Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 145: Liệt Nhật
Mắt thấy đám bộ binh trọng giáp triều đình bắt đầu đều nhịp tiến đến chân ghề, Mứn Lạn nuốt một ngụm nước bọt, ngửa đầu lên hỏi Cầm Thịnh.
- Đánh hay rút?
Không vội trả lời Mứn Lạn, Cầm Thịnh nhíu mày suy tư.
Đánh đến bây giờ quyền chủ động đánh hay bỏ vẫn nằm trong tay Cầm Thịnh.
Nói về địa thế, người của hắn vẫn đang ở phía bắc của chiến trường, đường lui vẫn còn rộng mở.
Nói về t·hương v·ong, từ trưa tới giờ quân của hắn chỉ mất chưa đến năm trăm người.
Trong đó nặng nề nhất là hơn sáu mươi khinh kỵ của hắn cùng độ hơn ba mươi bộ binh trọng giáp của Mứn Lạn.
Kẻ địch ở cánh trái này mất ít nhất gấp rưỡi số đó.
Nếu mở rộng phạm vi ra toàn chiến trường, tính cả t·hương v·ong của số quân đang đưa lưng ra chịu pháo ở dưới chân ổ bảo bản Buôn thì cùng lắm là 1 đổi 1,5 có lợi cho quân triều đình.
Hoàn thành được nhiệm vụ giải nguy cho ổ bảo thì mức thiệt hại này là chấp nhận được.
Chỉ tiếc là không toàn diệt được hơn ngàn quân triều đình ở đây, cùng với để vuột mất cơ hội đánh c·ướp mấy khẩu pháo dã chiến mà thôi.
Bây giờ quân của hắn không đánh mà rút thì dễ rồi, phía bắc không có bất cứ mống quân triều đình nào cản đường về Mường La cả.
Cứ men theo tả ngạn dòng Nậm La mà hành quân là được.
Nhưng làm như thế thì gần bốn ngàn quân của Cầm Sinh đang đưa lưng chịu pháo ở phía đông sẽ bị hở sườn, quân của hắn phải cầm cự ở đây cho đến khi cánh quân đó rút lui cái đã.
Không lan man nữa, Cầm Thịnh hướng tên thân tín bên cạnh ra lệnh.
- Sai người báo tin cho Cầm Sinh rút quân!
Tên tiêu kỵ vừa phóng đi báo tin Cầm Thịnh cắn răng.
- Cung nỏ chuẩn bị!
Mứn Lạn nghe thế thì không nói gì thêm, lớn tiếng chấn chỉnh đám bộ binh trọng giáp của mình.
- Thuẫn tường chuẩn bị! … Tiến về phía trước hai bước! … Giáo dài sẵn sàng! …
Chăm chú nhìn quân triều đình đã bắt đầy vào tầm bắn của cung nỏ, Cầm Thịnh phất tay hét.
- Phóng tiễn!
[Phăng … phăng … phăng… viu … viu … viu]
Đám cung thủ chỉ chậm nửa nhịp, nỏ vừa bắn xong thì chúng đã kéo cung hết tầm nhanh chóng nhắm chuẩn bắn thẳng xuống chân ghề.
Trên chiến trường không ai bắn tên cầu vồng.
Nếu muốn sát thương kẻ địch ở tầm xa hơn, các cung thủ đơn giản là nâng cung lên cao một chút. Khoảng 10, 20 thậm chí 30 độ vẫn có, nhưng không bao giờ lên đến góc 45 độ.
Đơn giản rằng cách bắn đó quá tiêu hao động năng, kể cả tên nặng thì bắn như thế cũng chỉ đơn thuần là lãng phí những mũi tên sắt quý giá.
[Kịch … kịch … phập …]
Năm sáu trăm mũi tên trước sau gào thét bay về phía đội hình quân triều đình như thiêu thân nhưng gần như không tạo thành t·hương v·ong nào đáng kể.
Chỉ có ba bốn tên xui xẻo bị mũi tên bắn thẳng vào mắt hoặc vào bàn chân.
Người Lạc xưa nay ít đi dày dép, ngay cả bộ binh trọng giáp tinh nhuệ của triều đình cũng là như vậy, đây coi là một điểm yếu nhưng không đáng kể.
Lê Bồ đứng dưới ghề chậm rãi nở nụ cười lạnh lùng, quân giặc trên ghề ngay cả thân cây, đá tảng cũng không có.
