Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 143: Tôi Đã Lừa Anh Em Bao Giờ Chưa?
Cầm Thịnh cười gằn rướn người đâm thẳng về phía Lê Thọ Vực.
Lê Thọ Vực đang bị đám bộ binh trọng giáp quây đánh, ngoái đầu lại chỉ thấy đám thân binh của mình đã bị chặn ở ngoài tường khiên chưa ai đánh vào được.
Thầm chửi mình một câu ngu xuẩn, hắn khó khăn quét sóc chặn đường giáo của Cầm Thịnh.
[Choang~]
Lê Thọ Vực thân bị bao vây không thể tập trung mười phân tinh lực đối phó nên ngay lập tức ăn thiệt thòi lớn.
Cổ tay tê rần tưởng như sắp buông mã sóc ra.
Lê Thọ Vực ghìm ngựa quay đầu lại đã thấy Cầm Thịnh đắc thế không tha người lần nữa vu·ng t·hương đánh tới, chỉ kịp đưa mâu lên đón đỡ.
[Choang~ … phập]
Lần này hắn không chịu nổi nữa, mã sóc tuột tay văng xuống đất.
Một tên bộ binh trọng giáp nhanh như chớp tận dụng cơ hội, khéo léo đâm giáo vào chỗ yếu của giáp hông, xuyên vào ổ bụng của Lê Thọ Vực ngập cả nửa khúc.
Lê Thọ Vực mò đến bên hông, rút kiếm ra chém đứt cả thân giáo.
Mấy tên bộ binh trọng giáp khác đang định đâm bồi thêm vài nhát thì đằng sau có tiếng người hét lớn.
- Bọn hèn hạ, sao dám đánh lén tướng chủ nhà ta!
[Ầm … huỵch … bịch … crắc … hí hí …]
Mấy tên thân binh của Lê Thọ Vực đã tạo được cửa mở vào cứu tướng chủ nhà mình.
Thấy Lê Thọ Vực đã được mười mấy tên thân binh bảo vệ chung quanh, Cầm Thịnh xua tay ra lệnh dừng t·ấn c·ông.
Cưỡi ngựa đứng giữa đám bộ binh trọng giáp, nhàn nhã ung dung nói.
- Giặc Xá kia! Xuống ngựa đầu hàng, tao sẽ tha cho mày khỏi c·hết!
Đối diện với lời gọi hàng của Cầm Thịnh, Lê Thọ Vực một tay đè miệng v·ết t·hương, tra kiếm vào vỏ rồi đưa tay phải lên giật mặt nạ ném xuống đất.
Đoạn ngẩng đầu lên, gương mặt còn trẻ tuổi hướng Cầm Thịnh cười cợt, thằng này không nói gì nhưng thái độ thì người mù cũng rõ.
Đầu óc đã bắt đầu xoắn lại vì đau, Lê Thọ Vực không thèm để ý bọn man di chung quanh nữa.
“Không ngờ được, thằng Vực này hôm nay lại c·hết ở chỗ này! Haiz ... may mà kịp để lại cho ông già hay đứa cháu trai, cũng coi là không còn chi hối tiếc đi …”
Đúng lúc Lê Thọ Vực đang định thúc ngựa xông vào liều c·hết thì …
[Huýttt … huýttt … huýttt…]
Xa xa phía đông chiến trường đột nhiên vang lên tiếng còi đồng.
Lê Thọ Vực nghẹo đầu lắng nghe, tiếng còi đồng bình thường chát chúa đau tai sao bây giờ lại ngọt ngào, thân thương một cách kỳ lạ.
“Ảo giác sao! Sao lại có loại ảo giác chân thật đến vậy!”
...
Hóa ra không chỉ mình Lê Thọ Vực nghe thấy tiếng còi đồng, đám quân triều đình đang chật vật khổ chiến nghe thấy thứ âm thanh chói tai kia, trong bụng kẻ nào kẻ nấy đều có loại cảm giác như một lần nữa bắt được sợi thừng cứu mạng.
