Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 144: Thần Vũ
Hơn trăm thiết kỵ hữu bộ của Lê Quy vòng qua quân của Cầm Thịnh trên ghề đất, nhắm thẳng hướng tây tây nam nơi quân Thái đang lục tục di chuyển tìm cách tập hợp mà thúc ngựa xông tới.
Đám quân Thái đang tản mát này mới là con mồi ưa thích của lão.
Lão già này dùng quân cực kỳ điếm thối, tiến đến thung lũng dưới chân đồi nhìn thấy đám người Thái cố gắng thành lập đội hình tường khiên giáo dài chống kỵ binh đã tương đối chỉnh tề thì không đánh ngay mà cho kỵ binh tản ra vờn đám người Thái tán loạn mớ ba mớ bảy trước.
Lại cố tình thả vài khối quân lớn chạy đi về hướng ghề đất phía đông hội họp với Cầm Thịnh, khiến các nhóm khác tưởng là lão chỉ muốn cứu viện đám quân triều đình trên đồi.
Đợi đến khi quá nửa các khối quân bắt đầu từ bỏ đội hình tường khiên giáo dài chống kỵ binh, nhao nhao di chuyển về phía ghề đất rồi lão mới cho thiết kỵ duỗi ngựa ủi vào chém g·iết.
Kết quả là chỉ có hơn trăm kỵ chạy qua chạy lại lùa gần ngàn quân Thái còn lại trong thung lũng chạy như vịt, chẳng mấy chốc đã đạp nát mấy khối quân "ngây thơ" không giữ vững đội hình.
Nhìn hình thế hỗn loạn chung quanh, một tên đầu mục người Thái dựng cao lá cờ đỏ lên giữa chiến trường, khàn giọng gào rống.
- Tập hợp! … Không muốn c·hết thì kết thành đội hình! …
Đáng tiếc là tiếng kêu gào trong vô vọng của hắn không những không thể đánh thức đám người Thái đang chạy loạn lại còn thu hút sự chú ý của Lê Quy.
Bọn này thực sự tưởng rằng lão sợ tường khiên giáo dài lắm sao? Chẳng qua là lão muốn hạn chế t·hương v·ong cho đám bảo bối quý giá của lão mà thôi.
Chứ thiết kỵ hãm trận mà đối phương không có bộ binh trọng giáp ngăn ở phía trước thì có tường giời cũng chẳng đỡ nổi.
Lê Quy vung vẩy trường mâu chỉ về phía khối bộ binh đang có dấu hiệu phình lên trên chiến trường hò hét.
- Quân bây đâu!
- Có! (xN+1)
- Có nhìn thấy đám giặc cỏ ở đằng kia không? Nghiền nát bọn chúng cho ta!
- Xông lên!
Đám kỵ binh nhận lệnh nhanh chóng thúc ngựa xông thẳng về phía khối bộ binh tên đầu mục kia khó khăn lắm mới tập hợp được.
[Rầm … huỵch … hí hí … bịch … crắc … bịch … hí hí …]
Lê Quy ánh mắt sát cơ lẫm liệt thúc ngựa xông ở phía trước nhất, nhắm chuẩn tên đầu mục nhoài người đâm tới.
Kẻ kia chỉ kịp vung kiếm lên hy vọng có thể ngăn cản đường mâu đòi mạng của lão.
[Choang … phập …]
Không có chút bất ngờ nào, trường mâu sắc bén dễ dàng đẩy văng lưỡi kiếm của kẻ kia, thế tới chưa giảm đâm xuyên qua cổ hắn.
Tên đầu mục hai tay ôm chặt thân mâu, ánh mắt ánh lên vẻ cầu khẩn.
Lê Quy lạnh lùng rút trường mâu ra khỏi cổ tên đầu mục, lại thúc ngựa vung mâu đóng đinh liền hai tên phản tặc khác xuống đất.
Phóng mắt nhìn chung quanh, khối bộ binh hơn hai trăm người chẳng mấy chốc bị thiết kỵ chà đạp thất linh bát lạc.
