Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 139: Lý Do
Cuối giờ sáng trời lại bất ngờ xuống mưa phùn, thời tiết đang dễ chịu đột nhiên trở nên lạnh thấu tim gan.
Ngay cả tiếng s·ú·n·g pháo đì đùng không xa phía trước cũng không thể làm cho người ta ấm lên được chút nào.
Cầm Thịnh nắm thật chắc cây thiết thương trong tay, hắn biết mình không có nhiều thời gian. Phải hoàn thành giải vây cho ổ bảo bản Buôn trước khi toàn bộ người của mình đuối sức vì ngấm nước mưa.
Hắn cưỡi trên con ngựa cao to, dẫn đầu đám kỵ binh vu·ng t·hương thúc ngựa đâm thẳng vào đoạn tường khiên của đám thổ binh bố trí trên ghề đất cao.
Không thể làm khác được, những vị trí tương đối bằng phẳng đều có quân triều đình kết thành đội ngũ chống giữ.
Dùng kỵ binh đâm đầu vào đó là hành động của bọn thiểu năng.
Duy chỉ có ghề đất cao ngoài cùng cánh trái quân triều đình do thổ binh rút về tạo thành tuyến phòng thủ là có thể đánh vào được, phá được chỗ này có thể lấy làm điểm đột phá tạo cửa mở.
Đánh tan được đám thổ binh này có thể uy h·iếp quân chính quy triều đình từ bên trái, ép chúng phải rút xa khỏi ổ bảo đối diện bản Buôn.
Đám thân binh sau lưng cũng không chút sợ hãi nào lao theo tướng chủ nhà mình mà lao vào tường khiên.
Số kỵ binh còn lại thấy thế cũng thúc ngựa xông vào, có thể nói là đưa thân vào rừng giáo.
Cảm nhận được người của mình theo sát phía sau, Cầm Thịnh hào tình vạn trượng vung cây thiết thương nặng hơn hai mươi cân của hắn quét ngang về phía rừng giáo.
Ngay lập tức làm gãy ba bốn mũi giáo của đám thổ binh, sức lực như thế này chí ít cũng đã bước một chân vào nhất phẩm.
Cầm Thịnh thấy đòn toàn lực của mình có hiệu quả liền quả quyết tụ lực vung giáo thêm một lần nữa, tạo thành hỗn loạn trước tường khiên của đám thổ binh.
Năm sáu tên thân binh đi đầu đời nào bỏ qua cơ hội đó, nhất tề tận dụng thổ binh chưa kịp thay người mà thúc ngựa xông vào tường khiên, ngay lập tức mở ra một cửa mở trước đội hình quân phòng thủ.
Thổ binh phe triều đình vốn đã vất vả công lũy từ sáng đến giờ, ai nấy đều đã thấm mệt. Vậy nên kể cả khi bọn chúng đã vô cùng anh dũng cố gắng chặn đánh quân của Cầm Thịnh nhưng chung quy vẫn thiếu một chút.
Cầm Thịnh vu·ng t·hương đâm xuyên qua khiên mây đóng đinh một tên thổ binh xuống nền đất.
Chỉ trong sáu bảy lần vu·ng t·hương hắn đã dùng quá nửa thể lực của bản thân. Cầm Thịnh không khỏi cảm thấy may mắn vì lựa chọn sáng suốt của mình.
Cũng là đợt xung phong như thế này mà lao đầu vào đội hình quân chính quy thì chỉ đơn giản là đến nộp mạng mà thôi.
Thở hồng hộc mấy hơi lấy sức, Cầm Thịnh ngẩng đầu nhìn bộ binh người Thái theo sau đã bắt đầu từ cửa mở tràn vào tàn sát.
Đoạn tường khiên sụp đổ kéo theo toàn bộ cánh quân bắt đầu vỡ trận như tuyết lở.
Đầu lĩnh đám thổ binh ríu rít kêu gọi người của mình co cụm thành đội hình chống đỡ người Thái đang điên cuồng tràn tới.
“Phản ứng cũng rất nhanh đấy, nhưng muốn níu giữ khỏi cảnh tan rã nói nghe thì dễ!”
Đoạn hắn lại vung cây thiết thương nặng trình trịch của mình lên, lớn tiếng gào thét.