[Huýt … huýt … huýt …]
Tiếng còi càng ngày càng to rõ, càng dồn dập không chỉ là cơn gió ấm đầu hạ xua tan cái rét buốt của màn mưa lạnh đã thấm vào lòng quân triều đình mà còn thổi loạn quân tâm của người Thái.
Không ai bảo ai, đám người Thái đang hợp vây quân triều đình đột nhiên đồng loạt đình chỉ tàn sát.
Cầm Thịnh vừa thúc ngựa xông tới toan kết thúc Lê Thọ Vực thì nghe thấy tiếng còi đồng, liền ngoái cổ nhìn về phía đông, chỉ thấy độ hơn hai trăm kỵ sĩ cưỡi ngựa sơn cước chậm rãi phi ruổi ngựa về hướng này.
Ở phía trước nhất là nha kỳ thêu hai chữ “車騎” (Xa Kỵ) rủ xuống một màu t·ang t·óc.
Càng c·hết hơn là hai trăm thiết kỵ này chia làm hai cánh bảo vệ sườn cho độ bốn trăm bộ binh, tất cả bọn chúng đều mặc giáp nặng.
Hắn hít một hơi khí lạnh, tay trái ghìm chặt dây cương, chiến mã đang định tiến thẳng về phía trước quay quanh một cách chật vật.
Cầm Thịnh chần chừ liếc qua Lê Thọ Vực đang được đám thân binh yểm trợ lui ra khỏi vòng vây của bộ binh trọng giáp.
Suy tính chốc lát đoạn tiếc nuối thở dài một hơi rồi giục ngựa quay về hậu quân.
Hắn phải điều động trai tráng chặn đánh quân triều đình ở phía sau, đó chính là bộ binh trọng giáp cùng thiết kỵ.
Không ngăn được đám này bị kẹp hai đầu lại đánh thì chỉ có con đường c·hết.
Cầm Thịnh vừa thúc ngựa vừa trầm giọng hô hoán.
- Tập hợp! … Đao thuẫn thủ tập trung về phía hậu quân! … Tập hợp! …
Quân Thái vốn đang phân tán ra thành các đội hình nhỏ vây g·iết quân triều đình, nhất thời không thể nào nhanh chóng tái thành lập đội ngũ được.
Đến khi đám thiết kỵ bắt đầu tách ra khỏi đội hình bộ binh chậm rãi gia tốc thì trước mặt Cầm Thịnh có hơn hai trăm bộ binh trọng giáp của Mứn Lạn, cộng với cả bộ cả kỵ không đến bốn trăm quân thân tín của hắn, cộng hết lại chỉ có hơn sáu trăm quân.
Cầm Thịnh liệu rằng không ổn, ngay lập tức ra lệnh cho gần bốn trăm bộ binh bày trận trên ghề đất cao.
Ngoái đầu lại phía sau, quân Thái đến giờ này vẫn chưa thể một lần nữa tập hợp lại đội hình. Khắp một mảnh chân đối lác đác chỗ này một đội, chỗ kia một ngũ.
Nhìn xuống đám thiết kỵ chậm rãi vào trong tầm năm mươi trượng (200 m) Cầm Thịnh nghiến răng nói với tên thân tín.
- Mày, dẫn theo kỵ binh t·ấn c·ông vào đám thiết kỵ kia!
Tên thân tín không thể tin hai mắt trân trân nhìn phù nạm nhà mình.
- Phù nạm, kỵ binh của chúng ta là khinh kỵ!
Cầm Thịnh túm lấy cổ áo tên kẻ đó.
- Tao không ngu! Người của chúng ta cần thời gian tập hợp, hiểu chưa! Không muốn c·hết hết thì ngậm mồm vào và làm theo lời tao nói.
- Vâng!
Tên thân tín xoay người lên ngựa nhanh chóng dẫn theo hai trăm kỵ thực hiện cuộc t·ấn c·ông gần như là t·ự s·át.
Ánh mắt Cầm Thịnh nặng nề nhìn xuống dưới ghề.
Hơn hai trăm thiết kỵ của vệ Xa Kỵ đã đang hăm hở vung vẩy mã sóc hô hào bắt đầu gia tốc.
