Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Lê Dung

Unknown

Chương 141: C·h·ó Điên

Chương 141: C·h·ó Điên


Trên đỉnh đổi, vừa nhìn thấy Lê Thọ Vực, Cao Tiến liền quỳ xuống ôm lấy chân hắn khóc lớn.

- Tổng quản đại nhân, Tiến thẹn với giao phó, không thể giữ được cánh trái, gần ngàn anh em chỉ còn như thế này, tội đáng c·hết vạn lần vậy.

Lê Thọ Vực không vội không chậm quay người xuống ngựa, đỡ Cao Tiến đứng dậy, thở dài nói.

- Không phải lỗi của mi, quân ta đánh công kiên từ sáng tới trưa, đã sớm sức cùng lực kiệt. Ta bố trí bọn mi ở đây cốt là muốn để quân tốt nghỉ ngơi dưỡng sức, ai ngờ … Haiz!!! Do ta không tính đến bọn giặc giảo hoạt vậy!

[Thùng …. thùng … thùng …]

Chưa chờ bọn hắn hàn huyên được bao lâu thì từ phía sau quân của Phạm Tuân vang lên tiếng trống trận dồn dập.

Lê Thọ Vực cùng Phạm Tuân, Cao Tiến nghểnh cổ lên nhìn.

Chỉ thấy từ phía sau đám quân Thái tuyến hai vừa bị hắn chém dưa thái rau mở đường vào đột nhiên xuất hiện một nhóm bộ binh chậm rãi mà chắc nịch đẩy tới.

Đám bộ binh này thân mặc sơn văn giáp, đầu đội khôi mạo kín mít, tay hoặc cầm mã đao hoặc trường thương.

Đám giặc Thái chung quanh nhìn thấy đội quân này đâu còn chút nào hỗn loạn, thằng nào thằng nấy như được ăn thuốc kích thích, hưng phấn dị thường bắt đầu tự giác xây dựng lại đội ngũ.

Đồng tử Lê Thọ Vực co lại bằng lỗ kim, một luồng khí lạnh bắt đầu từ xương cụt của hắn chậm rãi lan ra khắp toàn thân, cứ thế tràn lên não hải, trong thoáng chốc làm cho hắn cảm thấy như mình bị rơi xuống hầm băng.

Ánh mắt không rời khỏi đám quân đang đều nhịp tiến đến, miệng lẩm bẩm.

- Trọng giáp! ... Bộ binh trọng giáp!

Nếu nói trên chiến trường trọng kỵ là khắc tinh của tất cả các loại đội hình bộ binh thì khắc tinh duy nhất của trọng kỵ chính là bộ binh trọng giáp.

Bọn này trang bị giáp dày khiên rộng, đao sắc giáo dài. Một khi đã kết thành đội hình thì đừng nói là thiết kỵ, ngay cả voi chiến cũng không thể nắm chắc phá vỡ được.

- Con bà nó! Đám mán mọi này đào đâu ra nhiều bộ binh trọng giáp thế!

Phạm Tuân không nhịn được há mồm phun hương thơm.

Quân Thiết Đột của Lê Thọ Vực chỉ là khinh trang bộ binh, chẳng qua là mặc giáp da, đội nón sắt mà thôi, đương đầu với bộ binh trọng giáp nói nghe thì dễ.

Quân Thiết Đột tuy kiêu dũng thiện chiến nhưng cũng không phải thánh thần, đối mặt với kẻ địch được trang bị tận răng như thế cũng không khỏi có mấy phần e ngại.

Đám thổ binh càng chẳng phải nói, không gì tàn nhẫn hơn người sắp c·hết đ·uối nắm được cọng cỏ cứu mạng, tuy nhiên chưa thở dốc được bao lâu thì cọng cỏ lại đứt mất.

Sĩ khí trong phút chốc trầm xuống vực sâu.

- Ha ha ha …

Lê Thọ Vực đột nhiên bật cười ha hả, xoay người lên ngựa, vung mã sóc hò hét.

- Anh em, thời điểm hiện tại, Lê Thọ Vực ta cùng kỵ binh có thể chạy trước, mà bọn ta hẳn là cũng có thể thỏa mái chạy thoát khỏi trận hợp vây này.

Lê Thọ Vực khinh thường nói dối, thiết kỵ của hắn không thể đánh bại bộ binh trọng giáp của đối phương nhưng chạy trốn nào phải vấn đề gì lớn.

Bọn chúng chỉ có chưa đến ba trăm người, ba trăm con rùa trong lớp giáp nặng nề muốn truy đuổi kỵ binh nói nghe thì dễ.