Cũng phải thôi, chưa đến nửa canh giờ trước chúng còn là quân vây công cơ mà.
Thấy quân của mình chỉ còn cách tường khiên của kẻ địch không đến mười trượng, hắn đưa còi đồng lên miệng ra rức thổi.
[Huýttt … huýttt … huýt…]
Đám bộ binh trọng giáp nghe được tiếng còi hai hồi dài một hồi ngắn thì đồng loạt tăng tốc.
Mứn Lạn đứng ở phía trước nhất đội hình bộ binh trọng giáp của mình, tay lăm lăm trảm mã đao, đón chờ cuộc tắm máu sắp đến.
…
[Thùng … thùng … thùng thùng … thùng thùng ... thùng thùng thùng .... thùng thùng thùng ...]
Cách ghề đất cao bên dòng Nậm La gần bốn dặm về phía đông, Cầm Sinh mệt mỏi dựa vào thân cây ngủ chưa được một khắc giờ lại bị tiếng trống trận dồn dập làm tỉnh.
Hắn đã chiến đấu liên tục từ sáng đến đầu giờ chiều, hơn mười làn sóng xung kích vào quân trận của người Kinh hắn đều đi trước dẫn đầu, mệt mỏi không thể tả.
Mãi đến vừa nãy nghe tin quân cánh phải của Cầm Thịnh đã thành công đánh nát cánh trái của quân triều đình trên ghề cao tả ngạn dòng Nậm La mới buông lỏng chợp mắt một chút.
[Huýttt … huýttt … huýttt … đùng …. đùng … đùng …]
Hắn chưa kịp định hình mọi sự chung quanh thì đã nghe thấy tiếng còi đồng chói tai, tiếp đó là tiếng pháo dã chiến nổ đì đùng ở tuyến trước.
“Phát sinh chuyện gì?”
Đứng dậy nheo mắt nhìn về phía đông nam, đập vào mắt hắn là quân triều đình đã bắt đầu chủ động t·ấn c·ông quân Thái.
Cầm Sinh theo bản năng cho là không đúng, quân của hắn đông gần gấp ba quân triều đình. Đám người Xá hèn nhát chỉ có thể dựa vào ưu thế hỏa khí miễn cưỡng đánh ngang tay mà thôi.
Hỏa khí của quân triều đình ở đây cũng không có nhiều, chỉ có độ hơn trăm khẩu điểu thương cùng ba khẩu pháo dã chiến.
Hơn nữa, đánh đến hôm nay hắn đã tinh ý nhận ra một đặc điểm của điểu thương.
Loại hỏa khí này bắn rất nhanh, uy lực rất mạnh nhưng cứ bắn khoảng trên dưới hai mươi phát lại phải lui về hậu doanh một lúc, hẳn là để bảo dưỡng.
Từ lúc bắt được nhược điểm này của điểu thương hắn liền tận dụng triệt để. Bình thường chỉ đánh cầm chừng, canh những lúc hơn trăm tên xạ thủ điểu thương lui về bảo dưỡng v·ũ k·hí thì dốc quân lên đánh.
Quả nhiên nhanh nhất cũng phải một khắc giờ sau đám điểu thương thủ mới quay trở lại bắn áp chế được.
Nếu Lê Ý mà có mặt ở đây hẳn là sẽ vỗ tay khen ngợi thằng này lanh trí.
Thực ra đám điểu thương thủ kia lùi về hậu doanh là để làm sạch nòng s·ú·n·g mà thôi.
Ban đầu, để gia tăng độ chuẩn xác của điểu thương nó đã cho người ta đúc những viên đ·ạ·n tương đối khít với nòng s·ú·n·g.
Vấn đề nảy sinh sau khoảng mười lăm đến hai mươi loạt đ·ạ·n, muội thuốc nổ đen bám vào nòng s·ú·n·g khiến s·ú·n·g trở nên không thể hoạt động được.
Để khắc phục, đám công tượng trong công xưởng đã đề xuất sử dụng loại đ·ạ·n nhỏ hơn. Bằng cách này, một khẩu điểu thương có thể bắn ba mươi tới năm mươi phát liên tục mới phải làm sạch nòng.
Tuy nhiên, có được ắt có mất. Độ chính xác của điểu thương sau khi sử dụng đ·ạ·n nhỏ hơn cỡ nòng thực sự là thảm hại.
Binh lính gần như không thể bắn trúng 10/ 10 đối với tấm bia đường kính một thước hai (48 cm) ở ngoài mười trượng (40 m).
