Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Lê Dung
Unknown
Chương 150: Quân Quyền Thần Thụ
Trong hậu viện của một dinh thự trên đảo Nhất Kỳ, thanh niên đoan chính ngồi quỳ trước bàn chạm trổ cầu kỳ chăm chú làm việc, trên người mặc viên lĩnh màu xanh, ngoài khoác phi phong màu tía, viền áo lấp lóe kim văn.
Dung mạo kẻ này không phải là quá xuất sắc, chỉ là thần thái lúc nào cũng ánh lên một luồng phấn chấn của tuổi trẻ.
Người này đương nhiên là đương đại gia chủ nhà Đại Nội - Đại Nội Giáo Hoằng.
Thân là nhất phiên chi chủ, Đại Nội Giáo Hoằng đương nhiên là không thể nào tự bạc đãi mình, dù chỉ là hành dinh tạm bợ cũng là như vậy.
Dinh thự mà hắn đang ngự tuy không bằng phân viện trong lâu đài Sơn Khẩu (Yamaguchi) nhưng cũng coi là bài trí tinh tế, lương đình thủy tạ không thiếu cái gì.
Bên cạnh hắn chỉ có một nữ tử, giao lĩnh vàng xanh, con ngươi linh động chằm chằm nhìn vào thanh niên, chỉ cần không mù đều có thể nhận ra ân ái chảy thành dòng từ trong mắt nàng tràn ra.
Chờ Đại Nội Giáo Hoằng đọc xong phong tin, nữ tử mới dịu dàng hỏi.
- Chủ tử! Bình An Kinh hồi âm như thế nào?
Đại Nội Giáo Hoằng như chìm đắm vào trong nội dung trên bức thư, đợi một lúc mới không vội không chậm trả lời.
- Đối với thư đề cử của ta … Chư vị đại nhân không đồng ý!
Trong đáy mắt nữ tử ánh lên một tia phẫn hận, chủ tử nhà mình thân là Kinh Triệu phủ Tả kinh Đại phu (Sakyo no Taifu) lại gần như không thể nắm thực quyền ở Đông thị ty (Higashi-shi) thì cũng thôi, đàng này ngay cả để cử một vài người thân tín đến qua loa một chút cũng không được.
Trong mắt nàng, đây không gì khác ngoài trần trụi sỉ nhục chủ tử nhà mình.
- Chẳng qua là mấy chức quan nho nhỏ thể hiện sự tồn tại của ngài ở Bình An Kinh mà thôi, nào phải yêu cầu quá đáng gì! Mấy lão già ở đó ức h·iếp người ta quá lắm, rốt cục ai mới là Tả kinh Đại phu đây?
Đại Nội Giáo Hoằng thấy thế bật cười xoa đầu nàng nói.
- Hà hà … xem ra là ta cân nhắc chưa được chỉn chu. Suy cho cùng, ta còn rất trẻ, rất nhiều điều chưa được thông suốt, sao có thể oán trách “trưởng bối” cơ chứ? Ngươi cầm Đại phu lệnh đem cất đi, chờ ta thân chinh trở về sẽ bớt thời gian thượng kinh một chuyến. Trên đời này có những thứ là của mình thì nghiễm nhiên là của mình, một số thứ khác dù là của mình vẫn phải đánh một trận mới có!
Nữ tử thở dài gập người thụ lệnh.
Nàng này vừa lui ra thì lập tức có gia thần đến báo, nói là công tử Lê Ý đã tới ngoài sảnh trước. Đại Nội Giáo Hoằng lập tức đứng dậy bước ra sảnh trước nghênh đón.
Thằng này những năm gần đây bắt đầu nắm quyền trong tay, phong thái bên ngoài đã ngày càng thong dong, khác hẳn bạn cùng lứa tuổi.
Vừa nhìn thấy Lê Ý liền thỏa mái cười nói.
- Hiền đệ đến rồi! Mau mời ngồi!
Lê Ý chậm rãi bước vào hành lễ.
Đại Nội Giáo Hoằng đích thân nghênh đón hắn ngồi xuống bên cạnh mình, lại tự tay kéo đệm cho ngồi.
- Người đâu … dâng trà!
Cử chỉ khác hẳn thường ngày, khiến cho Lê Ý không thể nghiêm túc cân nhắc lý do hắn cho mời mình tới nói chuyện, liền cẩn thận hỏi.