Đám quân Thái còn lại?

Đừng chọc cười nhau lộ liễu thế!

Chưa nói trong tay hắn vẫn còn hơn năm mươi kỵ, kể cả chỉ còn trên dưới ba mươi kỵ hắn vẫn có lòng tin dễ dàng đánh vỡ vòng vây của đám ô hợp này chạy ra, đây là tin tưởng vào năng lực của bản thân, cũng là tin tưởng vào sức chiến đấu của đám thân binh bên cạnh.

Nhìn bọn thổ binh sắc mặt như tro tàn, hắn lại lớn tiếng gầm thét.

- Chẳng qua, ông bà già ta sinh thằng Lê Thọ Vực này có một tính xấu, tính chiếm hữu của ta vô cùng mãnh liệt. Thành ra, thằng Vực này bị ám ảnh với tài sản cá nhân của mình, ta rất không thích kẻ khác nhúng chàm vào đồ vật của mình. Đúng rồi, là tài sản của ta, đám thổ binh chân đất mắt toét bọn mi cũng là như thế! Cho nên, cách duy nhất để c·ướp đi của cải trong tay ta chính là đến chiến, bước qua xác ta mà lấy! Cùng lắm thì mười tám năm sau thằng Vực này lại là bậc trượng phu! Bọn mi có dám kề vai chiến đấu cùng ta không?

Thổ binh cùng quân Thiết Đột của Lê Thọ Vực hợp lại chừng gần ngàn người.

Nghe thấy lời lẽ sục sôi của Lê Thọ Vực sĩ khí lại lên.

- Chiến! … Chiến! … Chiến! …

Cao Tiến dường như cũng bị khí thế này tiêm nhiễm, với lấy tù và bên hông, đưa lên miệng thổi.

[Uuu … uuu … uuu]

Lê Thọ Vực hài lòng nhìn quanh, đoạn lại giơ cao mã sóc lên, chờ đám quân sĩ đều yên lặng hắn lại trầm tiếng nói.

- Thằng Vực này không muốn, cũng không thể lừa dối bọn mi, trận chiến sắp tới sẽ vô cùng thảm khốc. Rất nhiều người trong chúng ta, mà không … là tất cả chúng ta có thể sẽ phải nằm lại trên mặt đất giá lạnh của nơi rừng thiên nước độc này! Ta, Lê Thọ Vực nguyện cùng bọn mi tử chiến ở đây, bọn mi có dám tử chiến cùng thằng Vực này không?

Đám quân sĩ bất kể là quân Thiết Đột hay thổ binh, trong đáy mắt kẻ nào cũng rừng rực lửa huyết chiến không cần dây thanh quảnh lớn tiếng hò hét.

- C·hết! … C·hết! … C·hết! …

[Uuu ... uuu ... uuu]

Quân của Phạm Tuân ở phía trước nhất trực tiếp đối diện với đám bộ binh trọng giáp đang đều nhịp tiến đến, tàn quân của Cao Tiến chia ra bảo vệ hai cánh.

Ở phía trước, tiếng tù và gọi nhịp cũng khiến đám bộ binh trọng giáp của Mứn Lạn bắt đầu chậm rãi gia tốc, chẳng mấy chốc bọn chúng đã đẩy đến trước đội hình quân Thiết Đột trên đồi.

Đúng vậy, đội bộ binh trong giáp này chính là vốn liếng đời đời truyền lại của nhà họ Bạc.

Từ thời Chẩu mường Ta Ngần đến nay nhà họ Bạc lúc nào cũng có bốn trăm đến sáu trăm bộ binh trọng giáp làm vốn liếng.

Nuôi bộ binh trọng giáp quá tốn kém, chỉ có họ Bạc nắm giữ con đường giao thương kết nối mười sáu xứ Thái Hưng Hóa mới đủ sức chơi trò này.

Các nhà khác dù thèm chảy dãi cùng lắm cũng chỉ dám nuôi một hai trăm quân mà thôi.

- Hãm trận vô địch!

Mứn Lạn cất lên trảm mã đao, ngửa mặt lên trời thét dài.

- Hãm trận vô địch! … Hãm trận vô địch! …

Đám bộ binh trọng giáp chung quanh cũng ứng tiếng mà gào thét, khí thế bàng bạc như sóng biển.

Mứn Lạn vung cao trảm mã đao xông lên trước nhất, mặt đất gập gềnh không làm khó được đứa con của miền sơn cước như hắn.