Đối với Lê Ý, độ chuẩn xác này là không thể nào chấp nhận được.
Vậy nên thành phẩm cuối cùng vẫn sử dụng loại đ·ạ·n tương đối khít với cỡ nòng.
Quân Phủng Thánh huấn luyện sẽ chia thành phiên, sau khi phiên thứ nhất bắn hai mươi phát sẽ đến phiên thứ hai lên thay.
Phiên thứ nhất thì lui về tuyến hai vệ sinh nòng s·ú·n·g.
Ngay từ đầu chiến dịch Trịnh Tú luôn sử dụng phương pháp này để đảm bảo mật độ hỏa lực.
Mãi đến mấy ngày nay Lê Ê chỉ cắt cho mỗi cánh quân công lũy một cơ điểu thương yểm trợ mới có lỗ hổng hỏa lực rõ ràng thế này.
Quay lại chuyện Cầm Sinh, sau khi nhận ra nhược điểm của đối phương, hắn lâm thời thay đổi phương pháp tác chiến.
Nhờ mẹo nhỏ khôn khéo lợi dụng điểm yếu này, quân của hắn đánh từ trưa đến chiều mất không quá sáu trăm người.
Quá nửa trong số đó là do pháo dã chiến bắn đ·ạ·n chùm nho.
Khác với s·ú·n·g hỏa mai, pháo dã chiến luôn được vệ sinh muội than cũng như làm mát sau mỗi phát bắn.
Về lý thuyết, chúng có thể khai hỏa liên tục hai đến ba tuần, bắn cả ngàn phát đ·ạ·n mà không gặp vấn đề gì cả.
Vậy nên sát thương của chúng chỉ bị giới hạn ở tốc độ bắn mà thôi.
“Không sao!”
Cầm Sinh tự an ủi bản thân, quân triều đình chỉ có ba khẩu pháo dã chiến, để chúng bắn từ giờ đến tối cũng không đủ để quân của hắn vỡ trận.
Gần bốn ngàn quân này của hắn đều là tinh nhuệ cả, không dễ vỡ trận ngay được.
Đột nhiên, Cầm Sinh trợn to mắt lên, đồng tử co lại bằng cái lỗ kim.
Từ trong tròng đen của hắn phản chiếu ra không phải là ba khẩu pháo dã chiến mà là một … hai … ba… mười lăm khẩu.
Cầm Sinh không hoa mắt, lần này Lê Ê lệnh cho Lê Niệm đem theo một cơ pháo dã chiến, hết thảy mười hai khẩu. Cộng với ba khẩu pháo có sẵn ở đây nữa là mười lăm khẩu.
Theo chân Lê Niệm còn có sáu cơ bộ binh tân quân, trên vai chúng là hơn sáu trăm khẩu điểu thương.
Lê Ê ngồi trên ngựa cao to, quay sang nói với Lê Niệm.
- Phủng Thánh quân Tổng quản Lê Niệm!
Lê Niệm, kích động tới run cả người, cố gắng ngăn cản trái tim của mình nhảy ra ngoài, xoay người xuống ngựa, quỳ một chân chắp tay.
- Có!
Lê Ê chỉ roi ngựa về phía đám quân Thái đang đôi co với quân Thiết Đột phía đằng trước, lạnh nhạt ra lệnh.
- Cho bản tướng thấy sức mạnh của Phủng Thánh quân!
Lê Niệm nghe được quân lệnh bấy lâu nay vẫn hằng mong đợi, đột nhiên không còn run rẩy nữa, dứt khoát hô lớn.
- Rõ!
Nói rồi thằng này phi thân lên ngựa, tự tay cầm nha kỳ thêu hai chữ “捧聖” (Phủng Thánh) giục ngựa phi nước kiệu đến trước mặt hơn tám trăm khúc ruột của mình.
Đoạn hắn giương cao nha kỳ gân cổ gào thét.
- Phủng Thánh!
Quân Phủng Thánh bất kể là bộ binh hay pháo binh lúc này đều như cắn t·huốc l·ắc, kẻ nào kẻ nấy hừng hực chiến ý rì rào đáp lại.
- Liệt nhật!
- Phủng thánh!
- Liệt nhật!
Gật đầu hài lòng, Lê Niệm chống nha kỳ xuống đất, đoạn đưa còi đồng lên miệng thổi.
[Huýttt … huýttt … huýt..]