- Không biết huynh trưởng cho gọi ngu đệ đến có sự tình gì?
Đại Nội Giáo Hoằng cười nói.
- Cũng không có gì, sáng nay nhận được tin tức mới. Người của ta bên cạnh Thiếu Nhạc Giáo Lại (Shoni Kyoyori) cho biết thằng này càng ngày càng tỏ ra bất an. Hẳn là Tông thị cùng Tảo Điền thị đã có phương lược chung, mà phương lược này chắc chắn là không có lợi cho sự nghiệp khôi phục cơ ngơi nhà Thiếu Nhạc.
Lê Ý nghe vậy không khỏi lần nữa cất cao tinh thần lên mười hai phần, nhíu mày nói.
- Chẳng lẽ Tông thị đã từ bỏ Thiếu Nhạc Giáo Lại, thậm chí là từ bỏ nhà Thiếu Nhạc? Vô Lý!
Tông thị nhận được quyền hợp pháp cai trị đảo Đối Mã với tư cách là "Thủ hộ đại" (Shugodai) tức là quan đại diện cho "Thủ hộ Đại danh" của phiên Đối Mã là nhà Thiếu Nhạc.
Bất chấp việc từ mười năm trước (1433) Chinh di Đại tướng quân thứ ba Túc Lợi Nghĩa Mãn (Ashikaga Yoshimitsu) đã ra lệnh bãi bỏ tư cách Thủ hộ Đại danh và thu hồi tài sản của Thiếu Nhạc Mãn Trinh (Shoni Mitsusada).
Tuy nhiên, quân quyền thần thụ.
Những lãnh thổ đó vẫn sẽ được neo giữ dưới danh nghĩa của nhà Thiếu Nhạc.
Chinh di Đại tướng quân mà đụng vào quyền kế thừa lãnh thổ thiêng liêng đó nghĩa là tuyên chiến với toàn bộ quý tộc khắp Đại Hòa.
Chỉ cần cái đầu của Thiếu Nhạc Giáo Lại rơi xuống đất thì toàn bộ lãnh địa bị neo giữ dưới tên gia tộc Thiếu Nhạc nghiễm nhiên trở thành đất vô chủ.
Đến lúc đó, các gia tộc lớn mạnh khắp miền tây nam Đại Hòa sẽ không ngần ngại gì lao vào chia ăn miếng bánh từ trên trời rơi xuống này.
Theo đó, Tông thị cũng sẽ mất quyền hợp pháp cai trị đảo Đối Mã.
Có thể có người sẽ hỏi, nếu xóa bỏ quyền lợi của nhà Thiếu Nhạc dễ dàng như thế thì tại sao các nhà khác không g·iết quách con cháu nhà Thiếu Nhạc từ xưa đi, có phải bớt việc không?
Câu trả lời rất đơn giản … “danh nghĩa”.
Vì sao nhà Thiếu Nhạc năm lần bảy lượt bị nhà Đại Nội đánh cho cái quần cộc cũng không còn mà trước sau vẫn được Tông thị cưu mang?
Vì sao sau ngoại khấu Ứng Vĩnh (Oei Invasion) nhà Tảo Điền gần như có ưu thế tuyệt đối về hải quân trước Tông thị nhưng trước sau vẫn phải tôn Tông thị làm chủ?
Vì sao sau này Chinh di Đại tướng quân thứ tư - Túc Lợi Nghĩa Giáo (Ashikaga Yoshinori) dù rất ghét nhưng vẫn phải trả lại quyền lực cho Thiếu Nhạc Gia Lại (anh trai của Thiếu Nhạc Giáo Lại)?
Tất cả cũng chỉ vì bốn chữ “quân quyền thần thụ” (君权神授).
Theo đó, quyền cai trị hợp pháp của bất cứ gia tộc quân trưởng nào đều do thượng thiên ban tặng. Những kẻ khác, bất kể là đối thủ sống còn hay chủ nhân của cả thiên hạ đều không có quyền tước đoạt đi quyền lực thiêng liêng ấy.
Trong một hệ thống đã được cơ cấu tương đối rõ ràng như Đại Hòa việc sử dụng thủ đoạn vũ lực khi chưa có danh nghĩa là tối kỵ.
