xuống ống nhòm, ê răng nói.
- Từ sáng đến giờ quân giặc ở Mường La đã bốn lần trùng kích q·uấy r·ối quân ta công lũy. Người Thái ai nấy đều anh dũng chen lên trước đánh không tiếc mạng, quân ta tuy có chuẩn bị từ trước nhưng vẫn không ít lần bị núng thế. Để đề phòng vỡ trận b·ị đ·ánh từ bên sườn nên quân công lũy đã mấy lần phải rút lui. Cứ gián đoạn như thế khiến quân ta không cách nào liền mạch công lũy. May mà quân ta chỉ cần đào chân tường đủ nhét bộc phá là đủ, nếu không muốn nhổ mấy cái gai này chí ít cũng phải bỏ ba bốn ngàn t·hương v·ong. Triệt xong mấy cái gai này còn sức đánh vào lũy Mường La hay không cực kỳ khó nói.
Chúng tướng chung quanh đều gật đầu cho là đúng, Lê Ê chẹp miệng.
- Haiz! Nào phải tự nhiên năm đó tiên đế cầm năm quân Thiết Đột hết thảy gần hai vạn tinh binh mà đánh đến lũy Mường La này cũng phải đi đường vòng. Kể cả thuần là Thiết Đột đánh xong Mường La chí ít cũng phải bỏ ra hai ba ngàn t·hương v·ong. Vì một mảnh đất rừng thiêng nước độc trả giá bằng từng ấy tinh binh thực là không đáng!
- Cấp báo! … Cấp báo! …
Từ phía xa bỗng có tiếng vó ngựa lộc cộc kèm theo tiếng hét đường gấp gáp, một tên tiêu kỵ đến trước soái kỳ, nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa đến trước mặt Lê Ê cùng Lê Quy quỳ một chân gấp giọng nói.
- Bẩm tướng quân! Quân ta t·ấn c·ông ổ bảo ở bản Buôn bị quân địch t·ấn c·ông, đã bắt đầu núng thế, Tổng quản Lê Thọ Vực yêu cầu tiếp viện!
Lê Ê nhíu mày, Lê Thọ Vực chịu trách nhiệm đánh ổ bảo ở ngoài cùng bên trái. Thằng này không có ai giữ sườn cho, vì vậy hắn được đem theo toàn bộ quân bản bộ của mình - một vệ.
Một vệ quân hết thảy hơn hai ngàn quân Thiết Đột sức chiến đấu không phải hạng ruồi bâu. Từ khi nào quân q·uấy r·ối của người Thái đủ mạnh để đánh cho thằng này phải sai người về xin cứu viện vậy?
Lão nghiêng đầu hỏi.
- Tình hình cụ thể như thế nào?
Tên tiêu kỵ tường tận trả lời.
- Hồi tướng quân, quân giặc q·uấy r·ối vốn chỉ có độ trên dưới hai ngàn quân ở cánh phải. Quân ta đang đánh hăng thì bên cánh trái đột nhiên có độ ba đến bốn ngàn quân giặc đánh úp. Quân ta núng thế, phải cho thổ binh công lũy triệt thoái về tăng cường. Quân thủ lũy thấy thế cũng tung thang dây đổ quân xuống đánh cùng. Hiện tại Tổng quản đại nhân đang cho quân tịnh lui về phía sau!
Lê Ê dở bản đồ ra nhìn, suy tính một lát rồi ngồi thẳng lưng ra lệnh.
- Lê Quy!
- Có!
- Mi dẫn theo hai trăm thiết kỵ đi trước, bảo vệ cánh trái của Lê Thọ Vực là được.
- Rõ!
- Lê Bồ!
- Có!
- Mi dẫn theo bốn trăm bộ binh trọng giáp theo sau, khi đến cứ nhắm thẳng trung quân của giặc mà đánh.
- Rõ!
Suy tính thêm một lát, lão lại hướng Lê Niệm gọi.
- Lê Niệm!
Lê Niệm không ngờ mình cũng được điểm danh, tim đập thình thịch kích động chắp tay ứng.
- Có!
- Điểm sáu cơ Phủng Thánh quân, lại lấy thêm một cơ pháo dã chiến.
- Rõ!
Nói rồi lão đứng bật dậy, với lấy thanh kiếm trong tay tên thân binh đeo lên hông, đoạn khí thế bừng bừng vỗ vai Lê Niệm nói.
- Xuất quân Hưng Hóa đến hôm nay mới gặp bọn giặc lớn đánh dã chiến ở đây. Nếu không thử uy lực của tân quân không phải là lãng phí lắm sao! Ha ha …
Lê Ê ngửa mặt lên trời cười ha hả, chẳng qua càng cười càng giống một loại gầm gừ của thú dữ, ngay cả Lê Niệm cũng nhận ra một tia hung lệ tràn ra từ khóe mắt bình thường cực kỳ tếu táo của lão.
Bọn tướng lãnh quay mặt nhìn nhau, không ai bảo ai nhưng ánh mắt của tất cả mọi người đều thể hiện chung một kết luận.
"Lão già này muốn đại khai sát giới!"