Trong cơn mưa phùn tầm tã, chỉ có chưa tới ba trăm bộ binh trọng giáp nhưng khí tràng chung quanh phảng phất vô cùng vô tận nghiền nát tất cả mọi thứ can đảm cản đường.

Siết chặt trảm mã đao, sát cơ lạnh lẽo trên mặt Mứn Lạn ngưng đọng lại.

Hắn vẫn ôm trong lòng mối hận bị một nhóm kỵ binh quân triều đình đẩy lùi trong trận Chiềng Đông.

Nếu như đám kỵ binh đó đường đường chính chính công sát quân của hắn thì cũng thôi, tài nghệ không bằng người có gì đáng tiếc.

Chẳng qua, chỉ huy phe bên kia trước sau không dám cứng đối cứng với bộ binh trọng giáp của hắn, chỉ cho thiết kỵ dẫm đạp lên đám tạp binh phía sau.

Mứn Lạn rất hận, đời chinh chiến của hắn chưa bao giờ gặp đối thủ vô sỉ như thế.

“Lần này lừa bắt được đám quân lớn ở đây, Mứn Lạn tao thề sẽ dùng máu của bọn kỵ binh này rửa nhục!”

Nghĩ đến đây, hào tình trong ngực Mứn Lạn không khỏi cuồn cuộn bốc lên, hắn không muốn kìm nén cũng không thể kìm nén lại được.

Cho dù quân địch trước mặt là quân Thiết Đột uy danh lừng lẫy, hôm nay hắn cũng phải quét sạch huyền thoại của bọn chúng.

Chỉ trong nháy mắt, hai quân tương sát.

Nhanh như chớp, trảm mã đao trong tay Mứn Lạn quét ngang mà ra, mấy cây giáo dài trước mặt hắn b·ị đ·ánh bạt sang một bên.

Đám bộ binh trọng giáp theo sau cũng không kém cạnh, ai nấy dũng mãnh không sợ, mở đường đánh tới tường khiên của quân Thiết Đột xông vào chém g·iết.

Mứn Lạn vung tay một trảm về phía tên đao thuẫn thủ phía trước, tên kia cũng đưa đao lên đỡ.

Hắn hừ lạnh một tiếng, đao ra như rồng chém văng thanh đao trong tay đối thủ, đoạn trở tay trở lại chém từ trên xuống.

[Xoẹt … phập …]

Chỉ trong nháy mắt đã chém rách cả giáp da trâu của tên đao thuẫn thủ trước mặt, đao thế không ngừng chém ngập cả vào người đối phương mới thôi.

Máu tươi vung vẩy chung quanh, tên đao thuẫn thủ không rên một tiếng cố gắng rút dao găm đâm vào tay Mứn Lạn.

Mứn Lạn tụ lực rút đao ra né tránh dao đâm, nhìn lại chỉ thấy tên đao thuẫn thủ dù ngã về phía sau ánh mắt vẫn hung lệ nhìn mình chằm chằm.

Mứn Lạn thầm than.

“Quả là dũng sĩ, so với thân binh nhà ta cũng không kém cạnh!”

Kính nể là một chuyện, Mứn Lạn c·hém n·gười không lưu tình chút nào.

[Phập]

Cổ tên đao thuẫn thủ ngả hẳn sang một bên, ánh mắt lạc dần.

Mứn Lạn chưa kịp thở một hơi thì đã có mấy mũi giáo khéo léo đâm về phía khe hở trên chiến giáp của hắn.

[Keng … kịch … kịch …]

Hắn không chậm trễ chút nào vung đao đỡ một giáo, lại nghiêng người điều chỉnh góc đứng khiến mấy nhát đâm đó đều đâm xiên lên ngực giáp.

Lui lại một bước, trong mắt Mứn Lạn không chút nào sợ hãi thoát c·hết, trái lại hừng hực một tia hung lệ, đây mới chính là thứ không khí hắn muốn.

Cười sang sảng, Mứn Lạn lần nữa cầm đao xông vào trận tiền.

Dười ghề đất, Cầm Thịnh ngồi trên lưng ngựa cao to lãnh tĩnh nhìn hai quân tương sát, đoạn hắn lắc nhẹ đầu quay sang thân tín nói.

- Để cho các quân chấn chỉnh lại đội ngũ, chờ quân của Mứn Lạn mở được cửa mở rồi theo đó mà tràn vào.

Tên thân tín đi truyền lệnh rồi, Cầm Thịnh mới cười xòa nhìn về phía Mứn Lạn.

“Con c·h·ó điên này!”

Chương 141: C·h·ó Điên