Hôm nay mày có thể vô cớ tàn sát nhà Thiếu Nhạc thì cái gì đảm bảo ngày mai mày không vô cớ tàn sát con cháu các nhà khác?
Ngay cả nhà Đại Nội dù rất thèm lãnh thổ của nhà Thiếu Nhạc trên đảo Cửu Châu (Kyushu) nhưng trước sau mấy lần động binh đều phải mượn cớ đáp ứng lời kêu gọi của Cửu Châu Tham đề (Kyushu Tandai) nhà Sáp Xuyên (Shibukawa) mới có thể phát binh?
Cái gọi là “danh bất chính ngôn bất thuận” không gì hơn như thế!
Mãi đến hôm nay, dòng chảy lịch sử đặt nhà Đại Nội vào một trạng thái vi diệu, vừa đủ vũ lực để đánh cho nhà Thiếu Nhạc d·ụ·c tiên d·ụ·c tử. Vừa có cái cớ (trả thù cho Đại Nội Trì Thế cùng tướng quân Túc Lợi Nghĩa Giáo) hoàn hảo để công khai tận diệt nhà Thiếu Nhạc.
Nào phải tự nhiên hành động quân sự của Đại Nội Giáo Hoằng mới nhận được sự ủng hộ - hoặc chí ít là ngầm đồng ý - của hầu hết các nhà quý tộc phương nam một cách dễ dàng như vậy!
Ngay mặt phản đối bây giờ chỉ còn nhà Tế Xuyên (gia tộc Hosokawa) cùng thân thuộc vài ba nhà mà thôi.
Đại Nội Giáo Hoằng chắc chắn trăm phần trăm cười nói.
- Tông Trinh Thịnh (So Sadamori) không đời nào từ bỏ nhà Thiếu Nhạc, hắn không muốn, không dám cũng không có quyền làm như thế. Cùng lắm là từ bỏ quyền kế thừa hoặc danh tiếng của Thiếu Nhạc Giáo Lại, khiến cho hắn không thể tro tàn lại cháy mà thôi.
Lê Ý hiếu kỳ.
- Ngu đệ nhìn thằng này cũng không mạnh mẽ lắm, Tông Trinh Thịnh có thể quả quyết như thế sao? Phải biết Thiếu Nhạc Giáo Lại là con rể hắn đấy.
Đại Nội Giáo Hoằng tỏ vẻ ngưng trọng.
- Hiền đệ! Người làm đại sự không bao giờ được phép nảy sinh lòng khinh thị đối với bất cứ đối thủ nào. Đừng nhìn thằng này viết thư cho chúng ta tỏ vẻ khúm núm, đến khi cần quyết đoán Tông Trinh Thịnh sẽ không chần chờ chút nào đâu. Năm đó, nếu không phải người của đảng Tùng Phổ (đảng Matsuura) kịp thời đến cứu viện thì hắn đã sớm đầu hàng người Triều Tiên, phiên Đối Mã đã thành một phần của đạo Khánh Thượng (1) Triều Tiên quốc rồi.
Lê Ý nghe thế không khỏi lâm vào trầm tư.
Quấn lấy đầu óc của nó không phải là Tông Trinh Thịnh mà là Đại Nội Giáo Hoằng.
Thằng này khéo hiểu lòng người, nắm bắt tính cách, góc nhìn của gần như tất cả các lãnh chúa lớn nhỏ khắp Đại Hòa, theo đó là làm không thắng chí ít cũng không có nguy hiểm gì quá lớn.
Đã thế còn khoan hậu hào phóng, chỉ mấy năm đã quản lý nhà Đại Nội đâu vào đấy không khác gì thời Đại Nội Trì Thế.
Quan trọng nhất là thằng này còn trẻ, năm nay mới hai mươi ba tuổi, ít nhất hắn cũng còn hai ba chục năm thong thả phát triển gia tộc.
Cứ đà này, chỉ cần Đại Nội Giáo Hoằng cùng người thừa kế của hắn không làm trò gì ngu độn thì muộn nhất là một thế hệ nữa thôi nhà Đại Nội sẽ hoàn thành lột xác.
Toàn bộ vùng Cửu Châu (Kyushu) ngoan ngoãn phủ phục dưới d·â·m uy của nhà Đại Nội cũng không phải là người si nói mộng.
Chú thích:
(1) Đạo Gyeongsang, một trong tám đơn vị hành chính cấp đạo của Triều Tiên.