Chỉ có hơn hai trăm kỵ nhưng khí thế như thiên quân vạn mã gào thét quét ngang chiến trường.
“Hy vọng bọn chúng có thể câu đủ thời gian đi!”
Quân của Lê Quy chỉ còn cách đám chuột nhắt trên đồi độ ba bốn mươi trượng thì từ bên trái đám chuột nhắt kia xuất hiện một đội khinh kỵ hú hét xông ra chặn đường.
Lê Quy chợt mỉm cười cực kỳ nham hiểm, quay sang tên ngũ trưởng bên cạnh nói.
- Đinh Hổ!
- Có!
- Có thấy mấy con gián hôi hám cưỡi ngựa lùn kia không? Mi đem theo toàn bộ tả bộ nghiền nát bọn chúng cho ta.
- Rõ!
Đinh Hổ dẫn năm ngũ thiết kỵ tả bộ tách đội hình rồi Lê Quy mới thúc ngựa phi lên trước đội hình năm ngũ hữu bộ còn lại.
Lão giơ mâu lên cao cao chỉ về đám bộ binh Thái đang hấp tấp nhóm ba nhóm bảy tụ tập phía sau ghề đất, cao giọng hò hét ra lệnh.
- Mặc mẹ đám chuột nhắt trên ghề, đánh tan bọn giặc cỏ ở đằng xa kia cho ta, g·iết!
Xì! Nói đùa cái gì!
Lê Quy cao tuổi chứ đâu có lú lẫn, sau lưng hắn đang còn bốn trăm bộ binh trọng giáp của Lê Bồ, chả việc mẹ gì lão phải đưa đám thiết kỵ quý giá này trèo lên ghề đất lao đầu vào tường khiên của bộ binh trọng giáp đông gấp đôi có cung mạnh nỏ cứng yểm trợ cả.
Chơi như thế thì năm đó đừng nói năm vạn quân Lam Sơn, ngay cả con số ba mươi lăm vạn mà năm đó chúa công trót nổ có là thật cũng không đủ cho tướng lãnh bọn hắn phung phí.
Dùng kỵ binh củ hành đám bộ binh tản mạn đàng xa kia không thơm ngọt hơn vạn lần sao.
“Cục xương cứng trên ghề kia hẳn sẽ làm hài lòng Lê Bồ lắm lắm, hà hà …”
Bãi chiến trường phía trên đỉnh đồi, đám quân triều đình bây giờ chỉ còn chưa đến bốn trăm người vất vả chống cự.
Đến giờ này chúng còn có thể miễn cưỡng chưa quăng đao cởi giáp đã coi là kiêu binh được rồi.
Loại binh lính trải qua một trận chiến như thế này tương lai lại có gì đáng để sợ.
Lê Thọ Vực được mấy chục tên thân binh đem về, v·ết t·hương từ nhát giáo đâm vào hông không ngừng chảy máu nhưng thằng này không quan tâm.
Đứng trước những gương mặt nhem nhuốc v·ết m·áu tràn đầy ki vọng nhìn mình, hắn một lần nữa rút kiếm ra, dùng chút sức lực cuối cùng gian nan nói.
- Bọn mi thấy chưa! Ta, Lê Thọ Vực nói được làm được … Nói sẽ ở đây cùng sống c·hết với bọn mi … thì tuyệt đối … tuyệt đối không bao giờ chạy trước, khụ khụ ...
Đoạn lại chỉ xuống chân đồi yếu ớt cười nói.
- Tài sản của ta … anh em của ta, chúng ta làm được, chờ được quân tiếp viện. Con bà nó … ông tưởng phải thực sự bỏ mạng ở đây rồi, ha ha ... khụ khụ …
Ho vài tiếng rồi thằng này gục hẳn xuống, suýt nữa thì ngã ngựa. Mấy tên thân binh vội vàng đến đỡ tướng chủ nhà mình, Lê Thọ Vực xua tay, thì thào.
- Có ghế xếp không, ta đau lắm, không cưỡi ngựa được nữa đâu!