- Các anh em, chúng ta nhất định phải nhanh, chỉ có nhanh chóng đánh vào mạn sườn kẻ địch, làm chúng hỗn loạn, mới có hi vọng thắng lợi. Con bà nó! Cầm Thịnh hôm nay chỉ tay lên trời thề, nếu tao còn sống, sau cuộc chiến này tất cả anh em theo tao thì người chiến tử tao sẽ đứng ra an táng, gia quyến được cắt đất ruộng phì nhiêu nhất Chiềng Muôn (đất phong của Cầm Thịnh, nay là tt. Tuần Giáo). Người còn sống thì chỉ cần thằng Thịnh này có miếng cơm ăn sẽ không để chúng mày c·hết đói.
Đám trai tráng nghe thấy lời ấy lại càng hăng máu hơn, kẻ nào kẻ nấy tràn lên trước đánh không tiếc mạng.
Cầm Thịnh không nói nhiều nữa, lại thúc ngựa lên trước đích thân đ·âm c·hết một tên thổ binh. Chỉ cần xử lý xong đám thổ binh này, hắn sẽ có lợi thế chiến thuật to lớn.
Đến lúc đó, quân chính quy triều đình chính thức hở sườn.
Hoặc là chúng rút lui bảo toàn lực lượng, hoặc là chúng phải cắt bớt lực lượng ra che cánh trái.
Tướng chủ quân triều đình chọn giải pháp thứ nhất là tốt nhất, hắn không tốn thêm chút xương máu nào hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Ngược lại, nếu tên kia chọn giải pháp thứ hai cũng không tệ. Lựa chọn như thế nghĩa là lực lượng của chúng đã bị kéo dãn hết mức. Cầm Thịnh không ngại một lần nữa dẫn đầu cuộc xung phong cảm tử đánh vỡ tuyến trước của quân triều đình.
Đại trượng phu sống ở đời đôi khi chỉ cần một khoảnh khắc huy hoàng như thế đã là đủ.
“Nếu được như thế, kể cả bỏ mạng ở trận tiền lại có điều chi hối tiếc!”
…
- Đ·ạ·n chùm cứng … phạm vi sáu mươi … độ cao hai mươi mốt … hướng chính ngọ ... bắn!
[Huýttt … đùng … đùng … đùng…]
Người Thái trước mặt quân Thiết Đột bị quét một mảng lớn, mười mấy tên giặc Thái bị đ·ạ·n chùm bắn trúng nằm la liệt ra đất.
Thế nhưng đám còn lại không có vẻ gì là nao núng, chỉ lẳng lặng điền vào chỗ trống tiếp tục đánh mạnh vào phía trước tường khiên của quân Thiết Đột.
Ba khẩu pháo dã chiến của quân Phủng Thánh phối thuộc cánh quân của Lê Thọ Vực đã bắn mười mấy loạt đ·ạ·n rồi.
Người Thái trước sau bỏ ra hơn sáu trăm t·hương v·ong, thiệt hại đã vượt quá một phần mười nhưng bọn chúng vẫn hết lớp này đến lớp khác đè lên trung quân của hắn mà đánh.
Hắn thấy phe bên kia tung hơn hai trăm kỵ binh đánh nát cánh trái của mình nhưng cũng đành chịu.
Trung quân của Lê Thọ Vực đang căng mình ra chống lại kẻ địch đông gấp đôi t·ấn c·ông từ cả trước mặt lẫn cánh phải.
Ngay trước mặt hắn bọn c·h·ó điên này đã tổ chức làn sóng t·ấn c·ông thứ năm.
Giữ được trung quân không vỡ gần như đã dùng đến tất cả lực lượng hiện có của Lê Thọ Vực, thời điểm hiện tại, hắn quả thực là vô lực cứu viện quân cánh trái.
May mà trời chỉ đổ mưa phùn, vậy nên số hỏa khí của quân Phủng Thánh vẫn còn sử dụng được.
Nhờ đó, dù bị áp đảo về quân số lớn hơn hai chọi một nhưng trước sau vẫn chưa chỗ nào vỡ trận.
Lê Thọ Vực lẩm bẩm.
- Tiêu kỵ vẫn chưa trở về à?
Tên thân binh không trả lời, hắn biết tướng chủ nhà mình chỉ đang tự hỏi, không tìm kiếm câu trả lời.