Người Thái vỡ trận quay cuồng dưới vó ngựa, tiếng mã sóc đâm xuyên qua giáp mây, tiếng xương cốt bị đè ép tới vỡ vụn, tiếng đầu người b·ị c·hém bay lông lốc hòa trộn cùng máu đỏ lêng láng khắp một dải chiến trường.
Quân Xa Kỵ như thuyền lớn rẽ sóng mà xuyên thấu qua cả khối quân của người Thái, không gì cản nổi.
Lê Quy đứng giữa tràng chém g·iết chà đạp, ánh mắt gắt gao nhìn sáu bảy trăm tên phản loạn dù nhếch nhác vẫn hội họp được với bọn giặc trên ghề đất, lắc đầu thở dài.
Tiếc là kỵ binh của lão phải cắt một nửa đi đánh chặn đám khinh kỵ của người Thái, nếu có đủ hai bộ tả hữu hiệp đồng với nhau thì chí ít có thể dọn dẹp quá nửa số quân phản loạn trong thung lũng này.
Lắc nhẹ đầu không để ý nữa, đám quân trên ghề đất phía đông cứ để Lê Bồ lo, việc của lão đã xong, bây giờ là lúc chia quân ra tiếp tục tảo thanh chân đồi phía tây.
Nghĩ là làm, lão phất tay một cái, hơn trăm thiết kỵ dưới tay lão ngay lập tức chia thành năm ngũ đuổi g·iết đám quân Thái tản mạn lưng chừng đồi.
Quân triều đình bị vây trên đồi không tên đối diện ổ bảo cuối cùng cũng một lần nữa sắp xếp lại đội ngũ. Tuy tàn tạ mệt mỏi nhưng trong mắt tên nào tên nấy đều rực lên một ngọn lửa báo phục.
Có lẽ, chính nó là thứ giữ cho đám tàn binh này còn đứng vững trên đỉnh đồi.
Mắt thấy thiết kỵ triều đình đẩy tới ngay dưới chân đồi thả sức chém g·iết, Cao Tiến kích động vung vẩy kiếm ngắn hò hét.
- Các anh em, theo mỗ! G·i·ế·t!
- G·i·ế·t! … G·i·ế·t! …
Bốn năm trăm người này gom hết chút sức lực cuối cùng ùn ùn đẩy từ trên đồi xuống phối hợp cùng kỵ binh của Lê Quy đánh kẹp quân Thái tản mạn bốn phía không cho chúng thời gian hoàn hồn.
…
Cầm Thịnh ngồi trên lưng con chiến mã cao to giữa ghề đất, nghiêng đầu lắng tai nghe tiếng thiết kỵ triều đình chà đạp đám khinh kỵ của hắn ở dưới ghề, thống khổ nhắm mắt lại.
Khinh kỵ cầm chân thiết kỵ, kể cả đã tận dụng ưu thế quân số chia thành năm sáu liên đội hiệp đồng hỗ trợ cho nhau thả diều đám thiết kỵ chậm chạp cũng không phải là việc dễ.
Chỉ một chút sơ hở nhỏ cũng phải trả bằng tính mạng, hơn một khắc giờ trôi qua thiệt hại của đám khinh kỵ đã vượt quá ba phần mười.
Ngay cả Đinh Hổ cũng không thể không khen ngợi chiến ý của đám mán mọi này, thiệt hại như thế mà chưa có lệnh rút lui vẫn kiên cường dây dưa với hơn trăm thiết kỵ của hắn.
Cầm Thịnh vươn người lên quan sát chung quanh, hẳn là đã tập hợp hòm hòm, chưa đến thì hoặc là đ·ã c·hết, hoặc là đã bỏ chạy.
Xác nhận xong xuôi, hắn nhấc tù và lên miệng thổi.
[Uuu …uuu …uuu…]
Đám khinh kỵ còn lại nghe được tiếng tù và rút lui như trút được gánh nặng, nhóm nào nhóm nấy nhanh chóng thoái lui khỏi giao tranh với thiết kỵ triều đình phi lên ghề tập hợp với quân của Cầm Thịnh, ngựa sơn cước dưới thân cho phép chúng làm điều đó.