Lê Thọ Vực nhìn người Thái không tiếc mạng điền vào chỗ trống cho pháo dã chiến thỏa mái tàn sát, quay sang tên đội trưởng cuối cùng còn ở bên cạnh, than thở.
- Tuân, đáng lẽ cuộc chiến này không nên tính toán được mất của một vài trận địa, cùng lắm ta lui binh về vị trí có thể nhận được chi viện từ đại quân là ổn. Thế trận thuận lợi rồi ta quay lại dí chúng nó cũng chưa muộn. Đổi thế trận nhất thời lấy sáu bảy trăm tên man di, chơi kiểu đó dù phải lui binh mấy lần ta cũng làm. Mi biết vì sao đến bây giờ ta vẫn chưa hạ lệnh rút quân không?
Phạm Tuân là một tên vũ phu, gãi đầu một lúc rồi nói.
- Bọn chúng đã bao vây ba mặt, không để quân ta rút lui ạ!
- Ha ha … [Lê Thọ Vực cười ha hả] yên tâm, chúng sẽ để cho chúng ta rút quân. Hơn ai hết, tướng chủ của chúng rất muốn quân ta an toàn lui binh.
- Vì sao lại như thế?
Lê Thọ Vực nhoài người về phía trước, ghé sát vào tai Phạm Tuân.
- So với đám pháo dã chiến ở đây, mạng của mấy ngàn anh em chúng ta lại đáng là gì chứ?
Nói rồi mặc kệ Phạm Tuân mặt đơ ra như ngỗng ỉa, hắn tỏ vẻ quyết tuyệt ra lệnh.
- Lệnh! Toàn quân tịnh lui về phía sau, pháo dã chiến cùng điểu thương lui trước, đao thuẫn thủ giữ vững đội hình chậm rãi di chuyển.
- Rõ!
Nhìn tên thân binh nhận lệnh rời đi, Lê Thọ Vực quay sang vỗ vai Phạm Tuân, thằng này nắm giữ những ngũ quân dự bị cuối cùng của Lê Thọ Vực. Hắn trầm giọng ra lệnh.
- Tuân, mi điểm quân của mi theo ta xông ra yểm hộ tàn quân cánh trái chạy về.
- Rõ!
Đoạn bắt lấy mã sóc từ tay một tên thân binh khác, đeo mặt nạ bằng đồng thau lên vung sóc hò hét.
- Lê Thọ Vực ta không có thói quen bỏ rơi quân của mình, dù là thổ binh cũng không được! Thân binh theo ta! Chúng ta xông ra lần này nói ít cũng là chín c·hết một sống, bọn mi có sợ không!
Sáu mươi tên thân binh như được bôi máu gà, kẻ nào kẻ nấy gương mặt đỏ như vang vu·ng t·hương hò hét.
- C·hết! … C·hết! … C·hết! …
Lê Thọ Vực cười dài ha hả chỉ về phía cánh trái đã bắt đầu tán loạn hét.
- Vậy thì theo ta … C·hết!
…
Nhìn quân Thái bắt đầu vây diệt những nhúm thổ binh triều đình trên đỉnh đồi, chân mày Cầm Thịnh nhíu lại.
Một luồng lửa vô danh dần bốc lên thiêu đốt tâm chí hắn.
Đúng ra sau khi vỡ trận hàng ngũ của chúng phải tan rã, lớp bỏ chạy lớp đầu hàng mới đúng.
Đàng này tàn binh Thái, Mường đang co cụm lại thành mấy khối đội hình kịch liệt chống cự.
Đám c·h·ó săn của người Kinh có vẻ rất trung thành với chủ, điều này Cầm Thịnh không thể hiểu nổi.
Nếu đúng là bọn chúng anh dũng và trung thành như vậy vì sao không cống hiến máu xương mình cho quyền độc lập của cộng đồng mình mà lại bán rẻ lòng trung trinh đó cho triều đình người Kinh.
Cầm Thịnh càng nghĩ càng mông lung
Đúng lúc này, từ phía trung quân của người Kinh có độ năm sáu mươi kỵ vung giáo hò hét xông tới kéo hắn từ dòng suy tư về thực tại.
Đám kỵ binh kia nom có vẻ là đến ứng cứu bọn thổ binh đang bị bao vây trên đồi.
Trong mắt Cầm Thịnh dần ánh lên một tia minh ngộ.
"Có lẽ ... đây chính là lý do đi!"