Ngựa sơn cước chân mảnh mà cứng, lội suối băng rừng như trên đất bằng, khi cần thiết leo lên vách đá còn được, dăm ba cái ghề đất tính là gì.
Đinh Hổ thấy thế luyến tiếc thở dài, hắn còn g·iết chưa đã tay.
Ham muốn là một chuyện, hành động lại là chuyện khác.
Không ham chiến, sau khi khinh kỵ đối phương chạy lên ghề cao Đinh Hổ liền chỉ huy người của mình di chuyển xuống phía tây nam ghề đất hội họp với Lê Quy.
Cầm Thịnh vốn đã chuẩn bị đương đầu với thiết kỵ của Đinh Hổ đánh lên, thấy thằng này không hăng máu dí theo thiết kỵ thì hơi hụt hẫng.
Tiếc là chuyện của tiếc, bây giờ hắn còn việc khác phải làm, phóng tầm mắt xuống dòng Nậm La.
[Huýttt… huýttt … huýttt …]
Từ hướng Nậm La đang vang lên từng hồi còi đồng dồn dập.
Cầm Thịnh lầm bầm.
- Đến rồi!
Khác với kỵ binh có thể thỏa mái băng qua bất cứ chỗ nào nước không sâu quá bụng ngựa, bốn trăm bộ binh trọng giáp của Lê Bồ mất hơn một khắc giờ để tìm được chỗ nước cạn lội qua.
Khoảng cách từ mép nước đến ghề đồi chỉ có hơn hai dặm nhưng quân của Lê Quy đánh nát lối rồi quân của Lê Bồ mới chậm rãi tiến đến.
Bên cạnh Cầm Thịnh, Mứn Lạn ngồi dựa vào gốc cây cầm đá mài đao xoèn xoẹt, ánh mắt không rời khỏi hổ phù vẽ trên khiên của đám bộ binh trọng giáp dưới ghề chút nào.
Ngoài tiếng còi đồng đều đặn, tiếng khôi giáp lạch cạch cùng tiếng bước đều rầm rập hắn không nghe thấy bất cứ thứ tạp âm nào khác.
Tay cầm đá của hắn bất giác gia tốc mài nhanh hơn, [xoèn xoẹt ... xoèn xoẹt ...] tiếng đá mài ma sát với lưỡi đao không khỏi khiến người ta tâm thần bất định.
[Huýt … huýt … huýttt …]
Chỉ còn cách ghề đất độ năm mươi trượng thì đám bộ binh trọng giáp kia liền dừng lại.
Khoảng cách này vừa đủ để hai bên mơ hồ nhìn thấy quân dung dũng như cách bố trí hàng ngũ của đối phương.
Mứn Lạn không mài đao nữa, ánh mắt hắn ngưng trọng nhìn xuống chân ghề, đám bộ binh trọng giáp triều đình dưới kia an tĩnh một cách đáng sợ.
Quân trang hoàn mỹ, quân dung nghiêm chỉnh, nhìn thoáng qua cũng biết đây là tinh binh trăm người lấy một. So với đám quái thai này, mấy trăm bộ binh trọng giáp của hắn không khác gì trẻ con chơi dao, sao mà buồn cười!
Dưới chân ghề, Lê Bồ cầm nha kỳ thêu hai chữ “神武” (Thần Vũ) cưỡi ngựa đi dọc theo hàng ngũ của đám bộ binh trọng giáp một lượt. Lên đến hàng đầu tiên hắn giương cao nha kỳ lên hét lớn.
- Thần Vũ!
Đám bộ binh trọng giáp trước mặt hắn đập đao vào thuẫn.
- Vô Địch!
- Thần Vũ!
- Vô Địch!
- ...
Gật đầu hài lòng, Lê Bồ chỉ nha kỳ lên ghề đất gào lớn.
- Thiết Đột hãm trận!
Hơn bốn trăm kiêu binh cất bước lên ghề, tiếng ngâm nga rì rào như sóng biển.
- Thề c·hết không lùi!